Chương 923

Nhưng cô gái này cũng ngu quá, dám ra mặt đòi công bằng cho loại người hèn hạ như Tử Dạ, còn âm mưu hắt chất lỏng không rõ tên vào người Du Ân, đây là phạm pháp đó.

Chính là, cô gái này cũng là một không đầu óc đi, thay Tử Dạ loại người hèn hạ đó sao xuất đầu cũng cho qua, còn ý đồ hướng Du Ân bát không biết tên chất lỏng, đây chính là khả nghi phạm tội a.

Phó Đình Viễn tiến về phía trước, lạnh lùng nhìn cô gái kia, giễu cợt nói: “Cô muốn hủy diệt em ấy? Vậy cũng phải xem chính mình có bản lĩnh này không đã.”

Phó Đình Viễn bình tĩnh liếc nhìn cái chai lăn long lóc dưới chân: “Thứ trong chai đã bị tôi sai người đánh tráo từ lâu rồi, dù Tô Ngưng không cản cô lại thì cô cũng chỉ tạt nước em ấy mà thôi.”

“Gì cơ?” Cô gái kia ngạc nhiên hô lớn.

Thật ra lúc phát hiện dung dịch bị hắt ra ngoài không hề tỏa mùi gay mũi khó chịu cũng như chiếc đầm mà Tô Ngưng đang mặc vẫn nguyên vẹn, không bị sao hết thì cô ta đã thấy lạ rồi, nhưng lại không ngờ được rằng mọi thứ đã bị Phó Đình Viễn tráo đổi từ trước.

Nhưng một giây sau cô ta lại cảm thấy vui mừng khôn xiết, cũng may Phó Đình Viễn đã đánh tráo, vậy thì tính chất vụ việc mà cô ta gây ra sẽ không quá nghiêm trọng, bởi vì cô ta chỉ tạt chai nước mà thôi.

Lúc cảnh sát tới, chỉ cần cô ta khăng khăng rằng bản thân nhìn Du Ân không vừa mắt nên mới muốn hắt nước cô là có thể thoát tội rồi.

Nhưng hình như Phó Đình Viễn đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, anh vẫy tay ra hiệu, lập tức, một người đàn ông vội chạy tới, trong tay còn cầm một cái chai. Vừa nhìn thấy cái chai kia, cả người cô ta tức khắc run lên bần bật.

Nguyên nhân là vì cái chai kia giống hệt với cái chai mà cô ta vừa ném đi, hiển nhiên Phó Đình Viễn đã giữ lại bằng chứng để tố cáo cô ta.

Phó Đình Viễn ra hiệu cho cô ta nhìn về phía cái chai: “Không cần nghĩ cớ nói dối rằng mình chỉ hắt nước, dung dịch trong chai được cô tạo ra thế nào, cô đã đến đâu để mua nguyên liệu, và cả ai là người đã để cô lẻn vào đây, tất cả đều đã được tôi điều tra rõ ràng rồi.”

“Vừa nãy khi dung dịch trong chai được người của tôi đánh tráo, họ cũng cẩn thận quay lại toàn bộ quá trình, vậy thôi đã đủ chứng minh thứ này là đồ của cô, cộng thêm kết quả xét nghiệm chất lỏng trong chai mà bọn tôi làm đã chỉ ra rằng thứ bên trong chính là… axit sunfuric.”

Phó Đình Viễn Đích vừa dứt lời, mọi người chung quanh hoảng sợ hít một hơi thật sâu.

Mỗi lần Phó Đình Viễn thốt ra một câu, sắc mặt cô gái kia lại trắng thêm một phần.

Cô ta là phóng viên, vừa nãy sau khi vào được hội trường, cô ta đã tới phòng nghỉ dành riêng cho phóng viên để nghỉ ngơi. Mới ngồi được một lát thì đồng nghiệp đã chạy tới gọi, bảo có chút chuyện cần xác nhận lại với cô ta.

Cô ta không hề nghi ngờ gì mà lập tức đi theo, cũng tức là cô ta đã rời khỏi phòng nghỉ gần nửa tiếng.

Chắc chắn người của Phó Đình Viễn đã nhân cơ hội này để động tay động chân vào đồ của cô ta. Cô ta hoàn toàn không ngờ đến chuyện Phó Đình Viễn sẽ biết trước về kế hoạch của mình nên mới không ôm khư khư cái chai bên người.

Với lại cô ta cũng sợ nếu mang nó theo sẽ khiến người khác nghi ngờ.

“Nếu cô đã dám làm ra chuyện này, hẳn cũng chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến thăm quan đồn cảnh sát rồi nhỉ?” Phó Đình Viễn mỉm cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương: “Cô yên tâm, tôi sẽ dặn dò họ chăm sóc cho cô thật tốt.”

Cô gái kia lập tức xụi lơ trên đất, cả người không còn tí sức lực nào.

Phó Đình Viễn cụp mắt nhìn xuống cô ta đầy khinh miệt: “À, đúng rồi, cô không cần lo bản thân sẽ thấy cô đơn khi ở trong đó đâu, bởi vì chủ nhân của cô – Tử Dạ cũng sẽ đi theo cô mà.”

“Anh…” cô gái ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Phó Đình Viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện