Chương 917

Khi xuân về hoa nở, cô và Phó Đình Viễn ngồi trên bãi cỏ, cách đó không xa, bọn trẻ chạy nhảy và chơi đùa vô tư lự, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, động lòng người, thật là một bức tranh đẹp và hạnh phúc.

Không may…

Du Ân quyết liệt kiềm chế dục vọng tràn trề và nỗi chua xót vô tận trong lòng, thầm cầu trời có thể thương cô một lần.

Trong bữa sáng, Phó Đình Viễn lơ đễnh hỏi: “Chút nữa em định mặc gì?”

“Chị họ nói người trong cửa hàng của chị ấy sẽ đưa đến cho em sau. Hình như chị ấy nói trên WeChat đó là một chiếc váy nhung đỏ sẫm.” Hiện tại, quần áo mà Du Ân mặc khi tham dự hoạt động đều là chị họ chuẩn bị giúp cô.

Du Ân cũng rất vui vẻ nhận ý tốt như vậy, đỡ mệt bản thân phải suy nghĩ chọn quần áo. Hơn nữa chị họ là dân thời trang chuyên nghiệp, tạo hình ăn mặc theo phong cách của người ta, chắc chắn sẽ không làm lỗi.

Vì sợ lạnh nên chị họ đã đặc biệt chuẩn bị cho cô một chiếc váy có độ dày.

“Đỏ sẫm?” Phó Đình Viễn khẽ cau mày sau khi nghe những lời cô nói.

Trong tủ quần áo của anh từ đó tới giờ chẳng có một chiếc cà vạt sáng màu nào liên quan đến màu đỏ, hầu hết đều là tông màu trầm, trang phục công sở rất đậm và chững chạc. Anh phải phối với váy của cô như thế nào đây?

Du Ân cho rằng Phó Đình Viễn ngạc nhiên vì cô mặc đồ màu đỏ sẫm nên giải thích: “Ừ, màu đỏ sẫm. Em hầu như chưa mặc màu này bao giờ, nhưng chị họ nói màu đỏ sẫm này phối với nhung sẽ rất hợp với em.”

“Em mặc gì cũng đẹp.” Trí tuệ cảm xúc hiện tại của Phó Đình Viễn không trong trạng thái online bình thường.

Sau khi khen ngợi Du Ân, anh âm thầm lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho quản lý cửa hàng quần áo nam nơi anh mua quần áo quanh năm, nhờ họ cho người đưa một chiếc cà vạt màu đỏ sẫm đến.

Đương nhiên, Du Ân không biết động tác nhỏ này của anh. Chuông cửa vang lên ngay sau khi hai người ăn sáng xong, váy của Du Ân được chuyển đến, cô mang lên phòng thay đồ trên lầu để thay.

Khi cô thay váy và bước ra khỏi cửa phòng thay đồ thì nhìn thấy Phó Đình Viễn đã ăn mặc chỉnh tề, đeo một chiếc cà vạt màu đỏ sẫm gần giống màu váy của cô.

Du Ân “…”

Hóa ra vừa rồi anh hỏi cô mặc váy gì là xuất phát từ mục đích này.

Du Ân biết phong cách thời trang của Phó Đình Viễn. Năm nào tủ quần áo của anh cũng chỉ có đúng ba loại màu sắc là đen, trắng và xám, cùng lắm thêm được màu xanh đậm và nhạt. Các loại phụ kiện đi kèm như cà-vạt căn bản cũng toàn là màu tối.

Nên lúc này, khi nhìn thấy Phó Đình Viễn bất ngờ đeo một chiếc cà-vạt màu đỏ, cô bỗng thấy ngạc nhiên lắm: “Anh mua kiểu cà-vạt này lúc nào thế?”

Phó Đình Viễn nói thẳng: “Vừa mới bảo người khác mang tới.”

Du Ân nhìn anh chằm chằm: “Không phải đã nói ở ngoài chúng ta sẽ không nói chuyện cũng như tương tác gì sao?”

Bởi vì tình cảm của hai người đã trải qua nhiều sóng gió, nên hai người ăn ý thống nhất rằng dù cùng nhau dự họp báo cũng sẽ giả vờ như không biết.

Phó Đình Viễn nói: “Bởi vì không thể nói chuyện cũng như tương tác nên anh mới muốn dùng cách này để âm thầm thông báo với mọi người rằng hai chúng ta chính là bạn đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện