Chương 911

Phó Đình Viễn vẫn không quay đầu lại, nhưng anh vẫn nói: “Anh chưa thấy ai suốt ngày đòi chia tay như em.”

Du Ân: “…”

Cô đòi chia tay suốt ngày khi nào? Lời này của anh khoa trương quá rồi đó!

Phó Đình Viễn đột nhiên tức giận không chỗ trút khi nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của cô, nhất thời ấm ức thốt lên: “Năm đó là em đòi ly hôn, thời gian trước cũng là em đòi chia tay. Bây giờ một lời không hợp em lại nói chia tay. Du Ân, em ác độc lãng phí tình cảm của anh hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ anh sẽ không đau lòng ư?”

Sự ấm ức của Phó Đình Viễn không phải đột nhiên mà đến, mà là những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong thời gian qua bùng phát ngay lập tức.

Từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ hỏi anh nghĩ gì.

Ban đầu anh không muốn ly hôn, là tờ đơn ly hôn của cô khiến anh mất mặt, ly cũng phải ly, không ly cũng phải ly.

Lần đầu tiên khi cô đề nghị ly hôn và cả hai hẹn gặp nhau ở Cục Dân chính, anh viện cớ đi công tác để trốn tránh.

Chia tay ở khoảng thời gian trước, anh chẳng hiểu gì, cô đã cưỡng ép nhắc tới, bỏ đi không ngoảnh lại.

Vừa rồi còn nói nếu mình còn vậy nữa thì sẽ chia tay làm anh tức đến mức nổ phổ.

Tình cảm của anh trong mắt cô, có cũng được mà không có cũng không sao, đúng không?

Mà Du Ân cũng nắm bắt được thông tin trong lời nói của anh: “Phó Đình Viễn, nếu anh nhớ tất cả những điều này, có nghĩa là anh hoàn toàn không bị mất trí nhớ, phải không?”

Không phải anh nói trí nhớ của anh dừng lại ở thời điểm bọn họ chưa ly hôn sao? Vậy sao lại luôn mồm lên án cô về chuyện ly hôn và chia tay?

“Anh lừa gạt em như vậy, chẳng lẽ em sẽ không đau lòng ư?” Du Ân cũng giận, mượn lời anh đáp lại.

Phó Đình Viễn tức thì mím môi.

Mẹ nó, sao mình lại lỡ miệng?

Lần này đổi thành Du Ân tức giận và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô biết mà, ngoài đời sao lại có chuyện thái quá như mất trí nhớ, rõ ràng là anh đã thông đồng với đám Hứa Hằng lừa cô, nhưng cô lại thật sự bị lừa.

Tài xế phía trước nhìn thấy hai người đột nhiên cãi nhau, nhất thời cũng không dám thở mạnh, tập trung nhìn về phía trước mà lái xe.

Không phải lúc trước hai người còn đang nói chuyện, cười đùa tán tỉnh sao, sao tự nhiên lại cãi nhau rồi?

Du Ân vốn nghĩ, nếu Phó Đình Viễn thực sự tức giận vì cô nói chia tay, cô sẽ xin lỗi và dỗ dành anh, nhưng bây giờ sau khi biết anh lừa gạt mình, cô chẳng còn ý định xin lỗi Phó Đình Viễn gì hết.

Phó Đình Viễn vốn dĩ đứng trên bậc cao đạo đức, nhưng kết quả là anh đã mất hết thế chủ động trong nháy mắt chỉ vì sơ sót của mình.

Anh thử dỗ dành Du Ân: “Anh xin lỗi, không phải do anh muốn em quay lại với anh lần nữa sao?”

Bàn tay anh duỗi ra ôm lấy vai Du Ân bị Du Ân vỗ mạnh không chút lưu tình. Du Ân mạnh mẽ di chuyển thân thể về phía cửa sổ: “Hiện tại em không muốn nói chuyện với anh.”

Sau khi nói xong, cô lại dặn tài xế đổi điểm đến thành nơi ở của mình, không phải biệt thự nơi cô và Phó Đình Viễn sống sau khi kết hôn.

Phó Đình Viễn không ngăn cô thay đổi điểm đến, hiện tại anh cũng không có tư cách để ngăn cô lại, không phải thế sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện