Chương 895

Du Ân được dìu vào trong xe của ông cụ Đổng, sau khi phân phó tài xế lái xe rời khỏi nhà ăn, ông cụ Đổng nhìn Du Ân nói với vẻ áy náy: “Du Ân, cô đừng trách tôi, tôi cũng hết cách thật rồi.”

“Tôi không thể trở mắt đứng nhìn Tâm Khiết bị ba nó tra tấn được.”

Cơ thể Du Ân lúc này như bị rút cạn sức lực, đến nói cũng không nói nên lời, cô chỉ có thể để lộ sự sợ hãi tột độ nơi đáy mắt, mặc dù trong lòng cô chẳng hề có chút sợ hãi nào.

Ông cụ Đổng là một người làm việc khá cẩn thận, cho nên việc đầu tiên ông ta làm là tắt nguồn điện thoại cô.

Nhưng Phó Đình Viễn đã đặt thiết bị định vị gps công nghệ cao do cảnh sát đưa lên người Du Ân, máy định vị đó cực nhỏ, và Du Ân giấu nó rất kỹ nên mặc dù ông cụ Đổng đã kiểm tra sơ qua một lượt những món đồ trên người cô cũng không phát hiện ra cái gì.

Và cũng có thể xác định chính xác ông cụ Đổng cũng có tham gia vào chuyện này, trong lòng Du Ân cảm thấy buồn thay cho ông cụ Đổng.

Ông ta đúng thật là quá hồ đồ, hiện tại những gì Đổng Lộ đang làm bây giờ đã bị nghi có liên quan đến hành vi bắt cóc tống tiền, ông ta lại là đồng lõa, cũng khó thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Xe của ông cụ Đổng lao như bay trên đường, rẽ qua mấy khúc cua, cuối cùng là dừng trước một công viên nhà xưởng nào đó, hóa ra đây chính là khu nhà xưởng mà ông cụ Đổng muốn bán.

Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, Đổng Lộ ẩn náu ngay tại đây, người bình thường đương nhiên sẽ không thể nghĩ ra được.

Phó Đình Viễn lái xe với khuôn mặt căng thẳng tột độ, yên lặng đi theo ông cụ Đổng.

Không một ai biết rằng, giờ phút này lòng bàn tay anh đã đầm đìa mồ hôi.

Giờ này khắc này, anh chỉ hận nỗi thời gian không thể trôi nhanh hơn một chút, thời gian trôi nhanh hơn, thời điểm ông cụ Đổng gặp mặt Đổng Lộ sẽ đến nhanh hơn, khi đó anh mới có thể lao ra bảo vệ Du Ân nhanh hơn được.

Chỉ có điều, xe đi thẳng một đường vào nhà xưởng, sau đó lại nảy sinh một vài sự cố.

Xe của ông cụ Đổng có thể lao thẳng vào trong, nhưng xe của Phó Đình Viễn và mấy cảnh sát phía sau thì không thể vào được.

Nét mặt Phó Đình Viễn lập tức trở nên căng chặt, ngồi chung xe với anh còn có hai vị cảnh sát nữa, hai người nhanh chóng đưa ra quyết định: “Sếp Phó, anh chạy xe đến sát vách sân đi, hai chúng ta trèo tường vào trong.”

Phó Đình Viễn cũng đang có ý này, bởi vậy anh đã nhanh chóng bẻ lái, điều khiển xe đi về hướng mình muốn.

Nhưng anh đã xuống xe cùng với hai vị cảnh sát kia, nói với vẻ mặt vô cùng kiên quyết: “Tôi sẽ đi cùng các anh vào đó.”

Hai vị cảnh sát nghe vậy thì ngạc nhiên ra mặt, dưới cái nhìn của bọn họ, một người với xuất thân là công tử nhà giàu như Phó Đình Viễn chắc chắn không thể trèo tường được, hơn nữa bọn họ cũng không nghĩ Phó Đình Viễn sẽ nhúng tay vào chuyện này.

Phó Đình Viễn cũng nhận ra ánh mắt nghi ngờ của bọn họ dành cho mình, nhưng giờ phút này anh không còn thời gian giải thích nhiều lời với bọn họ nữa, vì vậy anh giơ tay cởi áo khoác trên người xuống rồi ném qua một bên.

Nếu muốn trèo tường, mặc quần áo như vậy chắc chắn là không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện