Chương 888

Thời điểm anh buông cô ra, hơi thở hai người đều rối loạn, Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm người trước mắt anh đã từng đánh mất và tìm lại được, giọng điệu đột nhiên có chút hối hận: “Anh có hơi hối hận vì đưa em tới đây.”

Du Ân khó hiểu hỏi lại: “Tại sao?”

Phó Đình Viễn nhíu mày đáp: “Bởi vì nếu chuyện này thật sự có sự tham gia của ông cụ Đổng, thì anh sợ là tiếp theo bọn họ sẽ ra tay với em, một khi có thể nắm giữ em trong lòng bàn tay, anh sẽ để bọn họ tùy ý hành động, bởi vì bọn họ biết, em chính là điểm yếu của anh.”

Du Ân nghe xong lại luống cuống không thôi, khẩn trương đứng lên ngồi xuống, mở miệng: “Vậy em phải làm sao mới không khiến anh bị đẩy vào thế bị động đây?”

“Vốn dĩ anh còn tưởng chuyện này có thể xử lý đâu ra đấy nhanh thôi, cho nên mới khăng khăng đưa em tới đây thế này, thứ nhất là cho em và Chu Mi có thời gian tụ tập với nhau, thứ hai là tiện đưa em đi chơi luôn, nhưng không ngờ mọi chuyện lại khó giải quyết hơn anh tưởng.” Phó Đình Viễn hối lỗi: “Giờ cũng chỉ còn cách để em chịu thiệt thòi ở yên trong phòng thôi, như vậy là an toàn nhất cho em rồi.”

“Vậy thì em sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng vậy.”

“Anh không cần cảm thấy áy náy vì chuyện này đâu, em không phải kiểu người yêu thích ra ngoài du ngoạn, em có thể tranh thủ làm việc luôn.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Du Ân nhẹ giọng an ủi Phó Đình Viễn.

Cô thật không ngờ Phó Đình Viễn đưa cô theo tới đây còn có mục đích khác, đó là để cô và Chu Mi có cơ hội tụ tập, sự săn sóc của anh khiến cô thực cảm động.

Mà cô cũng cảm thấy may mắn vì lần này mình đã theo anh tới đây, nếu không không biết Chu Mi sẽ ứng phó với tình trạng cơ thể của cô ấy hôm nay thế nào nữa.

“Đợi lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho Chu Mi, kêu cô ấy tới ở căn phòng sát vách chúng ta, để lỡ như có chuyện gì thì với khả năng quyền cước võ công điêu luyện của cô ấy, còn có thể bảo vệ em.” Phó Đình Viễn cực kỳ tin tưởng thân thủ của Chu Mi.

Du Ân vội vàng xua tay: “Không cần không cần, dạo gần đây cơ thể Chu Mi không được thoải mái, đừng kêu cô ấy tới đây.”

Phó Đình Viễn nhìn cô một cái, lúc này mới nhớ tới chuyện cô nói Chu Mi bị đau bụng kinh.

Chu Mi làm việc bên cạnh anh suốt nhiều năm như vậy, trước tới giờ anh chưa từng thấy loại chuyện này ảnh hưởng đến công việc của Chu Mi, rốt cuộc lần này là chuyện gì vậy?

Có điều, nếu Du Ân đã muốn để Chu Mi nghỉ ngơi, vậy thì anh cũng không nhất quyết phải gọi Chu Mi tới đây nữa, vậy nên anh cũng không nói thêm gì, cùng lắm thì anh cố gắng giảm bớt thời gian ra ngoài lại, ở trong phòng cùng cô.

Liếc mắt nhìn đồng hồ, anh kéo Du Ân từ trên giường dậy, đề nghị: “Đi thôi, thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Du Ân có chút khó hiểu: “Chẳng phải vừa rồi anh mới nói em nên ở trong phòng sao?”

Phó Đình Viễn nở nụ cười: “Em có thể ra ngoài khi ở bên cạnh anh, thân thủ của anh đủ để bảo vệ em không bị thương đến một sợi lông tơ.”

Nói tới đây, anh như suy tư gì đó, mở miệng: “Nhưng hình như em chưa từng được chứng kiến khả năng quyền cước của anh lợi hại đến mức nào nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện