Chương 884

Chu Mi nhìn đồng hồ: “Sếp Phó chắc cũng đàm phán xong xuôi với ông cụ Đổng rồi, chúng ta nhanh đi về đi.”

Du Ân cản cô ấy: “Cô đừng đi, trực tiếp về nhà đi, không phải bác sĩ nói cô cần nằm trên giường nghỉ ngơi sao, tôi sẽ bảo anh ấy cô đến kỳ kinh cần nghỉ ngơi, nói vậy chắc anh ấy sẽ không hoài nghi đâu.”

“Vậy thì cảm ơn cô nhé.” Lúc này Chu Mi quả thật chẳng bận tâm được chuyện của bên Phó Đình Viễn nữa.

Đứa nhỏ này rất quan trọng với cô ấy, cô ấy không thể mất nó.

Du Ân giúp Chu Mi bắt xe, tiễn cô ấy đi, lúc này mới quay về phòng bệnh của ông cụ Đổng.

Phó Đình Viễn vừa bước một bước vào phòng bệnh của ông cụ Đổng, ông cụ Đổng đã vùng vẫy muốn nhảy xuống giường giải thích với anh: “Sếp Phó, là tôi có lỗi với cậu, là tôi không biết dạy con!”

Phó Đình Viễn tiến lên đỡ ông cụ: “Ông đừng nói như vậy.”

Ông cụ một lần nữa dựa vào giường bệnh, than thở khóc lóc lên án: “Tên nghiệt súc này từ lúc còn trẻ chỉ biết hết ăn lại nằm, ham ăn biếng làm, tôi cho rằng sau khi kết hôn có thể tốt hơn một chút, ai ngờ nó vẫn không biết thu liễm, tôi không cho nó tiền tiêu, nó liền vay nặng lãi bên ngoài.”

“Sau cùng tức giận quá mức tôi chỉ có thể cắt đứt quan hệ với nó, sau đó mấy năm nó mất tích, chẳng quan tâm gì đến gia đình này, mẹ Tâm Khiết qua đời từ rất sớm, mấy năm nay một mình tôi nuôi nó lớn khôn.”

Ông cụ Đổng nói tới đây, không nhịn được thở dài: “Đứa nhỏ Tâm Khiết này, chắc chắn đã liên hợp với nghiệt súc kia rồi.”

Phó Đình Viễn khẽ nhíu mày “Có ý gì?”

Ông cụ Đổng thở dài: “Nó trở về từ Giang Thành liền tức giận nói với tôi thái độ của cậu với nó vô cùng ác liệt, sau đó còn trốn đi khóc lóc một trận.”

“Nói thật, trước đó tôi không biết cậu có chấp niệm với người vợ cũ như vậy, cho nên mới dung túng cho nó theo đuổi cậu.”

“Tôi nghĩ đứa cháu gái này của tôi dù gì cũng là đứa trẻ không tệ, tuổi trẻ lại xinh đẹp, chỗ tôi cũng có gia sản xa xỉ cho nó, có lẽ sẽ lọt vào mắt cậu, có ai ngờ…”

Ông cụ Đổng khoát tay: “Thôi thôi, cái mặt già nua này của tôi coi như mất sạch thể diện rồi, cậu cứ coi như tôi nhất thời hồ đồ đi.”

“Tôi khuyên nó nên sớm từ bỏ cậu, nhưng tôi thấy nó hoàn toàn không nghe lọt tai.”

“Cái tên nghiệt súc kia chắc chắn đã xúi giục nó, nếu không làm sao đến con dấu của tôi mà nó cũng trộm đi được? Bên cạnh tôi lại không có ai ngoài nó!”

“Trộm con dấu, tôi muốn ký hợp đồng với cậu cũng khó.” Ông cụ Đổng càng nói càng tức, sau cùng thở cũng mệt nhọc.

Sắc mặt Phó Đình Viễn thật không dễ nhìn.

Đổng Tâm Khiết cùng người cha cặn bã của cô ta, thật đúng là đê tiện cùng cực.

Anh lạnh giọng hỏi: “Nói vậy, bị bắt cóc cũng là do cô ta cố ý phối hợp?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện