Chương 882

Phó Đình Viễn ăn mặc chỉnh tề đi ra từ phòng thay quần áo, Du Ân vẫn làm tổ trên giường.

Nhìn thấy dáng vẻ sảng khoái tinh thần của người đàn ông, Du Ân nhất thời càng thêm tức, dứt khoát nói: “Em không muốn cùng anh đến thành phố G nữa, không còn sức, tự anh đi đi.”

“Khó mà làm được.” Tâm tình Phó Đình Viễn rất tốt, anh cười, khom lưng đến nói: “Chuyện đã đồng ý với anh, em không thể đổi ý.”

“Vậy tối hôm qua ngay từ đầu anh đã đồng ý những gì với em.” Du Ân xấu hổ giận dữ lên án: “Anh nói sắp xong rồi, kết quả thì sao?”

Phó Đình Viễn giang tay, giọng điệu cực kì vô tội: “Thì anh làm đến khi sắp sửa xong mà.”

Du Ân “…”

Anh đang khoe khoang thể lực của mình đúng không?

Phó Đình Viễn nhân cơ hội ôm người thấp giọng nỉ non: “Em không đi không được, thật đó.”

“Anh không thể tách rời em.”

“Cầu xin em, đi cùng anh đi.”

Người đàn ông dịu dàng dỗ dành, trong lòng Du Ân nhất thời lại mềm lòng.

20 phút sau, hai người xuống lầu ngồi vào trong xe, tài xế lái xe đưa bọn họ đến sân bay.

Du Ân ngồi ở ghế sau dựa vào Phó Đình Viễn chợp mắt một lúc, sau khi lên máy bay lại dựa vào người anh, cả quá trình đều ngủ không biết trời đâu đất đâu.

Kết thúc hai tiếng phi hành, lúc đặt chân đến sân bay thành phố G, Chu Mi lái xe tới đón bọn họ.

Du Ân liếc thấy sắc mặt Chu Mi không tốt, vội lôi kéo tay cô ấy quan tâm hỏi han: “Có phải cô không khỏe không? Sao sắc mặt lại kém như vậy?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chu Mi có chút yếu ớt khẽ lắc đầu: “Không sao, chỉ là mấy ngày qua bị cái tên họ Đổng kia lăn qua lăn lại ăn ngủ không ngon thôi.”

Phó Đình Viễn nhìn thoáng qua Chu Mi, lạnh nhạt nói: “Vậy thì tôi lái xe, cô đưa bọn tôi đến bệnh viện gặp ông cụ Đổng rồi về nghỉ ngơi trước đi, chuyện bên này giao cho tôi là được.”

“Được.” Chu Mi cảm kích đồng ý.

Ba người chạy tới bệnh viện, sau khi Chu Mi nhìn thấy Phó Đình Viễn vào phòng bệnh của ông cụ Đổng, bỗng nhiên túm chặt tay Du Ân.

Du Ân bị động tác của cô ấy dọa sợ, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cánh tay kia của Chu Mi ôm bụng dưới gian nan ngồi xổm trên đất.

Du Ân vội vàng đỡ cô ấy: “Chu Mi, cô sao vậy?”

Chu Mi yếu ớt nói: “Cô có thể đưa tôi đến khoa phụ sản không?”

“Được.” Du Ân sốt ruột đỡ cô ấy tìm người hỏi thăm khoa phụ sản đi thế nào.

Bởi vì sắc mặt Chu Mi thật sự không tốt, Du Ân khẩn trương muốn chết, cho nên cũng không nghĩ xem vì sao Chu Mi lại muốn đến khoa phụ sản.

Đợi đến khoa phụ sản, nghe thấy bác sĩ nói thai nhi của Chu Mi có chút bất ổn cần nằm giường giữ thai, Du Ân ngẩn ra, cả người chìm trong hoang mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện