Thẩm Dao hoảng hốt vội vàng kéo anh lại: “Đình Viễn–

Phó Đình Viễn nhiều năm như vậy vẫn gọi cô ta là Dao Dao, lúc này bỗng nhiên gọi cô ta là cô Thẩm, Thẩm Dao cảm thấy da đầu tê dại.

Tuy rằng vừa rồi Phó Đình Viễn cái gì cũng không nói cô ta, nhưng cô ta chính là cảm thấy Phó Đình Viễn cái gì cũng biết.

Phó Đình Viễn một ánh mắt quét về phía Chu Mi, Chu Mi lập tức lôi kéo Thẩm Dao rời đi: “Cô Thẩm, đi thôi, tôi đưa cô trở về.”

Ông chủ hiển nhiên muốn lưu lại tiễn Du Ân, cô phải nhanh chóng đuổi Thẩm Dao đi.

Thẩm Dao không tình nguyện theo Chu Mi cùng nhau rời đi, Phó Đình Viễn lúc này mới ngước mắt nhìn Du Ân trong góc

Cô đứng một mình, giống như một con nhạn cô đơn.

Lẻ bóng đơn độc, làm cho người ta đau lòng.

Tuy rằng lần trước náo loạn cực kỳ không thoải mái, nhưng Phó Đình Viễn vẫn quyết định chủ động mở miệng: “Lên xe, anh tiễn em.”

Du Ân cảm thấy cực kỳ châm chọc: “Không phiền phức như vậy.”

Một người không nhịn được, Du Ân vẫn nhịn không được nói Phó Đình Viễn một câu: “Sếp Phó, anh cùng Thẩm Dao này song tấu này thật sự là hay, cô ấy phụ trách thương tổn tôi, anh phụ trách trấn an, các người là cảm thấy tôi cứ như vậy hèn mọn để tiện sao?”

Hay là bọn họ cảm thấy, cô rời xa Phó Đình Viễn thật sự không thể sống nổi, Phó Đình Viễn chỉ nói một câu tốt đẹp, cô có thể không tính hiềm khích trước đây?

Đối với du ân nói anh và Thẩm Dao hát song tấu, Phó Đình Viễn nhíu mày giải thích cho mình: “Cô có ý gì? Tôi căn bản không biết Thẩm Dao sẽ làm loại chuyện này với cô, càng hoàn toàn không biết chuyện này.”

Du Ân cười nhạt: “Rốt cuộc anh có biết hay không, chỉ có anh tự hiểu rõ”

Rõ ràng không tin rằng anh vô tội.

Phó Đình Viễn vừa muốn giả thích bảo mẫu của Tô ngưng cho xe vọt tới.

Tô Ngưng vội vàng vọt xuống chắn trước mặt Du Ân bảo vệ cô: “Du Ân, đừng nói nhảm với loại người này, chúng ta đi.”

Tô Ngưng nói xong thì lôi kéo Du Ân rời khỏi, Du Ân tự nhiên là đi theo Tô Ngưng.

Có điều sau khi đi vài bước cô bỗng nhiên lại dừng lại, cô quay đầu lại nhìn về phía Phó Đình Viễn, gằn từng chữ đùa cợt nói: “Cho dù anh thật sự không biết chuyện, anh cũng là đồng lõa, không phải sao?”

“Bởi vì sự dung túng của anh đối với Thẩm Dao, mới dẫn đến việc cô ta kiêu ngạo như thế, bởi vì anh đã từng đối với tôi không tôn trọng, mới dẫn đến cô ta có thể tùy ý khi dễ tôi.”

Du Ân bỏ lại những lời này liền lên xe bảo mẫu của Tô Ngưng, chiếc xe màu trắng chở hai cô gái chạy nhanh đi

Phó Đình Viễn đứng tại chỗ, đáy mắt kín như bưng.

Du Ân nói không sai, suy cho cùng đều là lỗi của anh.

Điện thoại của Chung Văn Thành lúc này gọi tới, Phó Đình Viễn sau khi nhận lấy không kiên nhẫn nói: “Tôi biết ông muốn nói cái gì, Thôi Thiên Tường bọn họ tôi sau này sẽ không dùng nữa.”

“Như vậy là tốt nhất.” Chung Văn Thành nói: “Tôi mặc kệ sau này các anh có dùng hay không, tôi chỉ biết bộ phim này tôi sẽ không đồng ý dùng bọn họ nữa.”

“Tôi quyết định đạo diễn của bộ phim này, tôi sẽ tự đảm nhận vai trò này.” Chung Văn Thành lại tuyên bố một chút.

Phó Đình Viễn khẽ cười một tiếng: “Chung Văn Thành, ông nghiêm túc sao?”

Phó Đình Viễn không phải nghi ngờ năng lực của đạo diễn Chung Văn Thành, Chung Văn Thành là người đã quay phim hai mươi năm, vừa có thể diễn vừa có thể đạo diễn

Anh nghi ngờ chính là, tâm ý của Chung Văn Thành đối với Du Ân, có phải là nghiêm túc hay không.

Đạo diễn là một công việc vất vả, Chung Văn Thành tự mình gây vào, cũng chỉ là vì bảo vệ Du Ân làm biên kịch?

“Không thì anh cho rằng vì sao?” Chung Văn Thành trong lời nói hàm ý: “Sếp Phó, tình yêu thoáng qua, cần phải kịp thời nắm bắt mới được, bỏ lỡ sẽ không có đường quay đầu.”

Phó Đình Viễn sao có thể nghe không ra, lời này của Chung Văn Thành đang châm chọc anh đã từng không biết quý trọng Du Ân.

Anh cũng không cam lòng yêu thế mà trào phúng lại: “Sếp Chung theo đuổi tình yêu tất nhiên là tốt, nhưng trâu già gặm cỏ non cũng nên có mức độ, lớn hơn cô ấy nhiều tuổi như vậy, không cảm thấy hoảng hốt sao?”

Chu Dật còn quá trẻ, Chung Văn Thành lại quá già, bên cạnh cô đều là ngữ đàn ông như vậy sao?

Chung Văn Thành thản nhiên tiếp lời: “Tình yêu không có phân biệt giới tính, không có quốc tịch, tự nhiên cũng không có phân biệt tuổi tác.”

Phó Đình Viễn cười lạnh một tiếng: “Vậy chúc ông được toại nguyện.”

Mới lạ.

Chung Văn Thành ngữ khí sâu kín: “Ừm, cũng chúc sếp Phó cùng cô Thẩm ngọt ngào ân ái.”

Nhắc tới Thẩm Dao, đáy mắt Phó Đình Viễn không ngừng chán ghét, tức giận cúp điện thoại của Chung Văn Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện