Phó Đình Viễn nhíu mày gọi Chu Nam tiến vào, bảo anh ta đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì.
Tô Ngưng tức giận như vậy, khẳng định là Du Ân xảy ra chuyện gì đó.
Chỉ chốc lát sau Chu Nam tiến vào sắc mặt nặng nề báo cáo: “Thôi Thiên Tường cùng phó đạo diễn dưới tay ông ta hẹn Du Ân ăn cơm, nói là thảo luận kịch bản, kết quả phó đạo diễn kia động tay động chân với Du Ân, bị Chu Dật đánh, nháo đến cục cảnh sát.”
“Giữa ban ngày ban mặt, động tay động chân với Du Ân?” Phó Đình Viễn vừa nghe Chu Nam miêu tả trong nháy mắt tức giận đã ngùn ngụt trong đầu.
Là một người đàn ông, lại còn là một người đàn ông thường xuyên qua lại trong các cuộc xã giao, Phó Đình Viễn biết rõ có một số tên quả thật thích động tay động chân với phụ nữ, vắt dầu chiếm tiện nghi.
Phần lớn những lúc như vậy anh đều lựa chọn không để ý, nhưng vừa nghĩ đến chuyện này xảy ra trên người Du Ân, anh kích động đến mức suy nghĩ muốn chặt cái tay tên phó đạo diễn kia cũng có rồi.
Còn có lần trước Thôi Thiên Tường ý đồ sờ eo Du Ân, anh cũng không thể chịu được, bằng không cũng sẽ không để Chu Mi liên lạc với đạo diễn khác chuẩn bị đổi người.
Chu Nam gật đầu đồng ý, sau đó lại do dự nói: “Nghe nói, phó đạo diễn kia kêu gào, là Thẩm Dao sai khiến ông ta làm như vậy, mục đích là muốn đuổi Du Ân ra khỏi hạng mục này.”
Sắc mặt Phó Đình Viễn muốn bao nhiêu nặng nề có bấy nhiêu nặng nề.
Đúng lúc đó Chu Nam ở một bên đề nghị: “Hiện tại chúng ta có nên đem chuyện này đè xuống trước hay không, dù sao làm lớn lên đối với Chu Dật rất không tốt, cậu ta cũng là vì Du Ân mới chọc phải chuyện như vậy.”
Nếu Chu Dật xảy ra chuyện, Du Ân khẳng định áy náy tự trách mình.
Ông chủ bọn họ bảo vệ Chu Dật, chẳng khác nào cho Du Ân một an ổn tinh thần.
Chu Nam cảm thấy ông chủ bọn họ cần tinh thần tốt này của Du Ân, cho nên mới can đảm có đề nghị như vậy.
Phó Đình Viễn tự khắc biết ý định ban đầu của đề nghị này của Chu Nam, không chút do dự phân phó: “Vận dụng tất cả các mối quan hệ, đem chuyện này đè xuống, không cho phép có một chút tin đồn rò rỉ ra ngoài.”
Anh phân phó xong lại nói: “Bảo Chu Mi cùng tôi đi tới đồn cảnh sát một chuyến.”
Anh nói xong thì đứng dậy cầm chìa khóa xe rời đi, Chu Mi sau đó cùng anh ngồi vào trong xe.
Phó Đình Viễn sở dĩ gọi Chu Mi, là bởi vì quan hệ giữa Chu Mi và Du Ân cũng không tệ lắm, Chu Mi có thể giúp anh làm dịu mối quan hệ với Du Ân một chút
Phó Đình Viễn cũng không biết mình làm sao vậy, từ lần trước Du Ân cãi nhau náo loạn với anh, anh có chút không dám đối mặt với cô.
Hoặc có thể nói, là không dám đối mặt với Du Ân luôn lạnh lùng đối diện với anh.
Trên đường đến cục cảnh sát, Phó Đình Viễn bảo Chu Mi gọi điện thoại cho Thẩm Dao, bảo Thẩm Dao đi tới cục cảnh sát một chuyến
Thẩm Dao ở đâu dây bên kia rất kinh ngạc khó hiểu: “Đình Viễn bảo tôi đến cục cảnh sát? Tại sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Chu Mi liếc mắt một cái, trả lời: “Xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết, đây là Sếp Phó phân phó. cô qua đây là được.”
“Ô. được rôi.” Thẩm Dao gắng gượng mà cúp điện thoại.
Tuy rằng Thẩm Dao giả về vô tội, nhưng Chu Mi không hiểu sao lại tin tường chuyện này là do Thầm Dao sai khiến.
Phó Đình Viễn cùng Chu Mi đến cục cảnh sát trước. Phó Đình Viễn vừa bước vào phòng hợp cục cảnh sát liên nhìn thấy Du Ân rũ mắt ngồi ở một bên.