Cũng không biết là tại sao Phó Đình Viễn lại làm như vậy, là sau khi ly hôn vẫn chưa dứt tình với Dư Ân hay là trước đây chán ghét Dư Ân nên mới làm khó dễ như vậy?

Chung Văn Thành thấy, cái phía trước chiếm đa số.

Du Ân dùng tốc độ nhanh nhất sửa lại bản thảo tối hôm qua mới viết, sau đó gửi cho chung Văn Thành.

Linh cảm tối hôm qua của cô chính là nhân vật nam chính, Vương gia cuối cùng sẽ ở bên cạnh ánh trăng sáng, hơn nữa còn hung hăng phế đi chính thất là Vương phu đã cùng hắn trải qua khó khăn, nhưng Vương phi cũng không phải không thể gượng dậy mà còn toàn tâm toàn ý gây dựng sự nghiệp.

Nhiều năm sau Vương phi trở thành thương nhân buôn tơ lụa giàu có một cõi. Thuế trong quốc khố có một nửa là sản nghiệp của Vương phi nộp lên.

Bên cạnh Vương phi loại đàn ông nào cũng có, trợ thủ đắc lực tuổi trẻ tài cao, nhân sĩ giang hồ có võ công cao cương, nhà cửa còn hiển hách mới đẹp hơn của triều đình, tóm lại là cuộc sống muốn đặc sắc bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Sau khi Chung Văn Thành đọc xong thì gọi điện thoại cho cô: “Cái kịch bản này rất tốt, còn. tốt hơn cái Vương gia và Vương phi thuận lý thành chương ở bên nhau, kịch bản này có tình tiết Vương phi bị hành hạ, sau đó Vương phi chuyển mình tự lập nghiệp mang lại cảm giác sảng khoái, rất đặc sắc.”

Chung Văn Thành không keo kiệt mà khen lấy khen để: “Có thể thể hiện được mặt độc lập của phụ nữ, ý tưởng rất hay.”

Có được đánh giá như vậy của Chung Văn Thành, Du Ân rất vui vẻ, kịch bản này chắc chắn sẽ khiến Thẩm Dao hài lòng, Thẩm Dao hài lòng thì Phó Đình Viễn cũng hài lòng.

Cô nói thêm: “Nếu như ông cảm thấy phiên bản này hợp lý thì tôi sẽ gửi cho Chu Mi.”

Chung Văn Thành thâm sâu khó đò nói: “Thêm một người đàn ông bên cạnh Vương phi đi, thêm một người thành thục thận trọng lại giỏi cung tiễn đưa Vương phi trải qua việc kinh doanh.”

Giống như ông, đưa cô vượt mọi chông gai trên con đường làm biên kịch.

Cho tới tận bây giờ Du Ân vẫn không nghĩ ông có suy nghĩ gì với mình. Trong suy nghĩ của cô, Chung Văn Thành luôn là một tiền bối đáng kính trọng, thậm chí còn trở thành ân nhân.

Cho nên với cái đề nghị này của Chung Văn Thành, cô không có suy nghĩ gì khác, tập trung suy nghĩ một lát: “Cái này được, tôi sẽ thêm vào.”

Chung Văn Thành chỉ có thể bất đắc dĩ mà lên tiếng: “Được.”

Nói thật, chính ông cũng không biết những suy nghĩ khác với Du Ân bắt đầu từ khi nào.

Ông thừa nhận là bắt đầu ở tài năng của Du Ân, sau đó là vẻ ngoài của cô, bây giờ thì trầm mê trong nhân phẩm và tính tình của cô.

Ông ở trong ngành giải trí tăm tối phù phiếm nhiều năm như vậy, gặp được người đẹp nhiều vô số kể, ông biết Du Ân rất đáng quý.

Trước kia có lẽ là vì trái tim của Du Ân tràn ngập hình ảnh của Phó Đình Viễn, nên tình cảm của ông bị đè nén.

Sau khi Du Ân ra nước ngoài huấn luyện về thì như trở thành một con người mới.

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô như có ánh sáng, ông bất giác bị hấp dẫn.

Chỉ tiếc rằng bây giờ Du Ân chỉ toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp, đã hoàn toàn đóng kín cửa con tim rồi, ông cũng chỉ có thể không nhanh không chậm mà tiến đến.

Sau khi Phó Đình Viễn về từ chỗ của Du Ân thì cảm thấy dạ dày đau đớn, anh thấy tám phần là vì lửa giận với Du Ân.

Đúng lúc Hứa Hàng trực ban ở bệnh viện, anh lái xe thẳng đến bệnh viện.

Hứa Hàng tìm một bác sĩ liên quan để làm kiểm tra cho anh, sau đó anh ta chuẩn bị một phòng bệnh nằm nghỉ ngơi.

Chu Mi mang một vài văn bản tài liệu đến gõ cửa phòng bệnh của Phó Đình Viễn thì thấy Phó Đình Viễn mặc một bộ quần áo bệnh nhân, dựa lên giường gọi điện thoại.

Một tay anh còn móc lên trên, trên đùi đặt laptop của mình, trông rất bận rộn.

Đợi đến khi Phó Đình Viễn gọi điện thoại xong, Chu Mi đưa văn kiện trong tay cho anh, sau đó báo cáo: “Kịch bản mà ngài yêu cầu sửa đã sửa xong rồi.”

Đáy mắt của Phó Đình Viễn hiện lên vẻ khiếp sợ nồng đượm: “sửa xong rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện