Chương 5

Du Ân đón nhận tầm mắt như súng đạn của anh, hỏi lại anh một câu: “Chẳng phải anh cũng không muốn sao? Vì sao lại kết hôn với tôi?”

Biểu cảm của Phó Đình Viễn thoáng khựng lại, lập tức nói: “Ông của tôi ép.”

Du Ân rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi cũng vậy thôi, bị ba và anh trai ép.”

Phó Đình Viễn không biết vì sao, nghe được câu trả lời của cô, sâu trong lòng không biết là vị

Rũ mắt nhìn chằm chằm vào bộ dạng phục tùng, rũ mắt nhã nhặn lịch sự lại xinh đẹp của cô, bất giác mà thốt ra một câu hỏi: “Vậy cô luôn mồm nói yêu tôi, đều là giả dối sao?”

Du Ân nghe vậy thì nở nụ cười.

Có lẽ cho tới tận bây giờ Phó Đình Viễn cũng không biết, cô là bạn học đại học với anh.

Anh là học trưởng phong vân, là bạn học nổi danh trong trường, cũng là thương nhân thành công.

Có một lần vào ngày kỷ niệm thành lập trường anh được mời dự họp cũng được phát biểu, người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú, ăn nói ưu nhã, khí chất xuất chúng rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của các cô gái, hơn nữa còn khiến cho các cô lọt lưới tình.

Dư Ân cũng là một trong số đó, cô ngồi dưới khán đài ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông sáng chói kia, một ánh nhìn vạn năm.

Lễ kỷ niệm thành lập trường năm đó có một khâu là Phó Đình Viễn trao giải cho sinh viên xuất sắc, mà thành tích từ trước đến nay của cô luôn ưu tú nên cũng là một trong những sinh viên lên đài nhận thưởng.

Lúc trao giải, trong lúc lơ đễnh đầu ngón tay của người đàn ông xẹt qua tay của cô, khoảnh khắc đó tim trong lòng ngực cô đập nhanh vô cùng, một ánh nhìn vạn năm cứ thế rơi vào tay

giặc.

Thế nhưng gì có yêu thương như thế nào đi nữa, Du Ân cũng biết không thể trèo lên bên cạnh Phó Đình Viễn được, cho nên cũng giấu những tình cảm kia ở dưới đáy lòng.

Bốn năm đại học trôi qua, vào ngày cô tốt nghiệp, cô bị ba và anh trai hạ thuốc đưa lên giường của một người đàn ông, sau khi ngủ với nhau cô mới phát hiện người đàn ông kia lại là Phó Đình Viễn.

Là người mà cô luôn nghĩ đến, là người mà cô yêu, là người mà cô có nằm mơ cũng muốn được gả cho.

Vì thế nên vào lúc ba và anh muốn cô kết hôn với Phó Đình Viễn, cô không bài xích.

Thật ra nếu lúc đó cô không muốn gả thì vẫn có thể đào tẩu, Tô Ngưng nói sẽ giúp cô tìm đường lui rồi, có thể vì người kia là Phó Đình Viễn nên có chọn ở lại gả cho anh.

Cô nghĩ rằng, hai người ở chung với nhau một thời gian dài, sẽ lâu ngày sinh tình.

Cô nghĩ rằng, dùng tình cảm của mình có thể chiếm được trái tim của Phó Đình Viễn, một ngày nào đó anh có thể nhìn thấy được tấm lòng của cô.

Thế nhưng kết cục cuối cùng lại không như có mong muốn.

Giờ phút này, nhắc lại chuyện năm xưa, Du Ân không có chút động lòng nào.

Kết hôn rồi lại ly hôn, nói cũng lời thầm mến ngu ngốc kia thì có ý nghĩa gì đâu?

Thế nên, cô ngẩng mặt lên cười với Phó Đình Viễn, từng câu từng chữ nói: “Đúng vậy đó, toàn là giả dối.”

“Anh không có yêu tôi, thật ra cho đến tận bây giờ tôi cũng không có yêu anh, tôi yêu sự giàu có và quyền thế của nhà họ Phó các anh.”

Giọng điệu của Du Ân cứng ngắc, đổi lại cái thoáng hung hãn nắm cằm của Phó Đình Viễn, đáy mắt anh như muốn phun ra lửa: “Rốt cuộc cũng chịu thừa nhận bản thân dối trá rồi sao? Rốt cuộc cũng chịu thừa nhận bản thân hám tiền hám quyền rồi?”

Cằm của Du Ân bị anh bóp đến đau, đau đến mức nước mắt vọt đến đáy mắt.

Phó Đình Viễn nhìn bộ dáng hốc mắt đỏ bừng của cô, không hiểu sao lòng mềm nhũn, tay bóp cằm của cô cũng buông lỏng.

Anh không ngờ tới rằng, rõ ràng đáy mắt cô ngập nước nhưng ngoài miệng vẫn nói mấy lời nghe sao chói tai: “Sếp Phó ly hôn với tôi, không để tối chiếm đoạt nữa, thừa nhận cũng chẳng sao.”

Ngay cả suy nghĩ muốn bóp chết cô, Phó Đình Viễn cũng có rồi.

Đồ đàn bà dối trá!

Đồ lừa đảo đáng giận!

Du Ân lướt qua anh, tiến lên mở cửa nhà mình ra, quay đầu nhìn về khuôn mặt tái nhợt của Phó Đình Viễn, đuổi người: “Sếp Phó, những gì muốn hỏi anh đã hỏi xong rồi nhỉ? Thời gian không còn sớm, tôi cũng cần nghỉ ngơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện