Chung Văn Thành an ủi cô đang có chút chán nản: “Trước mắt cô cứ về nghỉ ngơi cho khoẻ, có tin tức tôi sẽ liên lạc với cô.”
Du Ân gật đầu, đây cũng không phải ngày đầu tiên cô tiếp xúc với nghề biên kịch này, trước sau gì cô cũng đã gia nhập được hơn bốn năm rồi, cô hiểu rất rõ việc biên kịch không thể đối đầu với nhà đầu tư.
Ngay cả một người lão làng như Trang Ân Tri, đôi khi cũng không thể không thỏa hiệp với nhà đầu tư, huống chi một người nhỏ bé như cô.
Sau khi Du Ân về nhà, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon, hôm nay tâm trạng của cô thật sự không tốt lắm.
Vốn dĩ ngày giỗ của mẹ cũng đã là một chuyện khiến cô đau lòng, lại gặp phải tai nạn giao thông kinh hoàng. Trong công việc lại gặp phải nguy cơ có thể bị sửa kịch bản bất cứ lúc nào, có thể nói cả người cô đều mệt mỏi, tinh thần cũng vô cùng mệt mỏi.
Tối hôm đó Phó Đình Viễn đi ăn đồ Trung Quốc với Thẩm Dao, trong lúc ăn. hai người cũng không nói lời nào.
Cả ngày nay tâm trạng của Phó Đình Viễn cũng không ra gì, dường như kể từ sau khi Du Ân về nước, tâm trạng anh liền không tốt.
Thẩm Dao múc một chén cháo đưa cho anh: “Không phải anh nói dạ dày không khỏe sao? Ăn chút cháo đi.”
Phó Đình Viễn đưa tay nhận lấy chén cháo rồi nói cảm ơn, Thẩm Dao nhìn anh rồi hơi thẹn thùng mở miệng: “Đình Viễn, tối nay em…”
Vốn dĩ Thẩm Dao muốn nói tối nay cô sẽ qua đêm ở chỗ anh, kết quả lúc này chuông điện thoại của Phó Đình Viễn đột nhiên vang lên, lời nói cô ta chuẩn bị đã lâu nhanh chóng ép xuống.
Phó Đình Viễn buông chén cháo trong tay, cầm lấy điện thoại, đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, Thẩm Dao tức giận siết chặc nắm đấm dưới mặt bàn.
Từ sau khi biết Du Ân trở lại, cô ta luôn cảm thấy có rất nguy hiểm, thế nên mới không để ý mọi thứ, muốn trao thân cho Phó Đình Viễn.
Nếu lúc trước Du Ân có thể phát sinh quan hệ với Phó Đình Viễn, gạo nấu thành cơm buộc Phó Đình Viễn cưới cô thì cô ta cũng có thể.
Phó Đình Viễn nhìn thấy là Dịch Thận Chi gọi tới, ở đầu dây bên kia, Dịch Thận Chi vô cùng nhiều chuyện nói: “Cậu có xem tin tức chưa?”
Phó Đình Viễn thành thật đáp: “Vẫn chưa, sao thế?”
Dịch Thận Chi vui sướng khi người gặp họa: “Trên Weibo mới xuất hiện tin tức, bây giờ đang chiếm hotsearch rồi. Một diễn viên trẻ rất nổi tiếng đang xuất hiện ở một căn chung cư nào đó, mà theo tôi được biết, đó cũng là căn hộ Chu Ân thuê.”
Không đợi Phó Đình Viễn nói gì, Dịch Thận Chi lại tiếp tục nói với giọng điệu trầm bổng: “Các phóng viên đã nghe tin chạy tới, người hâm mộ đã vây kín tòa nhà mà người đó bước vào, có vẻ là tối nay cậu ta sẽ không thể ra ngoài đâu.”
“Cậu nói xem nửa đêm, nếu anh ta ở chung một phòng với Du Ân thì… chậc chậc…”
Phó Đình Viễn cắn chặt răng, anh chỉ cảm thấy tên Dịch Thận Chi nhiều chuyện này thật đáng đánh.
“Cậu rảnh quá nhỉ?” Phó Đình Viễn tức giận đáp lại Dịch Thận Chi một câu rồi lập tức cúp điện thoại.
Thế nhưng anh không thể không thừa nhận, cảm xúc của anh đã bị khuấy động bởi lời nói của Dịch Thận Chi.
Anh nghĩ đến cảnh Du Ân sống chung một phòng với tên trai trẻ kia, sự phiền não phát ra từ tận đáy lòng.
Ánh mắt mở điện thoại di động lên xem hotsearch kia, Chu Dật ăn mặc rất khiêm tốn, bị chụp một bên và sườn mặt, nhưng bởi vì khi chất của cậu thật sự quá xuất chúng cho nên vẫn bị fans hâm mộ nhận ra, vì thế tòa nhà mới bị fans hâm mộ vây kín.
Chu Dật sải bước, trong tay còn mang theo một cái bịch đồ lớn tựa như đang đến thăm ai đó.
Phó Đình Viên nhé tới hôm nay Du Ân gặp tai nạn giao thông, quà thật cần người tôi thăm.