Phó Đình Viễn không hiểu sao bây giờ Thẩm Dao lại biến thành người như vậy, Thẩm Dao mà anh quen rõ ràng là một người rộng rãi, ung dung, chín chắn và hiểu chuyện.

Sau khi trở về phòng làm việc, Phó Đình Viễn mới lấy số điện thoại của Du Ân mà Chung Văn Thành đưa cho anh, anh trầm ngâm trong chốc lát rồi gọi tới.

Điện thoại nhanh chóng được nhận, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng truyền vào tai anh: “Xin chào, cho hỏi là ai thế?”

Là ai thế?

Giọng điệu của cô vừa hời hợt vừa xa cách, trong lòng Phó Đình Viễn tức giận, vừa mở miệng lời nói đã mang theo mùi thuốc súng: “Du Ân, trời đã sập rồi sao? Một cuộc họp quan trọng như vậy mà cô dám không đến dự?”

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, tiếng nói tự giễu của cô vang lên: “Tổng giám đốc Phó, bầu trời vẫn yên bình, tôi chỉ gặp tai nạn giao thông, xe buýt bị lật nghiêng mà thôi.”

“Tôi rất xin lỗi khi đã vắng mặt một cuộc họp quan trọng như thế, nếu anh có gì không hài lòng với tôi thì có thể trực tiếp đến tìm sếp Chung để đổi người khác.”

Sau khi nói xong lời này, cô lập tức tự ý cúp máy, Phó Đình Viễn siết chặt điện thoại, trong đầu chỉ còn lại mấy chữ xe buýt lật nghiêng.

Hình ảnh thê thảm của chuyện như thế trên TV hiện ra trước mặt anh, anh nghĩ đến giọng điệu bình tĩnh lạnh lùng của Du Ân, nghĩ đến sự châm chọc mà anh đối với cô, không hiểu sao ngực anh lại cảm thấy sợ hãi.

Phó Đình Viễn không ngờ chuyện ngoài ý muốn mà Du Ân gặp phải là tai nạn giao thông, trong lúc bất chợt anh cảm thấy những lời mình vừa nói vô cùng cay nghiệt.

Sau chốc lát suy nghĩ, anh lại tiếp tục gọi điện thoại cho Du Ân, muốn nói một câu xin lỗi, cũng muốn hỏi một câu cô có bị thương hay không, nhưng lần này thì cuộc gọi của anh không được nhận, rất hiển nhiên là cô cố ý không nhận.

Sau đó Phó Đình Viễn dùng điện thoại gọi Chu Nam vào dặn dò: “Cậu bảo tài xế đến bệnh viện ngoại thành để đón người.”

“Vâng.” Chu Nam đồng ý xong lại hỏi tiếp: “Đón ai ạ?”

Phó Đình Viễn có hơi khó khăn thốt ra hai chữ: “Du Ân.”

Chu Nam rất sững sốt, thế nhưng vẫn nhận nhiệm vụ chuẩn bị rời đi.

Phó Đình Viễn lại ngăn anh ta lại, nói: “Thôi, cậu tự mình qua đó đón đi.”

Chu Nam là tâm phúc của anh, còn là người trầm ổn, tỉnh táo, anh tin anh ta.

Chu Nam cũng đã đi theo Phó Đình Viễn nhiều năm, vì vậy cũng coi như hiểu tâm tư của Phó Đình Viễn, vì thế anh ta đề nghị: “Tổng giám đốc Phó, hay là anh tự mình đi qua đó đi?”

Phó Đình Viễn từ chối: “Không cần, cậu đi đi.”

Bây giờ anh và Du Ân đã không vui, nếu anh đi thì nói không chừng sẽ làm cho mối quan hệ giữa bọn họ trở nên ác liệt hơn.

Thế là Chu Nam nhận lệnh đi đón người, khoảng chừng bốn mươi phút sau, điện thoại của Chu Nam gọi lại.

Trong điện thoại, Chu Nam có chút khó xử nói: “Tổng giám đốc Phó, cô Du không chịu ngồi xe tôi, trái lại bên phía sếp Chung đích thân tới, đón cô Du đi.”

Phó Đình Viễn cắn răng hỏi: “Chung Văn Thành tự mình đến sao?”

Anh đã nói tâm tư Chung Văn Thành dành cho Chu Ân không đơn giản, nếu chỉ xem Du Ân là một nhân viên bình thường thì khi nhân viên xảy ra chuyện, ông chỉ cần gì phải đích thêm đến thăm.

Chu Nam trả lời: “Đúng vậy, lúc tôi đến thì sếp Chung cũng đã đến rồi.”

Chu Nam còn nói “Tôi có hỏi một chút, cô Du không bị thương, dường như cánh tay có bị trầy một chút.”

“Còn nữa, tôi có chuyển lời xin lỗi của anh cho cô ấy, nhưng, nhưng cô ấy lại đáp lại một câu.”

Phó Đình Viễn khàn giọng hỏi: Đáp lại cái gì?”

Chu Nam trả lời chi tiết: “Cô ấy nói không sao cả. dù sao từ trước đến giờ anh luôn không phân biệt phải trái đúng sai đến tìm cô gây phiên phức, dù sao từ trước tới giờ trong mắt anh cô ấy làm gì cũng đều sai.”

Chu Nam nghĩ đến vẻ mặt và giọng điệu của Du Ân khi nói những lời này ban này, một người ngoài như anh ta mà còn có thể cảm nhận sâu sắc trước kia ông chủ đã quá đáng thế nào với Du Ân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện