Trước có một chàng trai trẻ vừa tròn hai mươi tên Chu Dật, sau lại có một ảnh để bốn mươi tuổi Chung Văn Thành, Phó Đình Viễn ba mươi tuổi căng thẳng không nói được lời nào.

Ha, trái lại cô rất có bản lĩnh.

Suốt cả buổi họp, tâm trạng Phó Đình Viễn cũng không tốt, Chung Văn Thành như không có chuyện gì xảy ra thực hiện báo cáo của mình.

Ngược lại, Phó Đình Viễn lại không ngờ tâm trạng phiền loạn của mình lại bị kịch bản sơ lược do Du Ân biên soạn hấp dẫn mạnh mẽ. Nói thật, trước khi tham gia cuộc họp này, Phó Đình Viễn quả thật mong chờ muốn xem kịch bản Du Ân làm ra trông như thế nào, thế nhưng cũng không mong chờ đến mức bất ngờ.

Nhưng hôm nay…

Phó Đình Viễn nghe từng câu từng chữ giải thích của Chung Văn Thành, hoàn toàn chìm đắm trong nội dung bộ phim, thậm chí còn có một sự kích thích muốn lập tức thực hiện bộ phim này.

Với kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường của anh như vậy, còn có cả những phán đoán về những dự án phim điện ảnh và truyền hình của mấy năm gần đây, anh chắc chắn bộ phim này sẽ nổi tiếng.

Chung Văn Thành nói đúng, từ ngữ của Du Ân thật sự có thể kích thích tiếng lòng của người khác, những ý tưởng của cô ấy vô cùng dồi dào, thực sự rất tuyệt vời và thú vị, điều này hoàn toàn khác với một Du Ân mờ nhạt thiếu hiểu biết mà anh từng biết…

Sau khi cuộc họp kết thúc, nơi đầu tiên Phó Đình Viễn muốn đến là phòng làm việc của Chung Văn Thành, hoàn toàn quên bên cạnh mình còn dẫn theo Thẩm Dao.

Thẩm Dao bị Phó Đình Viễn bỏ lại trong phòng họp, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhưng trong lòng lại đang nghiến răng nghiến lợi.

Phó Đình Viễn đi vào trong văn phòng của Chung Văn Thành rồi đi thẳng vào vấn đề: “Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?

Chung Văn Thành chậm rãi rót cho mình một ly nước, né tránh câu hỏi của Phó Đình Viễn: “Tôi còn nghĩ tổng giám đốc Phó tới là để bàn kịch bản với tôi đấy.”

Phó Đình Viễn thật sự không có chút kiên nhẫn nào, dứt khoát hỏi rõ, híp mắt hỏi: “Chung Văn Thành, ông đang có tâm tư gì?”

Chung Văn Thành liếc anh một cái, sau đó lấy giấy bút viết một dãy số rồi đưa cho anh, nói: “Số điện thoại của cô ấy, còn về phần rốt cuộc cô ấy xảy ra chuyện gì, tốt hơn là tổng giám đốc Phó nên tự hỏi.”

Chung Văn Thành phán đoán dựa trên nét mặt hiện giờ của anh, chắc chắn Phó Đình Viễn không biết hôm nay là ngày giỗ của mẹ Du Ân.

Làm vợ chồng ba năm của Du Ân, ngay cả một ngày quan trọng như vậy cũng không biết, có thể nhìn được năm đó anh đối xử với vợ mình thế nào.

Trong lòng Chung Văn Thành cười nhạt, năm đó đã khiến người ta tổn thương như vậy, bây giờ lại muốn tỏ vẻ quan tâm khó hiểu như thế, có ý gì đấy?

Là cảm thấy Du Ân còn yêu thích sự quan tâm của anh sao?

Sau khi Phó Đình Viễn nhận được số điện thoại, cũng không rời đi ngay mà quay sang nói với Chung Văn Thanh: “Không ngờ sếp Chung còn là một người bác tốt như thế, dồn hết sức đào tạo, dìu dắt người mới.”

Đương nhiên Chung Văn Thành nghe ra ý Phó Đình Viễn ẩn trong lời nói, Phó Đình Viễn nhìn ra ông có tâm tư khác với Du Ân, châm chọc ông đưa Du Ân ra nước ngoài huấn luyện, tạo cho Du Ân cơ hội để làm một biên kịch độc lập, đây là điều kiện tiên quyết hình thành suy nghĩ này.

Chung Văn Thành lắc đầu cười nói: “Tổng giám đốc Phó, xem ra anh không hề có một chút hiểu biết gì về vợ cũ của anh, không phải tôi là một người bác tốt đâu, mà là chính bản thân cô ấy đủ ưu tú, ưu tú đến mức khiến cho chúng tôi đồng ý cho cô ấy cơ hội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện