Sao cái tên này lại quen như vậy?

Anh đột nhiên cầm lấy một xấp tài liệu bên cạnh rồi mở ra, bất ngờ là bên trong cũng in một cái tên như thế.

Nói cách khác, biên kịch bộ phim cổ trang mà anh vừa đầu tư ở chỗ Chung Văn Thành… chính là Du Ân?

Phó Đình Viễn cảm thấy có hơi khó tin.

Anh nhớ tới thời gian trước Chung Văn Thành có đề cử với anh một biên kịch tên là Vi Lương, Chung Văn Thành nói rằng tuy rằng cô là người mới, nhưng cô tài hoa hơn người, cách hành văn động lòng người, cách thức giải thích câu chuyện và năng lực thật sự có thể đưa tới sự đồng cảm của người xem.

So với những từ ngữ ca ngợi mà Chung Văn Thành dành cho Du Ân, Phó Đình Viễn nhớ tới những ấn tượng của mình với Du Ân trong ba năm kia: hiền lành, không thú vị, lương thiện.

Cho nên anh hoàn toàn không thể liên kết biên kịch Vi Lương sáng tạo nhanh nhẹn trong miệng Chung Văn Thành với Du Ân được.

Trong sự khiếp sợ, anh lại nghiêm túc xem qua lý lịch của Du Ân một chút, hoá ra những năm gần đây cô vẫn luôn làm biên kịch thực tập, khi đó anh vẫn luôn chế giễu cô không ra gì cả ngày, còn nói cô trèo lên giường anh, trèo lên nhà họ Phó là vì để không lo cơm áo sau này, nói cô ham vinh hoa phú quý.

Thậm chí lúc ly hôn còn cười nhạo cô, nói cô không ăn khớp với xã hội, ly hôn với anh rồi sẽ không có gì ăn.

Nhưng bây giờ cô có một sự nghiệp rực rỡ như thế, lại còn được Chung Văn Thành tán thưởng như vậy…

Trợ lý Chu Nam ở bên cạnh thấy một lúc lâu mà anh cũng không mở miệng, sắc mặt cũng khó coi, vì thế chủ động hỏi: “Tôi cũng không ngờ được mợ chủ lại…”

Chu Nam nói tới đây lập tức vội vàng sửa lời: “Cô Du lại là biên kịch Vi Lương, nếu anh không muốn dùng thoại của cô ấy thế thì tôi sẽ lập tức liên hệ với sếp Chung.”

Chu Nam đi theo Phó Đình Viễn rất nhiều năm cho nên biết rõ Phó Đình Viễn từng chán ghét Du Ân nhiều như thế nào.

Tuy rằng Chu Nam cảm thấy Du Ân dễ ở chung hơn so với Thẩm Dao, nhưng người ngoài cũng không có cách nào nói thêm điều gì vào chuyện tình cảm của bọn họ.

Ai ngờ Phó Đình Viễn lại mở miệng ngăn cản anh ta: “Không cần.”

Chu Nam có hơi kinh ngạc dừng chân, anh ta còn tưởng rằng Phó Đình Viễn không hề muốn nhìn thấy Du Ân một chút nào, phải biết rằng Du Ân là biên kịch, có rất nhiều chuyện phải thảo luận chung với bọn họ, đến lúc đó ông chủ của bọn họ và Du Ân sẽ phải thường xuyên gặp mặt.

Phó Đình Viễn giải thích: “Nếu sếp Chung đã ra sức đề cử, vậy thì chúng ta phải tin tưởng năng lực của cô ấy, hơn nữa công ra công, tư ra tư.”

Ý muốn nói con người anh công ty rõ ràng, sẽ không vì thành kiến với Du Ân mà đá cô ra khỏi dự án này.

Chu Nam gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”

Sau đó anh ta còn nói: “Ngày mai là hội nghị toàn thể đầu tiên của hạng mục này, anh muốn tham gia không?”

“Ừ.” Phó Đình Viễn đã bắt đầu bận rộn chuyện khác, trong lúc bận rộn như vậy vẫn thản nhiên đáp lại Chu Nam một câu, Chu Nam lên tiếng trả lời, sau đó xoay người đi ra ngoài sắp xếp.

Trong con người Phó Đình Viễn xẹt qua cảm xúc khác thường, trái lại ngày mai anh lại muốn nhìn xem xem cô có thể viết được kịch bản như thế nào.

Phó Đình Viễn vừa bắt đầu làm việc không bao lâu thì Thẩm Dao gọi điện thoại tới.

ở đầu dây bên kia, giọng nói của Thẩm Dao điềm đạm, mang theo vẻ kháng cự: “Đình Viễn, cũng lâu rồi anh chưa tới gặp em.”

Phó Đình Viễn nâng tay miết miết cái trán: “Gần đây công việc có chút bận rộn.”

“Được rồi.” Thẩm Dao bày ra dáng vẻ hiểu chuyện: “Ngày mai anh có việc gì không?”

Thật ra Phó Đình Viễn cũng không có gì để giấu giếm, thản nhiên trả lời: “Ngày mai phải họp một dự án phim điện ảnh và truyền hình mới.”

“Dự án điện ảnh và truyền hình?” Thẩm Dao vui mừng kêu lên, sau đó cô ta lại tiếp tục nói: “Quá tốt, vậy em đi cùng anh nhé, tuy rằng bây giờ em không thể đóng phim nhưng em vẫn cảm thấy rất hứng thú với những thứ đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện