Đúng là Phó Đình Viễn ăn cơm với ba của Thẩm Dao, Thẩm Thanh Sơn. Hai người hẹn gặp tại một nhà hàng Nhật cao cấp.

Thẩm Thanh Sơn uống một ngụm rượu sake, nhìn về phía Phó Đình Viễn, nở nụ cười điềm đạm: “Gần đây cậu bận chuyện gì vậy? Dao Sao nói hai đứa đã không gặp nhau vài ngày rồi.”

Loại người tầm cỡ như bọn họ, lúc nói chuyện không cần phải nói huỵch toẹt ra, bảy phần là đủ rồi.

Tất nhiên là Thẩm Thanh Sơn không vừa mắt khi Phó Đình Viễn lạnh nhạt với Thẩm Dao, nếu không thì hôm nay cũng không hẹn riêng Phó Đình Viễn ăn bữa cơm này.

Mà đương nhiên là Phó Đình Viễn cũng hiểu ý chất vấn trong lời nói của Thẩm Thanh Sơn, rũ mắt xuống che giấu phiền chán nơi đáy mắt.

“Mỗi ngày cháu đều rất bận.” Anh không mặt không nhạt đáp lại.

Thẩm Thanh Sơn bỏ ly rượu xuống nhìn anh, bình tĩnh mà nói tiếp: “Cậu còn trẻ, bận là chuyện tốt.”

“Khi về tôi sẽ nói với Dao Dao, đàn ông mà, ở cái tuổi của cậu thì phải lấy sự nghiệp làm đầu, sự nghiệp lên như diều gặp gió rồi thì mới có thể cho phụ nữ cuộc sống tốt nhất, đúng không nào?”

Sau khi nói xong thì Thẩm Thanh Sơn lại thở dài: “Nhưng mà tuổi của Thẩm Dao không còn nhỏ nữa, tôi chỉ có một đứa con gái quý giá này, luôn hy vọng nó có thể lập một gia đình ổn định.

+

Biểu cảm của Phó Đình Viễn nhàn nhạt đặt đũa xuống, giương mắt nhìn Thẩm Thanh Sơn ngồi phía đối diện.

Thẩm Thanh Sơn là nhân vật hết sức quan trọng trong thành phố, ngân hàng đang đầu tư cho anh là kiệt xuất của ngành tài chính ở Giang Thành, là thần tài của nhiều ngành sản xuất.

Không chỉ như thế, Thẩm Thanh Sơn còn có một ý nghĩa khác với nhà họ Phó.

Năm đó chuyện ba anh là Phó Giang ngoại tình đã ầm ĩ rất lớn, nghe nói là Thẩm Thanh Sơn ra mặt giúp đỡ xử lý.

Còn về phần chuyện năm đó đã xảy ra chuyện gì, Phó Đình Viễn cũng không hiểu rõ chi tiết lắm.

Lúc đó anh chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, hơn nữa còn đi học ở nước ngoài.

Anh chỉ biết lúc đó Phó Giang muốn ly hôn với mẹ vì để được ở bên cạnh cô gái kia, sau khi chuyện này trôi qua, Phó Giang cũng ra nước ngoài.

Không ly hôn với mẹ, nhưng cũng bằng mặt không bằng lòng.

Lúc đầu Phó Đình Viễn không biết Thẩm Thanh Sơn lại có quan hệ như vậy với nhà họ Phó, sau khi anh với Thẩm Dao ở bên nhau mới được mẹ nói cho biết.

Trước kia anh và Thẩm Dao cũng không có quen biết, anh bắt đầu học ở nước ngoài từ năm cấp hai, cho đến khi chuẩn bị tiếp quản Phó thị với về nước.

Thẩm Dao thì ra nước ngoài học đại học, du học vài năm sau mới về nước.

Sau khi anh quản lý Phó thị mới quen biết Thẩm Dao, lần đó là tiệc tối của một buổi từ thiện, Thẩm Dao ngồi bên cạnh anh. Khi tiệc tàn, đai lưng của Thẩm Dao bỗng nhiên bị đứt, anh ga lăng cho mượn áo khoác âu phục của mình để giúp cô giải vây, ai người cứ gặp nhau như vậy.

Sau khi xác nhận quan hệ thì anh dẫn Thẩm Dao về nhà, Đồng Văn Tuệ mới cho anh biết chuyện Thẩm Thanh Sơn giúp đỡ nhà họ Phó,

Lúc đó anh cũng không cảm thấy gì, dù sao anh cũng rất thích Thẩm Dao.

Cho đến gần đây anh mới phát hiện, Thẩm Thanh Sơn giúp nhà họ Phó đã khiển quan hệ của anh và Thẩm Dao đặt dưới một ngọn núi.

Nếu anh cố ý từ chối cưới Thẩm Sao, thế nghĩa là đắc tội Thẩm Thanh Sơn rồi.

Đương nhiên, nếu như Thẩm Dao không muốn cưới anh thì việc này coi như Xong.

Nhưng với tình trạng của Thẩm Dao bây giờ, cô ta có chấp niệm rất sâu với việc cưới anh.

Nhưng mặc kệ thế nào, lòng anh đã quyết.

Cho nên, anh dùng giọng điệu trình trọng nói: “Chú Thẩm, nói đến chuyện cưới hỏi này, cháu nghĩ, cháu và Dao Dao không hợp để kết hôn.

“Hà?” Đối mặt với câu trả lời của Phó Đình Viên, Thẩm Thanh Sơn không có biểu cảm tức giận hay là bất mãn gi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện