Nếu là Dịch Thận Chi, từ trước đến giờ luôn phất tay không mang theo một chút mây mù nào trong chuyện tình cảm.

Anh ta cũng không xem tình cảm ra gì, càng chẳng xem hôn nhân ra gì.

Cùng lắm thì chia tay, cùng lắm thì ly hôn, có thể có gì?

Ngay cả ban đầu khi Phó Đình Viễn ly hôn với Du Ân, Hứa Hàng khuyên Phó Đình Viễn bình tĩnh lại còn anh ta lại đồng ý hai tay.

Dù sao Phó Đình Viễn cũng không yêu Du Ân, dù sao Du Ân cũng là người nói ly hôn, anh ta cảm thấy Phó Đình Viễn quyết định nhanh là rất tốt.

Kết quả bây giờ Phó Đình Viễn lại có thái độ mập mờ không rõ ràng với Du Ân, không chỉ có Phó Đình Viễn bị vả mặt, mặt anh ta cũng bị đánh rất đau.

Anh ta nghiêm túc nghi ngờ cách nhìn của mình về tình yêu và hôn nhân có chính xác hay không, thậm chí anh ta bắt đầu khủng hoảng, nếu lỡ có một ngày anh ta giống như Phó Đình Viễn, không cầm nổi cũng không bỏ được một người phụ nữ, vậy thì phải làm thế nào?

Điều này quá đáng sợ.

Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm Dịch Thận Chi một hồi lâu, hoàn toàn hiểu tâm tư của Dịch Thận Chi, giận tới mức anh dứt khoát đứng dậy đi.

“Haiz, làm gì vậy chứ chẳng phải còn chưa ăn cơm sao?” Dịch Thận Chi ở sau lưng Phó Đình Viễn lên tiếng, Phó Đình Viễn cũng không thèm quay đầu lại, để lại cho anh ta một bóng lưng.

Dịch Thận Chi mới ném mình trở lại sô pha, bắt đầu suy tư mình có muốn tiếp nhận đám hỏi do gia tộc sắp xếp không.

Sáng hôm sau, Chu Mi thừa dịp ra ngoài làm việc, đến trung tâm thương mại mua giúp Du Ân một cây bút máy để tặng Phó Đình Viễn, cũng mua thêm một chiếc túi xinh đẹp.

Bên trong túi đựng chiếc thiệp do chính tay Du Ân viết: Tổng giám đốc Phó, cảm ơn lần ra tay tương trợ này của anh, quà tuy nhỏ nhưng tình ý nặng, chúc anh mọi việc đều thuận lợi.

Lúc Chu Mi thấy Du Ân viết tấm thiệp này, vất vả lắm cô ta mới nín cười được.

Du Ân thật sự xem Phó Đình Viễn thành ân nhân, không mang theo chút mập mờ nào.

Sau khi trở lại công ty, Chu Mi lập tức đến phòng làm việc của Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn hơi nhíu mày nhìn chiếc túi đựng quà xinh đẹp Chu Mi đặt trước mặt anh, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.

“Tổng giám đốc Phó, đây là Du Ân nhờ tôi gửi cho anh.” Chu Mi vừa nói tới chỗ này, chỉ thấy sắc mặt Phó Đình Viễn xám đen.

Chu Mi nhắm mắt vội vàng nói tiếp: “Cô ấy nói để bày tỏ cảm ơn đối với việc anh giúp đỡ cô ấy lần này.”

Chu Mi nói xong cũng nín thở lui sang một bên, cô ta thừa nhận, thời khắc này vẻ mặt Phó Đình Viễn giống như muốn giết người, nhưng cô ta lại buồn cười khó hiểu.

Đương nhiên cô ta cố gắng nhịn cười.

Phó Đình Viễn bị tức gần chết, chớp mắt một cái có lúc anh cũng cảm thấy mình đã muốn hôn mê.

Ngay trước khi Chu Mi bước vào, Hứa Hàng đã gửi cho anh một tin nhắn, nói Du Ân liên lạc mời anh ta ăn cơm, để anh ta quyết định thời gian.

Ý của Hứa Hàng chính là nếu anh có thời gian, bọn họ sẽ cùng nhau.

Kết quả Chu Mi lại đưa cho anh một món quà, hoá ra Du Ân không có ý định mời anh ăn cơm.

Cô cũng có tiêu chuẩn kép nhỉ?

Đều là hỗ trợ như nhau, nhưng đối với anh lại gửi một món quà, ngay cả mặt mũi cũng không thấy, còn đối với Hứa Hàng lại mời dùng cơm.

Bởi vì quá tức giận, lúc này Phó Đình Viễn cũng quên mất, cây bút mắt này đắt tiền hơn một bữa cơm rất nhiều, rất nhiều lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện