Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì
“Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.”
Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già.
Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?”
Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét.
Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.”
“Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông.
Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua.
Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt.
Vài ngày trước, điện thoại của cô nhận được một tờ giấy thông báo, là ánh trăng sáng trong lòng người chồng Phó Đình Viễn của cô – Thẩm Dao, gửi tới.
Còn có tin nhắn chế giễu của Thẩm Dao gửi tới…
“Du Ân, cô gả cho Đình Viễn ba năm mà anh ấy vẫn không hề yêu cô, cô xem cô thất bại cỡ nào nhỉ!”
“Có được thân thể nhưng lại không có được trái tim, chuyện hèn mọn và không có tự tôn như thế cũng chỉ có cô mới có thể làm ra được, nếu đổi lại là tôi thì tôi đã sớm xấu hổ nhảy lầu tự tử luôn rồi.”
Sau khi cưới Du Ân mới biết được chồng mình vốn có người trong lòng rồi.
Vào đêm kết hôn hôm đó, cô nhìn thấy thông báo người chồng Phó Đình Viễn của mình và một ngôi sao đang hot – Thẩm Dao, ra vào khách sạn.
Khi đó cô còn ôm hy vọng trong lòng rằng mình sẽ ân ái hạnh phúc với anh, từ chức, yên tâm làm một cô vợ nội trợ.
Điều buồn cười chính là ba năm sau…
Cô vừa trốn vào nhà vệ sinh, cửa đã bị một người dùng sức đẩy ra, cô lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
Hai mắt đẫm nước mắt của cô ngước lên, nhìn thấy một người đàn ông lạnh lùng đi tới, là chồng của cô – Phó Đình Viễn.
Vẻ mặt của anh lạnh như băng, trên người mặc tây trang màu đen càng lộ vẻ ác nghiệt, vừa tiến đến đã không chút khách khí mà bóp lấy cằm của cô: “Giật dây ông nội ép tôi sinh con với cô? Du Ân, những năm này, thủ đoạn của cô càng lúc càng nhiều nhỉ?”
Không đợi Du Ân mở miệng, ánh mắt của anh càng thêm lạnh lẽo, nói: “Ba năm trước đây, cô bò lên tôi làm mợ Phó, bây giờ lại muốn dùng một đứa bé ỷ lại nhà họ phó cả đời này sao?”
Du Ân biến sắc, gắt gao cắn chặt cánh môi: “Tôi không có!”
“Cô không có thì sao lại có tật giật mình, nghe lén tôi và ông nội nói chuyện cơ chứ?”
Ánh mắt của Phó Đình Viễn chế giễu: “Nếu cô trùng hợp nghe được rồi, cũng đã biết thái độ của tôi với cô. Vậy thì Du Ân, sinh con cho tôi, cô… không xứng!”
Lời nói tàn nhẫn khiến cho Du Ân nắm chặt hai tay, móng tay ấn thật sâu vào trong lòng bàn tay.
Cô vẫn luôn biết Phó Đình Viễn không yêu cô, nhưng anh chính miệng nói ra hai chữ “không xứng” này khiến cô vẫn cảm thấy đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm.
Ba năm, cô cố gắng làm tròn cái danh mợ Phó này, từ trên giường đến dưới giường.
Cô tưởng là mình có thể từ từ làm trái tim của Phó Đình Viễn tan chảy, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, trái tim của anh chính là một tòa núi băng vạn năm, cho dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không thể làm nó tan chảy được.
“Đình Viễn, ba năm này, anh đã từng… đã từng thích tôi một chút nào không?”
Giọng nói của cô rất thấp, thân thể cố nén sự run rẩy, tựa như đã dùng hết sức lực và sự can đảm để nói ra vậy.
Cô ăn nói khép nép hỏi khiến cho lòng Phó Đình Viễn xẹt qua một cảm giác kỳ quái, nhưng chỉ khẽ thoáng qua rồi biến mất.
Đáy mắt anh tràn đầy lạnh lùng: “Cô nghĩ xem?”
Sự chế giễu và khinh thường của anh đã đánh sập hàng phòng thủ cuối cùng trong lòng Du Ân, trái tim của cô đau đến mức gần như chết lặng.