—Coi trời bằng vung—
Thịnh Tiêu và Ngọc Đồi Sơn gần như phá hủy toàn bộ Quân lâu Hồng Trần Thức.
Phân thần của Ngọc Đồi Sơn được linh lực Thiên Diễn ngưng tụ thành chẳng qua mới tới Hóa thần cảnh, cả cơ thể làm bằng linh lực Thiên Diễn của hắn suýt nữa là bị ‘Kham Thiên Đạo’ của Thịnh Tiêu chấn vỡ.
Toàn bộ Trung Châu đều sợ hãi tính tình lạnh lùng không nhận máu mủ ruột rà và Tương Văn ‘Kham Thiên Đạo’ gần như bước vào Đại thừa kỳ của Thịnh Tiêu, nếu không Ngọc Đồi Sơn và Ôn Cô Bạch cũng sẽ không hao tâm tổn trí giăng bẫy đổ tội lên đầu Hề Tương Lan.
Ôn Cô Bạch đã hóa thành chim đậu ở một bên lạnh lùng nhìn.
Thịnh Tiêu là học trò có tiền đồ xán lạn nhất Chư Hành Trai của Ôn Cô Bạch, hắn luôn điềm tĩnh đoan chính chưa bao giờ nổi loạn quậy phá, dù là đồng tộc phạm tội cũng giết không tha.
Nhưng một sát thần mặt lạnh lòng lãnh, thế mà lại chỉ vì Phược tâm lăng trói Hề Tương Lan bị đứt đoạn mà đánh mất lý trí.
Hề Tuyệt bị phán tội có thể sẽ không chết thảm, nhưng hắn và Ngọc Đồi Sơn rơi vào tay Thịnh Tiêu chắc chắn sẽ không có đường trốn.
Chim xòe cánh bay đi.
Ngọc Đồi Sơn bị đánh đến xù gai nhím, muốn chạy trốn nhưng bị Thiên Diễn Châu chặn lại.
“Thịnh đần!” Ngọc Đồi Sơn đỡ mặt nạ mắng chửi: “Ta còn chưa thấy mặt mũi hoa khôi, ngươi chặn ta ở đây làm chó gì?! Tông chủ của Giải Trĩ Tông không phân biệt được thị phi trắng đen thế hả? Hả hả?”
Thịnh Tiêu bất động như núi, kiếm Đông Dung tỏa ra lệ khí dày đặc.
Phân thần của Ngọc Đồi Sơn gần như bị đánh tan, tuy vậy hắn vẫn còn lo giữ chặt mặt nạ sắp bể tan tành, có vẻ rất kiêng kỵ bị Thịnh Tiêu thấy mặt mình.
Thịnh Tiêu hơi sửng sốt.
Chính là nhờ vào một giây lơ đãng này, Ngọc Đồi Sơn lập tức chớp lấy cơ hội hóa thánh luồng sương mù màu vàng lách qua khe hở của Thiên Diễn Châu chạy thoát.
Thịnh Tiêu cũng không đuổi theo.
Việc đã đến nước này, hắn biết mình lại bị Hề Tương Lan tính kế.
Phược tâm lăng không nhúc nhích, Hề Tương Lan đang dừng chân ở nơi nào đó.
Thịnh Tiêu vô cảm men theo Phược tâm lăng đi tìm người.
Cho dù Hề Tương Lan bị cột Phược tâm lăng thì y vẫn có bản lãnh mưu toan làm chuyện xấu, lẽ ra nên trói y dưới tầm kiểm soát của mình mới phải.
Không biết Thịnh Tiêu tính toán gì trong lòng, nhưng chưa tới ‘Du Lan’ thì đột nhiên Phược tâm lăng có cảm ứng.
Lần này không phải bị đứt đoạn, mà là dường như hơi thở của Hề Tương Lan bị người khác che giấu.
—Ngay cả hai viên Thiên Diễn Châu kia cũng không cảm ứng được.
Sắc mặt của Thịnh Tiêu hoàn toàn đen thui.
***
Phảng phất như mỗi một giấc mơ của Hề Tương Lan đều có hương quế thoang thoảng.
Chỉ có sân viện của Thịnh Tiêu ở Chư Hành Trai của Thiên Diễn học cung là trồng mấy cây quế chọc trời, mùa thu hàng năm nở rộ cả một vùng trời vàng rực, hương quế ngập tràn.
“Thịnh Tiêu? Ca?”
Tiểu Hề Tuyệt leo lên cây quế, ngó dáo dác về phía cửa sổ khép hờ, nhỏ giọng kêu.
Lần đầu tiên Chư Hành Trai tổ chức vào bí cảnh rèn luyện, Thịnh Tiêu vì cậu mà bị thương nặng, nếu Ôn Cô Bạch không tới kịp thời thì sợ là hai người phải táng thân trong miệng Vu Nhĩ.
Hề Tuyệt không có gì đáng ngại, chỉ bị uống mấy ngụm nước, nhưng Phong Duật luôn cảm thấy cái thây gầy còm của cậu chắc chắn bị bệnh nặng, bắt cậu phải nằm trên giường dưỡng bệnh nửa ngày.
Đến khi Phong Duật rời khỏi, Hề Tuyệt lập tức nhảy xuống giường qua loa mặc áo khoác vào rồi chạy sang phòng Thịnh Tiêu.
Cửa phòng của Thịnh Tiêu đóng kín, cũng không có ai đến thăm cậu.
Hề Tuyệt có tật giật mình, không dám xông thẳng vào, chỉ có thể đứng ngoài nhỏ giọng gọi vào, giống như đang gọi hồn.
“Ca? Thịnh Tiêu ca ca?”
Không lâu sau, cửa sổ khép hờ bỗng mở ra, có ý bảo ‘Đừng gọi nữa, vào đi’.
Hề Tuyệt lập tức nhảy xuống cây quế, tiện tay hái một cành quế rồi cười he he đẩy cửa đi vào.
Thịnh Tiêu ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Thiên Diễn Châu trên cổ tay khẽ xoay tròn phát ra lôi văn tách tách, giống như bầy rắn đang lè lưỡi khè khè.
“Ca, ca…” Hề Tuyệt giấu cành quế ra sau lưng, thong thả đi tới, hoàn toàn không xem mình là người ngoài mà đặt mông ngồi lên giường của Thịnh Tiêu: “Ngươi đỡ hơn chút nào không?”
Thịnh Tiêu không để ý cậu.
Hề Tuyệt cũng không nổi giận, lấy ra cành quế giấu sau lưng đưa đến trước mặt Thịnh Tiêu, nịnh nọt lấy lòng: “Ca, ta hái cành quế tới xin lỗi ngươi.
”
Thịnh Tiêu mở đôi mắt lạnh băng ra nhìn cậu.
Hề Tuyệt nắm bắt cơ hội nhe răng cười làm lành với Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu nhìn cành quế còn đọng giọt sương ban mai, im lặng một lúc lâu mới vươn tay nhận lấy.
Cũng không biết nhóc lừa đảo này nghĩ cái gì mà hái cành quế trong sân viện của Thịnh Tiêu để tặng Thịnh Tiêu.
“Hôm nay cảm ơn ca ca nhiều lắm.
” Hề Tuyệt cười rạng rỡ: “Ơn cứu mạng không thể báo đáp, để… Để ta làm ấm giường cho ca ca nha.
”
Cậu nói xong, không chờ Thịnh Tiêu đồng ý đã cởi giày leo tót lên giường, vui vẻ lật chăn của Thịnh Tiêu ra rồi chui vào cuộn thành con nhộng, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Đôi mắt lạnh lẽo của Thịnh Tiêu vẫn nhìn cậu không dời mắt.
Thời tiết đã vào cuối thu, trước khi mặt trời sắp lặn thì Hề Tuyệt đã ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phòng, cơ thể yếu ớt toàn hơi lạnh, một mình cậu ngủ từ tối đến sáng mà chăn mền vẫn không ấm lên được tí nào, nói muốn làm ấm giường Thịnh Tiêu chẳng qua là lấy cớ.
Một khi Hề Tuyệt phạm lỗi liền rất khéo léo đưa đẩy, tận trung tận tụy với công việc ‘làm ấm giường’, đồng thời há miệng lải nhải không kéo da non.
“Đã khuya rồi mà ngươi vẫn chưa ngủ à?”
“Sáng sớm ngày mai phải lên lớp, Chưởng viện nói muốn kiểm tra bài cũ, ngươi đã ôn bài chưa?”
“Sao ngươi không nói chuyện… Khò khò.
”
Hề Tuyệt mới nói mấy câu đã lăn ra ngủ, miệng nhỏ ngáy khẽ.
Thịnh Tiêu: “…”
Tiểu Hề Tuyệt ngủ không đàng hoàng, mặc dù quấn chăn thành con nhộng nhưng sau khi ngủ mê liền bắt đầu vung tay đạp chân, chăn gối cũng bị đá qua một bên.
Thịnh Tiêu đang ngồi xếp bằng ngay chính giữa của giường, không tránh khỏi vận mệnh bị đá xuống đất, cậu im lặng leo lên ngồi lại.
Báo đáp ơn cứu mạng chỗ nào, rõ ràng là tới trút giận thì có.
Hề Tương Lan không nhớ sự tích anh dũng đá Thịnh tông chủ hồi nhỏ xuống giường vào đêm đó của mình, trong cơn mơ màng vung tay qua, loáng thoáng nghe thấy tiếng kim loại đụng vào nhau.
Trong mơ trời đất quay cuồng một trận.
Vóc người của Hề Tuyệt thon gầy cao ráo, cậu cười he he ngồi trên giường nhỏ của Thịnh Tiêu, hơi ngửa đầu nói: “Vô Chước, chữ này thật hay, nếu ngươi chưa có tên chữ, lấy cái này đi.
”
Dưới ánh nắng chiều, Thịnh Tiêu ở ngược sáng chăm chú nhìn cậu, cất giọng lạnh nhạt: “Cha ta sẽ đặt tên chữ cho ta.
”
Hề Tuyệt trừng hắn: “…Nhưng ta chỉ thích cái này, lão cha cặn bã của ngươi làm gì nghĩ ra được tên chữ nào nội hàm tinh tế giống vậy chứ, còn không bằng lấy tên chữ của ta.
”
Thịnh Tiêu im lặng.
“Vậy ngươi gọi ta là cha đi.
” Hề Tuyệt nói: “Ta sẽ cố gắng làm cha ngươi một lần, đặt tên chữ cho ngươi.
”
Thịnh Tiêu: “…”
Vóc người nhỏ gầy của Hề Tuyệt được bọc trong áo bào màu vàng ấm áp, cậu lười biếng ngồi dựa vào cột giường chạm trổ hoa văn, hai chân vắt vẻo bên mép giường đung đưa qua lại, nói nhỏ: “Thịnh Vô Chước, Thịnh Vô Chước.
”
Thịnh Vô Chước.
Thiếu niên chưa làm lễ cập quan vẫn còn nét ngô nghê khờ dại, môi hồng răng trắng tóc đen như gỗ mun, lúc cười lên giống như ánh hoàng hôn hòa tan băng tuyết.
Hề Tuyệt vẫn còn niệm tên ‘Thịnh Vô Chước’, hòng muốn tẩy não Thịnh Tiêu đồng ý cái tên này.
Đột nhiên, Thịnh Tiêu bước tới nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng chạm môi vào.
Hề Tuyệt trợn tròn mắt.
Màn giường tầng tầng lớp lớp bị gió thổi vén lên, Hề Tuyệt bị hoảng sợ theo bản năng ngả lưng ra sau, đầu đụng vào cột giường phát ra tiếng cốp giòn giã.
Cảm giác tê tê mềm mềm phủ đầy bờ môi ngọc, chớp mắt cuốn phăng toàn bộ tâm trí của thiếu niên Hề Tuyệt, khiến cậu trở nên đần độn quên mất cả phản kháng, thậm chí còn vô thức níu lấy vạt áo của Thịnh Tiêu để giữ vững thân thể sắp ngã ra sau.
Thiếu niên ngây ngô lần đầu tiên nếm thử hương vị tình yêu.
Nắm ngón tay thon dài trắng muốt của Hề Tuyệt siết chặt màn giường kéo theo mấy sợi dây ngọc trang trí va chạm leng keng vào nhau, vang vọng khắp cả giường lớn.
Vang đến khi trời hửng sáng.
‘Khí Tiên Cốt’ cắn trả quá mức dữ dội, kinh mạch Hề Tương Lan giống như sông khô biển cạn, bất tri bất giác y nằm mơ một giấc mộng ướt át cả đêm, toàn thân y ướt đẫm mồ hôi, mãi đến khi giùng giằng tỉnh lại, bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng leng keng.
Hề Tương Lan bừng tỉnh khỏi cơn mê, bịt tai lại không muốn nghe thấy âm thanh làm eo hông của mình mềm nhũn ra.
Nhưng vừa cử động thì âm thanh đó càng lớn hơn và chân thực hơn.
Giống như gần ngay trước mắt.
Hề Tương Lan nhập nhèm mở mắt ra nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy hai tay mình đang bị dây xích mảnh dài trói chặt, có lẽ là sợ y giãy giụa bị thương nên bên trong còng sắt còn lót thêm vải mềm.
Hề Tương Lan:???
Mái tóc dài của Hề Tương Lan xõa rối ngổn ngang, y mở mắt ngơ ngác nhìn xung quanh.
Màn giường bằng tơ tằm thượng hạng tầng tầng lớp lớp khẽ lay động theo gió, Huýnh Thâm Hương giá trị ngàn vàng nhẹ nhàng tỏa khói lượn lờ, cổ họa Đan Thanh, linh khí được chế tác bằng sứ trắng, đâu đâu cũng được bày biện theo phong cách nhã nhặn, đồng thời cũng xa hoa mỹ lệ.
(丹青 – Đan Thanh: tranh vẽ lấy màu xanh làm chủ đạo)
Hề Tương Lan hít mũi ngửi nhẹ, phát hiện xung quanh mình chỉ có mùi ngọt ngào của Huých Thâm Hương, không có ‘Khí Tiên Cốt’.
Ngoài cửa sổ mờ tối, trên bàn dài đặt một ngọn đèn Trường Minh Chúc, có vẻ đang là đêm khuya.
Hề Tương Lan nhíu mày, đánh thức ‘Vô Tẫn Kỳ’.
Mèo mun thoáng cái hiện thân, nhìn thấy Hề Tương Lan như vậy liền bị dọa hết hồn: “Ngươi lại đụng độ kẻ thù?!”
Hề Tương Lan thuận miệng ra lệnh cho nó: “Đi nhìn xem đây là nơi nào.
”
Y vừa nói vừa nhấc cổ tay lên dùng răng ngậm lấy dây xích, trông như muốn cắn đứt.
Mèo mun vội vàng ngăn cản: “Ngươi không sợ bị gãy răng hả?”
Vừa nói xong, giữa răng và môi của Hề Tương Lan tràn ra chút máu, rơi vào còng tay bằng thép cứng rắn phát ra mấy tiếng xèo xèo, ngay lập tức ăn mòn thành một lỗ lớn.
Mèo mun: “…”
Ngươi còn biết dùng thuốc độc vào việc này?!
Mèo mun bội phục sát đất, ‘meo’ một tiếng rồi vọt xuống đất đi thăm dò tình hình bên địch.
Xiềng xích chẳng là cái đinh gì với Hề Tương Lan, không lâu sau y liền tháo bỏ xiềng xích vứt qua một bên— Có điều xét thấy xiềng xích này không giống kiểu muốn trói nhốt y, ngược lại giống như sợ y vô thức vùng vẫy làm bản thân tổn thương trong khi đang bị ‘Khí Tiên Cốt’ cắn trả.
Hề Tương Lan ngồi dựa vào đầu giường ngửi Huých Thâm Hương có tác dụng an thần, kiên nhẫn chờ mèo mun quay về.
Rất nhanh sau đó mèo mun như tia chớp đen vụt bay trở về, nó hoảng loạn nói: “Nơi này là Ác Kỳ Đạo!”
Hề Tương Lan sửng sốt, theo phản xạ nói: “Không thể nào.
”
Ác Kỳ Đạo cách Nam Cảnh hơn mười ngàn dặm đi đường, cho dù ngồi phi thuyền cũng phải tốn ít nhất ba, bốn ngày, sao có thể mới nửa ngày đã về đến Bắc Cảnh?
Hề Tương Lan vác theo vẻ mặt nặng nề bước ra khỏi căn phòng tràn ngập xa hoa mỹ lệ, đứng trên hành lang nhìn xuống bên dưới là đường phố quen thuộc ở Ác Kỳ Đạo.
Hề Tương Lan: “…”
Ồ ồ.
Có điều khi y nhìn kỹ lại thì phát hiện đường phố bên dưới chỉ là ảo cảnh, lúc có người vội vàng đi qua thì chỗ đằng kia giống như mặt nước dập dờn trong thoáng chốc, sau đó liền trở về nguyên trạng.
Hề Tương Lan vuốt nhẹ ngón út, cảm nhận Phược tâm lăng còn đó, cũng biết mình vẫn đang ở thành Cửu Tiêu.
Lúc y định đi xung quanh dò hỏi thì bất chợt nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ khúc quẹo trên hành lang.
“Không phải ‘Dẫn Họa Thủy’ là thành phần quan trọng để tái tạo lại cơ thể à? Tại sao Ngọc đại nhân lại dính líu vào chuyện này, còn đắc tội Dược Tông và Phong gia?”
“Không hiểu nữa… Có lẽ là, Ngọc đại nhân chỉ muốn nếm thử hương vị của ‘Dẫn Họa Thủy’?”
“Ừ, rất có khả năng, rất hợp lý.
”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan nhíu mày, ở Du Đan thông thường mỗi năm chỉ nuôi ra một cây ‘Dẫn Họa Thủy’, không lẽ đã bị Ngọc Đồi Sơn mua?
Hề Tương Lan sờ gáy, giống như con mèo nhẹ nhàng đi tới chỗ quẹo trên hành lang, vội liếc nhìn mấy người đang đứng đó tám chuyện.
Quả đúng là người của Ác Kỳ Đạo, trên người tỏa ra ‘Khí Tiên Cốt’ nồng nặc.
Mèo mun meo nhỏ một tiếng: “Làm sao để đi ra ngoài?”
Phía dưới là ảo cảnh, không biết thông đến chỗ nào, hành lang bên ngoài lại xoắn thành từng vòng không dẫn đến tầng trệt.
Hề Tương Lan nhướng mày: “Tại sao phải ra ngoài?”
Mèo mun thấy vẻ mặt không thể quen thuộc hơn của y, ria mép giật giật: “Ngươi… Ngươi lại đánh chủ ý xấu gì nữa đó?”
Hề Tương Lan: “He he.
”
…Sau đó mèo mun trơ mắt nhìn Hề Tương Lan biến ảo thành vẻ ngoài và quần áo của người Ác Kỳ Đạo, quen đường quẹo sang bước tới, lạnh lùng nói: “Tại sao lại ở đây trộm lười biếng?! Còn dám tự tiện bàn luận chuyện của đại nhân, còn muốn cái đầu trên cổ nữa không?!”
Mấy người đang tám chuyện Ngọc Đồi Sơn vốn đang chột dạ, bị bắt quả tang liền không dám nhìn mặt Hề Tương Lan, mồ hôi mồ kê nhỏ tỏng tỏng, cúi gập người chịu tội.
“Đại, đại nhân tha mạng!”
“Chúng ta không dám nữa.
”
Hề Tương Lan trách mắng: “Mau giải tán.
”
Mọi người rối rít gật đầu vâng vâng dạ dạ.
Mèo mun… Mèo mun trợn mắt há hốc, lần nào cũng như lần nấy đều bị gan to và mặt dày của Hề Tương Lan làm cho khiếp sợ không nói nên lời.
Sao y dám làm vậy?!
Hề Tương Lan đương nhiên dám, thậm chí còn chủ động chỉ vào một người trong số đó rồi nói: “Ngươi, nếu không có chuyện gì quan trọng, mau đi thu dọn chén bát Ngọc đại nhân vừa ăn điểm tâm xong.
”
Người nọ thụ sủng nhược kinh, gật đầu vâng dạ, vui vẻ đi tới chỗ của Ngọc đại nhân.
Hề Tương Lan âm thầm đi theo sau lưng hắn, vô cùng thuận lợi tìm được phòng của Ngọc Đồi Sơn.
Mèo mun: “…”
Mèo mun xem đến đây đã đủ rồi, meo meo vài tiếng tỏ vẻ cảm khái từ tận sâu trong đáy lòng.
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan luôn cảm thấy con mèo này ở riết với y cũng bị nhiễm thói xấu, thâm sâu nói: “Đừng nói mấy lời thô tục, là mèo chỉ cần học cách đáng yêu làm nũng là được, nào thử meo một tiếng cho ta nghe coi.
”
Mèo mun méo một tiếng, tức giận nói: “Từ xưa đến nay, có thể để vật kịch độc vừa sinh ra linh thức liền biến ảo thành mèo, Hề Tương Lan, ngươi là người đầu tiên đấy— Rốt cuộc ngươi thích mèo đến mức nào hả?”
Hề Tương Lan không trả lời nó.
Đến khi người nọ dọn dẹp bàn thức ăn cho Ngọc Đồi Sơn xong rồi rời đi, thân hình nhỏ gầy của Hề Tương Lan thoắt ẩn thoắt hiện tiến vào phòng của Ngọc Đồi Sơn.
Trong phòng Ngọc Đồi Sơn toàn là mùi thức ăn, có treo mấy bộ áo trắng tuyết dính đầy vết dầu mỡ lẫn vụn bánh và mặt nạ đầu lâu ở đằng kia, hình như là chưa kịp giặt.
Trên bàn dài đặt một tòa tháp được xếp bằng tăm xỉa răng, trên tường treo đầy bức họa, Hề Tương Lan nghiêng người nhìn sang thì thấy toàn là vẽ đồ ăn thức uống.
Hề Tương Lan: “…”
Quỷ chết đói đầu thai hay gì?!
Hề Tương Lan nhanh nhẹn lượn quanh một phòng để tìm một cái hộp.
Mèo mun kinh ngạc nói: “Ngươi tìm gì thế?”
“‘Dẫn Họa Thủy’.
” Hề Tương Lan giống kẻ trộm lục lọi khắp phòng, thuận miệng nói: “Nhạc Chính Trấm và Phong Duật thật vô dụng, có một bó cỏ thuốc cũng không mua được, để ta phải đích thân ra tay.
”
Mèo mun: “…?”
Đích thân ra tay…Trộm hả?
Trong lúc Hề Tương Lan đang xới tung cả phòng lên, đột nhiên bên ngoài cửa gỗ chạm trổ hoa văn truyền tới tiếng động nhỏ.
‘Kèn kẹt’ một tiếng.
Hề Tương Lan nghiêng đầu nhìn sang.
Dưới ánh nến lập lòe, cửa gỗ lặng lẽ bị đẩy ra, hai bóng đen hình người nhanh như cắt nhảy vọt vào trong.
Một người sặc mùi âm khí, một người đội mũ trùm che khuất cả mặt, bộ dạng lấm la lấm lét.
—Là Nhạc Chính Trấm và Phong Duật.
Hề Tương Lan đang cầm một cái hộp trong tay, tỉnh bơ đối mặt với bọn họ.
Ba người: “…”
Phong Duật suýt la làng lên: “A Tuyệt, sao ngươi lại ở đây?!”
Hề Tương Lan cũng xanh lè cả mặt: “Ta hỏi các ngươi mới đúng, Chư Hành Trai Cửu Tư Uyển dạy ra chính nhân quân tử, hai ngươi cạy cửa ăn trộm, đây mà là hành vi của quân tử hả?”
Phong Duật: “…”
Nhạc Chính Trấm: “…”
Nhạc Chính Trấm nghiêm giọng, lạnh lùng nói: “Dám hỏi Hề thiếu gia, bây giờ ngài đang làm cái chi đó?”
“Ta và các ngươi khác nhau.
” Hề Tương Lan nói như đúng rồi: “Ta là được người mời vào đây, không cạy cửa.
”
Hai người: “…”
Cho nên ngươi có trộm đồ cũng là hợp tình hợp lý đúng không?
Hề Tương Lan nói: “Các ngươi thật sự tới trộm ‘Dẫn Họa Thủy’?”
“Cút đi, ta mà là cái loại lén lút ăn trộm đó hả?” Phong Duật tức giận nói: “Ai bảo người ta đưa ra nhiều linh thạch chứ, còn nhiều tiền hơn cả đại gia ta nữa, khiến ta phải hoài nghi người đó có làm ăn bất chính…”
Nhạc Chính Trấm thật sự không chịu nổi Phong Duật nói lệch trọng tâm, lạnh lùng cắt lời hắn rồi nói ngắn gọn súc tích: “Ngọc Đồi Sơn có vấn đề.
”
Hề Tương Lan sửng sốt: “Chỗ nào?”
“Linh lực.
” Nhạc Chính Trấm nói: “Hắn có thể điều khiển Thiên Diễn.
”
Hề Tương Lan ngơ ngác: “Ta cũng có thể… Sáu năm trước ta có thể điều khiển linh lực Thiên Diễn.
”
Nhạc Chính Trấm nhíu mày sửa lại: “Không phải linh lực, mà là Thiên Diễn!”
Mặc dù tu vi của Ngọc Đồi Sơn không cao, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác e dè rợn tóc gáy.
Thật giống như toàn bộ Thiên Diễn của Thập Tam Châu đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Hề Tương Lan kinh ngạc, định hỏi kỹ lại thì chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Có người tới!
Phong Duật ngạc nhiên: “Hắn đã đi ăn cá sóc rồi mà?! Sao về nhanh thế?”
Hề Tương Lan: “…”
Rốt cuộc thích ăn cá sóc đến chừng nào?
Bị dính dơ mấy cái áo mà vẫn còn muốn ăn?
Ba người nín thở, ngoài phòng truyền vào giọng nói xa lạ.
“Ngọc đại nhân, ta mang đến ‘Dẫn Họa Thủy’ của Du Đan cho ngài.
”
Hề Tương Lan thở phào nhẹ nhõm.
Phong Duật và Nhạc Chính Trấm như lâm đại địch, kéo y tới bên cửa sổ muốn ném người xuống, thúc giục: “Đi mau! Đó là chân chó của Ngọc Đồi Sơn, tên là Ngọc Hồ gì đó không biết! Rất tà môn, đi mau!”
Hề Tương Lan đảo mắt một vòng, đột nhiên xoay người cầm lấy áo bào trắng dính dầu mỡ và mặt nạ đầu lâu của Ngọc Đồi Sơn mặc lên người, mái tóc dài đen nhánh thoắt cái biến thành suối tóc trắng như tuyết.
Phong Duật và Nhạc Chính Trấm mắt chữ A mồm chữ O.
(AOA)
Hề Tương Lan dễ như bỡn giả thành giọng của Ngọc Đồi Sơn: “Ừm, vào đi.
”
Phong Duật, Nhạc Chính Trấm:!!!
Hai người họ suýt chút nữa lao tới khiêng y chuồn mất, nhưng đã không kịp nữa rồi, Hề Tương Lan giơ ngón tay đặt trước miệng ‘xuỵt’ một tiếng, sau đó đẩy hai người ra sau bình phong.
“Đừng nói chuyện.
”
Hai người:?
Gan chó của thằng nhãi này sao mà bự dữ?!
Hề gan bự lững thững bước tới đặt mông ngồi lên ghế của Ngọc Đồi Sơn, tiện tay cầm lấy một quyển sách qua loa lật xem, thần thái tự nhiên như ruồi, dày dặn kinh nghiệm diễn xuất, hoàn toàn không biết kinh hoảng là gì.
Ngọc Hồ nhanh chóng bưng một cái hộp nhỏ đi vào.
Vóc dáng của người này rất cao, đeo nửa mặt nạ đầu lâu, chỉ có thể nhìn thấy đường nét tuấn mỹ của nửa phần dưới khuôn mặt, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo uy nghiêm, khiến người khác không rét mà run.
Ngọc Hồ từ từ đi tới, ánh mắt nhìn thẳng vào Hề Tương Lan, con ngươi lạnh băng giống như được đẽo gọt từ băng tuyết ngàn năm, nhưng trên khuôn mặt quan tài đó lại nở nụ cười dịu dàng.
“Đại nhân.
”
Hề Tương Lan lạnh nhạt hất cằm: “Ừ, để đó đi.
”
Ngọc Hồ cung kính đáp vâng, sau khi hắn đặt cái hộp xuống thì lia mắt nhìn thẳng về phía bình phong.
Hề Tương Lan thờ ở mở cái hộp ra— Bên trong đúng là ‘Dẫn Họa Thủy’, vẻ ngoài khá giống linh thảo Long Tu Đường, khó trách Ngọc Đồi Sơn muốn ăn thử.
Hề Tương Lan thấy Ngọc Hồ đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bình phong, biết mà còn hỏi: “Sao thế? Còn chuyện gì à?”
Ngọc Hồ hoàn hồn, thấy Hề Tương Lan vẫn thản nhiên như thường nên cũng không hỏi nhiều.
“Không có gì, Ngọc Hồ xin cáo lui.
”
“Ừm.
”
Ngọc Hồ lùi ra sau mấy bước rồi chậm rãi rời đi.
Đến khi cửa phòng được đóng lại, Phong Duật và Nhạc Chính Trấm mới từ sau bình phong đi ra, nhìn y với ánh mắt thâm sâu.
Hề Tương Lan chìa cái hộp về phía bọn họ, nở nụ cười xấu xa giống như tiểu hồ ly: “Nhìn đi, ta mới không trộm đồ.
”
Phong Duật và Nhạc Chính Trấm: “…”
===Hết chương 55===.