“Meo!”
Tiếng kêu của mèo con vang vọng khắp biệt thự. Cố Thừa Trạch nhìn chú mèo Ragdoll nằm trong lòng Lạc Hàm Hàm, đôi mắt ngây thơ đáng yêu mở to ra, làm hành động dễ thương muốn được vuốt ve âu yếm. Trên trán hiện lên hai từ “khá lắm”.
« Lạc Hàm Hàm! »
Cố Thừa Trạch tức giận nhảy lên đầu cô, cái đuôi cứng đờ lo lắng cuộn tròn lại, tức giận xù lông lên.
“Con khốn này là ai hả?”
Chỉ đi ra ngoài mua bịch cá khô, cô ở bên ngoài có mèo khác.
Coi anh chết rồi à?? Thân hình béo ú của Cố Mướp Béo nhảy lên đầu Lạc Hàm Hàm, giống như một ngọn núi, suýt chút nữa khiến cô đi chầu trời.
Lạc Hàm Hàm lảo đảo, bất đắc dĩ thở dài, sợ Cố Thừa Trạch ngã nên cô dùng tay đỡ anh lại, tay còn lại vuốt ve Kẹo Sữa. Kiên nhẫn an ủi trái tim nhỏ bé vừa tổn thương đang cần cảm giác an toàn của Kẹo Sữa.
“Con khốn nào hả. Đây là em gái của con.” Lạc Hàm Hàm đỡ lấy Cố Thừa Trạch và đặt anh xuống đất. Sau đó ôm Kẹo Sữa vào lòng từ từ ngồi xuống. Trên khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy để lộ nụ cười dịu dàng: “Kẹo Sữa, đây là anh trai của con.”
“Hai đứa nhớ sống hòa hợp với nhau nhé.”
Cố Thừa Trạch: «? »
Cố Thừa Trạch từ từ hiện lên dấu chấm hỏi.
“Cô đi trộm mèo của Dư Viện.” Cố Thừa Trạch ‘một lời khó có thể nói hết’ nhìn Lạc Hàm Hàm: “Lạc Hàm Hàm, không ngờ cô là loại con sen như vậy.”
Lại còn đi ăn trộm mèo?
Lạc Hàm Hàm: « … »
Lạc Hàm Hàm không chút thương tiếc đánh vào đầu anh: “Anh đang nghĩ gì vậy? Tôi là loại người đó sao.”
“Tôi nhặt Kẹo Sữa ở nơi cư trú động vật vô gia cư.”
Lúc cô đến đó, Kẹo Sữa sức sống cạn kiệt, chú mèo con yếu ớt đáng thương nhắm chặt mắt lại, thân hình gầy gò cuộn tròn lại, tuyệt vọng bất lực, đó là tư thế thiếu cảm giác an toàn.
Lạc Hàm Hàm đau lòng, cũng may là bàn tay vàng đã hồi phục. Cô đã ước cứu Kẹo Sữa, giúp nó sống lại.
“Tóm lại, tạm thời Kẹo Sữa sẽ sống với chúng ta một thời gian.”
Lạc Hàm Hàm không muốn trả Kẹo Sữa lại cho Dư Viện. Có vẻ Kẹo Sữa bị cô ta hành hạ đánh đập đến chết. Cô quyết định tự mình nuôi Kẹo Sữa đến khi cô nhóc lấy lại niềm tin và cảm giác an toàn với con người.
Cố Thừa Trạch quan sát chú mèo Ragdoll đáng thương nấp trong lòng Lạc Hàm Hàm, nhíu mày: “Dư Viện đã vứt nó đi.”
“Thà vứt nó đi còn tốt hơn.” Lạc Hàm Hàm cụp mắt xuống, hàng mi dày cong vứt tạo lớp bóng mờ nhạt che đi sự u ám trong ánh mắt của cô.
Cô khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của Kẹo Sữa. Lạc Hàm Hàm vừa mới tắm cho Kẹo Sữa, bộ lông trắng trẻo sạch sẽ, cơ thể phát ra mùi hương nhè nhẹ, không còn dáng vẻ gầy gó ốm yếu tội nghiệp lúc trước.
Nhẫn tâm giết chết chú mèo đáng yêu như vậy, Dư Viện còn là con người không?
Lạc Hàm Hàm ánh mắt trở nên lạnh lùng, nếu Dư Viện có chút “trà xanh”, cô chẳng thèm để ý. Nhưng vì muốn trút giận mà đánh đập con mèo vô tội. Lạc Hàm Hàm không thể để yên được.
“Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này được.” Lạc Hàm Hàm ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cố Thừa Trạch: “Chúng ta phải đi đòi lại công bằng cho Kẹo Sữa.”
Cố Thừa Trạch im lặng nhìn chằm chằm chú mèo đang nằm trong lòng Lạc Hàm Hàm.
Móng vuốt của Kẹo Sữa bám chặt lấy bộ quần áo của Lạc Hàm Hàm. Dáng vẻ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn Lạc Hàm Hàm, phát ra tiếng “meo meo” ngọt nịu, đôi mắt màu xanh biếc ỷ lại, trông rất đáng yêu.
Hình như Kẹo Sữa biết người phụ nữ này vừa cứu mình, nên rất tin tưởng Lạc Hàm Hàm, từ khi tỉnh lại, nó rất thích bám lấy cô muốn được cô âu yếm vuốt ve.
Nó đặc biệt dùng móng vuốt bám lấy cánh tay Lạc Hàm Hàm, cơ thể dính chặt vào người cô, không thể tách ra được. Cố Thừa Trạch lười biếng liếc nhìn, dừng lại, “hừ” một tiếng.
“Cô định làm gì?” Cố Thừa Trạch dường như chấp nhận, tạm thời không tranh đoạt vị trí trong lòng Lạc Hàm Hàm với Kẹo Sữa. Thay vào đó anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, vẫy đuôi: “Chúng ta phải đi tìm bằng chứng.”
Lạc Hàm Hàm suy nghĩ một lúc khẽ nói: “Thực ra tôi biết một người.”
Nhưng có lẽ sẽ gặp phải chút rắc rối. Nếu người đó không cảm thấy tội lỗi trước cái chết Kẹo Sữa. Nếu trong suy nghĩ của cô ấy, Kẹo Sữa chỉ là chú mèo đã chết.
Lạc Hàm Hàm không muốn kể cho ai nghe chuyện chú mèo đã chết đột nhiên sống lại. Cô cúi đầu xuống nhìn chú mèo Ragdoll kêu meo meo trong lòng, suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Trước tiên, chúng ta cứ đi đến gặp cô ấy.”
Lạc Hàm Hàm từ từ đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ cửa ra vào, tay phải cầm lấy chiếc mũ vành đen, dứt khoát đội lên đầu. Chiếc mũ màu đen gần như che kín khuôn mặt xinh đẹp. Chỉ để lộ ra đôi mắt. Cảm xúc bên trọng nhẹ nhàng nhưng toát lên sự lạnh lùng điềm tĩnh.
Cô ôm Kẹo Sữa, Cố Thừa Trạch ngồi trên bờ vai nhỏ nhắn của cô, mặc bộ thường phục màu đen. Bóng lưng gợi cảm thon thả của người phụ nữ chậm rãi bước trên đường, hai chú mèo đáng yêu trên người thu hút sự chú ý.
Người qua đường không khỏi dừng lại nhìn, sự kết hợp giữa cô gái cùng chú mèo có gì đó rất thú vị.
Lạc Hàm Hàm không thèm để ý ánh mắt của bọn họ. Khuôn mặt của cô luôn giữ sự bĩnh tĩnh. Từ tốn đi đến trước tòa nhà cũ nát giống như sắp đổ đến nơi. Biểu cảm trên khuôn mặt mới thay đổi.
Lạc Hàm Hàm ngẩng đầu lên, ôm chặt lấy Kẹo Sữa: “Chính là chỗ này.”
Cố Thừa Trạch vẫy đuôi, bối rối nhìn cô: “Cô đến chỗ này tìm ai vậy?”
Chỗ này nhìn vừa bẩn thỉu vừa nghèo nàn, dường như chỗ này không có người có quyền lực nguyện sống ở đấy. Với danh tính của Lạc Hàm Hàm, chắc cô chẳng quen ai sống ở đây đâu.
“Người đại diện của Dư Viện.” Lạc Hàm Hàm vuốt ve bộ lông Kẹo Sữa, khiến cô nhóc phát ra gừ gừ thoải mái.
Lạc Hàm Hàm không bao giờ bước vào cuộc chiến mà không chuẩn bị trước. Muốn đòi lại công bằng cho Kẹo Sữa, đương nhiên cô phải đi điều tra trước.
Về phần nhờ ai đi điều tra. Lạc Hàm Hàm tự tin nói rằng không có ai có thể vượt qua hệ thống.
Chắc chắn là như vậy.
Lạc Hàm Hàm không hề mềm lòng với hệ thống nô dịch, cho dù sau đó hệ thống mắng cô là tra nữ, lợi dụng người ta xong vứt bỏ người ta không chút áy náy.
Nói đến chuyện này, Lạc Hàm Hàm vẻ mặt không cảm xúc.
[Sau này ít đọc tiểu thuyết cẩu huyết đi. Mày hài hước lắm rồi.]
Hệ thống: “?”
Hệ thống che mặt lại khóc lóc bỏ đi, giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
Lạc Hàm Hàm: “…”
Lạc Hàm Hàm thầm nghĩ: Đúng là ăn no rửng mỡ.
Lạc Hàm Hàm kéo khẩu trang lên, dựa theo địa chỉ hệ thống chỉ, gõ cửa nhà người đại diện.
Người đại diện của Dư Viện tên là Bạch Tịnh- một cô gái rụt rè ít nói. Nhưng không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Là một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học lại còn phải dẫn dắt người mới, nếu không có năng lực không thể trụ lại ở giới giải trí.
Một giọng nói sụt sịt từ bên trong nhà truyền ra, hình như vừa mới khóc xong, thỉnh thoảng vang lên tiếng nấc nhẹ.
“Ai đó?”
Theo sau đó tiếng bước chân nặng nề, Bạch Tịnh mở cánh cửa bên trong ra, nhìn Lạc Hàm Hàm qua cánh cửa sắt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhưng vẫn giữ phép lịch sự: “Cho hỏi, bạn tìm ai vậy?”
Lạc Hàm Hàm giơ chú mèo Ragdoll lên, đi thẳng vào vấn đề: “Lạc Hàm Hàm, tôi đến đây muốn hỏi cô về chuyện Dư Viện ngược đãi Kẹo Sữa.”
Bạch Tịnh trợn trừng mắt lên nhìn.
Nhìn chú mèo Ragdoll quen thuộc trước mặt, Bạch Tịnh hoảng sợ tái mét mặt lại. Hét toáng lên lấy tay che mặt lại lùi về phía sau mấy bước. Hoảng sợ đến mức hai chân run cầm cập, dẫm hụt ngã rầm xuống đất.
“Xin lỗi! Thực sự xin lỗi! Tôi không cố ý.”
Bạch Tịnh ôm mặt gào khóc, vừa sợ vừa tự trách bản thân, hoảng sợ run rẩy nói: “Tôi thực sự không còn cách nào khác. Tôi không có tiền. Tôi không muốn làm như vậy.”
“Nhưng tôi thực sự không có tiền. Tôi thực sự không thể cứu được nó. Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi. Huhu, tất cả do tôi gây ra. Tôi có lỗi với nó.”
Lạc Hàm Hàm nhíu mày, ngước mắt lên quan sát một lượt quanh nhà Bạch Tịnh, căn nhà khá nhỏ chỉ rộng tầm khoảng mấy chục mét vuông, trong nhà có khá nhiều đồ đạc, mặc dù đã cố gắng sắp xếp gọn gàng nhưng vẫn khá bừa bội và chật chội.
Mấy đồ vật như sofa đều cũ, dù đã may vá cẩn thận nhưng vẫn có thể nhìn thấy lỗ, tường sắp bị bong đến nơi. Có nhiều nơi bị vết lớn thì dùng báo che lại.
Lạc Hàm Hàm tiến lại gần còn có thể ngửi mùi thơm nhè nhẹ của gạo. Đang định lên tiếng, đột nhiên nghe thấy giọng nam trong trẻo trầm ấm từ trong nhà truyền ra.
“Chị, có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy tiếng hét, chàng trai mặc bộ quần áo vừa cũ lại mỏng chật chội, miếng vá khắp người lại còn giặt nhiều đến mức pha màu nhưng cậu ta vẫn giữ được sự gọn gàng sạch sẽ.
Chàng thiếu niên này chính là Bạch Quý- em trai Bạch Tịnh, đang học cấp 3, vì thường xuyên nhịn ăn nên bị thiếu dinh dưỡng gầy trơ xương.
Bạch Quý thấy chị gái đang ngồi dưới đất khóc, miệng lẩm bẩm nói mấy lời khó hiểu, chàng thiếu niên sở hữu ngoại hình điển trai chín chắn nhíu mày lại, cảnh giác nhìn Lạc Hàm Hàm: “Cô là ai?”
Còn biết bênh vực, Lạc Hàm Hàm gật đầu tán thưởng, đang định giải thích, nhìn thấy bóng người vội vã chạy từ trong nhà ra.
“Bạch Tề, chị của con bị làm sao vậy?”
Bạch Quý vừa nghe thấy cái tên này liền thay đổi sắc mặt. Hình như có chút xấu hổ, cậu ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nhìn người phụ nữ khí chất bình tĩnh lười biếng đang đứng trước cửa.
“Bố, có người bắt nạt chị.”
Bạch Kiến Quốc nghe thấy vậy, khuôn mặt người đàn ông thật thà hiền lành ngay lập tức biến sắc. Không nói gì, cầm cây chổi đứng chắn trước mặt hai chị em. Nhìn chằm chằm Lạc Hàm Hàm, nghiêm nghị nói: “Cô là ai? Tại sao lại bắt nạt con gái tôi?”
“Nếu cô muốn đòi nợ thì cứ đến tìm tôi. Bắt nạt một con nhóc tưởng thế là hay à.”
Lạc Hàm Hàm: “…”
Lạc Hàm Hàm giật giật mí mắt, xem ra ngoài hệ thống ra còn rất nhiều người thích làm quá lên.
Lưu ý: Truyện đăng tải duy nhất tại Blackcat2209.wordpress.com
Lạc Hàm Hàm chậm rãi dở khẩu trang xuống, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi không phải đến đòi nợ.”
Lúc này Bạch Tịnh mới bình tĩnh lại, cô nương khóc nấc lên, vội vàng giữ tay Bạch Kiến Quốc, lắp bắp giải thích “Bố, em… Hai người hiểu lầm rồi… Cô ấy không bắt nạt con… Là do con gây ra…”
“Tôi đến đưa tiền cho cô.”
Lạc Hàm Hàm ngay lập tức cắt ngang lời Bạch Tịnh, thú thật cô thiếu kiên nhẫn, không muốn tốn công giải thích, cô thích đi thẳng vào vấn đề.
“Bạch Tịnh, tôi biết cô vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ nên đã tiếp tay giúp Dư Viện làm chuyện xấu. Tôi không có quyền phán xét về việc này. Nếu cô cảm thấy có lỗi về cái chết Kẹo Sữa, xin hãy giúp tôi một chuyện.”
Bạch Tịnh nghe thấy vậy ngơ ngác nhìn cô, trên khuôn mặt nước mặt vẫn đọng lại, hoang mang.
Lạc Hàm Hàm nhìn cô ấy nói: “Tôi sẽ đưa tiền cho cô để cô có tiền chữa bệnh cho mẹ. Cô sẽ là nhân chứng giúp tôi đăng lên mạng vạch trần chuyện Dư Viện ngược đại Kẹo Sữa. Để cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật cô ta.”
“Chẳng lẽ cô không muốn báo thù cho Kẹo Sữa?” Lạc Hàm Hàm ôm chú mèo Ragdoll trong lòng, đôi mắt xinh đẹp léo lên tia sáng, khẽ nói: “Tôi sẽ cho cô cơ hội.”
Tiếng kêu của mèo con vang vọng khắp biệt thự. Cố Thừa Trạch nhìn chú mèo Ragdoll nằm trong lòng Lạc Hàm Hàm, đôi mắt ngây thơ đáng yêu mở to ra, làm hành động dễ thương muốn được vuốt ve âu yếm. Trên trán hiện lên hai từ “khá lắm”.
« Lạc Hàm Hàm! »
Cố Thừa Trạch tức giận nhảy lên đầu cô, cái đuôi cứng đờ lo lắng cuộn tròn lại, tức giận xù lông lên.
“Con khốn này là ai hả?”
Chỉ đi ra ngoài mua bịch cá khô, cô ở bên ngoài có mèo khác.
Coi anh chết rồi à?? Thân hình béo ú của Cố Mướp Béo nhảy lên đầu Lạc Hàm Hàm, giống như một ngọn núi, suýt chút nữa khiến cô đi chầu trời.
Lạc Hàm Hàm lảo đảo, bất đắc dĩ thở dài, sợ Cố Thừa Trạch ngã nên cô dùng tay đỡ anh lại, tay còn lại vuốt ve Kẹo Sữa. Kiên nhẫn an ủi trái tim nhỏ bé vừa tổn thương đang cần cảm giác an toàn của Kẹo Sữa.
“Con khốn nào hả. Đây là em gái của con.” Lạc Hàm Hàm đỡ lấy Cố Thừa Trạch và đặt anh xuống đất. Sau đó ôm Kẹo Sữa vào lòng từ từ ngồi xuống. Trên khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy để lộ nụ cười dịu dàng: “Kẹo Sữa, đây là anh trai của con.”
“Hai đứa nhớ sống hòa hợp với nhau nhé.”
Cố Thừa Trạch: «? »
Cố Thừa Trạch từ từ hiện lên dấu chấm hỏi.
“Cô đi trộm mèo của Dư Viện.” Cố Thừa Trạch ‘một lời khó có thể nói hết’ nhìn Lạc Hàm Hàm: “Lạc Hàm Hàm, không ngờ cô là loại con sen như vậy.”
Lại còn đi ăn trộm mèo?
Lạc Hàm Hàm: « … »
Lạc Hàm Hàm không chút thương tiếc đánh vào đầu anh: “Anh đang nghĩ gì vậy? Tôi là loại người đó sao.”
“Tôi nhặt Kẹo Sữa ở nơi cư trú động vật vô gia cư.”
Lúc cô đến đó, Kẹo Sữa sức sống cạn kiệt, chú mèo con yếu ớt đáng thương nhắm chặt mắt lại, thân hình gầy gò cuộn tròn lại, tuyệt vọng bất lực, đó là tư thế thiếu cảm giác an toàn.
Lạc Hàm Hàm đau lòng, cũng may là bàn tay vàng đã hồi phục. Cô đã ước cứu Kẹo Sữa, giúp nó sống lại.
“Tóm lại, tạm thời Kẹo Sữa sẽ sống với chúng ta một thời gian.”
Lạc Hàm Hàm không muốn trả Kẹo Sữa lại cho Dư Viện. Có vẻ Kẹo Sữa bị cô ta hành hạ đánh đập đến chết. Cô quyết định tự mình nuôi Kẹo Sữa đến khi cô nhóc lấy lại niềm tin và cảm giác an toàn với con người.
Cố Thừa Trạch quan sát chú mèo Ragdoll đáng thương nấp trong lòng Lạc Hàm Hàm, nhíu mày: “Dư Viện đã vứt nó đi.”
“Thà vứt nó đi còn tốt hơn.” Lạc Hàm Hàm cụp mắt xuống, hàng mi dày cong vứt tạo lớp bóng mờ nhạt che đi sự u ám trong ánh mắt của cô.
Cô khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của Kẹo Sữa. Lạc Hàm Hàm vừa mới tắm cho Kẹo Sữa, bộ lông trắng trẻo sạch sẽ, cơ thể phát ra mùi hương nhè nhẹ, không còn dáng vẻ gầy gó ốm yếu tội nghiệp lúc trước.
Nhẫn tâm giết chết chú mèo đáng yêu như vậy, Dư Viện còn là con người không?
Lạc Hàm Hàm ánh mắt trở nên lạnh lùng, nếu Dư Viện có chút “trà xanh”, cô chẳng thèm để ý. Nhưng vì muốn trút giận mà đánh đập con mèo vô tội. Lạc Hàm Hàm không thể để yên được.
“Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này được.” Lạc Hàm Hàm ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cố Thừa Trạch: “Chúng ta phải đi đòi lại công bằng cho Kẹo Sữa.”
Cố Thừa Trạch im lặng nhìn chằm chằm chú mèo đang nằm trong lòng Lạc Hàm Hàm.
Móng vuốt của Kẹo Sữa bám chặt lấy bộ quần áo của Lạc Hàm Hàm. Dáng vẻ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn Lạc Hàm Hàm, phát ra tiếng “meo meo” ngọt nịu, đôi mắt màu xanh biếc ỷ lại, trông rất đáng yêu.
Hình như Kẹo Sữa biết người phụ nữ này vừa cứu mình, nên rất tin tưởng Lạc Hàm Hàm, từ khi tỉnh lại, nó rất thích bám lấy cô muốn được cô âu yếm vuốt ve.
Nó đặc biệt dùng móng vuốt bám lấy cánh tay Lạc Hàm Hàm, cơ thể dính chặt vào người cô, không thể tách ra được. Cố Thừa Trạch lười biếng liếc nhìn, dừng lại, “hừ” một tiếng.
“Cô định làm gì?” Cố Thừa Trạch dường như chấp nhận, tạm thời không tranh đoạt vị trí trong lòng Lạc Hàm Hàm với Kẹo Sữa. Thay vào đó anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, vẫy đuôi: “Chúng ta phải đi tìm bằng chứng.”
Lạc Hàm Hàm suy nghĩ một lúc khẽ nói: “Thực ra tôi biết một người.”
Nhưng có lẽ sẽ gặp phải chút rắc rối. Nếu người đó không cảm thấy tội lỗi trước cái chết Kẹo Sữa. Nếu trong suy nghĩ của cô ấy, Kẹo Sữa chỉ là chú mèo đã chết.
Lạc Hàm Hàm không muốn kể cho ai nghe chuyện chú mèo đã chết đột nhiên sống lại. Cô cúi đầu xuống nhìn chú mèo Ragdoll kêu meo meo trong lòng, suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Trước tiên, chúng ta cứ đi đến gặp cô ấy.”
Lạc Hàm Hàm từ từ đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ cửa ra vào, tay phải cầm lấy chiếc mũ vành đen, dứt khoát đội lên đầu. Chiếc mũ màu đen gần như che kín khuôn mặt xinh đẹp. Chỉ để lộ ra đôi mắt. Cảm xúc bên trọng nhẹ nhàng nhưng toát lên sự lạnh lùng điềm tĩnh.
Cô ôm Kẹo Sữa, Cố Thừa Trạch ngồi trên bờ vai nhỏ nhắn của cô, mặc bộ thường phục màu đen. Bóng lưng gợi cảm thon thả của người phụ nữ chậm rãi bước trên đường, hai chú mèo đáng yêu trên người thu hút sự chú ý.
Người qua đường không khỏi dừng lại nhìn, sự kết hợp giữa cô gái cùng chú mèo có gì đó rất thú vị.
Lạc Hàm Hàm không thèm để ý ánh mắt của bọn họ. Khuôn mặt của cô luôn giữ sự bĩnh tĩnh. Từ tốn đi đến trước tòa nhà cũ nát giống như sắp đổ đến nơi. Biểu cảm trên khuôn mặt mới thay đổi.
Lạc Hàm Hàm ngẩng đầu lên, ôm chặt lấy Kẹo Sữa: “Chính là chỗ này.”
Cố Thừa Trạch vẫy đuôi, bối rối nhìn cô: “Cô đến chỗ này tìm ai vậy?”
Chỗ này nhìn vừa bẩn thỉu vừa nghèo nàn, dường như chỗ này không có người có quyền lực nguyện sống ở đấy. Với danh tính của Lạc Hàm Hàm, chắc cô chẳng quen ai sống ở đây đâu.
“Người đại diện của Dư Viện.” Lạc Hàm Hàm vuốt ve bộ lông Kẹo Sữa, khiến cô nhóc phát ra gừ gừ thoải mái.
Lạc Hàm Hàm không bao giờ bước vào cuộc chiến mà không chuẩn bị trước. Muốn đòi lại công bằng cho Kẹo Sữa, đương nhiên cô phải đi điều tra trước.
Về phần nhờ ai đi điều tra. Lạc Hàm Hàm tự tin nói rằng không có ai có thể vượt qua hệ thống.
Chắc chắn là như vậy.
Lạc Hàm Hàm không hề mềm lòng với hệ thống nô dịch, cho dù sau đó hệ thống mắng cô là tra nữ, lợi dụng người ta xong vứt bỏ người ta không chút áy náy.
Nói đến chuyện này, Lạc Hàm Hàm vẻ mặt không cảm xúc.
[Sau này ít đọc tiểu thuyết cẩu huyết đi. Mày hài hước lắm rồi.]
Hệ thống: “?”
Hệ thống che mặt lại khóc lóc bỏ đi, giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
Lạc Hàm Hàm: “…”
Lạc Hàm Hàm thầm nghĩ: Đúng là ăn no rửng mỡ.
Lạc Hàm Hàm kéo khẩu trang lên, dựa theo địa chỉ hệ thống chỉ, gõ cửa nhà người đại diện.
Người đại diện của Dư Viện tên là Bạch Tịnh- một cô gái rụt rè ít nói. Nhưng không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Là một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học lại còn phải dẫn dắt người mới, nếu không có năng lực không thể trụ lại ở giới giải trí.
Một giọng nói sụt sịt từ bên trong nhà truyền ra, hình như vừa mới khóc xong, thỉnh thoảng vang lên tiếng nấc nhẹ.
“Ai đó?”
Theo sau đó tiếng bước chân nặng nề, Bạch Tịnh mở cánh cửa bên trong ra, nhìn Lạc Hàm Hàm qua cánh cửa sắt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhưng vẫn giữ phép lịch sự: “Cho hỏi, bạn tìm ai vậy?”
Lạc Hàm Hàm giơ chú mèo Ragdoll lên, đi thẳng vào vấn đề: “Lạc Hàm Hàm, tôi đến đây muốn hỏi cô về chuyện Dư Viện ngược đãi Kẹo Sữa.”
Bạch Tịnh trợn trừng mắt lên nhìn.
Nhìn chú mèo Ragdoll quen thuộc trước mặt, Bạch Tịnh hoảng sợ tái mét mặt lại. Hét toáng lên lấy tay che mặt lại lùi về phía sau mấy bước. Hoảng sợ đến mức hai chân run cầm cập, dẫm hụt ngã rầm xuống đất.
“Xin lỗi! Thực sự xin lỗi! Tôi không cố ý.”
Bạch Tịnh ôm mặt gào khóc, vừa sợ vừa tự trách bản thân, hoảng sợ run rẩy nói: “Tôi thực sự không còn cách nào khác. Tôi không có tiền. Tôi không muốn làm như vậy.”
“Nhưng tôi thực sự không có tiền. Tôi thực sự không thể cứu được nó. Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi. Huhu, tất cả do tôi gây ra. Tôi có lỗi với nó.”
Lạc Hàm Hàm nhíu mày, ngước mắt lên quan sát một lượt quanh nhà Bạch Tịnh, căn nhà khá nhỏ chỉ rộng tầm khoảng mấy chục mét vuông, trong nhà có khá nhiều đồ đạc, mặc dù đã cố gắng sắp xếp gọn gàng nhưng vẫn khá bừa bội và chật chội.
Mấy đồ vật như sofa đều cũ, dù đã may vá cẩn thận nhưng vẫn có thể nhìn thấy lỗ, tường sắp bị bong đến nơi. Có nhiều nơi bị vết lớn thì dùng báo che lại.
Lạc Hàm Hàm tiến lại gần còn có thể ngửi mùi thơm nhè nhẹ của gạo. Đang định lên tiếng, đột nhiên nghe thấy giọng nam trong trẻo trầm ấm từ trong nhà truyền ra.
“Chị, có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy tiếng hét, chàng trai mặc bộ quần áo vừa cũ lại mỏng chật chội, miếng vá khắp người lại còn giặt nhiều đến mức pha màu nhưng cậu ta vẫn giữ được sự gọn gàng sạch sẽ.
Chàng thiếu niên này chính là Bạch Quý- em trai Bạch Tịnh, đang học cấp 3, vì thường xuyên nhịn ăn nên bị thiếu dinh dưỡng gầy trơ xương.
Bạch Quý thấy chị gái đang ngồi dưới đất khóc, miệng lẩm bẩm nói mấy lời khó hiểu, chàng thiếu niên sở hữu ngoại hình điển trai chín chắn nhíu mày lại, cảnh giác nhìn Lạc Hàm Hàm: “Cô là ai?”
Còn biết bênh vực, Lạc Hàm Hàm gật đầu tán thưởng, đang định giải thích, nhìn thấy bóng người vội vã chạy từ trong nhà ra.
“Bạch Tề, chị của con bị làm sao vậy?”
Bạch Quý vừa nghe thấy cái tên này liền thay đổi sắc mặt. Hình như có chút xấu hổ, cậu ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nhìn người phụ nữ khí chất bình tĩnh lười biếng đang đứng trước cửa.
“Bố, có người bắt nạt chị.”
Bạch Kiến Quốc nghe thấy vậy, khuôn mặt người đàn ông thật thà hiền lành ngay lập tức biến sắc. Không nói gì, cầm cây chổi đứng chắn trước mặt hai chị em. Nhìn chằm chằm Lạc Hàm Hàm, nghiêm nghị nói: “Cô là ai? Tại sao lại bắt nạt con gái tôi?”
“Nếu cô muốn đòi nợ thì cứ đến tìm tôi. Bắt nạt một con nhóc tưởng thế là hay à.”
Lạc Hàm Hàm: “…”
Lạc Hàm Hàm giật giật mí mắt, xem ra ngoài hệ thống ra còn rất nhiều người thích làm quá lên.
Lưu ý: Truyện đăng tải duy nhất tại Blackcat2209.wordpress.com
Lạc Hàm Hàm chậm rãi dở khẩu trang xuống, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi không phải đến đòi nợ.”
Lúc này Bạch Tịnh mới bình tĩnh lại, cô nương khóc nấc lên, vội vàng giữ tay Bạch Kiến Quốc, lắp bắp giải thích “Bố, em… Hai người hiểu lầm rồi… Cô ấy không bắt nạt con… Là do con gây ra…”
“Tôi đến đưa tiền cho cô.”
Lạc Hàm Hàm ngay lập tức cắt ngang lời Bạch Tịnh, thú thật cô thiếu kiên nhẫn, không muốn tốn công giải thích, cô thích đi thẳng vào vấn đề.
“Bạch Tịnh, tôi biết cô vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ nên đã tiếp tay giúp Dư Viện làm chuyện xấu. Tôi không có quyền phán xét về việc này. Nếu cô cảm thấy có lỗi về cái chết Kẹo Sữa, xin hãy giúp tôi một chuyện.”
Bạch Tịnh nghe thấy vậy ngơ ngác nhìn cô, trên khuôn mặt nước mặt vẫn đọng lại, hoang mang.
Lạc Hàm Hàm nhìn cô ấy nói: “Tôi sẽ đưa tiền cho cô để cô có tiền chữa bệnh cho mẹ. Cô sẽ là nhân chứng giúp tôi đăng lên mạng vạch trần chuyện Dư Viện ngược đại Kẹo Sữa. Để cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật cô ta.”
“Chẳng lẽ cô không muốn báo thù cho Kẹo Sữa?” Lạc Hàm Hàm ôm chú mèo Ragdoll trong lòng, đôi mắt xinh đẹp léo lên tia sáng, khẽ nói: “Tôi sẽ cho cô cơ hội.”
Danh sách chương