chương 71 - LÃO MẶC NHÀ TUI ĐÂU MẤT TIÊU RỒI!

editor: idecidedtobegay

---0---

Mặc út nhỏ chạy tới chỗ anh hai cô dạo một vòng, thu hoạch lớn nhất chính là được cháu trai cô ôm ấp hôn hít moah moah, bị moe tới mức muốn để lại hết thứ tốt trên người cho Mặc Trạch Dương, thậm chí lấy tiền mua vé máy bay về nước ra mua đồ chơi cho cháu trai luôn, đến cuối cùng vẫn anh hai cô ra tiền mua vé máy bay cho cô, cho người bắt ép đưa về.

Mặc út nhỏ đến một chuyến, coi như để người nào đó chuẩn bị tâm lý trước, cũng xác định chuyện tiếp theo: Cả nhà bọn họ sẽ đến đây ăn tết!

Anh dây không rảnh về, không sao hết! Bọn em sẽ đến ăn tết với anh! Chờ anh dâu diễn xong, khuya về chúng ta cùng ăn sủi cảo!

Cố Giai Mính ▼_▼

Nói thật, y cũng không phải rất muốn cùng ăn tết với bọn họ.


Trong lòng Cố tiểu yêu cũng hơi sốt ruột, nên chuẩn bị quà gì cho mẹ vợ đây? Hỏi một lần trong trang bạn bè, các bạn yêu tinh của Cố Giai Mính nói với y: Đẻ thêm một đứa cho nhà họ Mặc! Vừa đơn giản lại có lợi ích thực tế, còn có ý nghĩa kỷ niệm vĩnh cửu.

Cố Giai Mính: "Cút hết đi!" (▼皿▼#)

Mặc tổng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của Cố Giai Mính, nghiêm túc nói: "Thật ra, đúng là món quà này có lợi ích thực tế thật đó, em có thể cân nhắc, sinh thêm một tiểu tiên đồng."

Cố Giai Mính tức giận lấy cái đuôi quất hắn, anh cũng cút đi! Tiểu tiên đồng là gì nữa?!

Đêm đó, Cố Giai Mính đã nhớ ra tiểu tiên đồng là chuyện gì rồi, đâu thể trách mình tham ăn được, Cố tiểu yêu đè Mặc Uẩn Tề xuống đấm vài quyền, "Không có gì thì anh để Dựng Tử đang lên kệ làm gì, anh tìm đường chết sao?"


Mặc tổng bị đấm tới đau ngực, vẫn lo lắng hỏi: "Em nhớ lại rồi sao?"

"Không biết! Dù sao nếu có chuyện gì xảy ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến em, hoặc trong tình cảnh giống như trước kia, sau khi em nhìn thấy sẽ nhớ lại một ít thứ. Tật xấu bỏ đồ lung tung của anh vẫn không sửa được, cái kệ đồ ăn vặt đồ trong nhà cứ đập bỏ đi cho rồi!"

Mặc Uẩn Tề cau mày, cọng cỏ tinh kia, hắn chưa có thời gian rảnh tìm nó nữa, ăn no rửng mỡ làm chuyện dư thừa!

Sau đó, buổi sáng cùng ngày Mặc tổng đi tìm Lam Sâm, nghe nói là nhà thiết kế nổi tiếng đã thoát khỏi xe lăn, lại ngồi trên xe lăn được đẩy ra, hơn nữa, Lam Sâm ký hợp đồng với PLV của Cố Giai Mính, ký một lần là 30 năm luôn.

Chuyện này chưa từng xảy ra trong giới, việc này tương đương với ký khế ước bán mình, bị điên mới ký nhiều năm như vậy. Hơn nữa Lam Sâm cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt, trong giới thiết kế, hắn chính là Cố Giai Mính của giới nghệ sĩ!


Nhưng mà, Lam Sâm đã bày tỏ trong một buổi phỏng vấn: Thật đáng tiếc, thật ra là hắn muốn ký 300 năm, vì thần tượng Cố Giai Mính, 3000 năm hắn cũng muốn ký, chỉ cần không chết thì tiếp tục gia hạn hợp đồng.

Người trong giới không thể không cảm thán, năng lực hút fan của Cố Giai Mính thật thần kỳ!

Ngay sau đó, tập bốn chương trình《du lịch cùng con》bắt đầu ghi hình.

Cả nhà dọn dẹp đồ đạc đến địa điểm tập hợp, một thị trấn nhỏ trên đảo bốn mùa ấm áp như xuân, Mặc Trạch Dương vừa bước xuống xe, hít hít cái mũi nhỏ ngửi mùi trong không khí, sau đó kinh ngạc cảm thán một tiếng: "A! Mùi hải sản!"

Những lời này chọc nhân viên hiện trường cười ha ha, một đứa bé có chút xíu, mở miệng ra là ăn, quá đáng yêu!

Cố Giai Mính đỡ trán, điểm tham ăn này......

"Giống anh!" Mặc tổng sờ sờ ót bé hồ ly nhà mình vuốt lông, rất thẳng thắn chân thành thừa nhận "lỗi lầm" của mình, "Mặt không tốt đều giống anh, giống em chỉ có mặt tốt thôi."
Cố Giai Mính vừa định khoe khoang, chân đã bị tiểu nhãi con vỗ vỗ, "À không, ba ba, điểm này chắc chắn là con giống ba rồi, ba đừng ngại thừa nhận, thật đó."

"Giả!"

"Thật mà!"

"Giả! Nói nữa đánh đòn con!"

"Dạ ba ba, giả."

Cố Giai Mính lập tức cảm thấy mình thắng toàn thế giới! Rất tốt, điểm biết điểm này giống cha nó là tốt.

Nhân viên công tác: "......" Cả nhà này quá biết chơi!

"Ba Cố ới!" Bé sói con vừa xuống xe, thấy Cố Giai Mính bè há miệng hô to, coi giọng điệu thân thiết đó kìa, giống như nói chuyện với ba ruột sống với nhau thiệt nhiều năm.

Cố Giai Mính lại đỡ trán tiếp, đột nhiên nhảy ra đứa con trai lớn chảng, y thật sự không muốn nhận.

Bé sói con chạy tới, vây quanh đám người Cố Giai Mính xoay ba vòng như cún con, sau đó giơ móng vuốt chạm vai Mặc Trạch Dương, bị đánh một cái cũng không giận, cười hì hì ôm chân Cố Giai Mính, ngẩng đầu vui vẻ nói: "Con về nhà hỏi ba mẹ con rồi, ba mẹ nói có thể nhường con cho hai người nuôi, cứ việc ôm đi đừng khách sáo."
Cố Giai Mính giật giật miệng nhìn Mặc Uẩn Tề, có nhận không?

Bạch Kỳ Quân móc một cái bình nhỏ trong túi quần ra, lấy lòng đưa cho Mặc Uẩn Tề, "Ba Mặc, cái này là ba con kêu con mang đến cho ba nè, nói là trong đây có thứ ba muốn."

Mặc tổng nhận lấy mở ra xem, nheo mắt, nói với Cố Giai Mính: "Nhận đi, anh sẽ bàn bạc kĩ càng với ba nó, để ba mẹ nó trả tiền ăn hằng năm."

Vì thế trước khi bắt đầu ghi hình, Cố Giai Mính miễn cưỡng nhận lấy thằng con tiện nghi này, tự tìm một lý do an ủi mình: Cuối cùng cũng có lý do chính đáng để đấm nó lúc nhìn không thuận mắt!

Bé sói trắng cười tủm tỉm vỗ vai Mặc Trạch Dương, "Gọi anh đi, anh cho em kẹo ăn!"

Mặc Trạch Dương sắc mặt lạnh lùng nhìn nhóc con, đột nhiên nhấc chân, nhắm ngay chân bé sói trắng —— tui đạp!

Làm lơ tiếng kêu thảm thiết của bé sói con, Mặc Trạch Dương híp mắt, nghiêm trang đề nghị: "Về trường chúng ta đánh nhau một trận, thắng làm anh, thua làm đàn em, thế nào? Cậu có sợ thua không?"
Lúc này biểu cảm của Mặc tiểu nhãi con giống y như đúc lúc cha nhóc hố người, Cố Giai Mính đau lòng quá, tiểu tể tử không học cái giỏi, giờ học hư rồi!

Hai ngày nay, Mặc Trạch Dương đã có thể tạo một quả cầu sấm sét bằng hai móng vuốt, nhào nặn nhào nặn, không chỉ nặn được các động vật nhỏ, mà còn có thể kéo mì, lần này đào con sói con này luôn.

Bị Mặc Trạch Dương khích tướng, Bạch Kỳ Quân đồng ý ngay lập tức, "Sợ cậu là chó con! Quyết định vậy đi!"

Mặc tổng mỉm cười vuốt đầu nhỏ con trai, im lặng cổ vũ: Tuyệt! Phải động não!

Hai đứa bé nhanh chóng dính vào nhau chơi, Bạch Húc Thành cười ha hả than thở với Cố Giai Mính: "Só trước anh không đến là may lắm đó, anh biết tập trước tụi em bị bắt làm gì không? Hoang đảo cầu sinh! Dẫn con đi hoang đảo cầu sinh! Đồng Đồng khóc cả một ngày, tập này chắc là nghỉ ngơi rồi."
Cố Giai Mính vừa nghe vừa cười, nghe người khác xui xẻo cười còn vui hơn lụm được tiền, cười đến Bạch Húc Thành phải xấu hổ, không muốn nói chuyện với y nữa.

Cố Giai Mính thúc giục: "Rồi sao nữa? Các cậu ăn cái gì? Xuống biển bắt cá thật hả?"

"Bắt chứ!" Bạch Húc Thành giang hai tay, nhỏ giọng sinh động kể với hai vợ chồng Cố Giai Mính, "Kêu một con sói đi bắt cá, em sắp gục ngã luôn đó, em thà đi bắt một con trâu!"

Mặc tổng nhịn cười nói: "Tổ chương trình sẽ không chuẩn bị trâu cho các cậu đâu, cái bọn họ chỉ muốn xem chúng ta xui xẻo thôi."

Cố Giai Mính câm nín, chúng ta???

Tỉnh táo lại đi lão Mặc! Anh là con người! Đừng có nói chuyện thân thiết với một con sói yêu như vậy chứ!

Bạch Húc Thành không ngờ Mặc tổng lại dễ nói chuyện như vậy, hắn cũng giống như anh trai hắn, ngoại hình thân thiện toả sáng như ánh mặt trời, gặp ai cũng nói chuyện được, hơn nữa quan hệ của Mặc Uẩn Tề và anh hai hắn không tệ, nên giờ giống như bị ấn nút mở máy nhạc, lốp bốp kể hết chuyện tập trước ra, canh tổ chương trình phun một trận.
Keo kiệt nè! Không cho gì hết! Để bọn họ tự lực cánh sinh, dẫn con tự làm lụng, là có thể cơm no áo ấm.

Cái rắm á!

Hoàn toàn ăn không đủ no có được không? Vất vả nấu cơm xong cho các bé ăn rồi thì người lớn phải đói bụng. Thằng nhỏ lì lợm nhà mình còn đỡ, nhà mới bổ sung cũng là một thằng nhóc, chắc nịch, cũng còn tạm đi, nhưng khổ cho cô bé được nuông chiều từ nhỏ, nước mắt lưng tròng, ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.

Ngũ Khả cùng đội với hắn cứ kéo góc áo hắn nãy giờ, ý bảo anh nhìn thử sắc mặt đạo diện đi kìa, chừa chút mặt mũi cho người ta chứ.

Cậu Bạch xua tay, tỏ vẻ không cần sợ ổng! Hắn còn chưa nói xong đâu.

Người bên này đang nói giỡn, cuối cùng một gia đình khác cũng tới nơi, tập này vẫn là một gia đình bổ sung, một nam một nữ dẫn theo một bé trai 4 5 tuổi, là một bé bụ bẫm.
Chắc là tổ chương trình bị Mặc Trạch Dương và Bạch Kỳ Quân kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi, hai cái bug lớn này đã làm lộ hết gia đình thật và giả, tổ chương trình dứt khoát kéo nghệ sĩ lưu lượng cao vào, không thèm để ý chuyện mới nhìn qua đã thấu.

Hai người đều là thần tượng đang nổi, cũng coi như là một thế hệ hot nhất trong nhóm trẻ tuổi ở trong giới, danh tiếng cũng coi như không tệ, mặt mũi đẹp cực, là tiểu thịt tươi và tiểu hoa lưu lượng điển hình. "Ba" tên Thai Nghiêm Thanh, "mẹ" tên Mông Tử Nhàn, tên cún cơm của bé mập là Tồn Tồn, ngoại hình chắc nịch.

Hai người vừa tới, câu đầu tiên là nói với Cố Giai Mính: "Anh Mính, em là fan của anh! Cầu ký tên!"

Cố Giai Mính mỉm cười theo chân bọn họ ôm một cái, y cũng không cảm nhận được bao nhiêu thành ý từ câu này, nên thái độ cũng có vẻ hơi lạnh nhạt, có chút khác biệt với lúc bắt tay với Ngũ Khả. Y có thể cảm nhận được cậu trai kia thích y thật lòng, mà hai người này chắc là thích cái danh ảnh đế của y.
Mặc Uẩn Tề đặt tay trên vai Cố Giai Mính, kéo y về phía mình, có hắn ở đây, Cố Giai Mính không cần làm theo quy định Trịnh Học Thiệu đưa ra cho y, dù có thích hay không cũng phải cho người ta chút mặt mũi. Nếu không thích hai người kia, hắn cảm thấy không cần thiết uất ức mình mỉm cười với họ.

Cố Giai Mính cười cười, y cũng đâu chán ghét bọn họ, chỉ là không muốn gần gũi quá thôi. Loại người bề ngoài thì tôn kính y, thực tế cũng không tôn trọng y bao nhiêu, y đã thấy nhiều trong giới rồi. Đặc biệt là một vài thanh niên đang nổi mà không có tác phẩm tiêu biểu gì, lúc tiếp xúc với y thì ra vẻ khách sáo, nhưng thực tế khinh thường, thậm chí phiền chán, đều có đủ.

Y lăn lộn trong cái vòng này nhiều năm rồi, nhưng vẫn không học được kỹ năng hai mặt, trong ngoài bất nhất của loài người, quả nhiên vẫn là làm yêu tinh tốt, không ổn thì đánh một trận, đâu cần tốn nhiều tâm tư như thế.
Đạo diễn thấy mọi người đều đã đến đông đủ, gọi mọi người tập trung lại, bọn nhỏ cũng đừng chạy giỡn nữa, "Tập trước mọi người đều chơi mệt rồi, tập này chúng ta thả lỏng một chút, chủ đề tập này là cắm trại dã ngoại! Ba gia đình ở bên nhau là được, lần này không có cạnh tranh, tổ chương trình chúng tôi cung cấp nguyên liệu cho các bạn, muốn ăn món gì thì cứ lấy."

Cố Giai Mính bò đến bên tai Mặc Uẩn Tề, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận một chút, em có dự cảm không tốt."

Quả nhiên, cơm ăn được một nửa, Cố Giai Mính đột nhiên phát hiện: Lão Mặc nhà y lạc mất rồi!

.

.

..................

cầu vote ~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện