chương 62 - NGHIỀN ÁP TOÀN BỘ IQ CỦA TỔ CHƯƠNG TRÌNH BUG LỚN —— LÃO MẶC

editor: idecidedtobegay

---0---

Mặc Trạch Dương cũng không muốn tiếp thu ánh mắt ai oán của ba nhóc, trượt xuống đỉnh đầu cha nhóc, biến thành hình người, cầm xẻng nhỏ, mang theo tuỳ tùng nhỏ của nhóc —— hổ con được đặt tên là Tiểu Hổ Nha, cùng đi xới đất cho hoa khí vận của nhóc. Giờ đây nó lại mọc ra thêm một cái đầu nữa, nghe nói không khí nhà bọn họ tương đối tốt, nơi khác một trăm năm mới mọc một đầu, ở nhà bọn họ lại nhanh chóng mọc ra, "đường quan suông sẻ", cũng không biết ai sẽ thăng quan, Mặc Trạch Dương thà nó mọc ra cái đầu nhiều con nhiều phúc, vậy thì nhóc sẽ nhanh có em trai em gái.

Tiểu Hổ Nha quá nhỏ, động tác leo cầu thang không được lưu loát, Mặc Trạch Dương đi hai bước, quay đầu lại nhìn Tiểu Hổ Nha một cái, thấy hai móng vuốt nhỏ bấu vào sàn nhà, kéo cái bụng nhỏ uống sữa uống đến tròn vo cố gắng bò lên trên, động tác khờ khạo không giống họ nhà mèo. Mặc Trạch Dương đợi nó một hồi, phát hiện mình leo được ba bậc thang nó còn chưa lên được một bậc, mang tinh thần giúp đỡ lẫn nhau, Mặc Trạch Dương cọ cọ chạy xuống, một tay bế hổ con hai ba ký lên, lại nện bước chân mạnh mẽ leo lên lâu, sức lực đặc biệt lớn.


Chỉ một lát sau, trên ban công lầu hai bắt đầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết, "Xới đứt rễ rồi!"

"Giờ này không cần tưới nước!"

"Cũng không thể tưới sữa!"

Còn có Tiểu Hổ Nha thỉnh thoảng: "Meo!!"

Cố Giai Mính mệt trong tim, Mặc Trạch Dương nghịch ngợm, điểm này tuyệt đối không giống y!

Mặc tổng vừa thấy vẻ mặt của y, đã biết y nghĩ gì, lần này không cần y mở miệng, rất tự mình hiểu lấy mình giơ giơ tay, nhẫn cười nói: "Nghịch ngợm giống anh."

Cố Giai Mính hừ hừ, ném cho hắn một một cái xem thường, anh biết thì tốt.

Mặc tổng đứng lên, đi về hướng kệ sách, "Cố gắng một chút, tranh thủ để bé ba bé tư giống em."

"Anh nghĩ đây là chuyện chỉ cần cố gắng là được?!" Cố Giai Mính trừng mắt, Mặc Trạch Dương hấp thu hơn 100 năm tu vi của y, kết quả vẫn không giống y, nếu có thể chỉnh sửa bất kì lúc nào, đã sớm không có chuyện của Mặc Uẩn Tề.


Còn có, y hoàn toàn không biết đứa nhỏ hình thành bằng cách nào, lúc trước y vô thức dùng linh lực của mình dựng dục đứa nhỏ này.

Mặc Trạch Dương giống như tự có ý thức, tự động hấp thu linh lực của y, hình thành sinh mệnh của mình. Lúc tách khỏi cơ thể y, giống như một hạt châu linh khí.

Thời điểm y nhận ra bên trong có một sinh mệnh lực huyết mạch tương liên với mình, y mới biết được đây là nhãi con của mình!

Khi đó Cố Giai Mính cũng không biết nên xử lý thế nào, hoang mang rối loạn bưng hạt châu đi tìm Đổng Hân, hắn nghiên cứu nửa ngày mới nói với y phải dùng linh lực ôn dưỡng mỗi ngày.

Sau này hạt châu ngày càng lớn, nặng cỡ ba bốn ký, mãi cho đến 10 tháng sau, cái trứng linh khí tạo thành mới vỡ ra, Mặc Trạch Dương bò ra từ trong trứng.

Giờ nghĩ lại, một phần gen con người trong thân thể của Mặc Trạch Dương, trừ giống cha nó, thì ngay cả dựng dục mười tháng mới sinh ra được cũng giống cha nó luôn.


Vậy xem ra, Mặc Uẩn Tề cũng rất đáng thương, là một con người, đẻ con ra lại là một bé hồ ly, đột nhiên Cố tiểu yêu cũng không còn buồn bực như vậy nữa.

"Ê! Con hồ ly lông đen kia," tâm trạng của Cố Giai Mính cực tốt chỉ chỉ trên lầu, dặn dò Mặc tổng nói: "Rảnh thì liếm lông cho con trai anh đi!"

Đang tìm sách đọc · Mặc tổng cứng đờ, hắn làm cái gì cũng được, chỉ không làm được việc này.

Hồ ly lông đen gì đó......... Mặc tổng cũng không muốn bàn về chủ đề này.

Nhìn thần sắc cứng đờ của hắn, Cố tiểu yêu cảm thấy mình chiến thắng tất cả, mắt hoa đào quyến rũ hơi híp lại, a! Loài người!

"Tối nay anh về phòng mình ngủ đi! Tự kiểm điểm lại mình!" Chuẩn bị tinh thần đón nhận hình phạt nghiêm khác của hồ ly đại tiên đi!

Mặc tổng cũng không nói gì, có vẻ như đã thừa nhận lỗi lầm của mình, vẻ "nh thuận" làm Cố Giai Mính rất hưởng thụ, vợ bé nhỏ phải có bộ dạng của vợ bé nhỏ chứ!
Không ngờ tới buổi tối, Mặc tổng lại cầm gối nằm của mình chen vào phòng Cố Giai Mính, nghiêm túc nói: "Giường anh mất rồi, cầu thu lưu."

Cố Giai Mính: "......"

Mặc tổng ngồi trên giường Cố Giai Mính, ném gối nằm qua một bên, xoay người ôm Cố Giai Mính, hôn hôn miệng y, tiện tay cởϊ qυầи áo hồ ly, "Tối nay anh muốn bàn với em vấn đề thai thứ hai, nghiêm túc thảo luận."

Cố Giai Mính: "......"

Cmn vậy anh cũng phải để tui nói chuyện chứ! Chặn miệng rồi thì làm sao từ chối??? ————

Tổ chương trình《Du lịch cùng cục cưng》 đã công khai danh sách tham gia, điều này cho thấy kế hoạch đã được thực hiện gần xong rồi, có thể khởi công ngay. Trước khi tổ chương trình đưa lịch quay chính xác, Trịnh Học Thiệu ném cho Cố Giai Mính ba cái kịch bản, "Rảnh thì xem, ba bộ phim điện ảnh này đều không tệ, cũng không gần quay gấp, chú xem coi thích bộ nào thì nhận bộ đó."
Là một người đại diện, Trịnh Học Thiệu đúng là "ruột thịt" với Cố Giai Mính, không có một người đại diện lại đối xử với nghệ sĩ của mình như vậy, cho chú chọn tuỳ thích, muốn nhận thì nhận, không nhận thì thôi.

Cố Giai Mính cũng rất vừa lòng với hình thức chung đụng của hai người, y từng nghe nói trước kia Trịnh Học Thiệu từng đào tim đào phổi dẫn theo một nghệ sĩ, kết quả sau khi nghệ sĩ đó nổi tiếng thì đá hắn, trước khi đi còn hố Trịnh Học Thiệu một phen, vì thế PLV trước của Trịnh Học Thiệu phải giải tán. Giới giải trí thượng vị nhờ kéo dẫm không phải chuyện mới mẻ, Cố Giai Mính cũng không muốn nói thêm gì với hành động phổ biến này của con người, bởi vì y tương đối lười, chuyện người khác đều không muốn quan tâm.

Nhưng chuyện liên quan đến Trịnh Học Thiệu, nhân loại này tốt với y thật, Cố Giai Mính có chút ý tưởng, sau này có dịp gặp người kia, nhất định phải trả thù cho Trịnh Học Thiệu.
Trịnh Học Thiệu cũng không biết Cố Giai Mính đã tích cóp sức để báo thù cho hắn, ngàn phòng vạn phòng sợ tổ tông này gây hoạ, luôn có lúc không phòng được.

Trịnh Học Thiệu còn đang nhọc lòng công việc của Cố Giai Mính, "Anh mới nghe ngóng được tin, vì năm nay chú nổi tiếng quá, hình như xuân vãn muốn mời chú tham gia, bên tổ chức còn chưa phát thiệp mời chính thức, anh hỏi chú trước xem chú có muốn tham gia không? Chú có ưu điểm gì để khoe ra không?"

"Ưu điểm?" Cố Giai Mính vuốt cằm nghiêm túc suy ngẫm mười mấy giây, "Ăn rất nhiều có tính không?"

Trịnh Học Thiệu: "...... Tính chứ! Ăn nhiều vậy mà không mập là ưu điểm lớn nhất của chú mày!"

Cố Giai Mính ⊙▽⊙

"Đúng rồi, may mắn chú không nhận quảng cáo ô tô hôm trước, nhà đó bị Mặc tổng hạ rồi, công ty đó tìm chú làm đại diện, cạnh tranh với Mặc tổng, ngay từ đầu là muốn làm Mặc tổng ngột ngạt thôi."
Cố Giai Mính: "Ồ, không hiểu."

Ba Trịnh quyết đoán cúp điện thoại, nói nữa chắc chắn sẽ nhức đầu!

Trước ba ngày bắt đầu ghi hình, đạo diễn đích thân đi gặp Mặc Uẩn Tề, đúng lúc Cố Giai Mính cũng ở đó. Chẳng qua đạo diễn không nhận ra Cố Giai Mính, bởi vì y biến thành một con hồ ly to, nằm sấp bên cửa sổ, đang phơi nắng híp mắt dùng móng vuốt vuốt màn hình điện thoại xem kịch bản.

Đạo diễn hơn 40 tuổi, tên Dương Miểu, trong giới đều kêu hắn là Dương Tam Thủy, dáng người vừa cao vừa gầy, mặc một bộ đồ thể dục màu xám rộng rãi, nách kẹp một quyển sổ màu xanh, cười ha hả theo thư ký Vương đến văn phòng của Mặc Uẩn Tề, vừa vào cửa đã thấy thế nằm của Cố Giai Mính, lập tức mỉm cười, như nịn như đùa nói: "Hồ ly Mặc tổng nuôi thật có nhân tính, cho nó một cái mắt kính nữa là quay quảng cáo được luôn, chơi điện thoại rất trâu nha!"
Cố Giai Mính ném cho hắn một cái liếc trắng mắt, chỉ chừa một cái đuôi, tùy tiện đong đưa vài cái, móng vuốt kéo màn hình xuống, thầm nói đạo diễn này nhìn ngây ngốc, không làm cái show thế nào mà bảy năm vẫn còn người xem.

Đạo diễn Dương cảm thấy mình bị một con hồ ly xem thường, dở khóc dở cười gãi gãi đầu, loại cảm giác này siêu mới lạ.

Mặc Uẩn Tề đứng lên, đi đến bên cạnh Cố Giai Mính sờ sờ đầu y, ôn hòa nói: "Nhìn điện thoại lâu quá không tốt cho mắt đâu, nghỉ ngơi một lúc đi."

Trước mặt người ngoài, phải chừa chút mặt mũi cho Mặc tổng, ai biểu anh ta là ông chủ đâu?

Cố Giai Mính nghe lời đẩy điện thoại cho Mặc Uẩn Tề, để hắn cầm giúp mình. Nhảy xuống cửa sổ chạy chậm vào phòng nghỉ của Mặc Uẩn Tề, sau khi biến thành hình người, mới chạy ra ngoài, nhìn rất giống con hồ ly chạy vào phòng kêu y dậy.
Thư ký Vương bí thư bưng một ly cà phê một ly trà, còn có một ly trà sữa vào, một phần thức ăn vặt, đặt thức ăn vặt và trà sữa ở trước chỗ Cố Giai Mính ngồi.

Dương Miểu bưng trà, nhìn Cố Giai Mính ngáp, thản nhiên cầm bánh lên ăn, mặt không cảm xúc uống một hớp trà, lúc này mới cười nói: "Thì ra thầy Cố cũng ở đây, vậy đúng lúc, tôi không cần đi tìm cậu nữa, hôm nay tôi đến đây là để nói lưu trình chương trình cho các cậu, nếu Mặc tổng bận việc thì cố gắng thông báo trước cho tôi ba ngày, tôi sắp xếp thời gian vào tổ cho khách mời."

Cố Giai Mính: "......" Thầy Cố??

Ai nha, người này thiệt thú vị, không ngờ lại gọi y là thầy, y có đức cao vọng trọng vậy không?

Thưởng anh một miếng bánh quy!

Cố tiểu yêu đẩy đẩy dĩa đồ ăn trước mặt mình đến đối diện, cười đặc biệt hiền lành.
Mặc Uẩn Tề nhịn cười, đứa ngốc này!

Hắn nhận lấy lịch trình thư ký Vương đưa cho, nhàn nhạt nói: "Đạo diễn Dương yên tâm, tôi sẽ không thêm phiền cho đoàn phim."

Là nhà tài trợ của quý này, Mặc tổng chính là kim chủ ba ba, kim chủ ba ba tỏ vẻ sẽ phục tùng mệnh lệnh nghe lệnh chỉ huy, sẽ không quấy rối tổ chương trình.

Thật ra mục đích hôm nay Dương Miểu đến đây là câu này, bàn bạc xong mới quay đàng hoàng được. Hắn đã nhìn ra, Mặc Uẩn Tề không phải loại người có tiền nổi giận tuỳ tiện, không tôn trọng nhân viên công tác, nên hôm nay nhận được câu này, vậy thì an tâm quay rồi, Mặc Uẩn Tề sẽ không nuốt lời.

Cố Giai Mính cảm thấy hứng thú dựa vào vai Mặc Uẩn Tề, cùng xem lịch trình, trên đó có vài khoảng thời gian, thêm vài chuyện phải làm, còn lại đều là chỗ trống, Cố Giai Mính chưa từng tham gia show thực tế, thấy mới mẻ, "Vậy phải diễn thế nào?"
Dương Miểu bị câu hỏi này chọc cười, vui tươi hớn hở nói: "Thầy Cố nói đùa, show thực tế mà diễn cái gì? Diễn theo tính cách của mình là được. Vai chính của chương trình này chủ yếu là các bé, tất cả đều xoay quanh xung quanh các bé, các bé sẽ đi theo kịch bản có sẵn sao? Không đâu, bọn họ chỉ cần thể hiện mặt ngây thơ nhất là được, đó là mặt đáng yêu nhất, cũng là mặt hấp dẫn người xem nhấy."

Cố Giai Mính bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là vậy.

Không sao! Nhãi con nhà y chắc chắn là đáng yêu nhất, mặc kệ có mấy bé tham gia, cũng là nhãi con nhà y đáng yêu nhất!

Nếu có người công kích nhãi con nhà y, nói nhãi con nhà y không đáng yêu, y sẽ tìm đến nhà nó, nửa đêm lướt qua, giả quỷ hù đứa đó!

Cực kì bảo vệ nhãi con · Cố tiểu yêu, làm được tất cả mọi thứ!
Đạo diễn Dương mỹ mãn đi rồi, cảm thấy nhận được lời hứa từ Mặc Uẩn Tề chính là có được toàn bộ thế giới!

Sau này đạo diễn Dương mới biết, Mặc tổng chỉ ngoan ngoãn hợp tác những chuyện của hắn, chỉ cần chuyện nào có liên quan đến vợ con hắn, hắn không dễ nói chuyện vậy đâu, hơn nữa, IQ của Mặc tổng chính là cái bug, một người chơi cả tổ chương trình quay vòng vòng! Không chỉ là hắn, còn có con hắn, hai cái bug lớn của chương trình online!

Dương Miểu là cái người rất khéo đưa đẩy, cho dù Mặc Uẩn Tề không nói, hắn vẫn sắp xếp cho cả nhà này camera man tốt nhất, đạo diễn ghi hình tốt nhất, đoàn đội trợ lý Cố Giai Mính tự mang theo, chuyên gia trang điểm, nhà tạo hình, nhà thiết kế trang phục không cần đoàn phim lo, trợ lý Giả đã thông báo trước, sắp xếp đúng chỗ.
Mặc Trạch Dương xin nghỉ học ba ngày, cô giáo vừa nghe nói nhóc phải tham gia《Du lịch cùng cục cưng thì nhiệt tình lấy mực đóng dấu ra, để nhóc ấn cho các cô một dấu móng, đây là móng ký Mặc Trạch Dương còn chưa nổi tiếng ấn, chờ nhóc hot lên thì còn có giá trị cất giữ hơn.

Giáo viên chủ nhiệm mới lanh trí hơn hai tiểu hoa yêu cũ nhiều, nghe nói, là động vật họ mèo IQ cao.

"Cô bảo đảm lúc con đến chỗ tập hợp, nhất định vô cùng bất ngờ!"

Mặc Trạch Dương: (⊙o⊙)

Chờ Mặc Trạch Dương đi rồi, cô giáo lấy ra một móng ký khác, so sánh với nhau, cười, quả nhiên đều là nhóm chó, dấu móng vuốt phải giống nhau 80%.

Bug lớn thứ ba của tổ chương trình online!

————

Trước một ngày quay hình, bộ ảnh chân dung của Cố Giai Mính cuối cùng cũng xong, studio chụp hình trực tiếp đưa album đến phòng làm việc của Cố Giai Mính, Trịnh Học Thiệu cho người làm bản trực tuyến cho album, kiểm tra thấy không có vấn đề gì thì để Cố Giai Mính tự đăng lên Weibo của mình.
Người đưa album đến cũng ngoài dự đoán của Trịnh Học Thiệu, không ngờ lại là nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho Cố Giai Mính và anh trai của cậu ta, nhà thiết kế thời trang muốn gặp Cố Giai Mính trước đó, Lam Sâm.

"Tôi vẫn muốn gặp mặt Cố Giai Mính một lần, anh không thể nói giúp tôi thật sao?" Lam Sâm ngồi trên xe lăn, cầu xin nhìn Trịnh Học Thiệu, chân thành tha thiết trong mắt làm Trịnh Học Thiệu không đành lòng từ chối. Làn da Lam Sâm tái nhợt không chút máu, thậm chí còn hơi ốm yếu, điều kiện sức khoẻ như vậy lẽ ra không nên ra đường, nghe nói trước kia luôn an dưỡng ở nước ngoài, vì gặp Cố Giai Mính mà cố ý về nước, Trịnh Học Thiệu thở dài, làm nghệ thuật đều là kẻ điên, sắp mất mạng rồi mà còn phải chạy về vì sáng tạo nghệ thuật.

"Để tôi gọi hỏi một chút, ngày mai cậu ấy phải ghi hình gameshow, hai ngày nay vẫn bận rộn vì cái này." Đây là lý do Trịnh Học Thiệu tìm Cố Giai Mính, trên thực tế, ba Trịnh ba ba dùng móng chân cái cũng đoán được, Cố Giai Mính bận ở nhà chơi game, cái game ăn gà gì đó, nghe nói là tạo tiểu đội bốn người với nhóc Bạch Vũ và Bùi Bằng, Đặng Hưng, một lời không hợp là bán Đặng Hưng ngay.
Ba Trịnh sắp xếp bọn họ ở phòng họp, để bọn họ nghỉ ngơi một hồi, gọi điện cho Cố Giai Mính, "Người ta có thành ý vậy rồi thì chú lại gặp người ta một lần đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào."

Cố Giai Mính bắn thình thịch chết địch nhân, nhìn đồng hồ, "Thôi được, tui đi gặp một lần, tiện thể ăn mì khoai tây đối diện phòng làm việc luôn."

Trịnh Học Thiệu: "......" Bởi vậy, tới là vì mì khoai tây???

Cố Giai Mính dẫn Mặc Trạch Dương đi vào phòng làm việc, đúng lúc nhìn thấy Bạch Vũ ngồi trên sô pha trong đại sảnh xem kịch bản, Cố Giai Mính thấy cậu đã cảm thấy thằng nhỏ này làm người ta thích, mỗi lần chơi game đều sau lưng y, một khi có người đánh y, Bạch Vũ sẽ chạy lên chắn súng cho y, tuy rằng đa phần đều là chắn tầm nhìn của Cố Giai Mính, nhưng mà có lòng tốt, Cố Giai Mính cũng tình nguyện dẫn y, loại tiểu yêu thế này y coi như trẻ em mà đối xử.
"Bạch Vũ!" Cố Giai Mính nắm tay nhỏ của Mặc Trạch Dương, cười nói: "Chơi với nó một lát đi, anh đi gặp một người lát nữa về, trưa nay anh mời cậu ăn mì khoai tây."

Bạch Vũ nhìn thần tượng của mình vốn đang rất vui mừng, vừa nhìn qua thấy Mặc Trạch Dương, cả người cứng đờ, "Dạ, được."

Nói thật, cậu cũng không muốn nhìn thấy gương mặt size nhỏ này.

Mặc Trạch Dương cười nheo mắt lại, ngọt ngào kêu: "Anh Tiểu bạch!"

Cả người Bạch Vũ run lên, nhìn thấy gương mặt này cười ngọt ngào như vậy, nhưng bóng ma dưới đáy lòng cậu vẫn không tiêu tan được.

Cố Giai Mính để Mặc Trạch Dương lại, cùng lên lầu với Trịnh Học Thiệu, Trịnh Học Thiệu dặn dò Cố Giai Mính, "Lát nữa nói chuyện với người ta đừng trực tiếp quá, người ta mang bệnh tới gặp chú, xảy ra chuyện ở phòng làm việc chúng ta thì không ổn đâu."
Nói tóm lại, chính là đừng làm người ta tức xỉu.

Cố Giai Mính nghiêm túc gật đầu, ý là tui làm việc, anh yên tâm!

Ba Trịnh mệt trong lòng, nếu yên tâm được, thì hắn cần lần nào cũng dặn dò sao, giống y như bà mẹ già.

Cố Giai Mính đẩy cửa đi vào, hai người chờ trong phòng đồng thời nhìn về phía y, một người là nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho y, một người khác...... Cố Giai Mính hơi nhíu mày, hơi ngoài ý muốn, một cây...... cỏ thành tinh?

Nhưng trên người người kia rõ ràng có rất nhiều thứ, đây là nguyên nhân gây ra bệnh của hắn, độc? Một yêu tinh, sao lại trúng độc nghiêm trọng như vậy?

Cố Giai Mính đang nhìn Lam Sâm, Lam Sâm cũng đang nhìn y, nhìn mặt Cố Giai Mính, Lam Sâm kích động há miệng thở dốc, khóe miệng run rẩy, đỡ cái bàn muốn đứng lên, nhưng chân hắn không có sức, giây tiếp theo đã ngã về, ảo não nhíu mày, Lam Sâm kích động nói: "Xin ngài tha thứ, tôi không có cách nào đứng lên."
Em trai hắn nhanh chóng đỡ người, sốt ruột nói: "Anh, lúc chúng ta tới đã hứa rồi mà, anh đừng kích động quá mà."

Lam Sâm gật gật đầu, ánh mắt trước sau không rời khỏi người Cố Giai Mính, hắn xin lỗi hỏi: "Tôi có thể nói riêng mấy câu với anh Cố không?"

Trịnh Học Thiệu nhướng mày, có vẻ như có chuyện thật, cũng không có gì không được, hắn chọt chọt vai Cố Giai Mính, ý bảo nhớ kỹ lời hứa, đừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ người ta.

Em trai Lam Sâm xin lỗi nói với Cố Giai Mính: "Anh Mính thứ lỗi, anh tôi thật sự rất muốn gặp anh, từ lúc nhìn thấy ảnh chụp của anh đã muốn gặp anh rồi."

Cố Giai Mính đánh giá Lam Sâm, chậm rãi gật gật đầu, y cảm nhận được cảm giác quen thuộc trên người người này, chẳng lẽ là quen biết trước khi mất trí nhớ?

Chờ Trịnh Học Thiệu ra ngoài rồi, Cố Giai Mính đóng cửa, ngồi đối diện Lam Sâm, sắc mặt nhu hòa hỏi: "Cậu có gì muốn nói với tôi?"
Lam Sâm hít sâu một hơi, kích động đỡ bàn, vành mắt ửng đỏ, "Chủ nhân!"

Cố Giai Mính bị dọa nhảy khỏi ghế dựa, "Đệch mịa!"

Làm gì làm gì đó, chơi lớn quá vậy! Chuyện này bị truyền ra ngoài y không biết giải thích thế nào nha, nuôi thú cưng lớn như vậy, lão Mặc nhà bọn họ không có đồng ý đâu!!!

Lam Sâm kích động nói: "Em là cây hoa lan ngài trồng trước kia, bây giờ em hoá hình, em biến thành con người! Ngài không nhớ sao? Cây hoa lan làm sao cũng không chết được trên đỉnh Tử Vân!"

Trong đầu Cố Giai Mính lập tức xuất hiện một hình ảnh, xác nằm ngang nằm dọc khắp nơi trên đỉnh núi, một cây cỏ dại đã bị độc khí tàn phá, vẫn quyết sống sót, tất cả thực vật đều biến thành màu vàng khô, chỉ có nó, héo héo, cố gắng muốn sống sót.

Một thanh niên bạch y tóc bạc dừng chân trước mặt nó, cảm thán: "Sức sống thật ngoan cường." Sau đó giành cây kiếm của người đàn ông bên cạnh, đào cái hố, đào cọng cỏ này ra.
Cố Giai Mính hất hất đầu, trong đầu hình như có thứ gì đó, đang từ từ hiện ra.

Lam Sâm đã bình tĩnh hơn nhiều, từ từ kể ra cách mình đi vào thế giới này, đồng thời, còn nói chuyện trước khi đi vào thế giới này mà Cố Giai Mính nghĩ mãi không ra.

.

.

.....................

cầu vót ~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện