Editor: Gấu Lam
Cố Giai Mính hung hăng ném cho Mặc tổng một ánh mắt xem thường, sau khi tu hú chiếm tổ còn đoạt nhà của cậu, giờ tới lều của cậu cũng giành, đồ nhân loại thú hai chân bá đạo!
Cậu có thể không muốn sao? Nhìn khuôn mặt y xì đúc lộ ra biểu tình "Cầu thu lưu" của cha con hai người, Cố Giai Mính mềm lòng, "Sáng ngày mai hai người phải đi ngay! Hiểu chưa?!"
Mặc tổng: "Hiểu!"
Tiểu Mặc tổng: "Cha hiểu rồi!"
Cố Giai Mính trừng mắt, Tiểu Mặc tổng lập tức túng, "Con cũng hiểu."
Phóng viên chụp được Mặc Uẩn Tề xuất hiện ở đây rất kích động viết xong bản thảo, cuối cùng cũng tìm được nơi có tín hiệu để gửi về phòng làm việc xét duyệt, không nghĩ tới đổ ập xuống là một trận mắng.
Đưa tin cái cây búa(?) á!
(?): một từ địa phương ở Tứ Xuyên nghĩa là đánh rắm, mang hàm ý xúc phạm.
Cậu không biết ông chủ của mình là ai à?!
Lần trước bị người ta chụp được, lát sau Mặc tổng đã thu mua mấy tòa soạn giải trí, hắn và Cố Giai Mính có thể tùy ý bại lộ trong tầm mắt của mọi người, nhưng con cái thì không được. Dưới tình huống không có sự đồng ý của Cố Giai Mính, hắn sẽ không để Mặc Trạch Dương xuất hiện trên báo.
Mục tiêu trong nháy mắt thành ông chủ lớn, mấy phóng viên đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, thiếu chút nữa! Mấy hôm trước còn viết scandal của ông chủ với ngôi sao nữ nào đó nữa!
Ở trong một cái lều đơn nho nhỏ, một nhà ba người tiến vào, đương nhiên là không thể nào, đoàn phim cũng cực kỳ có tâm, lấy đồ dự phòng ra, tìm một vị trí yên tĩnh cách xa đoàn phim, đổi một cái lều lớn hơn cho Cố Giai Mính.
Mắt Cố Giai Mính lạnh lùng nhìn, chỉ còn cười lạnh, ha hả thấy ông chủ tới, thế mà bọn họ còn chuẩn bị một cái nệm dày như vậy!
Bởi vì Tiểu Mặc muốn ngắm sao, ở trên có thể tạo ra một cái "Cửa sổ", còn rũ dây thừng, chỉ cần kéo xuống, cửa sổ nhỏ phía trên sẽ mở ra, có thể thấy sao đầy trời, có thể nói là rất có tâm.
Ở một vùng hoang vu mà chuẩn bị chỗ ở đầy đủ như vậy, cũng coi như là xa xỉ.
Cơm chiều là bò bít tết và gà coca Mặc Uẩn Tề cố ý mang đến, còn có một phần canh nấm tuyết ngọt lịm, đều là đồ ăn thường ngày Cố Giai Mính thích nhất. Nếu là bình thường Cố Giai Mính có món ngon nào, Bùi Bằng và Bạch Vũ ngửi thấy hương vị sẽ mò tới, nhưng e ngại Mặc tổng ở chỗ này tọa trấn, không ai dám quấy rầy. Một nhà ba người ăn một bữa cơm chiều an tĩnh, đoàn phim rất có tâm đem chiếc xe có chỗ tắm rửa qua, để bọn họ sử dụng trước.
Khóe miệng Cố Giai Mính giật giật, ánh mắt nhìn người phụ trách lóe lên một câu: Người anh em thật là đủ chân chó!
Sau khi rửa mặt xong, một nhà ba người nằm trong lều, kéo "Cửa sổ" ra ngắm sao, gần như rúc vào nhau, cảm thụ hơi thở của nhau, là có thể sinh ra một cảm giác thỏa mãn từ đáy lòng. Mặc Trạch Dương nằm ở bên trong, một tay nắm lấy một người, lát sau hạnh phúc đánh một giấc khò khè.
Ban ngày hưng phấn không chịu được, bây giờ đột nhiên thả lỏng, chỉ chốc lát sau đã mệt mỏi.
Nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Mặc Trạch Dương, Mặc Uẩn Tề đột nhiên ngồi dậy, Cố Giai Mính quan tâm hỏi: "Anh muốn đi WC?"
Mặc Uẩn Tề vốn không hề đứng lên, lướt qua Mặc Trạch Dương, trực tiếp ghé vào trên người Cố Giai Mính, ôm cậu một cái xoay người, nằm bên cạnh Cố Giai Mính.
Cố Giai Mính bị dọa đến xù lông, "Anh lại muốn làm gì? Anh dám xằng bậy tôi sẽ đánh anh bay ra ngoài!"
Mặc Uẩn Tề siết chặt cậu, không cho cậu không gian giãy giụa, nghiêm túc nói: "Đừng quậy, anh nói chuyện đứng đắn với em."
Cả người Cố Giai Mính đều bị Mặc Uẩn Tề ôm vào trong ngực, đầu gần như gối lên vai Mặc Uẩn Tề, trái tim thình thịch thình thịch nhảy không ngừng, tư thế này, thấy thế nào cũng không phải bộ dạng nói chuyện đứng đắn.
Cách quá gần, cái mũi thính của Cố Giai Mính chỉ ngửi thấy mỗi mùi hương trên người Mặc Uẩn Tề, nhàn nhạt, không biết nên hình dung hương vị đó thế nào, làm cả người Cố Giai Mính an tĩnh lại, cũng dần dần thả lỏng.
"Anh có thể hơi buông ra một chút không, tôi sắp bị anh siết đến thở không nổi rồi." Cố Giai Mính sợ đánh thức Mặc Trạch Dương, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, độ ấm trên người Mặc Uẩn Tề nóng đến độ khiến gương mặt cậu như phát sốt.
Mặc Uẩn Tề không dao động tăng lực lớn hơn, tựa như muốn dung nhập Cố Giai Mính vào thân thể của mình, Cố Giai Mính nhăn mày lại, nhân loại này, giống như thật sự có chuyện đứng đắn muốn nói.
"Giai Mính, chúng ta kết hôn đi, sau khi kết hôn anh và con đều là của em." Mặc Uẩn Tề trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng, tiếng nói trầm thấp, thâm tình lưu luyến nói, dường như đang khẩn cầu, chậm rãi vang lên ở bên tai Cố Giai Mính. Toàn thân Cố Giai Mính cứng đờ, cảm thấy trái tim như bị gõ một cái dữ dội, giờ khắc này, thế mà cậu không đành lòng cự tuyệt.
Mặc Uẩn Tề nhẹ nhàng hôn lên trán Cố Giai Mính, ôn hòa nói: "Anh sợ thời gian anh sống được quá ngắn, còn chưa yêu em thật sâu đã phải đi rồi, anh muốn mỗi ngày đều trở thành ngày cuối cùng của sinh mệnh, mỗi một ngày đều muốn ở bên các em."
Trái tim Cố Giai Mính co thắt dữ dội, cậu thừa nhận, giờ khắc này cậu đã động tâm, bản tâm của cậu không có cách nào từ chối được, có lẽ cậu thật sự thích nhân loại này.
Nhưng, cậu là yêu, Mặc Uẩn Tề là người, vì sao cậu lại là yêu chứ?
Cố Giai Mính ôm chặt Mặc Uẩn Tề, trái tim co rút đau đớn, nước mắt lập tức chảy ướt cả hốc mắt, lúc này đây, cậu đột nhiên sinh ra một ý niệm, vì sao cậu không phải người?
Người có thất tình lục dục, có thể tận tình thể nghiệm trăm vị của cuộc đời, tuy rằng chỉ có trăm năm ngắn ngủi vẫn sống xuất sắc hơn bất luận sinh vật nào.
Nhưng yêu thì, sinh mệnh dài, món đồ trân quý nhất được giữ lại là gì? Sau khi trải qua mấy cái trăm năm thậm chí ngàn năm, còn có thể nhớ rõ cái gì? Những món đồ mình trân quý đã từng xuất hiện trong sinh mệnh, còn ở đó không? Cho dù nó ở đó, yêu có thể nhớ rõ vì sao nó được quý trọng hay không?
Yêu động tình với nhân loại, là tối kỵ!
Làm sao cậu sẽ thật sự yêu một nhân loại chứ? Thọ mệnh không giống nhau! Vậy không phải giống như bức tranh hồ ly tinh và chàng thư sinh sao? Đến cuối cùng đều không có kết quả tốt, không phải yêu tinh chết, chính là thư sinh chết, sớm muộn gì cũng có một người chết. Cậu đã thiếu đối phương một cái mệnh nhân quả, cứ vậy cậu sẽ không thể thành không tiên, vì một con người, đáng giá không?
Cố Giai Mính chịu đựng đau lòng, rầu rĩ nói: "Kết hôn lại ly hôn, anh sẽ có quyền lợi chia con với tôi, tôi mới không kết hôn với anh."
Đây rõ ràng là nói dối, làm Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ cười khổ, cảm nhận nước mắt ướt dầm dề ngay ngực, Mặc Uẩn Tề giảm nhẹ lực, dịu dàng nói: "Được, nghe em, không kết hôn."
Sợi dây thừng buộc ở ngực Cố Giai Mính, rất chặt, hắn vốn không có trông cậy cầu hôn ngay lúc này là có thể thành công, có thể nhìn thấy tình cảm của Cố Giai Mính đối với hắn, vậy là đủ rồi.
Kế tiếp, phải hoàn toàn tháo sợi dây thừng siết chặt ở ngực cậu, còn phải tiếp xúc với thế giới đó của bé ngốc.
Bộ phụ trách quản lý yêu tinh sống ở nhân gian.
Cố Giai Mính ghé vào trong lòng Mặc Uẩn Tề, nghe tiếng tim đập của đối phương, mím môi sờ cái trán của đối phương, nhẹ nhàng một chút, cậu muốn để đối phương lâm vào ngủ say, như vậy mới có thể dần dần bình tĩnh lại.
Mặc Uẩn Tề nghi hoặc cọ cọ đầu của cậu, "Làm sao vậy?"
"Hả?" Cố Giai Mính bị hoảng sợ, "Anh, anh không buồn ngủ hả?"
Mặc Uẩn Tề bật cười, "Anh ngủ rồi, em lại chạy thì làm sao bây giờ?"
Cố Giai Mính chấn kinh rồi, nhân loại này, thế nhưng miễn dịch với pháp lực của cậu!
Không có tác dụng!
Phong ấn ký ức chỉ có thể sử dụng một lần, là bởi vì đại não của con người quá yếu ớt, hơi vô ý sẽ bóp méo ký ức của đối phương, hoặc là biến người đó thành đồ ngu, Bộ quản lý ra lệnh cấm, không thể tự mình dùng. Người thường cần ký ức rõ ràng, đều được Bộ quản lý, bởi nhân sĩ chuyên nghiệp. Nhưng thôi miên không giống vậy, pháp thuật nhỏ này không có tính kíƈɦ ŧɦíƈɦ với con người, sau khi tỉnh dậy tinh thần sẽ rất tốt, đây chính là một trong những pháp thuật được Bộ quản lý yêu tinh thừa nhận, dưới tình huống bất đắc dĩ có thể sử dụng pháp thuật này với con người.
Vậy mà Mặc Uẩn Tề không buồn ngủ, rất không đúng!
Với lại hắn chỉ cần nhìn thấy ảnh chụp của cậu thì đã phá được phong ấn ký ức, cái này càng thêm không thể tưởng tượng.
Cố Giai Mính không yên tâm bò dậy, sờ loạn trên người Mặc Uẩn Tề, "Thân thể cảm thấy không khỏe ở đâu? Hoặc là có chỗ nào không giống người bình thường không?"
Mặc Uẩn Tề mỉm cười nói: "Quả thật có một chút biến hóa, một tháng gần đây, anh có thể không thấy buồn ngủ trọn một ngày một đêm, vậy có tính là không giống người bình thường không?"
Cố Giai Mính lo lắng nhăn mày, đây là không bình thường, quá không bình thường! Nào có nhân loại nào 24 giờ không ngủ được?
Mặc Uẩn Tề hình như thật sự không phải nhân loại bình thường, cậu phải tìm người điều tra một chút.
Cố Giai Mính nhìn Mặc Uẩn Tề trong chốc lát, vẫn không cam lòng cứ mặc đối phương ngắm cậu cả đêm, nhân lúc đối phương không chú ý, tăng thêm thuật thôi miên, cuối cùng cũng làm Mặc Uẩn Tề ngủ. Cố Giai Mính mệt tâm thở dài, với mức độ này, mười tiểu Bạch Vũ đã sớm đi ngủ rồi, nhưng Mặc Uẩn Tề lại khó ngủ thế, nhắm mắt lại còn ôm cậu không buông, đây là có bao nhiêu lo lắng cậu lại chạy trốn chứ?
Mặc Uẩn Tề ngủ cũng không sâu, cho dù bị thôi miên, Cố Giai Mính vừa động một chút, hắn sẽ theo bản năng ôm người sát vào trong lòng, Cố Giai Mính không đành lòng đánh thức đối phương, tùy ý đối phương ôm, mùi vị này có phải là đau lòng hay không, cậu nói không được, nhưng cảm giác này, rất ít rất ít mới có thể cảm nhận được.
Người có thất tình lục dục, ở trong cơ thể này, cậu càng ngày càng cảm nhận được nhiều, trải nghiệm cũng càng ngày càng sâu.
Cố Giai Mính một đêm không ngủ, nằm ở bên Mặc Uẩn Tề suy nghĩ một đêm, sáng sớm hôm sau, bò dậy đi tìm Vương đạo, sắc mặt mỏi mệt nói: "Vương đạo, cảm giác yêu mà không dám yêu, muốn bên nhau lại không dám cầu, tôi tìm được rồi."
Cùng lúc đó, ông chủ Đổng không có việc gì cầm một cái quẻ bàn lắc lắc xem bói cho Cố Giai Mính, nghe một tiếng cách, kim đồng hồ trên quẻ bàn chỉ vào một phương vị. Khóe miệng Đổng Hân cong lên, lẩm bẩm: "Tình căn(?), đã bổ khuyết rồi."
(?): Gốc rẽ của tình yêu
Tiểu nhị trong tiệm bất mãn vì hắn cảm thấy hứng thú với chuyện của Cố Giai Mính, từ lúc bắt đầu, ông chủ đã cực kỳ chiếu cố con hồ ly đó, thậm chí không tiếc dùng thọ mệnh, cũng muốn chỉ điểm cho bọn họ.
Đổng Hân cười cười, không tỏ ý kiến lắc đầu, "Ta chỉ cảm thấy thú vị thôi."
Thú vị với lai lịch, còn có thú vị với quá khứ.
Một người vì một người khác không tiếc đối địch với lục đạo, bị thương chỉ còn một hồn, thói quen cưng chiều bạn lữ lại vẫn được bảo tồn một cách hoàn mỹ.
Một người vì một người khác cho dù ném đi tình căn không còn ký ức, dưới tình huống hỗn loạn vẫn tìm được hắn.
Sau khi gặp lại, bọn họ lại tới với nhau.
Nhìn thấy bọn họ, có đôi khi hắn cũng sẽ nghĩ, bộ dáng đẹp nhất của tình yêu, có phải chính là bọn họ hay không?
Mặc kệ trải qua cái gì, đều sẽ không rời không bỏ.