Editor: Gấu Lam

Từ sau khi biết lão Mặc cũng không phải người, bạn học Tiểu Mặc đối với cha bé thân càng thêm thân, bởi vì hai cha con đã có bí mật chung, đều bảo vệ bí mật của nhau.

Người nhỏ vì người lớn giữ bí mật lông đen.

Người lớn vì người nhỏ ôm lấy bí mật bị lộ thân phận.

Ít nhất trong mắt bạn nhỏ Mặc Trạch Dương, cha bé vẫn rất đáng tín nhiệm, cuối cùng mỗi ngày cha bé đều biến đổi đa dạng dỗ bé vui vẻ,  mua rất nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt cho bé, còn mua rất nhiều quần áo mới đẹp dẽ, mỗi ngày đều để bé cực kỷ đẹp trai phát khóc, nhìn ra cha bé đối với hắn thật tốt.

Đương nhiên, bé cũng không biết cha bé đối xử tốt với bé, không chỉ bởi vì bé là con trai bảo bối của hắn, còn có sự ấy náy tử tận đáy lòng.

Mỗi ngày Mặc tiểu nhãi con quẳng đuôi lên vai cha bé, có đôi khi còn ghé lên mũ hồ ly giả của hắn, giấu đầu ở sau mặt cha bé, lại lấy cái gương, lộ ra cái tai nho nhỏ, không ngừng run run, muốn nhìn xem mình khi lớn lúc lộ tai có bộ dáng thế nào, dù sao thì hai cha con lớn lên rất giống, còn yêu cầu cha  bé làm đủ các loại biểu tình.

Lần nào Mặc tổng cũng trưng ra gương mặt chết lặng, không chịu phối hợp.

Mặc Trạch Dương rất thất vọng, cha bé không chỉ không liếm lông bé, còn không bán manh, làm một con hồ ly, quá thất bại rồi.

Về điểm này, hồ ly lông đen hoàn toàn bại bởi hồ ly lông trắng, trách không được ba bé không thích.

"Cha, cha phải cố lên, bẩm sinh không có ưu thế, ngày sau còn không nỗ lực, sau này sống sao? Có rất nhiều yêu quái thích ba con đó." Tiểu Mặc tổng cũng rầu thúi ruột, yêu quái muốn thành cha kế bé nhiều vô kể, nhưng lần nào cũng bị ba bé nghĩ thành muốn cướp con trai, đánh đập thật thảm.

Nhưng mà, vẫn chứng minh ba bé rất có mị lực, một đóa hoa đỏ thẫm của  Yêu giới!

Mặc tổng chỉ cảm thú hứng thú với người làm cha kế của Tiểu Mặc tổng, đến nỗi hắn cũng không để ý kết cục của những yêu đó.

Bởi vì vấn đề công việc, Mặc tổng gần đây cũng rất bận, Cố Giai Mính không ở nhà, Mặc Trạch Dương cũng không muốn về nới chỉ có mỗi quan gia Buck, mỗi ngày đều đi theo Mặc Uẩn Tề chạy vô công ty, theo Mặc Uẩn Tề bận rộn xong rồi lại cùng nhau về nhà. Cảm giác như cha con hai người bị mẹ lưu lại ở nhà, không thể không sống nương tựa lẫn nhau.

Mặc Trạch Dương thường xuyên ra vào công ty tổng tài, có đôi khi là Mặc tổng ôm, cũng làm rất nhiều người biết Mặc Uẩn Tề không phải độc thân, đã sớm lén sinh con rồi, đứa con trai lớn như vậy. Mọi người đối với tổng tài phu nhân suy đoán càng ngày càng nhiều, rốt cuộc là ai mới có thể bắt lấy Mặc tổng không gần nữ sắc của chúng ta, còn sinh một đứa bé đáng yêu cho Mặc tổng? Cũng có người nói, không phải lần trước trên mạng có tuôn ra sao, Cố Giai Mính lén kết hôn với Mặc tổng, đứa nhỏ này không chừng chính là của hai người bọn họ, nhìn đôi mắt đào hoa của Tiểu Mặc tổng này, có khác gì Cố Giai Mính đâu. Còn có người P đôi mắt, chứng cứ rành rành: Xem! Giống nhau giống nhau!

Đương nhiên, người nói tin tức này đều bị fans Cố Giai Mính xé bạo: Nói hươu nói vượn! Trà Trà chúng tôi không tự nói mình kết hôn, ai dám nói chính là bịa đặt, tuyệt, đối, đánh shi(?) hắn!

(?): phiên âm của từ Chết.

Đương nhiên tổng tài phu nhân luôn ẩn sâu sẽ không tự mình ra mặt thừa nhận, cậu vẫn luôn không lộ diện, bởi vì giờ phút này cậu đang ở trong núi lớn, đau khổ nghiên cứu kỹ thuật diễn, cuối cùng tổng tài phu nhân đã chạm trán với Waterloo(?) trong kỹ thuật diễn.

(?): nghĩa là thất bại, từ trận Waterloo năm 1815, trong đó người Anh (dưới quyền của Công tước Wellington) và người Phổ cuối cùng đã đánh bại Napoléon. Từ trận Waterloo năm 1815. Trong trận chiến đó, quân Anh (dưới sự lãnh đạo của Công tước Wellington) và quân Phổ cuối cùng đã đánh bại Napoléon.

Không ngừng hỏng!

Cố Giai Mính chưa từng trải qua suy sụp trên sự nghiệp thượng diễn xuất,đại ma vương với kỹ thuật diễn một lần qua lần này cuối cùng gặp rào cản không thể vượt qua, nhược điểm lại lần nữa bại lộ ra: Diễn tình cảm tình, nhưng!

Trong kịch bản Chung Ly Thiều vào một lần tác chiến trên đường bị thương, rơi vào đường cùng trốn vào trong núi lớn, được một tiêu thư thương gia đi ngang qua cứu. Vị nữ tử này không chỉ lớn lên xinh đẹp, người cũng thông minh, còn là nữ hiệp thân thủ mạnh mẽ. Đối phương giống đại đa số nhân vật nữ trong phim, nhất kiến chung tình đối với Chung Ly Thiều phong độ nhẹ nhàng, giúp hắn dưỡng thương chữa bệnh, dốc lòng chăm sóc, trong lúc dưỡng bệnh hai người một đánh đàn một múa kiếm, chuyện trò vui vẻ. Chung Ly Thiều ở trong chiến loạn chưa từng trả giá chân tình với ai, đột nhiên sinh ra một ý niệm cùng nữ tử này bên nhau cả đời, cầu một hiện thế an ổn ý, cứ như vậy thua trên tay người thiếu nữ, nữ tử này động tình.

Đương nhiên, đây chẳng qua là một ý niệm thôi.

Hiện tại chính phùng chiến loạn, Chung Ly Thiều biết sứ mệnh của mình, cũng biết thân phận của mình không thể cho người trong lòng hạnh phúc, sau khi thương thế lành nhẫn tâm rời khỏi đối phương, lúc gần đi hai người đối diện, liếc mắt một cái tuôn muôn vàn cảm xúc.

Ánh mắt ẩn nhẫn không dám yêu, Cố Giai Mính làm sao cũng làm không được.

Vương đạo cũng đau đầu không thôi, nên nói đều nói rồi, nhưng ở trên phương diện tình cảm Cố Giai Mính vẫn không đủ kinh nghiệm. Chỉ có tinh thần giống nhưng cảm xúc không giống.

Cố Giai Mính cũng sốt ruột, chậm trễ tiến độ của toàn bộ đoàn phim, một người ủy khuất ngồi xổm dưới rễ cây, tìm cây nhỏ xoa, có khi chọc kiến.

Nữ diễn viên đóng chung với Cố Giai Mính tên Vương Dao, là tiểu hoa lưu lượng đang nổi bây giờ, nhìn dáng vẻ hiện đại của Cố Giai Mính, cô cầm bình nước, đi đến dưới tàng cây đưa cho Cố Giai Mính, dịu dàng nói: "Anh Mính, uống nước đi, sau khi nghỉ ngơi chúng ta lại luyện tập một chút, tìm thử cảm giác."

Cố Giai Mính nhận nước, xin lỗi nói: "Xin lỗi, chậm trễ thời gian của cô."

Vương Dao đỏ mặt lắc lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Không có, tôi rất sẵn lòng đối diễn với anh Mính."

Cố Giai Mính uống một ngụm nước, quay đầu nhìn Vương Dao một cái, đối diện là một đôi mắt liếc mắt đưa tình mắt, Cố Giai Mính không rõ đối phương đang đối diễn với cậu hay là nhìn cậu, mặt không cảm xúc xoay mặt đi, tránh tầm mắt của đối phương.

Không ở trên màn ảnh, cậu sẽ không nhìn nhau thâm tình với bất luận kẻ nào, một khi không cẩn thận truyền ra scandal, thú con trong nhà lại hỏi đủ vấn đề cậu có phải tìm mẹ nhỏ cho bé hay không.

Hơn nữa ông chủ lớn Mặc Uẩn Tề ở nhà trông con, cậu ở bên ngoài lại có scandal, bỗng dưng chột dạ quá.

Trong mắt Vương Dao hiện lên vài phần thất vọng, cũng không nói gì, cô ngồi bên cạnh Cố Giai Mính , cũng không nói lời nào, cứ như vậy yên lặng ở bên cậu.  Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ từ trước đến nay đều thu hút hình ảnh, người đoàn phim ai thấy đều sẽ nhìn bọn họ thêm vài lần, huống chi là phóng viên theo đoàn phim quay chụp. Một màn hai người đối diện mới vừa bị phóng viên có tâm chụp được, giây tiếp theo Cố Giai Mính đã bắn ánh mắt lạnh căm căm qua.

Bây giờ tâm tình của Cố tiểu yêu thật không tốt, chọc nóng nảy sẽ lộ răng nanh!

Phóng viên bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, nhanh chóng xóa ảnh, người sáng suốt đều nhìn ra, tâm tình Cố Giai Mính thật sự rất tệ, nếu dám quẳng tấm ảnh lên hot search, Cố Giai Mính không chừng tự mình xử chết hắn.

Vương đạo vừa thấy trạng thái này của Cố Giai Mính, cũng biết hiện tại buộc cậu quay cũng không ra, cũng không thể bởi vì một cảnh mà chậm trễ tiến độ, liền hoãn lại cảnh quay, trước quay màn khác.

Buổi tối Cố Giai Mính thật vất vả mới tìm được một nơi có tín hiệu, gọi điện thoại cho Mặc Uẩn Tề, trong giọng nói theo bản năng có vài phần uất ức, "Nhớ thú con."

Vừa nghe giọng điệu cậu như vậy, sắc mặt Mặc tổng liền thay đổi, "Ở nơi đó không thoải mái, hay là có người làm khó em?"

Nghe ra sự lo lắng trong lời nói của đối phương, khóe miệng Cố Giai Mính hơi hơi khơi cong lên, "Không có, chỉ là diễn hỏng rất khó chịu."

Đột nhiên cảm thấy trong lòng hình như cũng không tệ lắm, người này quả nhiên có ma lực thần kỳ.

Mặc Uẩn Tề vừa nghe cậu không có bị ức hiếp, lúc này mới hòa hoãn ngữ khí, an ủi nói: "Không sao, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút."

Nghe ý là, nếu Cố Giai Mính bị người ta bắt nạt, hắn có thể đi đến đó ngay bây giờ.

Mặc Trạch Dương biết Cố Giai Mính gọi điện thoại, vui vẻ lại đây kêu ba, giọng nói nãi thanh nãi khí, còn có ngữ điệu làm nũng, nháy mắt chữa khỏi Cố Giai Mính. Quả nhiên dù ra sao, thú con cũng là món ăn tinh thần của cậu.

"Ba chừng nào thì ba trở về?" Cho Mặc Trạch Dương nghe điện thoại, giống như mọi đứa trẻ khác đều hỏi câu này trước.

Cố Giai Mính cười cười, dịu dàng dỗ dành nói: "Còn thêm một thời gian nữa, con ở nhà phải nghe lời cha con, lúc không bận có lẽ sẽ đột nhiên trở về thăm con, vui vẻ không, bất ngờ không?"

"Dạ." Nghe ra đây là lời nói lừa gạt bé, trở về gì đó đều là hứa hẹn xa với, Mặc Trạch Dương bỗng có chút thất vọng.

Mặc Trạch Dương đưa điện thoại cho Mặc Uẩn Tề, ghé vào trên lưng cha bé, bất đắc dĩ thở dài. Lần nào ba cũng nói rất nhanh, kỳ thật thời gian rất lâu, những lời này chỉ là đang dỗ dành bé thôi thôi.

Nhớ ba, cực kỳ tủi thân.

Mặc Uẩn Tề trở tay sờ đầu con trai, không tiếng động an ủi, ngữ điệu nhu hòa nói với Cố Giai Mính: "Gửi tọa độ cho anh, chiều mai anh dẫn con đến thăm em."

Ánh mắt Cố Giai Mính sáng ngời, "Thật sao?"

Mặc Uẩn Tề bật cười, tiếng nói từ tính quanh quẩn bên tai Cố Giai Mính, "Từ đó đến giờ, có khi nào anh lừa gạt em đâu."

Cố Giai Mính bỗng chốc cảm thấy lỗ tai ngứa, chột dạ sờ lỗ tai, ngượng ngùng cười gượng vài tiếng, đúng đúng đúng, thú hai chân chưa bao giờ gạt người, gạt người đều là yêu tinh.

Cố Giai Mính dùng WeChat phát định vị qua, cực kỳ vụng về thay đổi đề tài, "Hôm nay thú con thế nào?"

"Rất ngoan!" Mặc tổng trong ánh mắt chờ đợi của con trai, không chút do dự khen bé, ngữ khí rất nghiêm túc lại chân thành.

Mặc Trạch Dương vui vẻ lắc lắc cái đuôi, ngực nhỏ ưỡn lên, đương nhiên!

Mặc Uẩn Tề mỉm cười nói: "Trạch Dương rất nghe lời, rất hiểu chuyện, em dạy quá tốt." Thuận tiện khen Cố Giai Mính một câu.

Cố Giai Mính đỏ mặt, không khác Mặc Trạch Dương cũng làm hành động ưỡn ngực, Mặc Trạch Dương tuyệt đối là kiêu ngạo của cậu, khen cái khác cậu không ăn, nhưng khen cái này cậu rất hưởng thụ. Cố tiểu yêu một chút cũng không làm ra vẻ trả lời: "Đương nhiên! Không nhìn xem là con ai"

Mặc tổng khẽ cười một tiếng, "Đương nhiên là con của hai ta."

Cố Giai Mính há miệng thở dốc, nhưng không có lý do gì để phản bác!

Tuy rằng biết đối phương đang chiếm hời cậu, nhưng những lời này của Mặc Uẩn Tề thật sự không hề sai.

Cố Giai Mính: "...... Anh nói đúng."

Mặc Uẩn Tề cũng không đùa cậu nữa, "Thời gian không còn sớm, em bận một ngày cũng mệt rồi, nghỉ ngơi tốt, ngày mai gặp."

"Ừm." Đôi tay Cố Giai Mính nâng di động, từ đáy lòng vụt ra một cảm giác suиɠ sướиɠ, làm sao cũng không kiềm xuống được.

"Bảo bối, ngủ ngon." Đầu kia của điện thoại, tiếng nói trầm thấp dịu dàng dỗ dành, giọng điệu thân mật làm toàn thân Cố Giai Mính đều đỏ bừng, cậu xù lông dậm dậm chân, tức giận tắt điện thoại, sắp điên rồi! Người này sắp điên!

Ngay sau đó điện thoại rung hai tiếng, Cố Giai Mính nhanh chóng cầm lên nhìn, vẫn là Mặc Uẩn Tề gửi tới: Bảo bối nhỏ cũng mệt rồi, bảo bối lớn mau ngủ đi.

Cố Giai Mính: "......"

A a a a a a a a có bệnh a! Người này chắc chắn có bệnh! Giọng điệu cưng chiều thế này là tính quậy ra chuyện gì hả!?

Cứ vậy trái lại không ngủ được?!

Cố tiểu yêu kích động tay không bứng một thân cây, múa may trong không trung thành chong chóng thật to, lúc này mới khiến mình bình tĩnh lại.

Khóe miệng Mặc tổng hơi cong, nghĩ đến bây giờ Cố Giai Mính có khả năng phản ứng như thế mỉm cười buông di động, quay đầu lại ôm Mặc Trạch Dương, "Bảo bối nhỏ cũng nên ngủ, ngày mai chúng ta đi thăm ba con."

Cố Giai Mính ở trong núi xù lông nâng cây to múa may quay cuồng, Mặc Trạch Dương cũng vui vẻ sắp hỏng rồi, lập tức tiến vào trạng thái high không ngủ được, ở trên thảm nhảy lên sô pha lại nhảy xuống, lăn lộn, nhảy nhót, ca hát, high suýt nổ banh!

Nụ cười trên mặt Mặc tổng dần dần lui xuống, bắt lấy  con trai làm trời làm đất, cong tay búng búng lỗ tai nhỏ của bé, trầm giọng nói: "Ngủ."

Mặc tiểu nhãi con nháy mắt...... Thành thật _(:з" ∠)_

————

Ngày hôm sau, Cố Giai Mính vẫn không có trạng thái, Vương Dao cho dù muốn chờ cậu điều chỉnh trạng thái, người đại diện cũng không cho cô chờ, rơi vào đường cùng, Vương đạo chỉ có thể quay xong cảnh của Vương Dao trước,về say quay bổ sung cảnh của Cố Giai Mính.

"Nhìn cây đó, nói cho nó biết cái gì gọi là tình yêu!" Vương đạo tức giận chỉ vào cái cây to xấu quắc bên cạnh, để Vương Dao liếc mắt đưa tình với cái cây đó, cũng lười phản ứng Cố Giai Mính nữa.

Lần đầu tiên, Cố ảnh đế cảm nhận được cảm giác bị kỳ thị là gì?

Cuối cùng Đặng Hưng cũng cảm thấy mình hơn người: "Ha hả."

Cố Giai Mính (▼皿▼#)

Đặng Hưng: "......" Người bình thường như hắn không so đo với người bệnh tâm thần!

Cố Giai Mính hừ hừ, móc di động từ trong giày ra nhìn thời gian: Sao còn chưa tới? Buổi chiều khi nào đến? Không thể tới trước sao? Có nhích người chưa vậy? Tới thế nào?

Đúng là cực kỳ sốt ruột!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện