Dực Thai công chúa nhìn Đường Tiêu mà vô cùng tức giận, nàng chỉ muốn uy hiếp chứ thật sự không muốn hạ thủ giết hắn.
Hơn nữa ở đây rất gần Đường phủ, động tĩnh lớn như vậy người của Đường phủ cũng biết tin tức rồi.
- Ngươi...
Dực Thai công chúa giơ cây roi trong tay lên, cả buổi vẫn không bổ xuống.
Đường Tiêu ở bên tường ánh mắt vừa lạnh lùng vừa mang theo vài phần đùa cợt, Dực Thai công chúa bỗng nhiên cảm nhận được linh hồn vô cùng mạnh mẽ so với tên Đường Tiêu trước kia thì như hai người khác nhau vậy căn bản không chỉ là mắng vài câu là đe dọa được.
- Hai tháng đúng không?
Dực Thai công chúa thu hồi long cốt tiên trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Tiêu.
- Hai tháng sau võ công ta đại thành lúc đó ngươi xách giày cho ta còn chưa xứng.
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng, trên mặt toát ra thần sắc kiêu ngạo của đỉnh cấp sát thủ mới có.
Kiêu ngạo như vậy chỉ có thân là cường giả mới có được.
- Ngươi có dám đánh cược với ta không?
Dực Thai công chúa thu hồi ánh mắt, suy nghĩ điều gì đó rồi nói với hắn.
- Đánh cược gì nói!
- Ta cũng không khi dễ ngươi nữa, hai tháng quá ngắn cho ngươi ba tháng để học võ, sau đó chúng ta sẽ tới trước thái học phủ đọ sức, nếu như ngươi thua phụ thân của ngươi Trấn Quốc Hầu phải rút khỏi cái hôn nhân này.
Dực Thai công chúa nói xong bi phẫn mà bỏ thêm một câu:
- Tên phế vật nhà ngươi căn bản không xứng làm phu quân của Dực Thai công chúa ta.
Dực Thai công chúa không phải thực sự có tư tình gì với con trai trưởng của Hưng Quốc Hầu Từ Tiều, chỉ trong một lần ở trong đình động võ mà gặp mặt mà thôi, từ Tiều lúc đó đoạt được chức võ trạng nguyên khiến cho Dực Thai công chúa khắc sâu ấn tượng.
Công chúa Đại Minh triều, Dực Thai công chúa trời sinh kiêu ngạo thích mạnh, là hậu duệ của Chu thị, nàng từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục phục quốc, bao giờ cũng muốn nối bước cha anh đoạt lại Cửu Châu đại lục, cơ nghiệp quốc thổ.
Cho nên từ nhỏ nàng đã khổ luyện võ học, dưới sự trợ giúp của bí kíp và đan dược của hoàng gia, mười lăm tuổi nàng đã có tu vi Nhân Nguyên tam cấp.
Nhưng mà nàng nếu như gả cho một phế vật võ học như Đường Tiêu thì căn bản không có cơ hội phục quốc nữa.
Cho nên đối với nàng mà nói, gả cho ai thì gả nhất quyết không thể gả cho tên phế vật Đường Tiêu này.
- Không thành vấn đề, nhưng nếu ngươi thua nữa thì phải làm sao bây giờ
Đường Tiêu nghiêm trang nhìn Dực Thai công chúa, không có chỗ tốt hắn sẽ không đánh bạc với nàng.
Đường Tiêu đối với vị Dực Thai công chúa này một chút hứng thú cũng không có, từ hôn thì từ hôn, hắn cũng không muốn cái hôn ước này.
Dực Thai công chúa ngây người nàng quả thực không nghĩ thua sẽ thế nào.
Tên phế vật võ học trời sinh này, hôm nay hắn uống nhầm thuốc sao, hắn thật sự cho rằng trong vòng ba tháng sẽ đánh bại được nàng sao?
Nàng từ khi năm tuổi đã theo võ sư luyện công, mười ba tuổi đã tôi hồn thành công, hai năm trỏ thành Nhân Nguyên cấp một cường giả, Dực Thai công chúa ở Áo Bỉ Đảo có thể nói là một thiên tài võ học, vậy mà tên phế vật này nói là có thể đánh bại nàng.
- Hừ nếu ta thua thì ngươi yêu cầu gì cũng được.
Dực Thai công chúa hé miệng nói, nàng không nghĩ rằng mình sẽ thất bại.
- Đây chính là ngươi nói, không được đổi ý.
Đường Tiêu đối với thế giới này không có nhiều hiểu biết, hiện tại nếu như hắn thắng hắn phải làm điều có lợi nhất với Dực Thai công chúa.
- Người đâu cầu giấy bút tới đây.
Dực Thai công chúa quát to một tiếng, cơ hội hôm nay khó có được không thể để tên Đường Tiêu này đổi ý.
Một lúc sau tùy tùng của công chúa đã mang vụ cam kết cá cược viết xong, Dực Thai công chúa cắn mong tay một cái, đem một dấu tay máu ấn lên trên đó sau đó đưa cho Đường Tiêu.
Đường Tiêu cũng lập tức cắn ngón tay, in xuống một dấu tay máu.
Đại Minh triều là một thế giới võ giả làm chủ, ấn dấu tay ký tên hiệu quả không khác gì luật pháp Đại Minh triều.
Cầm lấy tờ cá cược này xong công chúa mừng rỡ trong lòng, đối với nàng mà nói đây chẳng khác nào giấy từ hôn, cho dù hiện tại Đường Tiêu muốn đổi ý cũng không được nữa rồi. Có dấu tay này ngay cả phụ hoàng của nàng cũng không thể can thiệp.
Dực Thai công chúa từ khi cùng với tên phế vật Đường Tiêu này kết hôn ước thì ngày đêm khó ngủ thậm chí vài lần muốn tự vẫn, hôm nay cuối cùng cũng lừa được hắn ký kết cá cược, chỉ cần ba tháng sau ở trước mặt mọi người đánh bại hắn, thì mình được tự do rồi.
Lúc này Dực Thai công chúa kích động muốn phát khóc.
Nếu thua thì sao?
Ở bên ngoài tuy mừng rỡ nhưng Dực Thai công chúa vẫn ngẫu nhiên hiện ra ý nghĩ này.
Làm sao có thể hắn là phế vật võ học trời sinh.
Nàng một lần nữa nhìn về phía Đường Tiêu, trong lòng cảm thấy hòa hoãn hơn rất nhiều, có một cảm giác kỳ lạ, hắn hôm nay tại sao lại giống như người khác?
Trước kia mình đánh hắn thế nào hắn cũng không dám cãi lại, roi vung lên hắn đã ngoan ngoãn quỳ xuống trên mặt đất mà hôm nay lại thà chết chứ không nhận thua.
- Đây là thánh dược chữa thương của hoàng cung, ba tháng sau chúng ta gặp nhau ở thái học phủ, ngươi không tới chính là thua.
Dực Thai lấy từ trên người ra một cái hộp thuốc màu vàng tiện tay ném về phía Đường Tiêu sau đó xoay người trở về xe ngựa của nàng.
Nếu như hắn trong vòng ba tháng có thể đánh bại nàng vậy thì hắn không phải phế vật học võ nữa mà là thiên tài võ học.
Làm sao có thể?
Dực Thai công chúa sau khi lên xe lại quay đầu liếc nhìn Đường Tiêu, chạm phải ánh mắt hờ hững kia lòng nàng không hiểu sao loạn cả lên.
- Đi!
Dực Thai công chúa quát to một tiếng, xe ngựa hoàng gia từ từ đi, những người vốn quỳ trên mặt đất liền lau mồ hôi từ từ đứng lên.
Đường Tiêu ở bên vách tường cúi đầu nhìn bình thuốc màu vàng, trên đó có viết hai chữ thánh dược, trong lòng hắn thầm nghĩ nếu như Dực Thai công chúa muốn giết hắn thì cũng không cần phải cẩn thận làm giấy cam kết cá cược với hắn.
Dực Thai mở chai thuốc bên trong là một viên đan dược màu vàng, hắn cầm lên nuốt xuống bụng.
Vị của đan dược hơi chát, sau khi nuốt xong, cả xương cốt của Đường Tiêu như muốn nóng lên, Đường Tiêu nhắm mắt lại, cảm giác nóng hổi liền biến mất, cảm giác đau đớn ở trước ngực và cổ ta không bao lâu đã giảm hai ba phần rồi.
- Mẹ nó thật thần kỳ!
Đường Tiêu cảm thấy toàn bộ đã khỏe lại, cảm khái kêu lên một tiếng.
Đây là một thế giới võ giả vi tôn, có những linh đan diệu dược, đối với một người cả đời làm sát thủ như Đường Tiêu mà nói, giống như là cá gặp nước.
- Thiếu gia hóa ra thiếu gia ở nơi này khiến cho thuộc hạ sợ muốn chết, thiếu gia nếu xảy ra chuyện gì, thuộc hạ làm sao bẩm báo với hầu gia.