Ngay cả phương trận Ngự lâm quân trong võ đài cũng đã xảy ra một ít dao động, nhưng cũng không có binh lính Ngự lâm quân nào ngã xuống.
Sau khi Đường Tiêu đứng vững, nhìn về hướng trên Điểm tướng đài, kết quả phát hiện vẻ mặt Phương Kích đầy uy nghiêm đang trừng mắt nhìn về hướng hắn, Đường Tiêu nhất thời hiểu lại. Cái choáng váng này là tìm làm mặt mũi à!
Không thể không thừa nhận, tiếng rống này của Phương Kích rống mãnh mẽ cường hãn hơn nhiều so với tiếng rống của Đường Tiêu. Dù sao hắn cũng là võ giả Địa Nguyên cấp. Mức độ chênh lệch về thực lực của hai người lớn đến không thể tưởng tượng được.
Đường Tiêu còn không biết, vừa rồi sau khi nhẫn nhịn hơn mười phút, mới toàn lực rống một tiếng, mà Phương Kích chỉ tùy ý trong thoáng chốc rống lên, hơn nữa chỉ dùng chưa đến ba phần khí lực.
2000 binh lính Thiếp giáp Ngự lâm quân nhất tề lên ngựa, gót sắt giẫm đạp trên mặt đá ở võ đài, tạo ra những tiếng vang như sấm, đại địa đều chấn động.
Đám sĩ tử cực kỳ chật vật từ trên mặt đất đứng lên, mỗi người đều đã chuẩn bị ngựa tốt. Tại mỗi phương trận, Tiểu thống lĩnh lại thét to một tiếng, tất cả lại xếp thành đội ngũ, đi theo phía sau 2000 kỵ binh hình thành thế như nước lũ, nhanh chóng tiến về hướng Nghi Lan Thành.
...
Nghi Lan Thành được hình thành từ nhiều ngọn núi, những dãy núi vây quanh dường như hình thành một bức tường thiên nhiên kiên cố phía bên ngoài Nghi Lan Thành, Bình Nguyên Nghi Lan giống như một cái gầu, mà Nghi Lan Thành chính là trung tâm của cái gầu này. Nghi Lan Thành là nơi hiểm yếu chắc chắn, là phòng hộ kiên cố nhất ở phía đông Thai Kinh Thành, lần nào cũng thành công trong việc ngăn cản cường giả hải tộc từ mặt biển công kích đổ bộ lên đất liền.
Khi gió mù đông bắc thổi tới, Bình Nguyên Nghi Lan mưa nhiều ẩm ướt, được người gọi là "trúc phong lan vũ", rừng Nghi Lan rậm rạp, cây rừng nhiệt đới cao lớn dày như răng lược, khoáng sản phong phú. Đại Minh Triều mở rất nhiều mỏ ở ngoài Nghi Lan Thành, quy mô rèn luyện Thần Minh vững chắc, tạo ra các loại vũ khí trang bị cần thiết cho quân đội Đại Minh Triều.
Nghi Lan Thành, Lan Vương Phủ, Trúc Vũ Các.
- Thất hoàng tử đã lới, khẳng định là muốn nói chuyện lên ngôi với Vương gia ngài.
Một gã lớn tuổi chính là phụ tá đang ngồi trước một bàn cờ, đối diện với Lan Vương Chu Hiền, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Lan Vương.
- Ừ.
Lan Vương thoáng gật đầu, nhưng cũng không nói thêm gì.
- Tuy nói đương kim Thánh Thượng cũng không phản đối các hoàng tử nuôi dưỡng thế lực của mình. Nhưng lần trước Tử Cấm thành mất trộm, Nhị hoàng tử đã chết. Rất rõ ràng, Thánh Thượng muốn sắc lập Đại hoàng tử làm thái tử. Vào thời điểm này, chúng ta và Thất hoàng tử đi lại quá thân cận...
Người phụ tá lớn tuổi không nhịn được bắt đầu nói.
- Quân xa của ngươi bị ta bắt được, ha ha...
Lan Vương rất đắc ý hạ một quân xuống, giống như căn bản không lắng nghe lời người phụ tá nói.
- Vương gia!
Người phụ tá lớn tuổi có chút bối rối:
- Đã nhiều ngày như vậy, hẳn chỉ vài ngày nữa Thất hoàng tử sẽ đến Nghi Lan Thành. Rốt cuộc ngài có ý định thế nào, cũng phải báo cho biết bọn thuộc hạ một chút. Việc lập thái tử, đi nhầm đi sai một bước, sẽ quan hệ đến tương lai của Vương gia ngài à!
- Quân cờ này còn chưa hạ xong đâu, đừng có gấp. Đi một bước, xem một bước.
Lan Vương chỉ vào bàn cờ mỉm cười nhìn người phụ tá lớn tuổi.
- Đã là nước cờ thua!
Người phụ tá lớn tuổi "xoạt!" một tiếng cầm quân cờ trong tay ném vào cái sọt ở bên cạnh.
- Cha! Nghe nói Huyền Nhi sắp tới?
Một thiếu nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi kích động chạy tới ngồi trong lòng Lan Vương. Khí hậu một phương dưỡng người một phương. Dưới không khí dịu mát trúc phong lan vũ, thiếu nữ này ngày thường cũng xinh đẹp hơn người.
Lan Vương có bảy người con trai, nhưng Lan Vương chỉ có một người con gái duy nhất là thiếu nữ này, cho nên Lan Vương cực kỳ sủng ái. Thiếu nữ tên là Chu Cầm Nhi, vừa vặn tương đối với công chúa Dực Thai, một Cầm Nhi, một Huyền Nhi. Quan hệ giữa hai người cũng cực kỳ thân mật.
Chu Cầm đất phong của Lan Vương mà được gọi là Nghi Lan quận chúa. Từ nhỏ, nàng quen được Lan Vương và bảy vị huynh trưởng sủng nịch, giống như Tiểu Bá Vương ở Nghi Lan Thành. Lan Vương là người cực kỳ phóng khoáng, nhưng tính tình Nghi Lan quận chúa lại có vài phần tùy hứng và thô bạo. Vẻ ngoài xinh đẹp của nàng hoàn toàn không tương xứng với tính cách của nàng. Bởi vậy Nghi Lan Thành có truyền lưu rất rộng rãi một câu: Thà rằng đắc tội với Lan Vương, cũng không thể đắc tội với Nghi Lan quận chúa.
- Đúng vậy, đại khái ngày mai sẽ đến.
Lan Vương có chút dở khóc dở cười, nhìn Nghi Lan quận chúa đang ngồi trong lòng. Nàng cũng đã lớn như vậy, còn thích ngồi trên người phụ thân.
- Tên tiểu tử họ Đường kia cũng đến đây sao?
Nghi Lan quận chúa hỏi tiếp một câu.
- Người họ Đường nào?
Lan Vương không yên lòng quay lại hỏi một câu.
- Tên khốn kiếp ỷ vào hắn cha là Trấn Quốc Hầu, cưỡng ép Huyền Nhi phải đính hôn với hắn!
Nghi Lan quận chúa vẻ mặt tức giận bất bình.
- Con quản hắn có tới hay không làm gì? Cha đang bận lắm. Cầm Nhi, con tìm Tam ca chơi đi.
Lan Vương nhìn Nghi Lan quận chúa hạ lệnh trục khách.
- Bận gì chứ? Bận chơi cờ sao?
Nghi Lan quận chúa bĩu môi, từ trong lòng Lan Vương nhảy xuống.
- Đúng vậy, Vương gia với tại hạ đang có bàn cờ rất lớn, một ván cờ rất lớn.
Người phụ tá lớn tuổi ngồi ở phí đối diện mỉm cười trả lời Nghi Lan quận chúa một câu.
- Dừng! Bàn cờ này rất lớn sao? Sao ta không thấy như vậy?
Nghi Lan quận chúa trừng mắt nhìn bàn cờ kia một cái, sau đó thè lưỡi hướng về phía hai người, lại làm mặt giả quỷ rồi mới rời khỏi.
- Quận chúa đã lớn rồi, vậy mà dường như vẫn còn là đứa trẻ không chịu trưởng thành. Vương gia nên suy xét tìm cho nàng một mối hôn sự để ràng buộc, bằng không để nàng lăn lộn với đám đệ tự những tông phái trong thành này, sợ là sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với Vương gia.
Người phụ tá lớn tuổi nhìn theo bóng dáng Nghi Lan quận chúa đang xa dần, bỗng nói với Lan Vương.
- Ừ, thật quả cũng cần phải suy xét tới chuyện này.
Lan Vương còn rất nghiêm túc gật đầu, nhưng sự chú ý lại tập trung trên bàn cờ rồi.
...
Đại quân huấn luyện quân sự Thai Kinh Thành trải qua cuộc hành quân gấp gáp suốt hai ngày một đêm, vượt qua núi tuyết đường núi, người kiệt sức, ngựa hết hơi, cuối cùng ngày hôm sau khi trời tối mới đi tới dưới tường thành Nghi Lan thành.