=============
"Hòe Tự, mẹ gọi điện thoại sao con không nghe?" Triệu Văn Nhân kéo cửa chính ra, rất tự nhiên mở tủ giày lấy dép lê, "Mẹ có..."
Khóe mắt liếc thấy nhiều hơn một bóng người, bà ngẩng đầu lên, giọng nói và nụ cười đồng thời cứng lại sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Thân thể Kỷ Xuân Sơn cũng dùng sức đối kháng không cho Thẩm Hòe Tự đẩy đi, anh đành thả tay xuống nghiêng người chen ra phía trước nửa bước che Kỷ Xuân Sơn lại, hô một tiếng "Mẹ".
Kỷ Xuân Sơn không nhận ý tốt của anh mà tiến lên trước một bước lễ phép chào hỏi Triệu Văn Nhân, giống hệt lần đầu hắn đến nhà năm mười bảy tuổi: "Chào dì ạ."
Ánh mắt Triệu Văn Nhân nhìn thẳng vào mặt Kỷ Xuân Sơn, giọng điệu không quá chắc chắn vì khó lòng tin nổi: "Cậu là..."
Thẩm Hòe Tự lại đẩy hắn một phen, nhân tiện cướp lời: "Anh ấy là bạn..."
Kỷ Xuân Sơn đột ngột nắm tay anh, làm ngơ động tác chống cự đầy ám chỉ mà kéo anh ra phía sau mình. Hắn hít thở sâu vài giây, đón nhận ánh mắt càng thêm lạnh lùng của Triệu Văn Nhân: "Thưa dì, cháu là Kỷ Xuân Sơn đây."
Một giây trong phòng trôi qua như thể một năm.
Ánh mắt Triệu Văn Nhân tỉ mỉ đảo qua lại giữa hai người, bà lẳng lặng đặt túi nguyên liệu nấu bữa trưa xuống sàn nhà rồi tiếp tục thay giày.
Kỷ Xuân Sơn dùng sức quá lớn, Thẩm Hòe Tự rút tay không ra đành phải ghé sát vào hắn nhỏ giọng khuyên: "Anh đi về trước đi."
Kỷ Xuân Sơn giả điếc, sức lực trên tay càng mạnh hơn làm ngón tay Thẩm Hòe Tự nhói đau.
Triệu Văn Nhân đứng ngay huyền quan, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ý cậu là muốn tôi đi chứ gì?"
Bà vừa cất lời Kỷ Xuân Sơn đã hơi dao động, hắn quay đầu liếc nhìn Thẩm Hòe Tự một cái. Cảm xúc trong cái liếc mắt này rất nặng nề, có sầu lo, khẩn trương, thậm chí còn có một tia sợ hãi.
Thẩm Hòe Tự bóp ngón tay hắn, giọng điệu như muốn trấn an: "Anh cứ về trước đi, để em nói chuyện với mẹ mấy câu đã."
Kỷ Xuân Sơn hít thở nặng nề, chân mày nhíu chặt, trong ánh mắt như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không nói được một lời.
Thẩm Hòe Tự khẩn cầu nhìn hắn.
Giằng co trong im lặng khiến tình cảnh càng trở nên gian nan, Kỷ Xuân Sơn chậm rãi buông tay Thẩm Hòe Tự ra, cúi đầu thấp giọng chào: "Dì, cháu xin phép về trước ạ."
Hắn quay vào bếp lấy điện thoại nhân tiện tắt lửa nồi cháo trên bếp, yên tĩnh bước ra cửa.
Triệu Văn Nhân đứng yên nhìn quét một vòng, sau đó đi đến ghế sô pha ngồi xuống cầm tập báo cáo kết quả nội soi dạ dày lên.
"Chuyện với cậu ta là từ khi nào?" Triệu Văn Nhân hỏi.
Thẩm Hòe Tự đáp: "Tháng 5, gặp nhau ở Hải Khẩu." Anh đưa ra đáp án khá mơ hồ, cố tình chọn một ngày có vẻ xa nhất.
"Hai tháng?" Triệu Văn Nhân nhướn mày bật cười.
Thẩm Hòe Tự cúi đầu không đáp, xem như cam chịu.
Triệu Văn Nhân tính nhẩm thời gian, nhanh chóng nhớ lại những hành vi kỳ quặc của Thẩm Hòe Tự trong hai tháng gần nhất: "Cho nên, bộ ga trải giường trong phòng cho khách lần trước là đổi cho cậu ta chứ gì?"
"Không phải hai tháng." Thẩm Hòe Tự đột nhiên nói.
"Cái gì?"
"Là mười ba năm." Thẩm Hòe Tự ngẩng đầu bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Triệu Văn Nhân, "Mẹ nói chỉ mười ngày con không thể phân biệt rõ, mười ba năm, con phân biệt đủ rõ rồi chứ."
Triệu Văn Nhân hơi nghi hoặc, bà nỗ lực nhớ lại một phen mới hiểu rõ ý Thẩm Hòe Tự muốn nói. Không ngờ chỉ một câu mà anh vẫn nhớ đến tận ngày hôm nay.
Bà thả tờ báo cáo xuống bàn, lạnh lùng cười một tiếng rồi hỏi: "Thế cậu ta đã phân rõ chưa? Vì sao đến bây giờ mới quay lại?"
Thẩm Hòe Tự bị bà hỏi đến ngẩn người, vô thức nắm chặt hai bàn tay.
"Con khăng khăng muốn học Bắc Hàng, sểnh ra là chạy tới bãi phóng tên lửa, tất cả chỉ vì cậu ta đúng không?" Triệu Văn Nhân hỏi tiếp, "Khi đó cậu ta đang làm gì? Đã bao giờ liên lạc với con chưa?"
Thẩm Hòe Tự lại cúi đầu không hé răng.
"Thẩm Hòe Tự, con không còn nhỏ nữa, chuyện kết giao bạn bè của con mẹ sẽ không can thiệp. Nhưng mẹ hy vọng con nên cẩn thận một chút, đừng đơn phương cảm động." Triệu Văn Nhân đứng dậy khỏi sô pha, giọng nói mang theo chút ý vị tự giễu, "Nghe mẹ khuyên một câu, chuyện tình cảm kiêng kị nhất là mù quáng. Đừng học theo rồi cuối cùng lại giống mẹ, rơi vào kết cục phải sống cô độc cả đời."
"Hòe Tự, mẹ gọi điện thoại sao con không nghe?" Triệu Văn Nhân kéo cửa chính ra, rất tự nhiên mở tủ giày lấy dép lê, "Mẹ có..."
Khóe mắt liếc thấy nhiều hơn một bóng người, bà ngẩng đầu lên, giọng nói và nụ cười đồng thời cứng lại sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Thân thể Kỷ Xuân Sơn cũng dùng sức đối kháng không cho Thẩm Hòe Tự đẩy đi, anh đành thả tay xuống nghiêng người chen ra phía trước nửa bước che Kỷ Xuân Sơn lại, hô một tiếng "Mẹ".
Kỷ Xuân Sơn không nhận ý tốt của anh mà tiến lên trước một bước lễ phép chào hỏi Triệu Văn Nhân, giống hệt lần đầu hắn đến nhà năm mười bảy tuổi: "Chào dì ạ."
Ánh mắt Triệu Văn Nhân nhìn thẳng vào mặt Kỷ Xuân Sơn, giọng điệu không quá chắc chắn vì khó lòng tin nổi: "Cậu là..."
Thẩm Hòe Tự lại đẩy hắn một phen, nhân tiện cướp lời: "Anh ấy là bạn..."
Kỷ Xuân Sơn đột ngột nắm tay anh, làm ngơ động tác chống cự đầy ám chỉ mà kéo anh ra phía sau mình. Hắn hít thở sâu vài giây, đón nhận ánh mắt càng thêm lạnh lùng của Triệu Văn Nhân: "Thưa dì, cháu là Kỷ Xuân Sơn đây."
Một giây trong phòng trôi qua như thể một năm.
Ánh mắt Triệu Văn Nhân tỉ mỉ đảo qua lại giữa hai người, bà lẳng lặng đặt túi nguyên liệu nấu bữa trưa xuống sàn nhà rồi tiếp tục thay giày.
Kỷ Xuân Sơn dùng sức quá lớn, Thẩm Hòe Tự rút tay không ra đành phải ghé sát vào hắn nhỏ giọng khuyên: "Anh đi về trước đi."
Kỷ Xuân Sơn giả điếc, sức lực trên tay càng mạnh hơn làm ngón tay Thẩm Hòe Tự nhói đau.
Triệu Văn Nhân đứng ngay huyền quan, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ý cậu là muốn tôi đi chứ gì?"
Bà vừa cất lời Kỷ Xuân Sơn đã hơi dao động, hắn quay đầu liếc nhìn Thẩm Hòe Tự một cái. Cảm xúc trong cái liếc mắt này rất nặng nề, có sầu lo, khẩn trương, thậm chí còn có một tia sợ hãi.
Thẩm Hòe Tự bóp ngón tay hắn, giọng điệu như muốn trấn an: "Anh cứ về trước đi, để em nói chuyện với mẹ mấy câu đã."
Kỷ Xuân Sơn hít thở nặng nề, chân mày nhíu chặt, trong ánh mắt như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không nói được một lời.
Thẩm Hòe Tự khẩn cầu nhìn hắn.
Giằng co trong im lặng khiến tình cảnh càng trở nên gian nan, Kỷ Xuân Sơn chậm rãi buông tay Thẩm Hòe Tự ra, cúi đầu thấp giọng chào: "Dì, cháu xin phép về trước ạ."
Hắn quay vào bếp lấy điện thoại nhân tiện tắt lửa nồi cháo trên bếp, yên tĩnh bước ra cửa.
Triệu Văn Nhân đứng yên nhìn quét một vòng, sau đó đi đến ghế sô pha ngồi xuống cầm tập báo cáo kết quả nội soi dạ dày lên.
"Chuyện với cậu ta là từ khi nào?" Triệu Văn Nhân hỏi.
Thẩm Hòe Tự đáp: "Tháng 5, gặp nhau ở Hải Khẩu." Anh đưa ra đáp án khá mơ hồ, cố tình chọn một ngày có vẻ xa nhất.
"Hai tháng?" Triệu Văn Nhân nhướn mày bật cười.
Thẩm Hòe Tự cúi đầu không đáp, xem như cam chịu.
Triệu Văn Nhân tính nhẩm thời gian, nhanh chóng nhớ lại những hành vi kỳ quặc của Thẩm Hòe Tự trong hai tháng gần nhất: "Cho nên, bộ ga trải giường trong phòng cho khách lần trước là đổi cho cậu ta chứ gì?"
"Không phải hai tháng." Thẩm Hòe Tự đột nhiên nói.
"Cái gì?"
"Là mười ba năm." Thẩm Hòe Tự ngẩng đầu bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Triệu Văn Nhân, "Mẹ nói chỉ mười ngày con không thể phân biệt rõ, mười ba năm, con phân biệt đủ rõ rồi chứ."
Triệu Văn Nhân hơi nghi hoặc, bà nỗ lực nhớ lại một phen mới hiểu rõ ý Thẩm Hòe Tự muốn nói. Không ngờ chỉ một câu mà anh vẫn nhớ đến tận ngày hôm nay.
Bà thả tờ báo cáo xuống bàn, lạnh lùng cười một tiếng rồi hỏi: "Thế cậu ta đã phân rõ chưa? Vì sao đến bây giờ mới quay lại?"
Thẩm Hòe Tự bị bà hỏi đến ngẩn người, vô thức nắm chặt hai bàn tay.
"Con khăng khăng muốn học Bắc Hàng, sểnh ra là chạy tới bãi phóng tên lửa, tất cả chỉ vì cậu ta đúng không?" Triệu Văn Nhân hỏi tiếp, "Khi đó cậu ta đang làm gì? Đã bao giờ liên lạc với con chưa?"
Thẩm Hòe Tự lại cúi đầu không hé răng.
"Thẩm Hòe Tự, con không còn nhỏ nữa, chuyện kết giao bạn bè của con mẹ sẽ không can thiệp. Nhưng mẹ hy vọng con nên cẩn thận một chút, đừng đơn phương cảm động." Triệu Văn Nhân đứng dậy khỏi sô pha, giọng nói mang theo chút ý vị tự giễu, "Nghe mẹ khuyên một câu, chuyện tình cảm kiêng kị nhất là mù quáng. Đừng học theo rồi cuối cùng lại giống mẹ, rơi vào kết cục phải sống cô độc cả đời."
Danh sách chương