Chương 43
Hồng Thiên Thành xoay người giữa không trung, rơi xuống đất, sau đó lùi lại mấy bước liên tục mới tạm đứng vững được.
“Thầy Hồng, Thái Cực Quyền của tôi thế nào?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
Mặt mày Hồng Thiên Thành đỏ bừng cả lên, lồng ngực phập phồng, mất một lúc lâu vẫn không thể nói nên lời.
Ông ta quay về phía Phùng Thiên Minh, ôm quyền nói: “Ông hai Phùng, tôi đã làm ông mất mặt rồi”.
Dứt lời, ông ta đi ngay ra cửa…
Khi đi ngang qua Lý Dục Thần, ông ta nói một câu: “Trái đất tròn lắm, sẽ có ngày chúng ta gặp lại thôi, cậu cứ đợi đấy”.
Lúc đi tới cửa, ông ta bỗng dừng lại, chờ khoảng vài giây nhưng không thấy Phùng Thiên Minh giữ mình lại, cuối cùng đành thở dài, tức giận bỏ đi.
Đám học trò của ông ta cũng đi ra theo.
Người của phái Thái Cực vừa đi, những người mặc vest đen kia lập tức thay họ chặn cửa.
Phùng Thiên Minh giơ tay lên, trong tay hai người đứng ngoài cùng đột nhiên xuất hiện một khẩu súng.
Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Lý Dục Thần và Mã Sơn.
“Cậu nói xem võ công của cậu lợi hại hay đạn lợi hại hơn?”, Phùng Thiên Minh cười như không cười nhìn Lý Dục Thần.
“Chú Minh…”
Châu Na rất muốn xin tha cho Lý Dục Thần, có mối quan hệ với Mã Sơn, chị ta rất tự tin rằng có thể lôi kéo Lý Dục Thần về đội mình.
Cao thủ trẻ tuổi thế này biết đi đâu tìm đây?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Phùng Thiên Minh, chị ta lại nuốt lời xuống bụng.
Chị ta biết, hôm nay trừ phi Lý Dục Thần chịu thua, nếu không anh sẽ rất khó bước ra khỏi cánh cửa này.
“Đợi đã!”
Ngoài cửa chợt vọng vào một giọng nữ.
Lâm Mộng Đình kéo Đinh Hương đi vào.
Ngay lập tức có người lấy súng nhắm vào họ.
Lý Dục Thần nhíu mày.
Anh giao Đinh Hương cho Lâm Mộng Đình là vì sự an toàn của cô ấy, đồng thời cũng không muốn cô ấy nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhưng anh không ngờ Lâm Mộng Đình lại dẫn Đinh Hương quay lại.
Châu Na híp mắt nhìn hai cô gái trước mặt mình.
Đúng là người đẹp bạn chơi cùng cũng đẹp.
Trong lòng chị ta nghĩ, giữa mình và hai người họ, ai sẽ thu hút ánh mắt của đàn ông hơn nhỉ?
“Anh Mã Sơn, anh Dục Thần…”
Thấy có người chĩa súng vào họ, Đinh Hương cực kỳ sợ hãi.
Lâm Mộng Đình cũng hơi sợ, nhưng cô biết lúc này mình phải bình tĩnh, bèn nắm chặt tay Đinh Hương hơn, nói nhỏ: “Đừng sợ, có tôi rồi”.