Chương 40
Châu Na muốn bảo vệ Mã Sơn và Lý Dục Thần, thấy bầu không khí không được bình thường thì vội giải thích.
“Chú Minh, khi nãy hai người họ cũng coi như đã giúp tôi, nếu không thì chẳng biết Lưu mặt sẹo sẽ làm ra chuyện gì nữa”.
“Tôi biết”, chú Minh ngắt lời: “Nhưng họ phá quán bar của cô cũng là sự thật. Tất cả mọi người đều biết cô là người của tôi, quán bar Lam Kiều chính là quán của tôi. Nếu tôi cứ thả họ đi luôn như thế, chuyện này truyền ra ngoài thì tôi biết để mặt mũi ở đâu đây? Hôm nay chỉ có người của tôi mới có thể ra khỏi nơi này”.
Châu Na mừng rỡ, chị ta hiểu ý của chú Minh, ông ta muốn thu Lý Dục Thần và Mã Sơn làm cấp dưới của mình.
“Mã Sơn, còn không mau cảm ơn chú Minh đi chứ, sau này các cậu sẽ là người của anh ấy”, Châu Na sợ Lý Dục Thần sẽ vạ miệng, bèn nói với Mã Sơn.
Đương nhiên Mã Sơn đã từng nghe nói đến Phùng Thiên Minh, ở thành phố Hòa, không ai có thể động vào ông hai nhà họ Phùng.
Anh ta im lặng một lúc mới đáp: “Chị Na, em chỉ đi theo chị thôi, còn người anh em của em, em không thể quyết định thay cậu ấy được”.
Châu Na nghe vậy thì thót tim, cái thằng đần này, giờ còn mạnh miệng gì nữa, đi theo chị ta hay theo chú Minh có gì khác nhau đâu.
Nhưng anh ta nói thế khiến người nghe cảm thấy không được thoải mái, điều đó có nghĩa là không nể mặt chú Minh.
Chị ta chỉ có thể đặt hi vọng vào Lý Dục Thần, bởi vì có lẽ chú Minh vừa ý Lý Dục Thần nhờ khả năng có thể đánh bại Hoàng Hải Thiết Bố Sam, chỉ cần anh đồng ý là sẽ ổn thôi.
Nhưng ngay khi chị ta lo lắng về điều đó, Lý Dục Thần lại lắc đầu: “Tôi là tôi, không phải là người của ai cả”.
“Vậy cậu đừng hòng bước ra khỏi đây”.
Thầy Hồng hét lớn bằng giọng như chuông đồng, bày ra tư thế bạch hạc giương cánh.
“Truyền nhân của Thái Cực Nam Phái, Hồng Thiên Thành, xin chỉ giáo!”
Hồng Thiên Thành vừa vào tư thế, Lý Dục Thần đã biết, chắc hẳn võ công của người này cũng ngang ngửa với Hoàng Hải của phái Thiết Y kia.
Có điều Thái Cực là nội gia, Thiết Bố Sam là ngoại gia, trong chuỗi khinh thường của võ thuật, những người luyện nội gia luôn coi thường ngoại gia.
Trên thực tế, hai người này kém rất xa so với ninja anh gặp ở hồ Linh Sơn, chứ đừng nói gì đến ông lão câu cá Tiền Khôn.
Lý Dục Thần còn chẳng thèm ra tay, chỉ lắc đầu bất đắc dĩ.
Nhìn thấy thái độ này của anh, Hồng Thiên Thành lập tức nổi giận, vừa định ra tay.
“Sư phụ, thầy cần gì phải tự mình ra tay, một thằng nhóc thôi mà, cứ để con dạy cho cậu ta một bài học”, một người trong số các học trò của Hồng Thiên Thành đứng ra.
Người này chắp tay với Lý Dục Thần: “Thái Cực Nam Phái, Quan Húc Bình”.
Dứt lời, anh ta cũng đứng thành tư thế bạch hạc giương cánh giống như thầy của mình.
Thấy Lý Dục Thần đứng yên bất động, Quan Húc Bình cười khẩy: “Ra chiêu đi”.
Đầu tiên lấy tay vuốt gối, chân cử động linh hoạt, tiếp theo tay như gảy đàn tỳ bà, áp lòng bàn tay vào ngực Lý Dục Thần.