Chương 24
Một tràng tiếng cười to vang lên trong phòng VIP.
Ngay cả Lâm Mộng Đình cũng không nhịn cười được, cô không có ác ý, chẳng qua không thể tưởng tượng ra được trong những năm qua anh thanh niên đã sống với chiếc điện thoại Nokia kia bằng cách nào thôi.
Thôn làng ở vùng núi xa xôi thế nào thì cũng phải phổ cập điện thoại thông minh rồi chứ.
Trương Nhất Bình nhìn chiếc điện thoại: “Người anh em, cái này thì tôi không giúp cậu được rồi. Hay là thế này đi, cậu hát cho chúng tôi nghe một bài, tôi sẽ tặng cậu điện thoại mới, nhé?”
Nói xong anh ta cười phá lên.
Chu Húc càng hào hứng hơn: “Đúng nhỉ, hát đi, hát mấy bài hát trên núi các cậu ấy, tôi cũng mua điện thoại mới cho cậu, loại mới nhất luôn, cái cũ này vứt đi được rồi đó”.
Anh ta cầm lấy điện thoại của Lý Dục Thần, làm bộ định ném đi.
Lý Dục Thần lập tức giật lại điện thoại, động tác nhanh như chớp, Chu Húc hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Anh mà làm hỏng là không đền nổi đâu”.
Chu Húc phì cười: “Ha ha, cái điện thoại cũ rích này á, cậu ta bảo tôi không đền nổi kìa, ha ha ha”.
Những người khác cũng cười hùa theo.
Trương Nhất Bình vỗ vai Lý Dục Thần: “Này người anh em, hôm nay cậu chính là thú vui của chúng tôi đấy”.
Đinh Hương nhìn mọi người cười nhạo Lý Dục Thần, sốt ruột đến mức ứa nước mắt.
Lâm Mộng Đình không chịu được nữa: “Thôi được rồi, có muốn chơi nữa không hả, không chơi thì giải tán hết đi”.
Lúc này bỗng vang lên một tiếng “rầm”, cửa phòng VIP được mở ra, một gã đầu trọc xăm mình bước vào, theo sau gã ta còn có hai tên đàn em.
“Ồ, náo nhiệt nhỉ!”
Gã đầu trọc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Đinh Hương, gã ta cười xấu xa nói: “Này người đẹp bé bỏng, đi với anh nha, anh sẽ cho em bao lì xì thật dày”.
“Mày là ai vậy?”
Chu Húc đang rầu vì không có cơ hội thể hiện trước mặt Đinh Hương, anh ta đứng dậy chỉ tay vào mặt gã đầu trọc chất vấn.
Gã ta cười khẩy, nhẹ nhàng đẩy ngón tay của Chu Húc ra: “Thằng nhóc con, tao khuyên mày tốt nhất là đừng nên lo chuyện bao đồng”.
“Lo chuyện bao đồng gì chứ? Đây là phòng riêng của tụi tao, mày xông vào làm gì hả? Mày là ai?”, Chu Húc tiếp tục chỉ vào mặt gã đầu trọc: “Cút đi, cút ra ngoài ngay cho tao!”
Gã đầu trọc đột nhiên đưa tay túm lấy ngón tay Chu Húc rồi bẻ một phát.
Chu Húc “úi” một tiếng, đau đến mức nghiêng người quỳ xuống dưới đất.
“Oắt con, tao ghét nhất là bị người khác chỉ vào mặt đấy”, gã đầu trọc nhìn Chu Húc từ trên cao xuống: “Tao là ai đúng không?”
“Chát”, gã ta tát thẳng vào mặt Chu Húc một cái bạt tai thật mạnh.
“Á!”, Diêu Lệ Lệ và Trương Khiết hoảng sợ hét toáng lên.