Bởi vì trước khi tới đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận cái kết xấu nhất rồi, cho nên những động tác và lời nói giãn nới của ba mẹ đều là bất ngờ ngoài dự kiến đối với Tác Dương.

Hai người rõ ràng là về nhà của Tác Dương, nhưng mà vẫn cẩn mực như khách vãng lai.

Bọn họ đứng ở cửa lúng túng không biết nên đi đâu về đâu, chỉ có thể đợi chủ nhà phát hiệu lệnh mà thôi.

– Đi rửa tay đi.

Mẹ Tác Dương từ trong bếp ra, chỉ tay về phía phòng vệ sinh.

Thế là hai tên đàn ông cao to khép nép đi về phía phòng vệ sinh, không dám hé môi nói nửa lời.

Thẩm Huy Minh tò mò ghê, không biết gia đình Tác Dương vốn như thế này hay là sau khi em công khai thì mới như vậy. Nếu như bầu không khí từ xưa đến giờ đã thế này thì cũng áp lực phết đấy.

Trong lúc rửa tay, Tác Dương ngó Thẩm Huy Minh trong gương, sau đó khẽ bảo:

– Hầu như lúc nào ba mẹ em cũng vậy hết á.

Thẩm Huy Minh kinh ngạc nhìn cậu.

Tác Dương không nói nhiều, cũng sợ bị ba mẹ nghe thấy, có một số câu bọn họ nói riêng thì tốt hơn.

Rửa tay xong hai người lại được gọi ra bàn ăn chuẩn bị dùng bữa.

Bữa cơm này làm Thẩm Huy Minh áp lực ghê gớm, tuy ba mẹ Tác Dương không có biểu hiện quá chú ý tới anh nhưng mà nó còn nặng nề hơn là bị “điều tra hộ khẩu” nữa.

Suốt bữa, Thẩm Huy Minh chỉ bị hỏi đúng ba câu.

Câu thứ nhất: Làm nghề gì? Câu thứ hai: Nhà ở đâu?

Câu thứ ba: Bố mẹ có cái nhìn như thế nào về mối quan hệ của hai đứa?

Thẩm Huy Minh đáp thật chân thành từng câu một:

– Con tự mở một công ty nhỏ, trước mắt vẫn tạo được lợi nhuận tốt.

– Nhà con chính là ở thành phố mà Tác Dương đang sinh sống, con từng học đại học và nghiên cứu sinh ở nước ngoài, sau khi về nước đến nay con vẫn sống riêng, không ở cùng bố mẹ.

– Con đã nói rõ xu hướng tính dục của mình với bố mẹ con từ lâu rồi ạ, bố mẹ con cũng từng gặp Tác Dương, cả hai đều rất thích em ấy.

Hỏi gì đáp nấy, Thẩm Huy Minh có cảm giác như mình đang đi phỏng vấn xin việc vậy.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tác Dương chỉ cắm cúi ăn không lên tiếng, yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa bọn họ.

Còn về phần Tác Dương, nhiều năm không quay về, một nhà ba người cũng không có màn chào đón mừng mừng tủi tủi gì cả.

Tác Dương ở trước mặt ba mẹ gần như sẽ không chủ động tìm chủ đề nói chuyện, chỉ hỏi vài câu như là gần đây sức khỏe thế nào, công việc ra làm sao. Ba mẹ cậu trả lời cũng rất đơn giản, giống như một cuộc nói chuyện vãn giữa những người xa lạ.

Thẩm Huy Minh nghe cũng thấy khó chịu, nhưng dù sao đây cũng là nhà người ta, nói nhiều quá không hay, nên đành phải tạm thời dằn nỗi xót xa trong lòng xuống.

Tác Dương hỏi ba mẹ về tình hình dạo gần đây, ba mẹ cậu cũng hỏi ngược lại cậu, giọng điệu bình tĩnh đến mức có phần lãnh đạm.

Ba Tác Dương hỏi:

– Công việc của con vẫn suôn sẻ chứ?

– Vâng ạ, con đã bay quốc tế mấy năm rồi, được thăng lên khoang hạng nhất, lương bổng và đãi ngộ cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Mẹ Tác Dương hỏi cậu:

– Có gặp phải khó khăn gì không?

– Không ạ, vẫn rất ổn.

Tác Dương dừng lại một chốc rồi nói:

– Chuyện khó khăn thì không có, chuyện tốt lại rất nhiều.

Thẩm Huy Minh nhìn hai ông bà ngồi đối diện chững lại tay đang cầm đũa, anh cũng quay sang nhìn Tác Dương.

Ngược lại Tác Dương rất điềm tĩnh, khi nói chuyện cả biểu cảm lẫn giọng điệu cũng không thay đổi gì, cậu kể về chuyện của mình với Thẩm Huy Minh y như đang hàn huyên về thời tiết vậy:

– Con với Huy Minh đang làm thủ tục, đợi đâu vào đó xong xuôi tụi con sẽ đến Berlin kết hôn.

Đột nhiên Thẩm Huy Minh thấy hơi hoang mang, anh cảm thấy ba mẹ Tác Dương thể hiện rất lộ liễu rằng họ không quá thuận lòng với mối quan hệ của hai người, thà là khoan hẵng nhắc đến còn hơn, sau này từ từ kể cũng chưa muộn.

Nhưng dù sao Tác Dương cũng là con trai của họ, hiểu họ hơn Thẩm Huy Minh.

Nếu hôm nay họ không chấp nhận thì đã chẳng cho hai người vào nhà.

Tác Dương biết ba mẹ mình là kiểu người không biết biểu đạt tình cảm, hoặc có thể nói là họ không muốn biểu đạt. Họ thà cất giấu suy nghĩ thật trong lòng còn hơn là phô bày mọi vui buồn hờn giận ra cho đối phương xem.

Thật ra lúc trước Tác Dương cũng như vậy, chẳng qua thứ Tác Dương biểu hiện cho người khác xem là sự thân thiết giả tạo, còn cái ba mẹ cậu biểu hiện là sự lạnh nhạt.

Suy cho cùng thì cả ba cũng “cùng một giuộc”.

Nếu không nhờ có Thẩm Huy Minh thì có lẽ sau này Tác Dương cũng sẽ biến thành thế này. Thoạt tiên là cố ý giấu cảm xúc thật, cuối cùng đến cả khả năng cảm nhận và biểu hiện cũng thoái hóa dần.

Tác Dương nói:

– Cuộc sống con không có chuyện gì quá bết bát, cũng không có chuyện gì đặc biệt, nhưng từ sau khi quen biết Huy Minh thì đi đâu con cũng gặp chuyện tốt cả.

Hai người ngồi đối diện vừa ăn cơm vừa lắng nghe, không phát biểu ý kiến gì.

Tác Dương nói xong câu này thì không tiếp tục nữa, nhịp tim cậu đập rất nhanh nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thường.

Thẩm Huy Minh khâm phục gia đình này luôn, nếu bắt anh sống trong ngôi nhà như thế này thì đừng nói là vài năm, chỉ vài ngày thôi anh cũng có thể mắc bệnh trầm cảm được.

– Biết rồi – Cuối cùng mẹ Tác Dương cũng đáp lại một câu.

Cứ như thế, bốn người họ ăn xong bữa cơm trong bầu không khí lúng túng và lạ kỳ đó. Sau khi đặt đũa xuống, Thẩm Huy Minh định giúp đỡ dọn dẹp nhưng lại nghe thấy ba Tác Dương hỏi họ mấy giờ đi tàu về.

Câu này chả khác nào hạ lệnh tiễn khách.

Tác Dương bảo:

– Ngày mai ạ, bọn con đã đặt khách sạn rồi.

Bọn họ ra cửa, lần gặp mặt đầu tiên của Thẩm Huy Minh và ba mẹ Tác Dương cứ thế kết thúc.

Kết thúc rồi cũng tốt, Thẩm Huy Minh nghĩ, nếu mà cứ tiếp tục thế này thì anh sắp sửa không biết mình có nên hít thở hay không.

Khi hai người thay giày xong chuẩn bị ra ngoài thì ba Tác Dương gọi lại.

– Đợi ba một lát – Ba cậu vào phòng, không lâu sau trở ra với tấm thẻ ngân hàng trong tay.

– Tiền mà con gửi mấy năm nay đấy – Ba Tác Dương đưa thẻ cho cậu – Ba mẹ không động vào đồng nào cả, mật mã là sinh nhật con.

Thẩm Huy Minh vô thức nhíu mày.

Cùng lúc nhíu mày với anh còn có Tác Dương, cậu thật sự không ngờ, đến cuối cùng ba mẹ vẫn phải đâm một nhát vào tim cậu.

Cậu tưởng rằng cửa nhà đã mở ra cho mình, dù không có cái ôm ấm nồng thì chí ít cũng đã bắt đầu hòa hoãn rồi, ấy thế mà hóa ra chỉ là do cậu nghĩ quá nhiều.

Cậu bần thần một lúc sau đó nhận lấy tấm thẻ.

Tác Dương dẫn Thẩm Huy Minh rời đi một mạch ra khỏi chung cư, không buồn ngoái đầu lại.

Chiều mùa đông, ánh nắng ấm áp như thế mà sao Tác Dương vẫn thấy lạnh cóng cả người.

Cậu bước nhanh ra khỏi chung cư, thậm chí còn không có tâm trí ngoảnh cổ lại xem Thẩm Huy Minh có theo kịp hay không.

Ra tới cổng chung cư, Tác Dương rẽ vào một con ngõ, rồi ngồi thụp xuống chân tường.

Thẩm Huy Minh chưa bao giờ nhìn thấy cậu như vậy, đau lòng y hệt như mình cũng đang bị tra tấn.

Anh đi tới ngồi xổm bên cạnh Tác Dương, nhẹ nhàng xoa mái tóc cậu.

Mùa đông, làn hơi trắng hai người phả ra lượn lờ xung quanh, bỗng nhiên Thẩm Huy Minh cảm thấy hôm nay trời thật lạnh. Nếu Tác Dương khóc ở đây thì chắc nước mắt em sẽ hóa thành đá mất thôi.

Nhưng mà Tác Dương không khóc, em chỉ ngồi xổm ở đó, sau đó bấu chặt tay Thẩm Huy Minh.

Cậu vùi đầu vào cánh tay mình, và bàn tay vẫn nắm rịt Thẩm Huy Minh.

Thẩm Huy Minh yên lặng ở bên cậu, nhìn cậu, đợi cậu từ từ điều chỉnh cảm xúc.

Lúc nãy Tác Dương nói trong cuộc sống mình chưa từng gặp chuyện gì quá bết bát cả, Thẩm Huy Minh biết tỏng, em chỉ không nói ra mà thôi.

Hai người cứ ngồi trong ngõ như thế một hồi lâu, mãi đến khi hai chân tê rần.

Sau đó hai người đỡ nhau đứng dậy, Tác Dương cười bảo:

– Trông bọn mình như bảy tám chục tuổi ấy anh nhỉ.

Thẩm Huy Minh thấy cậu chịu cười nhưng cũng chẳng nhẹ nhõm được. Anh đau lòng ôm cậu vào lòng, hai người cùng tựa vào tường đợi đến khi chân hết tê.

– Phía trước có ngân hàng – Tác Dương nói – Theo em tới đó đi.

Thẩm Huy Minh nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc.

Tác Dương sọt tay vào túi, cầm lấy thẻ ngân hàng:

– Nếu ba mẹ đã không cần số tiền này vậy thì chuyển nó vào thẻ của em luôn, có thể trả trước tiền vay mua nhà.

Cậu nói chuyện nhẹ bẫng, từng câu từng chữ đều vụt tan theo làn hơi cậu thở ra.

Nhưng mà đối với Thẩm Huy Minh thì câu này chẳng khác gì hòn đá tảng, đè nặng lên trái tim anh.

– Lát nữa chúng ta đi đâu nhớ về thanh xuân đây nhỉ? – Thẩm Huy Minh kéo tay cậu đi về phía ngân hàng, cố ý chuyển chủ đề.

– Đến trường của em đi, trường cấp ba – Tác Dương nói – Mình cùng tới gốc cây mà ngày xưa em từng được bạn nữ tỏ tình, rồi anh tỏ tình lại lần nữa cho em nghe nhé.

Thẩm Huy Minh cười gật đầu:

– Được chứ, chỉ cần cho anh vào thì anh tỏ tình mười nghìn lần cũng được.

Môi ai cũng cười, nhưng tim ai cũng chua chát.

Hai người đến trước máy ATM của ngân hàng, cậu không muốn giữ lại tấm thẻ này chút nào, cứ nhìn là lại thấy khó chịu.

Nhưng mà, khi cậu đút thẻ vào, nhập mật mã, lại phát hiện chuyện không giống như mình nghĩ.

Số tiền trong tấm thẻ này vượt xa số tiền cậu gửi cho ba mẹ mấy năm nay, thậm chí là gấp mấy lần.

– Sao thế? – Thẩm Huy Minh đứng phía sau, đợi một hồi phát hiện Tác Dương cứ ngây ra. Anh hơi lo nên bước lên hỏi.

– Huy Minh ơi – Tác Dương nhìn số dư trên màn hình, nói với anh – Ba mẹ lừa em.

– Sao cơ?

– Đây không chỉ có tiền em gửi cho họ – Khi Tác Dương nói đến đây, giọng cậu hơi nghẹn ngào – Mấy năm nay em gửi cho ba mẹ cũng chỉ có mấy chục nghìn thôi, nhưng trong đây tới ba trăm nghìn lận.

Thẩm Huy Minh cũng hoảng hồn.

– Em không nhìn lầm đấy chứ?

Tác Dương kéo anh lại:

– Anh nhìn đi.

Thẩm Huy Minh dòm màn hình, cau mày:

– Đúng thật này.

Anh vừa quay sang thì phát hiện nước mắt lăn dài trên má cậu.

– Em đã hiểu lầm ba mẹ rồi anh à – Tác Dương giơ tay lên quệt nước mắt, cười nói – Ba mẹ vẫn cần em.

Thấy cậu như thế, Thẩm Huy Minh cũng không kìm lòng được, ghé sang ôm cậu vào lòng.

Thẩm Huy Minh thật sự không biết nên nói gì mới phải, anh không thể trách móc ba mẹ Tác Dương được, vì dù sao đó cũng là người thân của người anh yêu. Nhưng mà có một điều không thể phủ nhận là cách bọn họ biểu đạt tình cảm thật sự khiến người ta thấy khó chấp nhận, báo hại người ta không biết rốt cuộc đó là dao hay kẹo.

Thẩm Huy Minh đau lòng quá chừng, ôm siết lấy Tác Dương, dịu dàng xoa lưng cậu:

– Phải, ba mẹ em đã thông suốt rồi.

Tác Dương nhắm mắt lại, cắn lên vai Thẩm Huy Minh.

Cậu cố gắng không để mình bật khóc, nhưng càng kiềm chế thì càng không dằn lòng được.

Cậu khó chịu quá, kiềm nén suốt bao nhiêu năm nay, rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.

Cái nút thắt sắp siết cổ cậu tới chết cuối cùng cũng được tháo gỡ trong hôm nay.

Tác Dương không trách ba mẹ mình một tí nào, vì cậu hiểu họ, những hành động mà người khác không thể nào lý giải nhưng đối với Tác Dương lại là ban ơn.

Được thế này đã là tốt lắm rồi.

Tác Dương cắn lên vai Thẩm Huy Minh, cuối cùng cũng òa khóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện