Gặp mặt cha mẹ người yêu mà không hề chuẩn bị gì, Tác Dương không tài nào bình tĩnh được với chuyện này.

Nhưng cơn sóng trong lòng có cuộn trào bao nhiêu thì ngoài mặt cậu vẫn phải thể hiện điềm nhiên như không.

Tác Dương và Thẩm Huy Minh ngồi vào xe của bố anh, vừa lên cậu đã lễ phép chào:

– Con chào bác ạ.

Bố Thẩm Huy Minh quay đầu lại cười gật đầu chào cậu, hỏi:

– Bạn của Huy Minh đấy à!

Mẹ anh tiếp lời:

– Tác Dương đấy! Huy Minh nó từng nhắc rồi!

Bà nói khe khẽ, khi nói còn vỗ vào người bố Thẩm Huy Minh.

Hai người thì thầm như đang trao đổi ám hiệu, bốn mắt nhìn nhau một lúc rồi bố anh “Ôi cha” như thể đầu óc bừng tỉnh, rồi lại quay đầu liếc Tác Dương đang ngồi thẳng thớm phía sau.

Tác Dương cười ngoan hiền bảo:

– Chào bác ạ.

Thẩm Huy Minh ngồi một bên, nhịn cười nhìn hai người.

– Ừ ừ chào con chào con – Bố Thẩm Huy Minh dòm đủ rồi thì quay đầu lại lái xe.

– Mẹ ơi, mình đi đâu ăn vậy? – Nhà hàng Nhật của chú Từ mới khai trương chi nhánh mới, rủ bố mẹ tới ăn thử – Mẹ anh quay sang nhìn Tác Dương, từ tốn hỏi – Tiểu Tác à, con thích ăn đồ Nhật không?

– Dạ được ạ – Tác Dương những tưởng mình chỉ ngồi yên bên cạnh là được rồi, không ngờ lại còn được gọi tên, nên vội vàng lấy lại tinh thần trả lời – Con cũng thích đồ Nhật ạ.

Thẩm Huy Minh nghe hai người nói chuyện cũng nhận ra được cả hai đều đang căng thẳng.

Sau khi mẹ anh xoay người lên, anh bóp nhẹ đùi Tác Dương, thủ thỉ bên tai cậu:

– Thả lỏng đi, bố mẹ thích em mà.

Nói thì dễ chứ muốn Tác Dương thả lỏng thì cũng khó lắm chẳng đùa.

Lúc này người có tố chất tâm lý tốt đến mấy cũng không thể thả lỏng được.

Nhưng mà chuyện Tác Dương rành nhất chính là tiếp chuyện với người khác, cậu làm tiếp viên hàng không, biết phải làm thế nào để người ta cảm thấy hài lòng.

Trên đường đến nhà hàng, Thẩm Huy Minh trò chuyện cùng bố mẹ anh, thỉnh thoảng sẽ kéo chủ đề sang Tác Dương, lần nào cậu cũng trả lời vô cùng chuẩn mực, tuy không nói nhiều nhưng vẫn biểu hiện rất xuất sắc.

Thẩm Huy Minh hy vọng cậu có thả lỏng nhưng anh cũng hiểu được tình hình hiện tại.

Nếu hôm nay là anh tình cờ gặp ba mẹ Tác Dương thì có khi biểu hiện của anh còn kém hơn cả cậu nhiều.

Bốn người đến nhà hàng, người bạn của bố mẹ Thẩm Huy Minh đã dành hẳn một phòng riêng cho họ, bốn người vừa bước vào nhà hàng là được nhân viên phục vụ dẫn lên lầu.

Trên lầu bọn họ gặp được “chú Từ”. Cả nhà Thẩm Huy Minh khách sáo chào hỏi người đó, chú liếc sang ngó Tác Dương, bố Thẩm Huy Minh bảo:

– Bạn thân của thằng Huy Minh đấy, tình cờ gặp được nên bọn anh rủ theo luôn.

Tác Dương cười hòa ái rồi cũng chào hỏi với chú Từ.

Khi bọn họ đi về phía phòng riêng, bố Thẩm Huy Minh còn ghé sang giải thích cho Tác Dương:

– Tiểu Tác à, con đừng để ý nhé.

Ông không nói rõ nhưng Tác Dương cũng hiểu được ý của ông.

– Con không để ý đâu bác – Tác Dương nói – Hai bác cảm thông cho tụi con là tụi con vui lắm rồi.

Bố Thẩm Huy Minh vỗ vai Tác Dương, không nói gì nữa.

Thật ra Tác Dương cũng cảm nhận được bố mẹ Thẩm Huy Minh hơi cẩn trọng với mình quá.

Có lẽ là vì hai bác cũng không biết phải làm gì khi ở cạnh người yêu đồng tính của con trai mình, cũng giống như cậu lúng túng khi đối mặt với bố mẹ của người yêu mình vậy.

Về chuyện này bọn họ đều là “gà mờ”, cần phải học hỏi thêm từ từ.

Nhưng cậu có thể cảm nhận được bố mẹ Thẩm Huy Minh đều là những người dịu dàng, mỗi khi hàn huyên đều sẽ để ý đến cảm xúc của Tác Dương, cũng chủ động giới thiệu cậu với những người khác, tuy chỉ lấy thân phận “bạn thân của con trai” nhưng như vậy cũng đã tuyệt lắm rồi.

Tác Dương không mong cầu gì hơn, bởi cậu đã nhận được quá nhiều thứ rồi.

Bốn người vào phòng riêng, từng người ngồi vào chỗ.

Lúc gọi món, mẹ Thẩm Huy Minh bắt đầu dò hỏi Tác Dương một số vấn đề mà bà quan tâm.

– Bác nghe Huy Minh nói con là tiếp viên hàng không à – Bà cầm ấm trà lên, Tác Dương vội vàng nhận lấy rót nước cho hai bác – Chắc công việc cũng bận rộn và vất vả lắm nhỉ?

– Vẫn bình thường ạ – Tác Dương rót nước cho họ xong rồi lại rót cho Thẩm Huy Minh, cuối cùng mới rót cho mình – Làm công việc mình thích thì không thấy vất vả chút nào.

Mẹ Thẩm Huy Minh mỉm cười:

– Hai năm trước Huy Minh cũng nói như thế, mà cũng đúng thôi, các con đều là người trẻ tuổi, vất vả một chút cũng tốt, thời trai trẻ mà không chịu khổ, không trải nghiệm nhiều thì không học được cách sống.

– Mẹ, mẹ lại bắt đầu “lên lớp” đấy à? – Thẩm Huy Minh cười cằn nhằn mẹ mình – Con nhớ mẹ cũng đâu phải giáo viên đâu, ban đầu mẹ chọn nhầm ngành rồi đấy.

Mẹ Thẩm Huy Minh lườm anh, cười trách:

– Mẹ đang nói chuyện với Tiểu Tác mà, con đừng có xen vào!

Thẩm Huy Minh gật đầu bất đắc dĩ, ngoan ngoãn ngồi đó uống nước đợi món ăn lên.

– Con với Huy Minh ai lớn tuổi hơn?

– Huy Minh hơn con ba tuổi – Tác Dương nói – Năm nay con hai mươi bảy ạ.

– Thế thì tốt, hai đứa xấp xỉ nhau, cũng đều đã qua cái thời bồng bột rồi.

Làm phụ huynh mà, kiểu gì cũng lo lắng cho được, sợ bọn trẻ yêu đương chỉ vì một phút hứng thú, đến khi chia tay lại bày đủ trò lố lăng.

Đương nhiên tốt nhất là không chia tay, nhưng chuyện vẫn chưa đi tới hồi kết thì không ai chắc chắn được điều gì.

– Gia đình Tiểu Tác là người bản địa à?

– Mẹ, mẹ định điều tra hộ khẩu thật hả? – Thẩm Huy Minh cười nản lòng, lại xen mồm vào.

– Trời ơi, mẹ quan tâm thôi mà! – Bà chuyển qua nói với Tác Dương – Tiểu Tác à, thông cảm cho bác nhé, hai bác cháu mình mới gặp nhau lần đầu, lúc trước Huy Minh cũng chỉ nói là nó quen với con, chứ chẳng chịu tiết lộ gì thêm. Hôm nay tình cờ gặp nhau nên bác mới hỏi thêm ấy mà.

Tác Dương hiểu chứ, thân làm cha mẹ đương nhiên là phải quan tâm rồi.

Cậu nhéo đùi Thẩm Huy Minh, ra hiệu cho anh là không sao cả.

– Gia đình con ở tỉnh, chứ không phải ở thành phố này ạ – Tác Dương nói – Con lên đây học đại học, là trường đại học Ngoại ngữ đó bác, tốt nghiệp xong thì con ở đây làm việc luôn.

– À, vậy tốt quá – Mẹ Thẩm Huy Minh nói – Sống một thân một mình ở đây cũng chẳng dễ dàng gì.

Tác Dương cười cười:

– Vẫn ổn ạ.

Bố mẹ Thẩm Huy Minh khá là mến Tác Dương, ngoại hình ưa nhìn lại còn xử sự ngoan hiền.

Khi bố mẹ xem con ra mắt người yêu, chẳng qua chỉ là xem điều kiện vật chất và nhân phẩm tính cách thôi, Tác Dương có ngoại hình đẹp, trình độ học vấn cao, nói năng cũng lễ phép, không còn gì để chê nữa cả.

Bố mẹ Thẩm Huy Minh rất hài lòng, lúc ăn, đột nhiên bố anh hỏi:

– Tiểu Tác à, ba mẹ con có thái độ như thế nào?

Tay Tác Dương cầm đũa bỗng khựng lại, bố mẹ anh ngồi đối diện không chú ý tiểu tiết này nhưng Thẩm Huy Minh thì thấy hết.

– Nè, bố mẹ đang điều tra thật rồi đấy – Thẩm Huy Minh điềm tĩnh “đốp” lại – Mà với lại, hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của bố mẹ mà, chúng ta phải uống mừng một ly chứ.

– Uống thì được – Thế là bố anh bị kéo khỏi chủ đề ban nãy – Nhưng mà hôm nay bố lái xe, chuyện uống rượu để mẹ con phụ trách.

Tác Dương cười nhìn Thẩm Huy Minh:

– Lát nữa về em lái xe cho, anh cứ uống thỏa thích với bác gái đi.

Thẩm Huy Minh nghe cậu nói thế thì tươi hơn hớn, anh nhấc tay quàng qua vai Tác Dương ôm cậu lại, sau đó gọi nhân viên phục vụ đem tới hai chai rượu shochu.

Vừa uống rượu vào là bầu không khí khác hẳn.

Trò chuyện cũng thả lỏng hơn, những vấn đề mà Tác Dương không biết phải ứng phó làm sao thì đều được Thẩm Huy Minh “chấp hết”.

Ăn xong bữa cơm, bố mẹ Thẩm Huy Minh xem như là đã nhận Tác Dương rồi, khi tạm biệt, mẹ Thẩm Huy Minh còn bảo bọn họ hôm khác về nhà ăn cơm.

Tác Dương cảm động lắm, cũng thấy biết ơn nữa, cậu mở cửa xe giúp mẹ anh, đỡ bà ngồi lên ghế phụ lái.

Bố mẹ đi khuất, chỉ còn lại hai người bọn họ thôi.

Sắc trời đã tối, Thẩm Huy Minh nhìn theo đèn đuôi xe, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

– Hôm nay mệt lắm phải không? – Thẩm Huy Minh kéo lấy tay Tác Dương.

– Hai bác đều rất hiền – Tác Dương nói – Tuy nói chuyện với hai bác vẫn còn căng thẳng nhưng cũng rất vui.

Thẩm Huy Minh vẫn canh cánh mãi cái phản ứng lúc nãy của Tác Dương, anh xoay lại nhìn cậu, định bụng hỏi nhưng lại không muốn rạch vết thương lòng của cậu.

Đó là vết thương, anh nhìn ra được.

– Đi thôi, giờ đi xem phim vẫn còn kịp đấy – Thẩm Huy Minh nói – Đến rạp chiếu phim, anh phải mượn rượu cưỡng hôn em mới được.

Tác Dương cười nhìn anh, giơ tay lên vuốt lại mái tóc anh:

– Cũng có phải không cho anh hôn đâu, mắc gì phải cưỡng hôn?

– Nhưng mà nó kích thích – Thẩm Huy Minh vươn vai – Đi thôi.

Hai người gọi xe đến rạp chiếu phim, ở trên xe Thẩm Huy Minh nắm rịt lấy tay Tác Dương suốt, nhưng vẫn không tài nào cất lời hỏi cái vấn đề anh đang băn khoăn kia.

Đợi đến khi xuống xe, đi về phía rạp, đột nhiên Tác Dương kéo Thẩm Huy Minh lại, bảo:

– Đã mấy năm rồi em không về thăm ba mẹ.

Thẩm Huy Minh thả chậm bước chân, quay đầu nhìn cậu.

– Năm thứ hai em đi làm, Tết về ba mẹ giới thiệu cho em một cô gái – Tác Dương nói – Khi đó em đã từ chối, tiện thể em công khai luôn.

Buổi tối, trên lề đường, ánh đèn đường đang nhìn bọn họ, người qua đường lướt ngang qua họ, gió đêm cũng lượn lờ xung quanh hòng nghe lén cuộc đối thoại này.

Tác Dương kể:

– Khi đó chẳng vui vẻ gì cho cam, em bắt tàu đêm về lại đây, em đã đón giao thừa trên chuyến xe lửa ấy.

Thẩm Huy Minh hơi nhăn mày.

– Khi đó em thấy mình thảm thương lắm, không hiểu nổi tại sao hai người ba mẹ yêu thương em biết bao nhiêu năm trời lại chán ghét em chỉ vì em là người đồng tính – Tác Dương hắt một tiếng thở dài – Bây giờ thì em có thể hiểu cho họ rồi, nếu như hồi đó khi bộc bạch với họ em biết chọn lọc từ ngữ hơn, cũng để tâm tới cảm xúc của họ hơn chắc có lẽ chuyện cũng không đến mức bết bát như vậy.

Bỗng nhiên Thẩm Huy Minh không biết nên an ủi người yêu mình như thế nào, anh chỉ có thể nắm lấy tay cậu chẳng màng ánh mắt của những người qua đường mà thôi.

– Sau này em có thử liên lạc với ba mẹ, nhưng chắc họ vẫn còn giận nên nói không muốn gặp em nữa, nói em đừng gọi cho họ nữa – Tác Dương giãi bày – Tuy em biết đây không phải lời thật lòng của ba mẹ, nhưng suốt mấy năm qua em vẫn không dám về, sợ về rồi sẽ phát hiện bọn họ thật sự có ý đó.

Tác Dương cúi đầu, nhìn bàn tay mình đang được Thẩm Huy Minh nắm lấy:

– Hôm nay khi ăn cơm với hai bác em thật sự rất vui, nếu có thể em cũng muốn giới thiệu người yêu của em cho ba mẹ em biết.

– Tác Dương – Thẩm Huy Minh kéo cậu vào lòng, hai người đàn ông to cao lại quấn quýt lấy nhau giữa đường thế này – Cứ từ từ thôi, đừng vội, có lẽ… ba mẹ vẫn đang đợi em trở về đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện