Thẩm Huy Minh cười khanh khách bị thợ cắt tóc đuổi đi, ra tới ngoài cửa rồi Thẩm Huy Minh còn quay lại vẫy tay với người bên trong.
Chàng thợ kia dậm chân tức tối, sau đó quay người vào trong làm việc.
Khi Thẩm Huy Minh thu lại tầm mắt thì phát hiện Tác Dương đang nhìn mình, bèn hỏi:
– Sao vậy? – Không có gì, tại thấy cậu ta cắt cũng ngon lành phết.
– Ý em là bây giờ anh khá đẹp trai đó ư?
Tác Dương phì cười:
– Phải, rất đẹp trai.
Đột nhiên Thẩm Huy Minh phát hiện, hóa ra vui vẻ lại đơn giản đến thế, được người mình thích khen tặng một câu là có thể phớ lớ cả ngày.
– Đi thôi – Hai người đi về phía bãi đậu xe, Thẩm Huy Minh hỏi – Em đói chưa? Bao giờ thì em định ăn trưa?
Tác Dương ôm con gấu vào lòng, ngâm nga hát:
– Tình yêu không phải là một lời mời cơm ấm áp…
(*) Câu hát trong bài “Tình yêu chuyển dời” của Trần Dịch Tấn
Lần đầu tiên Thẩm Huy Minh nghe Tác Dương hát, anh hỏi:
– Có phải người có giọng nói hay thì hát cũng sẽ rất tuyệt không?
– Anh nắm bắt sai vấn đề rồi hả? – Hai người đi tới chỗ đậu xe, Tác Dương mở cửa xe ra ngồi vào, đặt chú gấu lên chân mình, sau khi đợi Thẩm Huy Minh lên xe thì nói – Không phải vấn đề nên là…
– Tình yêu?
Lời bông đùa bất chợt của Thẩm Huy Minh làm Tác Dương bật cười.
– Tùy anh vậy.
– Thôi đừng tùy anh – Thẩm Huy Minh khởi động xe, tâm trạng tươi như hoa nở – Tình yêu là chuyện của hai người kia mà.
Tác Dương không phản bác, cũng chẳng biết nên nói gì nên dứt khoát làm thinh, chỉ cúi đầu đùa nghịch con gấu bông.
Thẩm Huy Minh mở loa trong ô tô, cố ý tìm ca khúc Tác Dương vừa hát.
Anh không phải người hay nghe nhạc, nhưng trùng hợp thay anh cũng từng thích bài này.
Tình yêu chẳng bao giờ dừng bến, muốn yêu ngang trời ngang đất thì phải cần thêm nhiều can đảm hơn.
Một người nguyện lòng trao đổi một nửa thế giới của mình cho một người khác, chuyện này thật sự cần rất nhiều can đảm.
Thẩm Huy Minh lái xe, chưa được mấy phút đã tới công ty của mình.
Tác Dương hỏi:
– Mình đến đây làm gì?
Thẩm Huy Minh tắt loa, tháo dây an toàn:
– Nhớ ra vài chuyện cần về công ty xử lý một lát, chỉ vài phút thôi, em theo vào cùng anh không?
Tác Dương chực từ chối nhưng Thẩm Huy Minh không cho cậu cơ hội đó:
– Vào đi, lên nếm thử cà phê đợt trước Giang Đồng Ngạn gửi.
Tác Dương nghe thấy tên Giang Đồng Ngạn, nhoẻn miệng cười.
Cậu cho gấu bông ngồi ghế sau, rồi bước xuống xe.
– Anh Giang có biết chúng ta hẹn hò không? – Khi Tác Dương theo Thẩm Huy Minh vào trong tòa nhà thì đã cố ý hỏi như vậy.
– Nếu em chưa nói cho cậu ta thì chắc cậu ta vẫn chưa biết đâu – Thẩm Huy Minh nói – Nhưng mà nếu như em không để bụng thì mình có thể tặng cho cậu ta một bất ngờ.
– Bất ngờ ư?
– Ừm – Thẩm Huy Minh đẩy cửa xoay ra, rồi dẫn Tác Dương vào trong – Lần sau em bay tới New York, anh sẽ đi cùng em, hai mình nắm tay nhau đến gặp cậu ta, chẳng phải bất ngờ quá còn gì?
– … Khiếp sợ thì có – Tác Dương cười bất đắc dĩ – Thôi đừng chọc anh ấy nữa.
Hai người bước vào thang máy, Thẩm Huy Minh nhìn Tác Dương qua gương.
– Em không phản bác.
– Gì cơ? – Tác Dương không hiểu.
– Anh vừa mới nói là, hai chúng ta nắm tay nhau đến gặp cậu ta – Thẩm Huy Minh xoay lại – Em mặc nhận rồi à?
Tác Dương phát hiện ra, con người Thẩm Huy Minh rất giỏi nắm bắt sơ hở để trêu chọc người khác.
– Em đâu nghe thấy câu đó – Cậu cố ý giở tính trẻ con bướng bỉnh.
Thẩm Huy Minh ghiền dáng vẻ này của Tác Dương lắm, thỉnh thoảng sử dụng vài tật xấu, nghe “dễ ghét” hơn sự khách sáo kiểu cách kia nhiều.
Thang máy mở ra, vừa bước ra ngoài là tới ngay quầy tiếp tân của công ty Thẩm Huy Minh.
– Sếp Thẩm! – Cô lễ tân thấy Thẩm Huy Minh liền vội vàng đứng dậy chào.
Thẩm Huy Minh cười đáp lại, sau đó dẫn Tác Dương đi về phía văn phòng mình.
– Cả tầng này đều là của anh hết à?
– Anh thuê đó – Thẩm Huy Minh tỉnh bơ – Chứ mua sao nổi.
Tác Dương cười cười:
– Nói thật nha, trước giờ em cứ tưởng anh làm ăn nhờ vào hậu thuẫn của gia đình không à.
Hai người đến cửa văn phòng Thẩm Huy Minh, trợ lý nghe tiếng thì ló đầu ra từ văn phòng bên cạnh.
– Sếp Thẩm? Hôm nay anh bảo không đi làm kia mà?
– Có chút chuyện – Thẩm Huy Minh mở cửa văn phòng mình ra, mời Tác Dương vào – An Kiệt, pha ly cà phê đem sang đây.
– Vâng ạ!
Trợ lý đi pha cà phê, Thẩm Huy Minh rõ ràng chẳng có việc nhưng vẫn giả vờ bận bịu vài phút.
Tác Dương nói:
– Thật ra không cần phiền thế đâu.
– Vậy sao được – Thẩm Huy Minh đi ra sau bàn làm việc, giả bộ lục tìm, nhưng thật ra là đang diễn kịch – Hiếm khi em tới đây một lần, anh phải thiết đãi em đàng hoàng chứ.
Lắm khi, con người anh rất dễ biến khéo thành vụng.
Ban đầu Thẩm Huy Minh chỉ định làm chơi qua loa, sau đó dẫn Tác Dương đi lượn một vòng công ty, xem như để cậu xem thử nơi làm việc của mình, ai ngờ đâu một cuộc điện thoại quan trọng gọi tới, nói liền tù tì nửa tiếng đồng hồ.
Trợ lý của Thẩm Huy Minh bưng cà phê đặt lên bàn trà trước mặt Tác Dương, lịch sự chào hỏi cậu.
Tác Dương nhẹ giọng bảo:
– Cảm ơn cậu, cứ mặc anh, cậu đi làm việc đi.
Trợ lý không biết mối quan hệ giữa Thẩm Huy Minh với Tác Dương, tưởng là bạn bè, cười nói:
– Chỗ em còn chút việc, em đi xử lý cái, anh có chuyện gì cứ gọi em.
Tác Dương cười gật đầu với cậu ta, sau đó nhìn về phía Thẩm Huy Minh đang nói chuyện điện thoại bên cửa sổ.
Đây không phải lần đầu tiên cậu thấy Thẩm Huy Minh làm việc, vào lần đầu tiên gặp nhau, anh cũng đã xem tài liệu gì đó hết một buổi tối.
Thẩm Huy Minh rất bận, điều này Tác Dương hiểu, nhưng khác ngành nghề như ngăn sông cách núi, cậu chẳng hay gì về những dự án của anh cả, cậu cũng chưa từng làm việc trong môi trường này thành thử không thể nào tưởng tượng ra được bộ tịch Thẩm Huy Minh ở công ty ra sao.
Nhưng bây giờ thì cậu nhìn thấy rồi.
Từ lúc bơi thuyền vào buổi sáng cho đến giờ, dường như Tác Dương được xem lướt ba mươi năm của Thẩm Huy Minh vậy, thuở tấm bé, thời thiếu niên, rồi đến hiện tại, từ tuổi trẻ phơi phới cho đến phong độ ngời ngời, cứ như Tác Dương chưa từng bỏ lỡ khoảnh khắc nào cả.
Tuy Thẩm Huy Minh đang khoác trên mình bộ quần áo thông thường, nhưng khi nói chuyện điện thoại thì vẫn đầy khí chất.
Chững chạc, uyên bác, bọn họ nói về những vấn đề Tác Dương không hiểu, nhưng cậu vẫn ngắm Thẩm Huy Minh đến say mê.
Cậu thích người thông minh, người thông minh chân chính không chỉ có IQ cao mà cũng phải có mức EQ khiến người ta mê mệt.
Thẩm Huy Minh tuổi còn trẻ mà đã tự dựa sức mình gầy dựng nên một công ty lớn như vậy, đủ thấy người đàn ông này xuất sắc cỡ nào.
Tác Dương cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Mùi hương đậm đà, hậu vị đọng lại lâu.
Có vẻ giống với cảm giác mà Thẩm Huy Minh đem đến cho cậu.
Có lẽ vì nguyên nhân công việc nên Tác Dương có rất nhiều kiên nhẫn, cậu đã quen với việc đợi chờ, bình thường đợi hành khách lên, đợi cất cánh, đợi hạ cánh, bây giờ thì đợi Thẩm Huy Minh làm xong việc và nhìn đến mình.
Vừa nhâm nhi cà phê vừa đợi người ta, cũng từa tựa như một cách hưởng thụ.
Thật ra Thẩm Huy Minh cũng đang gấp lắm đây, anh sợ Tác Dương đợi lâu sẽ mất kiên nhẫn, nhưng nếu xử lý công việc không tốt thì dù có tốn hết mười mấy tiếng còn lại của ngày hôm nay cũng làm không xuể, cho nên đành phải vật lộn với người ta, cuối cùng thì cũng xong xuôi.
Khi cúp điện thoại, anh thở phào một hơi, day day ấn đường quay lại nhìn Tác Dương.
Người ngồi trên sô pha đang cười dịu dàng nhìn anh, bảo:
– Cà phê của anh nguội rồi đấy.
Thẩm Huy Minh đi tới ngồi bên cạnh Tác Dương, phát hiện ly của cậu sạch trơn rồi.
Anh nhấp một ngụm, cà phê nguội rót vào miệng cũng đổi vị luôn, anh không uống nữa mà hỏi Tác Dương:
– Chắc em đợi sốt ruột lắm nhỉ?
– Đâu có – Tác Dương đứng dậy, đi ra máy lọc nước rót một ly – Anh nghỉ ngơi chút đi.
Thẩm Huy Minh nhìn cậu cười toe, rồi nhận lấy ly nước:
– Lại để em săn sóc anh nữa rồi.
– Thì anh vất vả mà – Tác Dương ngồi vào bên cạnh anh – Nghe anh nói chuyện lâu thế, em còn khô cả cổ.
– Nước này ngọt ghê – Thẩm Huy Minh uống một hớp, làm bộ kinh ngạc.
– Khỏi văn vở với em – Tác Dương nhịn cười ngồi xuống – Thế này mới ấu trĩ đấy.
Thẩm Huy Minh bật cười:
– Được, anh biết rồi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau rồi cùng phì cười.
Thẩm Huy Minh uống nước xong thì đứng dậy dẫn Tác Dương đi, hiếm lắm mới có được buổi hẹn hò, sao có thể lãng phí thời gian ở đây được.
Khi hai người ra ngoài thì đúng lúc trợ lý tới tìm Thẩm Huy Minh ký tên.
Ba người đứng trước cửa, Thẩm Huy Minh xoẹt mấy nét bút ký cho xong.
– Sếp Thẩm, anh định ra ngoài à?
– Ừm, hôm nay nếu không có chuyện gì thì đừng gọi cho tôi – Thẩm Huy Minh quay đầu lại dịu dàng gọi Tác Dương – Mình đi thôi.
Mới rồi giọng điệu còn cứng nhắc, thoắt cái đã trở nên dịu dàng lại ngay.
Trợ lý đứng sang một bên, đưa mắt nhìn hai người kia đi khỏi, nghĩ “người bạn” này có vẻ không đơn giản đâu.
Sau khi Thẩm Huy Minh dẫn Tác Dương lượn một vòng công ty thì hai người xuống lầu, Tác Dương cầm lòng không đặng phải thốt miệng khen, Thẩm Huy Minh nói:
– Tuyệt vời quá, đạt được hiệu quả rồi.
Tác Dương nhìn anh:
– Bây giờ em mới phát hiện, hóa ra những nhân tài kiệt xuất thỉnh thoảng cũng trẻ con ra phết.
Hai người ra khỏi tòa cao ốc, Thẩm Huy Minh mở cửa xe cho Tác Dương:
– Thế em có ghét không?
Tác Dương ngồi vào trong xe, ngẩng đầu nhìn anh:
– Không hề.
Không thì tốt.
Thẩm Huy Minh nhìn cậu cười, sau đó quay về chỗ ghế lái.
Làm đủ trò sáng giờ, hai người đều đói meo cả rồi, Thẩm Huy Minh liếc đồng hồ nói:
– Đi ăn gì trước nhé, sau đó đi xem phim?
– Được thôi – Tác Dương nói – Lần này để em chọn nhà hàng cho.
Cậu báo địa chỉ, Thẩm Huy Minh nghe xong liền sững người:
– Đừng nói là em học đại học Ngoại ngữ đấy nhé?
Địa điểm mà Tác Dương đề xuất nằm gần đại học Ngoại ngữ.
– Đúng rồi – Tác Dương nói – Lúc trước em chưa nói anh sao? Em học chuyên ngành tiếng Anh, lên năm tư hãng hàng không thông báo tuyển dụng, ai ngờ trúng tuyển luôn.
Mà đúng là cậu chưa từng nói chuyện này thật.
– Có một chuyện – Thẩm Huy Minh khởi động xe, chở Tác Dương đi về hướng đó – Hình như anh cũng chưa từng nói với em.
Thẩm Huy Minh cười cười:
– Sao mà chúng ta lại có duyên đến thế nhỉ, nếu ban đầu anh không ra nước ngoài thì chắc em đã là đàn em khóa dưới của anh rồi.
– Gì cơ?
– Anh học đại học nước ngoài em biết rồi phải không, nhưng mà hồi đó anh có thi đại học – Thẩm Huy Minh nhìn cậu – Còn trúng tuyển vào đại học Ngoại ngữ nữa kìa.
Thẩm Huy Minh lớn hơn Tác Dương ba tuổi, học trên Tác Dương ba khóa.
Nếu ngày xưa Thẩm Huy Minh học đại học trong nước thì chí ít hai người sẽ có một năm làm đàn anh đàn em cùng trường rồi.
Tuy không chắc điều Thẩm Huy Minh nói có thật hay không nhưng Tác Dương bằng lòng tin đó là thật, như sau khi gặp được Thẩm Huy Minh thì cậu đã bắt đầu tin vào cái gọi là “thuyết định mệnh của tình yêu”.
– Vậy hôm nay đàn em sẽ dẫn đàn anh đi trải nghiệm ẩm thực khu đại học Ngoại ngữ nhé – Tác Dương nói – Không chỉ có ẩm thực phong phú mà trai xinh gái đẹp cũng nhiều lắm luôn.
Thẩm Huy Minh phì cười:
– Trai xinh gái đẹp á? Vậy thì không cần đâu, chẳng phải hot boy Ngoại ngữ đang ngồi ngay bên cạnh anh rồi đây sao.
Chàng thợ kia dậm chân tức tối, sau đó quay người vào trong làm việc.
Khi Thẩm Huy Minh thu lại tầm mắt thì phát hiện Tác Dương đang nhìn mình, bèn hỏi:
– Sao vậy? – Không có gì, tại thấy cậu ta cắt cũng ngon lành phết.
– Ý em là bây giờ anh khá đẹp trai đó ư?
Tác Dương phì cười:
– Phải, rất đẹp trai.
Đột nhiên Thẩm Huy Minh phát hiện, hóa ra vui vẻ lại đơn giản đến thế, được người mình thích khen tặng một câu là có thể phớ lớ cả ngày.
– Đi thôi – Hai người đi về phía bãi đậu xe, Thẩm Huy Minh hỏi – Em đói chưa? Bao giờ thì em định ăn trưa?
Tác Dương ôm con gấu vào lòng, ngâm nga hát:
– Tình yêu không phải là một lời mời cơm ấm áp…
(*) Câu hát trong bài “Tình yêu chuyển dời” của Trần Dịch Tấn
Lần đầu tiên Thẩm Huy Minh nghe Tác Dương hát, anh hỏi:
– Có phải người có giọng nói hay thì hát cũng sẽ rất tuyệt không?
– Anh nắm bắt sai vấn đề rồi hả? – Hai người đi tới chỗ đậu xe, Tác Dương mở cửa xe ra ngồi vào, đặt chú gấu lên chân mình, sau khi đợi Thẩm Huy Minh lên xe thì nói – Không phải vấn đề nên là…
– Tình yêu?
Lời bông đùa bất chợt của Thẩm Huy Minh làm Tác Dương bật cười.
– Tùy anh vậy.
– Thôi đừng tùy anh – Thẩm Huy Minh khởi động xe, tâm trạng tươi như hoa nở – Tình yêu là chuyện của hai người kia mà.
Tác Dương không phản bác, cũng chẳng biết nên nói gì nên dứt khoát làm thinh, chỉ cúi đầu đùa nghịch con gấu bông.
Thẩm Huy Minh mở loa trong ô tô, cố ý tìm ca khúc Tác Dương vừa hát.
Anh không phải người hay nghe nhạc, nhưng trùng hợp thay anh cũng từng thích bài này.
Tình yêu chẳng bao giờ dừng bến, muốn yêu ngang trời ngang đất thì phải cần thêm nhiều can đảm hơn.
Một người nguyện lòng trao đổi một nửa thế giới của mình cho một người khác, chuyện này thật sự cần rất nhiều can đảm.
Thẩm Huy Minh lái xe, chưa được mấy phút đã tới công ty của mình.
Tác Dương hỏi:
– Mình đến đây làm gì?
Thẩm Huy Minh tắt loa, tháo dây an toàn:
– Nhớ ra vài chuyện cần về công ty xử lý một lát, chỉ vài phút thôi, em theo vào cùng anh không?
Tác Dương chực từ chối nhưng Thẩm Huy Minh không cho cậu cơ hội đó:
– Vào đi, lên nếm thử cà phê đợt trước Giang Đồng Ngạn gửi.
Tác Dương nghe thấy tên Giang Đồng Ngạn, nhoẻn miệng cười.
Cậu cho gấu bông ngồi ghế sau, rồi bước xuống xe.
– Anh Giang có biết chúng ta hẹn hò không? – Khi Tác Dương theo Thẩm Huy Minh vào trong tòa nhà thì đã cố ý hỏi như vậy.
– Nếu em chưa nói cho cậu ta thì chắc cậu ta vẫn chưa biết đâu – Thẩm Huy Minh nói – Nhưng mà nếu như em không để bụng thì mình có thể tặng cho cậu ta một bất ngờ.
– Bất ngờ ư?
– Ừm – Thẩm Huy Minh đẩy cửa xoay ra, rồi dẫn Tác Dương vào trong – Lần sau em bay tới New York, anh sẽ đi cùng em, hai mình nắm tay nhau đến gặp cậu ta, chẳng phải bất ngờ quá còn gì?
– … Khiếp sợ thì có – Tác Dương cười bất đắc dĩ – Thôi đừng chọc anh ấy nữa.
Hai người bước vào thang máy, Thẩm Huy Minh nhìn Tác Dương qua gương.
– Em không phản bác.
– Gì cơ? – Tác Dương không hiểu.
– Anh vừa mới nói là, hai chúng ta nắm tay nhau đến gặp cậu ta – Thẩm Huy Minh xoay lại – Em mặc nhận rồi à?
Tác Dương phát hiện ra, con người Thẩm Huy Minh rất giỏi nắm bắt sơ hở để trêu chọc người khác.
– Em đâu nghe thấy câu đó – Cậu cố ý giở tính trẻ con bướng bỉnh.
Thẩm Huy Minh ghiền dáng vẻ này của Tác Dương lắm, thỉnh thoảng sử dụng vài tật xấu, nghe “dễ ghét” hơn sự khách sáo kiểu cách kia nhiều.
Thang máy mở ra, vừa bước ra ngoài là tới ngay quầy tiếp tân của công ty Thẩm Huy Minh.
– Sếp Thẩm! – Cô lễ tân thấy Thẩm Huy Minh liền vội vàng đứng dậy chào.
Thẩm Huy Minh cười đáp lại, sau đó dẫn Tác Dương đi về phía văn phòng mình.
– Cả tầng này đều là của anh hết à?
– Anh thuê đó – Thẩm Huy Minh tỉnh bơ – Chứ mua sao nổi.
Tác Dương cười cười:
– Nói thật nha, trước giờ em cứ tưởng anh làm ăn nhờ vào hậu thuẫn của gia đình không à.
Hai người đến cửa văn phòng Thẩm Huy Minh, trợ lý nghe tiếng thì ló đầu ra từ văn phòng bên cạnh.
– Sếp Thẩm? Hôm nay anh bảo không đi làm kia mà?
– Có chút chuyện – Thẩm Huy Minh mở cửa văn phòng mình ra, mời Tác Dương vào – An Kiệt, pha ly cà phê đem sang đây.
– Vâng ạ!
Trợ lý đi pha cà phê, Thẩm Huy Minh rõ ràng chẳng có việc nhưng vẫn giả vờ bận bịu vài phút.
Tác Dương nói:
– Thật ra không cần phiền thế đâu.
– Vậy sao được – Thẩm Huy Minh đi ra sau bàn làm việc, giả bộ lục tìm, nhưng thật ra là đang diễn kịch – Hiếm khi em tới đây một lần, anh phải thiết đãi em đàng hoàng chứ.
Lắm khi, con người anh rất dễ biến khéo thành vụng.
Ban đầu Thẩm Huy Minh chỉ định làm chơi qua loa, sau đó dẫn Tác Dương đi lượn một vòng công ty, xem như để cậu xem thử nơi làm việc của mình, ai ngờ đâu một cuộc điện thoại quan trọng gọi tới, nói liền tù tì nửa tiếng đồng hồ.
Trợ lý của Thẩm Huy Minh bưng cà phê đặt lên bàn trà trước mặt Tác Dương, lịch sự chào hỏi cậu.
Tác Dương nhẹ giọng bảo:
– Cảm ơn cậu, cứ mặc anh, cậu đi làm việc đi.
Trợ lý không biết mối quan hệ giữa Thẩm Huy Minh với Tác Dương, tưởng là bạn bè, cười nói:
– Chỗ em còn chút việc, em đi xử lý cái, anh có chuyện gì cứ gọi em.
Tác Dương cười gật đầu với cậu ta, sau đó nhìn về phía Thẩm Huy Minh đang nói chuyện điện thoại bên cửa sổ.
Đây không phải lần đầu tiên cậu thấy Thẩm Huy Minh làm việc, vào lần đầu tiên gặp nhau, anh cũng đã xem tài liệu gì đó hết một buổi tối.
Thẩm Huy Minh rất bận, điều này Tác Dương hiểu, nhưng khác ngành nghề như ngăn sông cách núi, cậu chẳng hay gì về những dự án của anh cả, cậu cũng chưa từng làm việc trong môi trường này thành thử không thể nào tưởng tượng ra được bộ tịch Thẩm Huy Minh ở công ty ra sao.
Nhưng bây giờ thì cậu nhìn thấy rồi.
Từ lúc bơi thuyền vào buổi sáng cho đến giờ, dường như Tác Dương được xem lướt ba mươi năm của Thẩm Huy Minh vậy, thuở tấm bé, thời thiếu niên, rồi đến hiện tại, từ tuổi trẻ phơi phới cho đến phong độ ngời ngời, cứ như Tác Dương chưa từng bỏ lỡ khoảnh khắc nào cả.
Tuy Thẩm Huy Minh đang khoác trên mình bộ quần áo thông thường, nhưng khi nói chuyện điện thoại thì vẫn đầy khí chất.
Chững chạc, uyên bác, bọn họ nói về những vấn đề Tác Dương không hiểu, nhưng cậu vẫn ngắm Thẩm Huy Minh đến say mê.
Cậu thích người thông minh, người thông minh chân chính không chỉ có IQ cao mà cũng phải có mức EQ khiến người ta mê mệt.
Thẩm Huy Minh tuổi còn trẻ mà đã tự dựa sức mình gầy dựng nên một công ty lớn như vậy, đủ thấy người đàn ông này xuất sắc cỡ nào.
Tác Dương cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Mùi hương đậm đà, hậu vị đọng lại lâu.
Có vẻ giống với cảm giác mà Thẩm Huy Minh đem đến cho cậu.
Có lẽ vì nguyên nhân công việc nên Tác Dương có rất nhiều kiên nhẫn, cậu đã quen với việc đợi chờ, bình thường đợi hành khách lên, đợi cất cánh, đợi hạ cánh, bây giờ thì đợi Thẩm Huy Minh làm xong việc và nhìn đến mình.
Vừa nhâm nhi cà phê vừa đợi người ta, cũng từa tựa như một cách hưởng thụ.
Thật ra Thẩm Huy Minh cũng đang gấp lắm đây, anh sợ Tác Dương đợi lâu sẽ mất kiên nhẫn, nhưng nếu xử lý công việc không tốt thì dù có tốn hết mười mấy tiếng còn lại của ngày hôm nay cũng làm không xuể, cho nên đành phải vật lộn với người ta, cuối cùng thì cũng xong xuôi.
Khi cúp điện thoại, anh thở phào một hơi, day day ấn đường quay lại nhìn Tác Dương.
Người ngồi trên sô pha đang cười dịu dàng nhìn anh, bảo:
– Cà phê của anh nguội rồi đấy.
Thẩm Huy Minh đi tới ngồi bên cạnh Tác Dương, phát hiện ly của cậu sạch trơn rồi.
Anh nhấp một ngụm, cà phê nguội rót vào miệng cũng đổi vị luôn, anh không uống nữa mà hỏi Tác Dương:
– Chắc em đợi sốt ruột lắm nhỉ?
– Đâu có – Tác Dương đứng dậy, đi ra máy lọc nước rót một ly – Anh nghỉ ngơi chút đi.
Thẩm Huy Minh nhìn cậu cười toe, rồi nhận lấy ly nước:
– Lại để em săn sóc anh nữa rồi.
– Thì anh vất vả mà – Tác Dương ngồi vào bên cạnh anh – Nghe anh nói chuyện lâu thế, em còn khô cả cổ.
– Nước này ngọt ghê – Thẩm Huy Minh uống một hớp, làm bộ kinh ngạc.
– Khỏi văn vở với em – Tác Dương nhịn cười ngồi xuống – Thế này mới ấu trĩ đấy.
Thẩm Huy Minh bật cười:
– Được, anh biết rồi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau rồi cùng phì cười.
Thẩm Huy Minh uống nước xong thì đứng dậy dẫn Tác Dương đi, hiếm lắm mới có được buổi hẹn hò, sao có thể lãng phí thời gian ở đây được.
Khi hai người ra ngoài thì đúng lúc trợ lý tới tìm Thẩm Huy Minh ký tên.
Ba người đứng trước cửa, Thẩm Huy Minh xoẹt mấy nét bút ký cho xong.
– Sếp Thẩm, anh định ra ngoài à?
– Ừm, hôm nay nếu không có chuyện gì thì đừng gọi cho tôi – Thẩm Huy Minh quay đầu lại dịu dàng gọi Tác Dương – Mình đi thôi.
Mới rồi giọng điệu còn cứng nhắc, thoắt cái đã trở nên dịu dàng lại ngay.
Trợ lý đứng sang một bên, đưa mắt nhìn hai người kia đi khỏi, nghĩ “người bạn” này có vẻ không đơn giản đâu.
Sau khi Thẩm Huy Minh dẫn Tác Dương lượn một vòng công ty thì hai người xuống lầu, Tác Dương cầm lòng không đặng phải thốt miệng khen, Thẩm Huy Minh nói:
– Tuyệt vời quá, đạt được hiệu quả rồi.
Tác Dương nhìn anh:
– Bây giờ em mới phát hiện, hóa ra những nhân tài kiệt xuất thỉnh thoảng cũng trẻ con ra phết.
Hai người ra khỏi tòa cao ốc, Thẩm Huy Minh mở cửa xe cho Tác Dương:
– Thế em có ghét không?
Tác Dương ngồi vào trong xe, ngẩng đầu nhìn anh:
– Không hề.
Không thì tốt.
Thẩm Huy Minh nhìn cậu cười, sau đó quay về chỗ ghế lái.
Làm đủ trò sáng giờ, hai người đều đói meo cả rồi, Thẩm Huy Minh liếc đồng hồ nói:
– Đi ăn gì trước nhé, sau đó đi xem phim?
– Được thôi – Tác Dương nói – Lần này để em chọn nhà hàng cho.
Cậu báo địa chỉ, Thẩm Huy Minh nghe xong liền sững người:
– Đừng nói là em học đại học Ngoại ngữ đấy nhé?
Địa điểm mà Tác Dương đề xuất nằm gần đại học Ngoại ngữ.
– Đúng rồi – Tác Dương nói – Lúc trước em chưa nói anh sao? Em học chuyên ngành tiếng Anh, lên năm tư hãng hàng không thông báo tuyển dụng, ai ngờ trúng tuyển luôn.
Mà đúng là cậu chưa từng nói chuyện này thật.
– Có một chuyện – Thẩm Huy Minh khởi động xe, chở Tác Dương đi về hướng đó – Hình như anh cũng chưa từng nói với em.
Thẩm Huy Minh cười cười:
– Sao mà chúng ta lại có duyên đến thế nhỉ, nếu ban đầu anh không ra nước ngoài thì chắc em đã là đàn em khóa dưới của anh rồi.
– Gì cơ?
– Anh học đại học nước ngoài em biết rồi phải không, nhưng mà hồi đó anh có thi đại học – Thẩm Huy Minh nhìn cậu – Còn trúng tuyển vào đại học Ngoại ngữ nữa kìa.
Thẩm Huy Minh lớn hơn Tác Dương ba tuổi, học trên Tác Dương ba khóa.
Nếu ngày xưa Thẩm Huy Minh học đại học trong nước thì chí ít hai người sẽ có một năm làm đàn anh đàn em cùng trường rồi.
Tuy không chắc điều Thẩm Huy Minh nói có thật hay không nhưng Tác Dương bằng lòng tin đó là thật, như sau khi gặp được Thẩm Huy Minh thì cậu đã bắt đầu tin vào cái gọi là “thuyết định mệnh của tình yêu”.
– Vậy hôm nay đàn em sẽ dẫn đàn anh đi trải nghiệm ẩm thực khu đại học Ngoại ngữ nhé – Tác Dương nói – Không chỉ có ẩm thực phong phú mà trai xinh gái đẹp cũng nhiều lắm luôn.
Thẩm Huy Minh phì cười:
– Trai xinh gái đẹp á? Vậy thì không cần đâu, chẳng phải hot boy Ngoại ngữ đang ngồi ngay bên cạnh anh rồi đây sao.
Danh sách chương