Tuyên Trọng An vỗ đầu hắn, ngẩng đầu nhắm mắt, kìm nén nước mắt trong khoé mắt: “Bảo Lạc, nương đệ đã phó thác trong thư là ngày sau liệu phủ Quy Đức Hầu ta chăm sóc đệ một, hai năm không, còn hỏi tổ phụ ta có thể nào để đệ làm huynh đệ của ta. Tổ phụ đã đi, năm đó ta đọc thư, thầm nghĩ có thêm một huynh đệ nữa cũng tốt, đệ là huynh đệ của ta, đệ còn có ta, còn có…”
Phía sau là Qua Ngọc Cẩn đang lau nước mắt, cố gắng gượng cười, nói: “Bảo Lạc, ngươi không thể có nghĩa huynh mặt trằng thì không cần người đại ca này chứ.”
Tiêu Bảo Lạc nghe tiếng liền nhìn về phía hắn, há miệng, một lúc lâu sau hắn mới phát ra tiếng hỏi Qua Ngọc Cẩn: “Cẩn ca, đệ báo thù, huynh nói, huynh nói xem nương đệ có vui mừng cho đệ không?”
Qua Ngọc Cẩn bước tới, kéo hắn đứng dậy, nhét tấm vải trên giường vào trong quần áo rồi đỡ Bảo Lạc, vỗ vai hắn, hít sâu một hơi để ngăn nước mắt chảy ra, nói: “Bảo Lạc, vui mừng chứ.”
“Đệ… đệ…” Tiêu Bảo Lạc nhìn hắn, trong đôi mắt nhỏ hẹp tràn ngập sự hoảng hốt và sợ sệt.
Qua Ngọc Cẩn biết suy nghĩ của hắn, Bảo Lạc không muốn làm Hoàng Đế; nhưng bây giờ, không phải đây là chuyện hắn muốn làm hay không, mà là chuyện bắt buộc phải làm.
“Nghĩa huynh.” Bảo Lạc quay đầu.
“Tên đã ra khỏi cung thì không thể thu lại.” Tuyên Trọng An nhấc chân tiến về phía trước, đi tới trước mặt hắn, hai mắt tràn đầy tơ máu, đỏ ngầu nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh: “Bảo Lạc, mười vạn bách tích Liễu Châu còn chờ đệ nhặt xác thay bọn họ.”
Tiêu Bảo Lạc quay đầu lại, nhìn lão Hoàng Đế đã tắt thở. Hắn quan sát gương mặt sưng phù đã biến thành màu xanh đen, lẩm bẩm: “Nhưng đệ không muốn giống lão.”
“Vậy thì đừng giống lão. Đệ cứ làm Bảo Lạc của nương đệ, những năm này đệ làm Bảo Lạc như nào thì cứ như vậy là được.” Ngoài điện đã có tiếng vang, Tuyên Trọng An đưa tay sửa sang lại vạt áo của Bảo Lạc: “Đi thôi.”
Thích Thống lĩnh nhanh chân bước vào điện Thái Cực, vừa tiến lên đã quỳ xuống trước Tiêu Bảo Lạc: “Bẩm Thái tử, đã dọn xong hậu cung.”
**
Năm Thái Nguyên thứ mười lăm, ngày mùng 5 tháng 8, Hoàng Đế Tần Tú bạo bệnh qua đời, tin vừa truyền đến hậu cung thì triều đình Đại Vi nhất thời hỗn loạn. Vương gia vẫn ở kinh chưa có đất phong đều tràn vào cung. Tần, ngoại thích họ Dịch sau khi biết tin thì sai mười mấy, hai mươi mấy chân chạy đi truyền tin.
Ngay sau đó, các phe phái dẫn đầu triều đình bao gồm đảng Hữu tướng, phái Thượng thư, Thái sử giám, Hàn Lâm viện, các quan viên dồn dập đưa tin ủng hộ Thái tử mới lên ngôi.
Lão hoàng thúc Siêu Vương được hoàng thân quốc thích khiêng ra bừng bừng lửa giận, nổi trận lôi đình trong cung. Lão ta nói nào có lí đó, nào có con riêng đột nhiên lòi ra nhảy lên thành Hoàng Đế Đại Vi? Lời nói của Siêu Vương không thể làm chủ. Trước khi tiên đế chết đã để lại thánh chỉ truyền ngôi.
Nhưng không phải không có lời nói ra nói vào, mấy Vương gia bị ngăn cản không cho tiến cung. Chờ sau khi vào cung, không thấy lão Quế Tử bên cạnh thánh thượng thì bọn họ cảm tháy chắc chắn có sự kỳ lạ bên trong.
Rất nhanh truyền ra lời đồn là Thái tử mới là giả, nhưng thánh chỉ truyền ngôi xác thực. Truóc đó, Hoàng Đế tốn công sức phế Thái tử cũ, việc lập Thái tử mới cũng chưa được mấy ngày. Sức mạnh của lời đồn rất nhỏ, nhưng rất nhanh đã truyền khắp trên dưới triều đình, nói thánh thượng đã khuất núi nhưng thái y không có mặt, cũng không triệu kiến đại thần dặn dò di ngôn, bên trong chắc chắn có trá.
Lão Dược vương tiến cung cứu thánh giá đứng ra nói là trước khi thánh thượng chết, lão ở bên cạnh thánh thượng; sau đó, cũng có Trương Tài thường ngày hầu hạ sinh hoạt của thánh thượng lên tiếng là lúc thánh thượng quy tiên thì nàng cũng ở bên cạnh.
Hoắc gia rất không vui, cho người đi đưa thư suốt đêm cho hai vị đại Đô đốc của Lương Châu và Lạc Châu. Trong thư là ngôn từ chính nghĩa, nhắc hai vị Đại đô đốc chớ bị mắt người che đậy.
Người của Hoắc gia đặt trong cung bắt đầu ra tay, Thích Thống lĩnh suốt đêm mang theo người bắt được nhiều người trong cung.
Liên tiếp ba đêm, trong cung tràn ngập cờ trắng, Tiêu Bảo Lạc lại một đêm không ngủ, lúc hắn sắp không chịu được nữa thì hắn bỗng thấy hai bên tóc mai của nghĩa huynh Tuyên Trọng An đã có màu xám bạc thì hắn chẳng phàn nàn nổi một câu.
Nội các rất ít khi gặp được Thái tở mới, lại chưa lấy được lời hứa hẹn từ phía Thái tử, là liệu có thể bảo đảm để bọn họ vẫn làm đại thần hay không. Bởi vậy, mấy người trước đó đồng ý đứng bên phía Thái tử mới lại có thái độ ba phải.
Từ các lão không thể không tìm tới Tuyên Trọng An.
Tuyên Trọng An cũng không thể không tìm Bảo Lạc, để hắn triệu kiến đám các lão một lần, nói năng rõ ràng.
Bảo Lạc nghe vậy bèn cười lạnh: “Trước đó bọn hắn có ý này, ngôi vị Hoàng Đế này nhờ bọn hắn nên đệ mới có thể lên ngôi, dựa cả vào bọn hắn! Bọn hắn nghĩ hay thật.”
Mấy ngày nay, Tuyên Trọng An vẫn ở trong cung xử lý các hạng mục công việc thay Bảo Lạc. Hơn nửa người trong cung đã quy thuận Bảo Lạc, chuyện sau này như nào thì bên người Bảo Lạc sẽ có người chuẩn bị thay đệ ấy.
“Đệ cứ nói giữ lại vị trí ban đầu cho bọn hắn là được.”
“Huynh cảm thấy bọn hắn sẽ thoả mãn?”
Tuyên Trọng An nhìn hắn: “Sẽ.”
Hắn nói tiếp: “Ta đã nói với Từ các lão, hoặc là xét nhà, hoặc là còn ngồi chỗ cũ, bọn hắn tự nghĩ đi.”
Tiêu Bảo Lạc đang định biện luận lí lẽ với hắn, tuyệt đối không cho mấy các lão có cơ hội muốn khống chế mình. Sau khi hắn nghe lời nói bình tĩnh của nghĩa huynh thì nghẹn họng, buồn bã ỉu xìu đáp: “Không thể dò xét bọn hắn vào lúc này ư?”
Tuyên Trọng An nhìn hắn.
Làm sao được? Còn chưa leo lên hoàng vị.
Leo lên rồi thì còn phải giải quyết một đống việc. Lúc này, triều đình không thể đại loạn, bên ngoài còn có mười mấy, mấy trăm ngàn bách tích đang chờ người chỉ dẫn cho bọn họ một con đường.
Hiện giờ triều đình rất không ổn định, lao dịch xây dựng lâm viên của hoàng gia cũng rất không ổn định. Trước đó đã có người dẫn đầu gây sự, hai ngày nay đã gây ầm ĩ khá to. Hơn nữa, có người trong triều bất mãn nhân cơ hội quạt gió thổi lửa, Bảo Lạc có thể thuận lợi leo lên ngôi vị Hoàng Đế hay không còn chưa xác định được.
Bây giờ trước tiên phải lên ngôi.
Tuyên Trọng An nhìn hắn, Tiêu Bảo Lạc cũng nhìn lại, bĩu môi: “Được thôi, để đệ nói với bọn hắn.”
“Sau này để đệ thu thập, đệ tự mình thu thập.”
“Quân tử nhất ngôn?”
“Ta không phải quân tử.” Tuyên Trọng An xoa hai mắt đau nhức, nói tiếp: “Thiên hạ này là của đệ. Bảo Lạc, đệ đi con đường này thì đệ chính là hoàng đế, quân thần khác biệt, sau này đệ và ta chắc chắn sẽ khác. Ta là hạng người gì thì đệ sẽ biết rõ…”
Hắn xoa mắt, nhìn Bảo Lạc: “Bảo Lạc, vi huynh chỉ có thể tận lực. Đệ cũng phải cố gắng hết sức, cứ như chúng ta trước đây, được không?”
Tiêu Bảo Lạc quay đầu, không nói lời nào.
“Bảo Lạc?”
Tiêu Bảo Lạc vẫn không đáp.
“Tiêu Bảo Lạc!”
“Huynh còn biết đệ là Tiêu Bảo Lạc.” Tiêu Bảo Lạc quay đầu, hai mắt hẹp dài đỏ ửng mang theo tơ máu: “Đệ họ Tiêu, không phải họ Tần!”
“Ta cho là chúng ta đã nói xong.”
“Thế nhưng khi đó đệ…”
“Bảo Lạc, dũng khí của đệ đâu? Năm đó, nương đệ vì để giữ đệ mà chạy trốn từ kinh thành tới Kim Hoài. Đệ báo thù cho bà, lại chạy từ Kim Hoài về kinh thành. Đệ từ một tiểu tử đường tối thì không dám đi biến thành một Lại bộ Thượng thư dám quát mắng đánh đập văn võ bá quan, đệ còn dám đứng trước mặt ta, mắng ta là Tuyên mặt trắng, mắng ta như Diêm La sống, đánh vào mặt ta. Bảo Lạc gia, những dũng khí này của đệ đâu?”
Tiêu Bảo Lạc bị lời nói của hắn trợn mắt ngoác mồm, một lúc lâu sau, hắn thì thào: “Huynh còn thù dai!”
Lúc này, sắc mặt Tiêu Bảo Lạc đã tốt hơn, hắn bước lên trước đỡ Tuyên Trọng An đứng lên, đỡ hắn lên giường mềm: “Đệ biết rồi, vậy thì đệ sẽ triệu kiến bọn hắn.”
Tuyên Trọng An được hắn đỡ, lúc nằm xuống thì Bảo Lạc muốn đắp chăn cho hắn, nhưng hắn cản, nói: “Ta định bảo tẩu tử đệ tiến cung mấy ngày.”
Mắt Bảo Lạc bỗng sáng lên, cả khuôn mặt như phát sáng, hoàn toàn chẳng có chút u ám, ủ rũ và âm trầm của trước đó.
“Nói rõ trước, nàng chỉ là tẩu tử.” Tuyên Trọng An nhìn hắn.
“Là nương.”
“Được, là nương, chỉ là nương?” Tuyên Thượng thư lắng nghe, quan sát khuôn mặt sáng bừng lên của hắn.
Bảo Lạc đẩy vai hắn, kéo chăn đang lộn xộn lên người hắn rồi quay đầu gọi người: “Trương tỷ tỷ, Trương tỷ tỷ, tẩu tẩu đệ sắp tới, tỷ mau thu dọn cung điện cho tẩu ấy, đẹp vào, phải dễ nhìn, phải…”
Tuyên đại nhân nhắm mắt, thở dài, kéo chăn đắp lên đầu, định ngủ một lát rồi nói sau.
**
Bốn ngày sau khi Hoàng Đế chết không rõ nguyên nhân, Song Uyển nhận được tin truyền nàng tiến cung, trong cung có chỉ truyền nàng vào giúp đỡ quý phi hậu cung quản lý đại điển đăng cơ của Thái tử.
Hứa Song Uyển mời Khương Đại cữu mẫu đến nhà rồi mới chuẩn bị tiến cung.
Rất nhiều người Khương gia tới, Khương Đại phu nhân biết ít chuyện bên trong nên khó tránh khỏi vui mừng. Dẫu bà là người mặt lạnh khắt khe nhưng cũng nói một câu với Hứa Song Uyển: “Cuối cùng các cháu đã khổ tận cam lai.”
Hứa Song Uyển cười nhẹ với bà.
Là khổ tận cam lai, về sau chưa hẳn ít chuyện, nhưng ít nhất nhà bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Song Uyển vào cung, khoảnh khắc thấy trượng phu thì nàng bỗng giật mình.
Từ lúc Tuyên Trọng An điều tra việc của Hoắc gia thì chưa về nhà, lúc trở về cũng đã nửa đêm, tựa vào đùi nàng ngủ một lát, đôi phu thê đã hơn nửa tháng chưa gặp nhau vào ban ngày.
Dưới ánh mắt trời, Hứa Cơ dịu dàng yên tĩnh như hôm qua, mà trượng phu của nàng lại trắng bệch yếu ớt như ngày không có ánh nắng mặt trời, không chú ý thì sẽ mờ dần đi trong đôi mặt nhạt màu.
“Đến rồi…” Tuyên Trọng An thấy nàng đến bèn bước ra thềm đá đón nàng.
“Đến rồi.” Hứa Song Uyển chạm vào tay hắn, đụng phải bàn tay lạnh lẽo bèn vô thức nắm chặt, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt hắn: “Thiếp còn phải đến chỗ Trần Thái phi nương nương.”
“Ta đi với nàng vài bước.”
“Chàng ăn chưa?”
“Ăn rồi.”
“Đan lão nhân gia vẫn ở trong cung à?”
“Ừ.”
“Chàng gặp lão nhân gia chưa?”
“Ngày nào cũng gặp, mấy ngày nay, cơ thể của ta và Bảo Lạc đều do lão điều trị.”
“Thế mấy ngày chàng không ngủ rồi?”
Tuyên Trọng An quay đầu, thở dài nhìn nàng: “Uyển Uyển, nhiều việc quá, trở về thì vi phu sẽ nghe lời nàng hết.”
Hứa Song Uyển rũ mắt, không đợi nàng nói thêm thì có tiểu thái giảm vội vàng chạy tới, sốt ruột lên tiếng: “Tuyên đại nhân, Tuyên đại nhân, ngài mau đi qua, Siêu Vương dẫn theo đám Quan Vương đang làm ầm với Thái tử ở điện Thái Cực!”
Tuyên Trọng An lập tức nhắm mắt phất tay áo, lại quay đầu liếc mắt nhìn người, còn chẳng kịp nói một câu, vội vàng rảo bước.
“Thiếu phu nhân, mời đi bên này.” Nữ quan biết điều vừa lùi về sau vài bước lại tiến lên, nói với Hứa Song Uyển.
Trần Thái phi là nương nương không nói nhiều, nhưng người nhìn có vẻ rất hiền hoà, vóc dáng không đẹp nhưng tính tình hoà nhã, khiến người ta dễ nảy sinh hảo cảm. Hai người nói qua lại vài câu, đều là mỉm cười đối đáp.
Trước khi đến, Hứa Song Uyển nghe nói Trần Phi nương nương là nhóm hậu phi đầu tiên tiến cung sau khi tiên đế đăng cơ, ngây người trong cung vài chục năm. Dưới gối bà không con, cũng là vị phi tử duy nhất trong cung không có nhi tử nhưng vẫn giữ Phi vị.
Đây cũng là nguyên nhân bà được mời phong làm Thái phi, tạm thời xử lý công việc của hậu cung.
Hứa Song Uyển chỉ ở trong đó một lát liền được nữ quan của cung điện Thái tử mời đi, nói là trưởng công tử nhà nàng có việc mời nàng đi qua một chuyến.
Hứa Song Uyển được mời đến điện Tê Hoa – chỗ ở hiện tại của Thái tử. Nàng bước vào, lập tức nhìn thấy hai đôi mắt nhìn về phía mình.
Trong hai đôi mắt có một là của Thái tử, còn lại là huynh đệ tốt của Thái tử – Lâm Bát Tiếu.
Lâm Bát Tiếu theo lời dặn dò lúc trước của Trọng An huynh là lôi kéo thuyết phục đám người của Hàn Lâm viện mấy ngày nay, mãi đến hôm nay mới vừa tiến cung. Sau khi vào cung hắn lập tức gặp được tẩu tử, nhìn tẩu tử xinh đẹp thoải mái như gió xuân trước mặt thì hắn bỗng nhiên đứng lên, xoa hai bàn tay ngượng ngùng rồi nói với tẩu tử: “Đệ cũng không có chính sự đặc biệt, chỉ là thuyết phục vài vị đại nhân đứng về phe chúng ta mà thôi. Việc này này này cũng không cần tẩu tử đến trước mặt khen đệ chứ?”
Tiêu Bảo Lạc nghe xong bèn đẩy hắn ra, trợn mắt nhìn hắn: “Cái gì mà đến khen ngươi? Rõ ràng là đến gặp ta.”
Hắn vừa dứt lời lập tức chạy bộ qua phía Hứa Song Uyển, đứng trước mặt nàng, hắn vui vẻ lên tiếng: “Uyển Cơ, đệ sắp làm Hoàng Đế.”
Uyển Cơ nhìn mặt xanh mũi sưng lên của hắn, sắp đăng cơ làm tân hoàng, trong mắt hiện ra vẻ ngạc nhiên: “Mặt làm sao đấy?”
“Cái này? Không có gì.” Tiêu Bảo Lạc sờ khuôn mặt hơi đau: “Đệ vừa đánh một trận với lão Siêu Vương và đám Vương gia không biết xấu hổ. Bọn hắn sáu người mà đánh một mình đệ, đánh rất mạnh nhưng đệ không sợ, đệ không hề sợ, một mình đệ đánh với sáu người bọn họ, đệ nói với tẩu…”
Tiêu Bảo Lạc khoa tay tả cho nàng nghe: “Một tay đệ nắm lấy tóc lão Siêu Vương, đập đầu lão xuống mặt đất, còn đạp mấy cước lên eo lão, hiện tại lão rùa này khỏi hy vọng gì đến đời sau! Không tin, tẩu cứ đợi tin ở chỗ đệ là được!”
Phía sau là Qua Ngọc Cẩn đang lau nước mắt, cố gắng gượng cười, nói: “Bảo Lạc, ngươi không thể có nghĩa huynh mặt trằng thì không cần người đại ca này chứ.”
Tiêu Bảo Lạc nghe tiếng liền nhìn về phía hắn, há miệng, một lúc lâu sau hắn mới phát ra tiếng hỏi Qua Ngọc Cẩn: “Cẩn ca, đệ báo thù, huynh nói, huynh nói xem nương đệ có vui mừng cho đệ không?”
Qua Ngọc Cẩn bước tới, kéo hắn đứng dậy, nhét tấm vải trên giường vào trong quần áo rồi đỡ Bảo Lạc, vỗ vai hắn, hít sâu một hơi để ngăn nước mắt chảy ra, nói: “Bảo Lạc, vui mừng chứ.”
“Đệ… đệ…” Tiêu Bảo Lạc nhìn hắn, trong đôi mắt nhỏ hẹp tràn ngập sự hoảng hốt và sợ sệt.
Qua Ngọc Cẩn biết suy nghĩ của hắn, Bảo Lạc không muốn làm Hoàng Đế; nhưng bây giờ, không phải đây là chuyện hắn muốn làm hay không, mà là chuyện bắt buộc phải làm.
“Nghĩa huynh.” Bảo Lạc quay đầu.
“Tên đã ra khỏi cung thì không thể thu lại.” Tuyên Trọng An nhấc chân tiến về phía trước, đi tới trước mặt hắn, hai mắt tràn đầy tơ máu, đỏ ngầu nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh: “Bảo Lạc, mười vạn bách tích Liễu Châu còn chờ đệ nhặt xác thay bọn họ.”
Tiêu Bảo Lạc quay đầu lại, nhìn lão Hoàng Đế đã tắt thở. Hắn quan sát gương mặt sưng phù đã biến thành màu xanh đen, lẩm bẩm: “Nhưng đệ không muốn giống lão.”
“Vậy thì đừng giống lão. Đệ cứ làm Bảo Lạc của nương đệ, những năm này đệ làm Bảo Lạc như nào thì cứ như vậy là được.” Ngoài điện đã có tiếng vang, Tuyên Trọng An đưa tay sửa sang lại vạt áo của Bảo Lạc: “Đi thôi.”
Thích Thống lĩnh nhanh chân bước vào điện Thái Cực, vừa tiến lên đã quỳ xuống trước Tiêu Bảo Lạc: “Bẩm Thái tử, đã dọn xong hậu cung.”
**
Năm Thái Nguyên thứ mười lăm, ngày mùng 5 tháng 8, Hoàng Đế Tần Tú bạo bệnh qua đời, tin vừa truyền đến hậu cung thì triều đình Đại Vi nhất thời hỗn loạn. Vương gia vẫn ở kinh chưa có đất phong đều tràn vào cung. Tần, ngoại thích họ Dịch sau khi biết tin thì sai mười mấy, hai mươi mấy chân chạy đi truyền tin.
Ngay sau đó, các phe phái dẫn đầu triều đình bao gồm đảng Hữu tướng, phái Thượng thư, Thái sử giám, Hàn Lâm viện, các quan viên dồn dập đưa tin ủng hộ Thái tử mới lên ngôi.
Lão hoàng thúc Siêu Vương được hoàng thân quốc thích khiêng ra bừng bừng lửa giận, nổi trận lôi đình trong cung. Lão ta nói nào có lí đó, nào có con riêng đột nhiên lòi ra nhảy lên thành Hoàng Đế Đại Vi? Lời nói của Siêu Vương không thể làm chủ. Trước khi tiên đế chết đã để lại thánh chỉ truyền ngôi.
Nhưng không phải không có lời nói ra nói vào, mấy Vương gia bị ngăn cản không cho tiến cung. Chờ sau khi vào cung, không thấy lão Quế Tử bên cạnh thánh thượng thì bọn họ cảm tháy chắc chắn có sự kỳ lạ bên trong.
Rất nhanh truyền ra lời đồn là Thái tử mới là giả, nhưng thánh chỉ truyền ngôi xác thực. Truóc đó, Hoàng Đế tốn công sức phế Thái tử cũ, việc lập Thái tử mới cũng chưa được mấy ngày. Sức mạnh của lời đồn rất nhỏ, nhưng rất nhanh đã truyền khắp trên dưới triều đình, nói thánh thượng đã khuất núi nhưng thái y không có mặt, cũng không triệu kiến đại thần dặn dò di ngôn, bên trong chắc chắn có trá.
Lão Dược vương tiến cung cứu thánh giá đứng ra nói là trước khi thánh thượng chết, lão ở bên cạnh thánh thượng; sau đó, cũng có Trương Tài thường ngày hầu hạ sinh hoạt của thánh thượng lên tiếng là lúc thánh thượng quy tiên thì nàng cũng ở bên cạnh.
Hoắc gia rất không vui, cho người đi đưa thư suốt đêm cho hai vị đại Đô đốc của Lương Châu và Lạc Châu. Trong thư là ngôn từ chính nghĩa, nhắc hai vị Đại đô đốc chớ bị mắt người che đậy.
Người của Hoắc gia đặt trong cung bắt đầu ra tay, Thích Thống lĩnh suốt đêm mang theo người bắt được nhiều người trong cung.
Liên tiếp ba đêm, trong cung tràn ngập cờ trắng, Tiêu Bảo Lạc lại một đêm không ngủ, lúc hắn sắp không chịu được nữa thì hắn bỗng thấy hai bên tóc mai của nghĩa huynh Tuyên Trọng An đã có màu xám bạc thì hắn chẳng phàn nàn nổi một câu.
Nội các rất ít khi gặp được Thái tở mới, lại chưa lấy được lời hứa hẹn từ phía Thái tử, là liệu có thể bảo đảm để bọn họ vẫn làm đại thần hay không. Bởi vậy, mấy người trước đó đồng ý đứng bên phía Thái tử mới lại có thái độ ba phải.
Từ các lão không thể không tìm tới Tuyên Trọng An.
Tuyên Trọng An cũng không thể không tìm Bảo Lạc, để hắn triệu kiến đám các lão một lần, nói năng rõ ràng.
Bảo Lạc nghe vậy bèn cười lạnh: “Trước đó bọn hắn có ý này, ngôi vị Hoàng Đế này nhờ bọn hắn nên đệ mới có thể lên ngôi, dựa cả vào bọn hắn! Bọn hắn nghĩ hay thật.”
Mấy ngày nay, Tuyên Trọng An vẫn ở trong cung xử lý các hạng mục công việc thay Bảo Lạc. Hơn nửa người trong cung đã quy thuận Bảo Lạc, chuyện sau này như nào thì bên người Bảo Lạc sẽ có người chuẩn bị thay đệ ấy.
“Đệ cứ nói giữ lại vị trí ban đầu cho bọn hắn là được.”
“Huynh cảm thấy bọn hắn sẽ thoả mãn?”
Tuyên Trọng An nhìn hắn: “Sẽ.”
Hắn nói tiếp: “Ta đã nói với Từ các lão, hoặc là xét nhà, hoặc là còn ngồi chỗ cũ, bọn hắn tự nghĩ đi.”
Tiêu Bảo Lạc đang định biện luận lí lẽ với hắn, tuyệt đối không cho mấy các lão có cơ hội muốn khống chế mình. Sau khi hắn nghe lời nói bình tĩnh của nghĩa huynh thì nghẹn họng, buồn bã ỉu xìu đáp: “Không thể dò xét bọn hắn vào lúc này ư?”
Tuyên Trọng An nhìn hắn.
Làm sao được? Còn chưa leo lên hoàng vị.
Leo lên rồi thì còn phải giải quyết một đống việc. Lúc này, triều đình không thể đại loạn, bên ngoài còn có mười mấy, mấy trăm ngàn bách tích đang chờ người chỉ dẫn cho bọn họ một con đường.
Hiện giờ triều đình rất không ổn định, lao dịch xây dựng lâm viên của hoàng gia cũng rất không ổn định. Trước đó đã có người dẫn đầu gây sự, hai ngày nay đã gây ầm ĩ khá to. Hơn nữa, có người trong triều bất mãn nhân cơ hội quạt gió thổi lửa, Bảo Lạc có thể thuận lợi leo lên ngôi vị Hoàng Đế hay không còn chưa xác định được.
Bây giờ trước tiên phải lên ngôi.
Tuyên Trọng An nhìn hắn, Tiêu Bảo Lạc cũng nhìn lại, bĩu môi: “Được thôi, để đệ nói với bọn hắn.”
“Sau này để đệ thu thập, đệ tự mình thu thập.”
“Quân tử nhất ngôn?”
“Ta không phải quân tử.” Tuyên Trọng An xoa hai mắt đau nhức, nói tiếp: “Thiên hạ này là của đệ. Bảo Lạc, đệ đi con đường này thì đệ chính là hoàng đế, quân thần khác biệt, sau này đệ và ta chắc chắn sẽ khác. Ta là hạng người gì thì đệ sẽ biết rõ…”
Hắn xoa mắt, nhìn Bảo Lạc: “Bảo Lạc, vi huynh chỉ có thể tận lực. Đệ cũng phải cố gắng hết sức, cứ như chúng ta trước đây, được không?”
Tiêu Bảo Lạc quay đầu, không nói lời nào.
“Bảo Lạc?”
Tiêu Bảo Lạc vẫn không đáp.
“Tiêu Bảo Lạc!”
“Huynh còn biết đệ là Tiêu Bảo Lạc.” Tiêu Bảo Lạc quay đầu, hai mắt hẹp dài đỏ ửng mang theo tơ máu: “Đệ họ Tiêu, không phải họ Tần!”
“Ta cho là chúng ta đã nói xong.”
“Thế nhưng khi đó đệ…”
“Bảo Lạc, dũng khí của đệ đâu? Năm đó, nương đệ vì để giữ đệ mà chạy trốn từ kinh thành tới Kim Hoài. Đệ báo thù cho bà, lại chạy từ Kim Hoài về kinh thành. Đệ từ một tiểu tử đường tối thì không dám đi biến thành một Lại bộ Thượng thư dám quát mắng đánh đập văn võ bá quan, đệ còn dám đứng trước mặt ta, mắng ta là Tuyên mặt trắng, mắng ta như Diêm La sống, đánh vào mặt ta. Bảo Lạc gia, những dũng khí này của đệ đâu?”
Tiêu Bảo Lạc bị lời nói của hắn trợn mắt ngoác mồm, một lúc lâu sau, hắn thì thào: “Huynh còn thù dai!”
Lúc này, sắc mặt Tiêu Bảo Lạc đã tốt hơn, hắn bước lên trước đỡ Tuyên Trọng An đứng lên, đỡ hắn lên giường mềm: “Đệ biết rồi, vậy thì đệ sẽ triệu kiến bọn hắn.”
Tuyên Trọng An được hắn đỡ, lúc nằm xuống thì Bảo Lạc muốn đắp chăn cho hắn, nhưng hắn cản, nói: “Ta định bảo tẩu tử đệ tiến cung mấy ngày.”
Mắt Bảo Lạc bỗng sáng lên, cả khuôn mặt như phát sáng, hoàn toàn chẳng có chút u ám, ủ rũ và âm trầm của trước đó.
“Nói rõ trước, nàng chỉ là tẩu tử.” Tuyên Trọng An nhìn hắn.
“Là nương.”
“Được, là nương, chỉ là nương?” Tuyên Thượng thư lắng nghe, quan sát khuôn mặt sáng bừng lên của hắn.
Bảo Lạc đẩy vai hắn, kéo chăn đang lộn xộn lên người hắn rồi quay đầu gọi người: “Trương tỷ tỷ, Trương tỷ tỷ, tẩu tẩu đệ sắp tới, tỷ mau thu dọn cung điện cho tẩu ấy, đẹp vào, phải dễ nhìn, phải…”
Tuyên đại nhân nhắm mắt, thở dài, kéo chăn đắp lên đầu, định ngủ một lát rồi nói sau.
**
Bốn ngày sau khi Hoàng Đế chết không rõ nguyên nhân, Song Uyển nhận được tin truyền nàng tiến cung, trong cung có chỉ truyền nàng vào giúp đỡ quý phi hậu cung quản lý đại điển đăng cơ của Thái tử.
Hứa Song Uyển mời Khương Đại cữu mẫu đến nhà rồi mới chuẩn bị tiến cung.
Rất nhiều người Khương gia tới, Khương Đại phu nhân biết ít chuyện bên trong nên khó tránh khỏi vui mừng. Dẫu bà là người mặt lạnh khắt khe nhưng cũng nói một câu với Hứa Song Uyển: “Cuối cùng các cháu đã khổ tận cam lai.”
Hứa Song Uyển cười nhẹ với bà.
Là khổ tận cam lai, về sau chưa hẳn ít chuyện, nhưng ít nhất nhà bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Song Uyển vào cung, khoảnh khắc thấy trượng phu thì nàng bỗng giật mình.
Từ lúc Tuyên Trọng An điều tra việc của Hoắc gia thì chưa về nhà, lúc trở về cũng đã nửa đêm, tựa vào đùi nàng ngủ một lát, đôi phu thê đã hơn nửa tháng chưa gặp nhau vào ban ngày.
Dưới ánh mắt trời, Hứa Cơ dịu dàng yên tĩnh như hôm qua, mà trượng phu của nàng lại trắng bệch yếu ớt như ngày không có ánh nắng mặt trời, không chú ý thì sẽ mờ dần đi trong đôi mặt nhạt màu.
“Đến rồi…” Tuyên Trọng An thấy nàng đến bèn bước ra thềm đá đón nàng.
“Đến rồi.” Hứa Song Uyển chạm vào tay hắn, đụng phải bàn tay lạnh lẽo bèn vô thức nắm chặt, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt hắn: “Thiếp còn phải đến chỗ Trần Thái phi nương nương.”
“Ta đi với nàng vài bước.”
“Chàng ăn chưa?”
“Ăn rồi.”
“Đan lão nhân gia vẫn ở trong cung à?”
“Ừ.”
“Chàng gặp lão nhân gia chưa?”
“Ngày nào cũng gặp, mấy ngày nay, cơ thể của ta và Bảo Lạc đều do lão điều trị.”
“Thế mấy ngày chàng không ngủ rồi?”
Tuyên Trọng An quay đầu, thở dài nhìn nàng: “Uyển Uyển, nhiều việc quá, trở về thì vi phu sẽ nghe lời nàng hết.”
Hứa Song Uyển rũ mắt, không đợi nàng nói thêm thì có tiểu thái giảm vội vàng chạy tới, sốt ruột lên tiếng: “Tuyên đại nhân, Tuyên đại nhân, ngài mau đi qua, Siêu Vương dẫn theo đám Quan Vương đang làm ầm với Thái tử ở điện Thái Cực!”
Tuyên Trọng An lập tức nhắm mắt phất tay áo, lại quay đầu liếc mắt nhìn người, còn chẳng kịp nói một câu, vội vàng rảo bước.
“Thiếu phu nhân, mời đi bên này.” Nữ quan biết điều vừa lùi về sau vài bước lại tiến lên, nói với Hứa Song Uyển.
Trần Thái phi là nương nương không nói nhiều, nhưng người nhìn có vẻ rất hiền hoà, vóc dáng không đẹp nhưng tính tình hoà nhã, khiến người ta dễ nảy sinh hảo cảm. Hai người nói qua lại vài câu, đều là mỉm cười đối đáp.
Trước khi đến, Hứa Song Uyển nghe nói Trần Phi nương nương là nhóm hậu phi đầu tiên tiến cung sau khi tiên đế đăng cơ, ngây người trong cung vài chục năm. Dưới gối bà không con, cũng là vị phi tử duy nhất trong cung không có nhi tử nhưng vẫn giữ Phi vị.
Đây cũng là nguyên nhân bà được mời phong làm Thái phi, tạm thời xử lý công việc của hậu cung.
Hứa Song Uyển chỉ ở trong đó một lát liền được nữ quan của cung điện Thái tử mời đi, nói là trưởng công tử nhà nàng có việc mời nàng đi qua một chuyến.
Hứa Song Uyển được mời đến điện Tê Hoa – chỗ ở hiện tại của Thái tử. Nàng bước vào, lập tức nhìn thấy hai đôi mắt nhìn về phía mình.
Trong hai đôi mắt có một là của Thái tử, còn lại là huynh đệ tốt của Thái tử – Lâm Bát Tiếu.
Lâm Bát Tiếu theo lời dặn dò lúc trước của Trọng An huynh là lôi kéo thuyết phục đám người của Hàn Lâm viện mấy ngày nay, mãi đến hôm nay mới vừa tiến cung. Sau khi vào cung hắn lập tức gặp được tẩu tử, nhìn tẩu tử xinh đẹp thoải mái như gió xuân trước mặt thì hắn bỗng nhiên đứng lên, xoa hai bàn tay ngượng ngùng rồi nói với tẩu tử: “Đệ cũng không có chính sự đặc biệt, chỉ là thuyết phục vài vị đại nhân đứng về phe chúng ta mà thôi. Việc này này này cũng không cần tẩu tử đến trước mặt khen đệ chứ?”
Tiêu Bảo Lạc nghe xong bèn đẩy hắn ra, trợn mắt nhìn hắn: “Cái gì mà đến khen ngươi? Rõ ràng là đến gặp ta.”
Hắn vừa dứt lời lập tức chạy bộ qua phía Hứa Song Uyển, đứng trước mặt nàng, hắn vui vẻ lên tiếng: “Uyển Cơ, đệ sắp làm Hoàng Đế.”
Uyển Cơ nhìn mặt xanh mũi sưng lên của hắn, sắp đăng cơ làm tân hoàng, trong mắt hiện ra vẻ ngạc nhiên: “Mặt làm sao đấy?”
“Cái này? Không có gì.” Tiêu Bảo Lạc sờ khuôn mặt hơi đau: “Đệ vừa đánh một trận với lão Siêu Vương và đám Vương gia không biết xấu hổ. Bọn hắn sáu người mà đánh một mình đệ, đánh rất mạnh nhưng đệ không sợ, đệ không hề sợ, một mình đệ đánh với sáu người bọn họ, đệ nói với tẩu…”
Tiêu Bảo Lạc khoa tay tả cho nàng nghe: “Một tay đệ nắm lấy tóc lão Siêu Vương, đập đầu lão xuống mặt đất, còn đạp mấy cước lên eo lão, hiện tại lão rùa này khỏi hy vọng gì đến đời sau! Không tin, tẩu cứ đợi tin ở chỗ đệ là được!”
Danh sách chương