“Bảo Lạc…”
“Thần không phải bị trộm đi!”
“Đó là nói cho người ngoài nghe.”
“Trong miệng ngài có câu nào là thật ư?” Tiêu Bảo Lạc trợn mắt hét to: “Ngài nói với thần, có không? Đến cùng là tại sao ngài không muốn nương của thần nữa, không cần thần nữa?”
Lão Hoàng Đế bị hắn gọi đến mức nước mắt chảy ra: “Ừ, là trẫm không đúng…”
Tiêu Bảo Lạc lại xông ra ngoài, sau khi hắn ra ngoài bắt đầu giơ chân đấm đá, khóc ngã dưới cây cột.
Lão Quế Tử đi ra nhìn thấy, lau nước mắt về cung, vội vàng đến mức thở hổn hển, thưa với lão Hoàng Đế: “Thánh thượng, Bảo Lạc gia khó chịu.”
“Trẫm biết, biết mà.” Chính là sợ nó khó chịu nên không muốn cho Bảo Lạc biết quá sớm, lão càng sợ Bảo Lạc biết chân tướng tại sao năm đó nương nó rời đi, hận lão.
Hoàng Đế không ngờ rằng lão có mười Hoàng tử nhưng chỉ có Bảo Lạc là nhi tử, là người mà lão muốn cho tất cả.
Ngay cả Hoàng thái tôn có thể khiến lão thả lỏng cũng không thể so sánh với nó.
**
Lần thứ hai Tuyên Trọng An tiến vào cung, lão Hoàng Đế lạnh lùng kiêu ngạo nhìn người nhà họ Tuyên bước nhanh vào đại điện. Ngay lúc này lão mới cảm thấy người này cực kỳ giống tổ tông nhà hắn, người đầu tiên nhận được tước vị Quy Đức Hầu.
Tuyên Phục có xuất thân bất phàm. Hồi trẻ bị huynh đệ trong nhà xa lánh, tự xin rời nhà; sau đó giang sơn đại loạn, hắn và Thái tổ thời đó bày mưu tính kế rồi phụ tá Thái tổ thành đại nghiệp.
Trước kia, chân dung của hắn còn được treo trong một góc ở hoàng miếu, quanh năm được cúng tế, hương hoả nghi ngút. Sau khi Hoàng Đế thượng vị thanh toán từng người, kéo chân dung người này từ hoàng miếu xuống rồi vứt vào chậu than.
Lão Hoàng Đế cho rằng phủ Quy Đức Hầu sẽ xong đời như vậy.
Nhưng nó vẫn sống tới bây giờ.
Có lúc lão Hoàng Đế không hiểu vì sao mình bỏ mặc phủ Quy Đức Hầu sống đến tận ngày hôm nay, chắc chắn không phải nguyên nhân từ một người Khương Thái sử. Lão Khương Thái sử có ân với lão, lão cũng không phải người chỉ nhớ ân tình không thù dai, nhưng nhìn Tuyên Trọng An bước tới lão lại có suy nghĩ khác.
Mấy năm gần đây, phủ Quy Đức Hầu nhiều lần trốn thoát, biến nguy thành an đều là tác phẩm của người này.
Trái tim lão Hoàng Đế tràn ngập cảnh giác với Tuyên Trọng An, vừa có sự bất an vừa có lực bất tòng tâm, không thể làm gì.
Lão đã để người này lập uy xây dựng thế lực trong triều. Đối đầu với Hoắc gia, thu thập Phụng gia đều cần dùng người này.
Hoắc gia và Phụng gia có quan hệ thông giao với cả triều. Nhìn như có vẻ chỉ xoay trái phải nhưng liên luỵ lợi ích tới rất nhiều người, không có ai thật lòng muốn đối lập với bọn họ, dẫu nhận lệnh thì cũng chẳng giống Tuyên Trọng An cấp bách muốn giẫm những người này dưới chân.
Lão để Tuyên Trọng An sống sót, để hắn giúp Bảo Lạc thu thập sạch sẽ đám người này trước.
Người này đang đứng trước mắt lão, dựa vào năng lực, sự điên cuồng và độc ác của bản thân.
Trước đây, lão Hoàng Đế thưởng thức sự điên cuồng của Tuyên Trọng An, giống lão của năm đó không từ bất cứ thủ đoạn nào; nhưng lúc người này đứng trước mặt lão thì lão bỗng cảm thấy cảm xúc trong lòng hỗn loạn.
Không biết năm đó trước khi phụ hoàng lão chết, biết ngôi vị Hoàng Đế chỉ có thể trao cho lão thì trong lòng có phức tạp như vậy không? “Vi thần bái kiến thánh thượng.” Tuyên Trọng An nhanh chân bước vào, hất áo bào quỳ xuống trước mặt lão rồi chắp tay. Hắn làm một loạt động tác như nước chảy mây trôi, yên tĩnh tự tại, chỉ thấy cung kính chứ chẳng chút khúm núm nào.
Một lát sau, lão Hoàng Đế mới từ từ lên tiếng: “Đến rồi à.”
“Vâng.”
“Đứng lên đi.”
“Tạ thánh thượng.”
“Trẫm nghe nói, mấy mỹ nhân trẫm ban cho ngươi đã chết rồi?”
“Bẩm thánh thượng, các nàng không an phận ở trong phòng mà câu dẫn gia đinh trong phủ thần, bị gia đinh tức giận vạch trần, các nàng còn không biết ăn năn, không biết lấy đao từ người nào trong phủ thần, đã chết trong sự cuộc ẩu đả với hộ vệ trong phủ thần rồi.” Tuyên Trọng An dứt lời, bèn cúi thấp đầu.
“Thật à?”
“Vâng, xin thánh thượng minh xét.”
Lại nói dối không chớp mắt, nhưng lão Hoàng Đế không phải so đo mấy chuyện thám tử chết. Lão thấy hắn gạt bỏ chuyện này bèn liếc mắt nhìn hắn nhiều hơn.
Người giữ được bình tĩnh là người có thể đảm đương việc lớn. Nếu như giữ lại không biết là phúc hay hoạ.
Không, không thể giữ lại, lão Hoàng Đế ngẫm nghĩ. Bảo Lạc không trói buộc được người này, người này quá thông minh, biết ngủ đông nhìn tình thế để ra tay, Bảo Lạc không phải là đối thủ của hắn.
Nhất định phải mang đi, trong lòng lão Hoàng Đế suy nghĩ nhưng trên mặt không lộ ra. Lão nói với Tuyên Trọng An: “Ngươi biết trẫm gọi ngươi tới là chuyện gì không?”
“Bẩm thánh thượng, thần không biết.”
“Không biết ư?”
“Thật sự không biết.” Tuyên Trọng An ngẩng đầu, nhìn lão rồi nói thẳng: “Bởi vì vi thần không nghĩ ra trong thiên hạ này có điều gì không nằm trong sự khống chế của ngài.”
Lời Tuyên Trọng An khiến lão Hoàng Đế bật cười.
“Việc của Phụng gia, chỉ chết mấy người, ngươi nói xem việc này trẫm có hơi qua loa chút không?” Lão Hoàng Đế lạnh nhạt nói: “Dù sao Bảo Lạc cũng là nhi tử ruột của trẫm, tội lớn như cướp giết Hoàng tử, đừng nói gây hoạ cho cửu tộc, quá nghiêm trọng thì tam tộc cũng được. Ngươi xem, có thoả đáng không?”
“Cái này, theo luật pháp của Đại Vi thì phạm đến thánh giá tru di tam tộc, nhưng không có luật với Hoàng tử.”
“Nếu như bây giờ trẫm thêm vào một thì sao?”
“Thần không có lời nào.”
“Thật ư?”
“Vâng.”
Lão Hoàng Đế nở nụ cười: “Ngươi đang nói giúp cho Phụng gia à? Phụng gia biết không?”
“Thần thân là Hình bộ thượng thư, chỉ nói luật pháp quy định của triều ta mà thôi.”
Tuyên Trọng An nói đến đây thì ở cửa vang lên tiếng động.
“Bảo Lạc gia đến.”
Tiêu Bảo Lạc lập tức bước vào, đập vào mắt là Tuyên Trọng An, hắn mở to hai mắt nhìn: “Sao ngươi lại tới?”
Tuyên Trọng An cười cười, lùi lại một bước.
“Sao hắn lại tới?” Tiêu Bảo Lạc nhìn Hoàng Đế, giọng điệu không khách khí.
“Đến đây, ngồi đi.” Hoàng Đế lại rất khách khí với hắn.
“Bái kiến ngài.” Tiêu Bảo Lạc không cam lòng không muốn hành lễ với hắn, đứng ở một bên: “Thần có việc, thần muốn trở về, chừng nào thì ngài thả thần về nhà? Thần còn ở việc ở bộ, muốn trở về xử lý.”
“Trẫm đang nói với Tuyên đại nhân ít chuyện, không phải ngươi không thích Phụng gia ư? Trẫm sai hắn đi xử lý Phụng gia, ai ngờ, Tuyên đại nhân nói trẫm làm không đúng.” Lão Hoàng Đế mở miệng.
“Thật ư?” Tiêu Bảo Lạc híp mắt, hai mắt nhỏ nham hiểm nhìn Tuyên Trọng An: “Tuyên đại nhân, ngươi cảm thấy chỗ nào không đúng? Ngươi nói cho bản quan xem!”
“Thánh thượng nói, muốn tru di tam tộc Phụng gia, tam tộc của triều ta chính là phụ tộc, mẫu tộc, thê tộc. Tính đi tính lại thì hơn một nghìn người, tội lớn đến mức này, xưa nay chỉ có phạm thánh giá mới phải chịu tội này.”
“Ý của ngươi là mạng của bản quan không đáng số này?”
“Ta không phải có ý đó, Tiêu đại nhân.”
“Vậy ngươi có ý gì? Tuyên đại nhân!”
“Bắt mấy người đã bắt ngài là tuân theo pháp luật, Tiêu đại nhân.”
“Cứ thế là xong à? Nếu như lúc ấy bản quan chết thì mấy mạng của bọn hắn có thể bồi thường nổi không? Bọn hắn dám to gan phạm tội thì phải nghĩ kỹ hậu quả là gì!”
“Lúc ấy ngài còn chưa phải Hoàng tử điện hạ, bọn hắn cũng không biết.” Tuyên Trọng An lạnh lùng thốt.
Tiêu Bảo Lạc cười haha. Hắn cười lạnh, bực bội nhanh chân vây xung quanh Tuyên Trọng An: “Tuyên đại nhân, Tuyên đại nhân, ta không biết nói ngươi như nào mới được. Ta thật sự không biết, từ lúc nào ngươi đã là hạng người có lòng dạ mềm yếu. Ngươi dám nói, đây là ngươi đối nghịch với bản quan?”
“Bẩm Tiêu đại nhân, ngài là ta tìm trong tay người Phụng gia về.” Hai mắt Tuyên Trọng An nhìn thẳng phía trước, lạnh nhạt nói tiếp: “Nếu ta đối nghịch với ngài thì sẽ không đi tìm.”
“Đó là ngươi nịnh hót, ngươi là… là…” Tiêu Bảo Lạc tức giận vung tay áo: “Chức vụ của ngươi là Hình bộ Thượng thư, đừng tưởng rằng bản quan không biết chủ ý của ngươi!”
“Tiêu đại nhân, ngươi tự trọng.”
“Ta tự trọng cái rắm, ta đã ngứa mắt với ngươi từ lâu rồi.” Tiêu Bảo Lạc nghe xong lập tức nhào đến đánh vào đầu hắn, thủ đoạn quen thuộc, lướt nhẹ đã nhấn đầu Tuyên Trọng An xuống, một tay đấm vào mặt hắn, đánh người đến trở tay không kịp còn hét lên với người bên cạnh: “Mau tới đây giúp ta giữ hắn, để gia đánh!”
Hắn hét đến mức cổ đều đỏ, gân xanh nổi lên, thái giám và thị vệ trong điện hai mặt nhìn nhau. Lúc Tiêu Bảo Lạc bị Tuyên Trọng An giật ra thì bọn hắn mới xông tới.
Tóc của Tuyên Trọng An bị Tiêu Bảo Lạc giật ra. Tiêu Bảo Lạc thấy hắn bị người ta giữ chặt thì vung cả tay chân, đấm vào mặt hắn mấy lần, còn tàn nhẫn mà đạp hắn thêm mấy cước, mãi đến khi Tuyên Trọng An phun ra một ngụm máu lớn, dọa cho Tiêu Bảo Lạc lui về sau mấy bước thì hắn mới dừng tay.
Hắn trợn to mắt, nhìn máu trên mặt đất rồi nhìn Tuyên Trọng An nửa quỳ nửa ngã, lẩm bẩm: “Không thể nào, cứ chết như vậy ư?”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, chột dạ nói với lão Hoàng Đế đang ngồi trên long ỷ không động đậy: “Ngài thấy chứ? Thần đâu dùng sức, tuyệt đối không phải thần đánh chết hắn.”
Hắn vừa dứt lời lập tức chui ra sau lưng lão Hoàng Đế thì mới thở phào.
Lão Hoàng Đế vỗ tay hắn.
Lão Quế Tử than “ôi”, giả vờ như mới nhìn thấy, vội vàng đi đỡ Tuyên Trọng An: “Tuyên đại nhân, ngài không sao chứ?”
Tuyên Trọng An đứng lên, vịn tay lão, nhìn về phía phụ tử Hoàng Đế.
Ánh mắt và khuôn mặt của hắn rất bình tĩnh, cũng bởi vì sự bình tĩnh này mà vết máu nơi khoé miệng hắn càng khiến người ta sợ hãi.
“Bẩm thánh thượng, không có việc gì, thần xin cáo lui.”
Lão Hoàng Đế mở miệng: “Không muốn xin làm chủ?”
“Ngài có thể để thần đánh Tiêu đại nhân một trận không?”
“Để mạng sống của phụ mẫu và thê tộc ngươi đến bù vào là được.”
“Thế thì thần không dám.”
“Cút.”
“Vâng.”
Tuyên Trọng An lui xuống, lão Hoàng Đế kéo Bảo Lạc đang hoảng sợ ngồi xuống rồi nói với hắn: “Con thấy chưa, hắn chính là người có thể nhẫn, con có tin sau này trong triều toàn bộ đều là vây cánh của hắn không? Hắn liệu có thể xem con là quân chủ, trung thành với con không?”
Tiêu Bảo Lạc dứt khoát lắc đầu, không nói một lời.
“Hắn sẽ báo thù, con tin không?”
Lần này, Tiêu Bảo Lạc liên tục gật đầu.
“Con còn dám để thê tử hắn mai mối cho không?”
Tiêu Bảo Lạc ngẩn người rồi từ từ lắc đầu.
“Biết là được.” Lão Hoàng Đế không nhịn được bèn đứng lên, run rẩy sờ đầu hắn: “Việc hôn nhân của con thì trẫm sẽ cố gắng tìm, hắn cũng không thể không nghe lời ta làm việc, tạm thời để hắn sống một thời gian. Chờ con đứng vững trong triều thì ngày trẫm ra đi, trẫm sẽ mang hắn đi cùng. Tin trẫm, Bảo Lạc, triều đình này là của con, thiên hạ này cũng là của con, ai cũng không thể chặn, trẫm cũng không thể để người có bụng dạ khó lường ở bên cạnh con.”
Tiêu Bảo Lạc ngẩng đầu, nhìn lão: “Tuyên Trọng An, có phải hắn rất nguy hiểm?”
“Phải!” Lão Hoàng Đế nặng nề vỗ vai hắn.
Mặc kệ trước kia Bảo Lạc có giao tình với người này như nào, sau này sẽ không thể tiếp tục như vậy. Bảo Lạc không thể tin hắn, nếu Bảo Lạc muốn làm Hoàng Đế sống lâu thì cũng không thể tin hắn.
Lão Hoàng Đế rất hài lòng nhìn mọi chuyện hôm nay, không uổng công lão sắp xếp.
Tuyên Trọng An vừa xuất cung đã ngã lăn ra đất, chờ bọn A Mạc bên cạnh khiêng trở về.
Còn Tiêu Bảo Lạc trở về cung điện mà hắn ở tạm.
Nửa đêm, hắn bật dậy, ngồi trong bóng tối nhìn bàn tay mình, nhủ thầm trong lòng: Nương, con rất giống lão.
Rất giống, giống đến mức bản thân hắn còn sợ.
Giống đến mức hắn còn không biết liệu nghĩa huynh có còn tin tưởng hắn không.
“Thần không phải bị trộm đi!”
“Đó là nói cho người ngoài nghe.”
“Trong miệng ngài có câu nào là thật ư?” Tiêu Bảo Lạc trợn mắt hét to: “Ngài nói với thần, có không? Đến cùng là tại sao ngài không muốn nương của thần nữa, không cần thần nữa?”
Lão Hoàng Đế bị hắn gọi đến mức nước mắt chảy ra: “Ừ, là trẫm không đúng…”
Tiêu Bảo Lạc lại xông ra ngoài, sau khi hắn ra ngoài bắt đầu giơ chân đấm đá, khóc ngã dưới cây cột.
Lão Quế Tử đi ra nhìn thấy, lau nước mắt về cung, vội vàng đến mức thở hổn hển, thưa với lão Hoàng Đế: “Thánh thượng, Bảo Lạc gia khó chịu.”
“Trẫm biết, biết mà.” Chính là sợ nó khó chịu nên không muốn cho Bảo Lạc biết quá sớm, lão càng sợ Bảo Lạc biết chân tướng tại sao năm đó nương nó rời đi, hận lão.
Hoàng Đế không ngờ rằng lão có mười Hoàng tử nhưng chỉ có Bảo Lạc là nhi tử, là người mà lão muốn cho tất cả.
Ngay cả Hoàng thái tôn có thể khiến lão thả lỏng cũng không thể so sánh với nó.
**
Lần thứ hai Tuyên Trọng An tiến vào cung, lão Hoàng Đế lạnh lùng kiêu ngạo nhìn người nhà họ Tuyên bước nhanh vào đại điện. Ngay lúc này lão mới cảm thấy người này cực kỳ giống tổ tông nhà hắn, người đầu tiên nhận được tước vị Quy Đức Hầu.
Tuyên Phục có xuất thân bất phàm. Hồi trẻ bị huynh đệ trong nhà xa lánh, tự xin rời nhà; sau đó giang sơn đại loạn, hắn và Thái tổ thời đó bày mưu tính kế rồi phụ tá Thái tổ thành đại nghiệp.
Trước kia, chân dung của hắn còn được treo trong một góc ở hoàng miếu, quanh năm được cúng tế, hương hoả nghi ngút. Sau khi Hoàng Đế thượng vị thanh toán từng người, kéo chân dung người này từ hoàng miếu xuống rồi vứt vào chậu than.
Lão Hoàng Đế cho rằng phủ Quy Đức Hầu sẽ xong đời như vậy.
Nhưng nó vẫn sống tới bây giờ.
Có lúc lão Hoàng Đế không hiểu vì sao mình bỏ mặc phủ Quy Đức Hầu sống đến tận ngày hôm nay, chắc chắn không phải nguyên nhân từ một người Khương Thái sử. Lão Khương Thái sử có ân với lão, lão cũng không phải người chỉ nhớ ân tình không thù dai, nhưng nhìn Tuyên Trọng An bước tới lão lại có suy nghĩ khác.
Mấy năm gần đây, phủ Quy Đức Hầu nhiều lần trốn thoát, biến nguy thành an đều là tác phẩm của người này.
Trái tim lão Hoàng Đế tràn ngập cảnh giác với Tuyên Trọng An, vừa có sự bất an vừa có lực bất tòng tâm, không thể làm gì.
Lão đã để người này lập uy xây dựng thế lực trong triều. Đối đầu với Hoắc gia, thu thập Phụng gia đều cần dùng người này.
Hoắc gia và Phụng gia có quan hệ thông giao với cả triều. Nhìn như có vẻ chỉ xoay trái phải nhưng liên luỵ lợi ích tới rất nhiều người, không có ai thật lòng muốn đối lập với bọn họ, dẫu nhận lệnh thì cũng chẳng giống Tuyên Trọng An cấp bách muốn giẫm những người này dưới chân.
Lão để Tuyên Trọng An sống sót, để hắn giúp Bảo Lạc thu thập sạch sẽ đám người này trước.
Người này đang đứng trước mắt lão, dựa vào năng lực, sự điên cuồng và độc ác của bản thân.
Trước đây, lão Hoàng Đế thưởng thức sự điên cuồng của Tuyên Trọng An, giống lão của năm đó không từ bất cứ thủ đoạn nào; nhưng lúc người này đứng trước mặt lão thì lão bỗng cảm thấy cảm xúc trong lòng hỗn loạn.
Không biết năm đó trước khi phụ hoàng lão chết, biết ngôi vị Hoàng Đế chỉ có thể trao cho lão thì trong lòng có phức tạp như vậy không? “Vi thần bái kiến thánh thượng.” Tuyên Trọng An nhanh chân bước vào, hất áo bào quỳ xuống trước mặt lão rồi chắp tay. Hắn làm một loạt động tác như nước chảy mây trôi, yên tĩnh tự tại, chỉ thấy cung kính chứ chẳng chút khúm núm nào.
Một lát sau, lão Hoàng Đế mới từ từ lên tiếng: “Đến rồi à.”
“Vâng.”
“Đứng lên đi.”
“Tạ thánh thượng.”
“Trẫm nghe nói, mấy mỹ nhân trẫm ban cho ngươi đã chết rồi?”
“Bẩm thánh thượng, các nàng không an phận ở trong phòng mà câu dẫn gia đinh trong phủ thần, bị gia đinh tức giận vạch trần, các nàng còn không biết ăn năn, không biết lấy đao từ người nào trong phủ thần, đã chết trong sự cuộc ẩu đả với hộ vệ trong phủ thần rồi.” Tuyên Trọng An dứt lời, bèn cúi thấp đầu.
“Thật à?”
“Vâng, xin thánh thượng minh xét.”
Lại nói dối không chớp mắt, nhưng lão Hoàng Đế không phải so đo mấy chuyện thám tử chết. Lão thấy hắn gạt bỏ chuyện này bèn liếc mắt nhìn hắn nhiều hơn.
Người giữ được bình tĩnh là người có thể đảm đương việc lớn. Nếu như giữ lại không biết là phúc hay hoạ.
Không, không thể giữ lại, lão Hoàng Đế ngẫm nghĩ. Bảo Lạc không trói buộc được người này, người này quá thông minh, biết ngủ đông nhìn tình thế để ra tay, Bảo Lạc không phải là đối thủ của hắn.
Nhất định phải mang đi, trong lòng lão Hoàng Đế suy nghĩ nhưng trên mặt không lộ ra. Lão nói với Tuyên Trọng An: “Ngươi biết trẫm gọi ngươi tới là chuyện gì không?”
“Bẩm thánh thượng, thần không biết.”
“Không biết ư?”
“Thật sự không biết.” Tuyên Trọng An ngẩng đầu, nhìn lão rồi nói thẳng: “Bởi vì vi thần không nghĩ ra trong thiên hạ này có điều gì không nằm trong sự khống chế của ngài.”
Lời Tuyên Trọng An khiến lão Hoàng Đế bật cười.
“Việc của Phụng gia, chỉ chết mấy người, ngươi nói xem việc này trẫm có hơi qua loa chút không?” Lão Hoàng Đế lạnh nhạt nói: “Dù sao Bảo Lạc cũng là nhi tử ruột của trẫm, tội lớn như cướp giết Hoàng tử, đừng nói gây hoạ cho cửu tộc, quá nghiêm trọng thì tam tộc cũng được. Ngươi xem, có thoả đáng không?”
“Cái này, theo luật pháp của Đại Vi thì phạm đến thánh giá tru di tam tộc, nhưng không có luật với Hoàng tử.”
“Nếu như bây giờ trẫm thêm vào một thì sao?”
“Thần không có lời nào.”
“Thật ư?”
“Vâng.”
Lão Hoàng Đế nở nụ cười: “Ngươi đang nói giúp cho Phụng gia à? Phụng gia biết không?”
“Thần thân là Hình bộ thượng thư, chỉ nói luật pháp quy định của triều ta mà thôi.”
Tuyên Trọng An nói đến đây thì ở cửa vang lên tiếng động.
“Bảo Lạc gia đến.”
Tiêu Bảo Lạc lập tức bước vào, đập vào mắt là Tuyên Trọng An, hắn mở to hai mắt nhìn: “Sao ngươi lại tới?”
Tuyên Trọng An cười cười, lùi lại một bước.
“Sao hắn lại tới?” Tiêu Bảo Lạc nhìn Hoàng Đế, giọng điệu không khách khí.
“Đến đây, ngồi đi.” Hoàng Đế lại rất khách khí với hắn.
“Bái kiến ngài.” Tiêu Bảo Lạc không cam lòng không muốn hành lễ với hắn, đứng ở một bên: “Thần có việc, thần muốn trở về, chừng nào thì ngài thả thần về nhà? Thần còn ở việc ở bộ, muốn trở về xử lý.”
“Trẫm đang nói với Tuyên đại nhân ít chuyện, không phải ngươi không thích Phụng gia ư? Trẫm sai hắn đi xử lý Phụng gia, ai ngờ, Tuyên đại nhân nói trẫm làm không đúng.” Lão Hoàng Đế mở miệng.
“Thật ư?” Tiêu Bảo Lạc híp mắt, hai mắt nhỏ nham hiểm nhìn Tuyên Trọng An: “Tuyên đại nhân, ngươi cảm thấy chỗ nào không đúng? Ngươi nói cho bản quan xem!”
“Thánh thượng nói, muốn tru di tam tộc Phụng gia, tam tộc của triều ta chính là phụ tộc, mẫu tộc, thê tộc. Tính đi tính lại thì hơn một nghìn người, tội lớn đến mức này, xưa nay chỉ có phạm thánh giá mới phải chịu tội này.”
“Ý của ngươi là mạng của bản quan không đáng số này?”
“Ta không phải có ý đó, Tiêu đại nhân.”
“Vậy ngươi có ý gì? Tuyên đại nhân!”
“Bắt mấy người đã bắt ngài là tuân theo pháp luật, Tiêu đại nhân.”
“Cứ thế là xong à? Nếu như lúc ấy bản quan chết thì mấy mạng của bọn hắn có thể bồi thường nổi không? Bọn hắn dám to gan phạm tội thì phải nghĩ kỹ hậu quả là gì!”
“Lúc ấy ngài còn chưa phải Hoàng tử điện hạ, bọn hắn cũng không biết.” Tuyên Trọng An lạnh lùng thốt.
Tiêu Bảo Lạc cười haha. Hắn cười lạnh, bực bội nhanh chân vây xung quanh Tuyên Trọng An: “Tuyên đại nhân, Tuyên đại nhân, ta không biết nói ngươi như nào mới được. Ta thật sự không biết, từ lúc nào ngươi đã là hạng người có lòng dạ mềm yếu. Ngươi dám nói, đây là ngươi đối nghịch với bản quan?”
“Bẩm Tiêu đại nhân, ngài là ta tìm trong tay người Phụng gia về.” Hai mắt Tuyên Trọng An nhìn thẳng phía trước, lạnh nhạt nói tiếp: “Nếu ta đối nghịch với ngài thì sẽ không đi tìm.”
“Đó là ngươi nịnh hót, ngươi là… là…” Tiêu Bảo Lạc tức giận vung tay áo: “Chức vụ của ngươi là Hình bộ Thượng thư, đừng tưởng rằng bản quan không biết chủ ý của ngươi!”
“Tiêu đại nhân, ngươi tự trọng.”
“Ta tự trọng cái rắm, ta đã ngứa mắt với ngươi từ lâu rồi.” Tiêu Bảo Lạc nghe xong lập tức nhào đến đánh vào đầu hắn, thủ đoạn quen thuộc, lướt nhẹ đã nhấn đầu Tuyên Trọng An xuống, một tay đấm vào mặt hắn, đánh người đến trở tay không kịp còn hét lên với người bên cạnh: “Mau tới đây giúp ta giữ hắn, để gia đánh!”
Hắn hét đến mức cổ đều đỏ, gân xanh nổi lên, thái giám và thị vệ trong điện hai mặt nhìn nhau. Lúc Tiêu Bảo Lạc bị Tuyên Trọng An giật ra thì bọn hắn mới xông tới.
Tóc của Tuyên Trọng An bị Tiêu Bảo Lạc giật ra. Tiêu Bảo Lạc thấy hắn bị người ta giữ chặt thì vung cả tay chân, đấm vào mặt hắn mấy lần, còn tàn nhẫn mà đạp hắn thêm mấy cước, mãi đến khi Tuyên Trọng An phun ra một ngụm máu lớn, dọa cho Tiêu Bảo Lạc lui về sau mấy bước thì hắn mới dừng tay.
Hắn trợn to mắt, nhìn máu trên mặt đất rồi nhìn Tuyên Trọng An nửa quỳ nửa ngã, lẩm bẩm: “Không thể nào, cứ chết như vậy ư?”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, chột dạ nói với lão Hoàng Đế đang ngồi trên long ỷ không động đậy: “Ngài thấy chứ? Thần đâu dùng sức, tuyệt đối không phải thần đánh chết hắn.”
Hắn vừa dứt lời lập tức chui ra sau lưng lão Hoàng Đế thì mới thở phào.
Lão Hoàng Đế vỗ tay hắn.
Lão Quế Tử than “ôi”, giả vờ như mới nhìn thấy, vội vàng đi đỡ Tuyên Trọng An: “Tuyên đại nhân, ngài không sao chứ?”
Tuyên Trọng An đứng lên, vịn tay lão, nhìn về phía phụ tử Hoàng Đế.
Ánh mắt và khuôn mặt của hắn rất bình tĩnh, cũng bởi vì sự bình tĩnh này mà vết máu nơi khoé miệng hắn càng khiến người ta sợ hãi.
“Bẩm thánh thượng, không có việc gì, thần xin cáo lui.”
Lão Hoàng Đế mở miệng: “Không muốn xin làm chủ?”
“Ngài có thể để thần đánh Tiêu đại nhân một trận không?”
“Để mạng sống của phụ mẫu và thê tộc ngươi đến bù vào là được.”
“Thế thì thần không dám.”
“Cút.”
“Vâng.”
Tuyên Trọng An lui xuống, lão Hoàng Đế kéo Bảo Lạc đang hoảng sợ ngồi xuống rồi nói với hắn: “Con thấy chưa, hắn chính là người có thể nhẫn, con có tin sau này trong triều toàn bộ đều là vây cánh của hắn không? Hắn liệu có thể xem con là quân chủ, trung thành với con không?”
Tiêu Bảo Lạc dứt khoát lắc đầu, không nói một lời.
“Hắn sẽ báo thù, con tin không?”
Lần này, Tiêu Bảo Lạc liên tục gật đầu.
“Con còn dám để thê tử hắn mai mối cho không?”
Tiêu Bảo Lạc ngẩn người rồi từ từ lắc đầu.
“Biết là được.” Lão Hoàng Đế không nhịn được bèn đứng lên, run rẩy sờ đầu hắn: “Việc hôn nhân của con thì trẫm sẽ cố gắng tìm, hắn cũng không thể không nghe lời ta làm việc, tạm thời để hắn sống một thời gian. Chờ con đứng vững trong triều thì ngày trẫm ra đi, trẫm sẽ mang hắn đi cùng. Tin trẫm, Bảo Lạc, triều đình này là của con, thiên hạ này cũng là của con, ai cũng không thể chặn, trẫm cũng không thể để người có bụng dạ khó lường ở bên cạnh con.”
Tiêu Bảo Lạc ngẩng đầu, nhìn lão: “Tuyên Trọng An, có phải hắn rất nguy hiểm?”
“Phải!” Lão Hoàng Đế nặng nề vỗ vai hắn.
Mặc kệ trước kia Bảo Lạc có giao tình với người này như nào, sau này sẽ không thể tiếp tục như vậy. Bảo Lạc không thể tin hắn, nếu Bảo Lạc muốn làm Hoàng Đế sống lâu thì cũng không thể tin hắn.
Lão Hoàng Đế rất hài lòng nhìn mọi chuyện hôm nay, không uổng công lão sắp xếp.
Tuyên Trọng An vừa xuất cung đã ngã lăn ra đất, chờ bọn A Mạc bên cạnh khiêng trở về.
Còn Tiêu Bảo Lạc trở về cung điện mà hắn ở tạm.
Nửa đêm, hắn bật dậy, ngồi trong bóng tối nhìn bàn tay mình, nhủ thầm trong lòng: Nương, con rất giống lão.
Rất giống, giống đến mức bản thân hắn còn sợ.
Giống đến mức hắn còn không biết liệu nghĩa huynh có còn tin tưởng hắn không.
Danh sách chương