“Tương cô cô…”
“Hửm?”
“Nếu Song Uyển không đồng ý thì người sẽ không đi à?” Hứa Song Uyển nhìn bà.
Vu phu nhân hơi sửng sốt rồi cười rộ lên, bà chẳng sợ làm trưởng bối mà bị mất mặt nên liền nói thẳng, “Tự ta đi khác với cháu muốn ta đi cùng chứ.”
Bà giống một con rắn mà dùng gậy đuổi cũng chẳng đi. Năm xưa Hứa lão thái gia có tòng long chi công[1] nên Hứa phủ mới thành danh môn, chứ trước đó ở kinh thành thì Hứa phủ cũng chỉ là hộ nhà nghèo nho nhỏ. Những năm gần đây Hứa lão thái gia coi trọng nhất là sĩ diện; Vu phu nhân biết được không ít chuyện nội bộ Hứa phủ, tính bà tàn nhẫn, nếu động tới bà thì bà cũng dám uy hiếp Hứa phủ.
Mấy năm qua Hứa phủ không thể làm khó dễ bà, cũng chỉ biết thừa dịp mà châm biếm đôi ba câu. Vu phu nhân tuy hung hăng nhưng vẫn là kẻ thông minh, bà chưa chạm tới ranh giới nhẫn nại của Hứa phủ nên Hứa phủ mặc bà bám lấy danh tiếng nhà mẹ đẻ để mưu cầu sự nghiệp cho trượng phu.
Hứa lão thái có bốn thứ nữ. Một người được đưa vào phủ Tĩnh Vương làm quý thiếp, khó sinh mà chết. Một người gả làm kế thất cho tuần phủ Giang Nam, mới treo cổ tự vẫn hai năm trước. Một người gả cho học sinh của Hứa lão thái gia, nhưng vị học sinh này gặp khó khăn, dính líu vào mấy việc bẩn thỉu, cả đời cũng chẳng có hy vọng thăng quan tiến chức; hiện tại đã lâu không hề ghé thăm Hứa phủ. Người cuối cùng có cuộc sống tốt nhất, cũng chính là Vu phu nhân.
Hứa Song Uyển không thích vị cô cô tính tình trơ trẽn này. Không thích, nhưng cũng không đến mức ghét. So với mấy người nhị thẩm thì vị cô cô chỉ muốn giành đồ tốt về nhà mình không phiền phức bằng. Nàng bèn nói, “Vậy cô cô cứ đi.”
“Hả? Thật sao?” Thấy Hứa nhị cô nương đồng ý, Vu phu nhân sửng sốt. Bà không nghĩ nàng sẽ chấp thuận mà lại còn thoải mái như vậy.
“Cô cô ra ngoài lấy ghế ngồi chờ…” Bà tử đứng ở cửa thò đầu vào nhìn hai người, ánh mắt không phải đang dò xét, xong rồi lại nhìn ra ngoài. Hứa Song Uyển đã nghe thấy tiếng động, nàng biết lại có người tới đây nhưng không biết là ai. “Lúc đón dâu thì người cứ đi theo sau là được.”
“Đa tạ nhị cô nương.” Hiện tại Vu phu nhân không đoán được Hứa Song Uyển nghĩ gì nên tranh thủ thời gian đi ra ngoài để lánh mặt trong chốc lát.
Hứa phủ không chào đón bà, khắp nơi đều có người đuổi bà đi. Nếu bà quá lộ liễu mà chủ nhà không khách sáo thì bà sẽ thật sự bị đuổi ra ngoài.
Chỉ đồ đần mới không nắm chặt cơ hội lộ mặt trước những quý nhân mà cả Hứa phủ cũng muốn lấy lòng.
Hứa Song Uyển ngồi ngay ngắn trên ghế. Nàng nhìn ra cửa, trong nháy mắt, từ cửa chính của viện tử liên tiếp truyền đến tiếng người.
Mẫu thân của nàng tới.
Mang theo cả náo nhiệt.
Hứa Tằng thị thức trắng đêm, bận đến nỗi hít thở không thông. Vừa vào khuê phòng của nữ nhi đã thấy nàng cầm bình đồng đang đun lẫn chén trà, mỉm cười nhìn bà, “Mẫu thân tới rồi.”
Hứa Tằng thị miễn cưỡng cười với nàng.
“Mời người ngồi.” Hứa Song Uyển chờ bà ngồi xuống mới bưng trà qua, “Người uống trà đi.”
Hứa Tằng thị cầm chén trà, nhìn lướt qua hạ nhân.
Thấy ánh mắt của bà, hạ nhân trong phòng đều lui xuống.
Hứa Tằng thị đặt chén trà xuống, vuốt vuốt đầu, “Vội quá nên không rảnh ghé thăm con.”
“Hài nhi nghe kể người vì lo chuyện của hài nhi mà cả đêm không ngủ.”
Hứa Tằng thị nhìn nữ nhi thần sắc trầm tĩnh, kính cẩn đứng im, nhất thời không thốt nên lời.
Bà từng dạy nữ nhi phải hành sự điềm tĩnh, đừng để người ta nhìn thấu tâm tư ở đáy lòng; hạ nhân không nắm thóp được thì mới chẳng dám phạm sai lầm. Đây là bản lĩnh của chủ mẫu trong nhà.
Rốt cuộc trò lại giỏi hơn thầy. Đừng nói tùy tiện tức giận, thậm chí chưa ai thấy nữ nhi này của bà nổi giận. Đến tận ngày hôm nay, bà vẫn không nhìn thấu nữ nhi của mình…
Tâm hai người đã tồn tại một tầng ngăn cách thật dày. Nhưng Song Uyển dù sao cũng do tự tay bà dạy dỗ, Hứa Tằng thị dù biết phải từ bỏ nhưng lòng bà vẫn thấy đau.
Bà bi thương nhìn nữ nhi, “Con không trách nương chứ?”
“Người bận rộn vì con, nữ nhi sao dám trách cứ?” Hứa Song Uyển đẩy chén trà về phía trước, “Người uống ngụm trà đi.”
Môi khô nứt thế kia thì e rằng bà chưa hề nghỉ ngơi.
Hứa Song Uyển biết trong phủ có rất nhiều thứ cản đường mẫu thân, sợ là về sau bà sẽ càng khó đi hơn.
Thoạt nhìn, tổ mẫu rất công bằng trong việc quản gia nhưng kỳ thật lại chướng mắt gốc rễ của phu nhân đại phòng. Tằng gia cần dựa vào Hứa phủ, còn nhà mẹ đẻ của mấy người nhị thẩm ít nhiều vẫn giúp được Hứa phủ. Đại ca và đại tỷ có phụ thân chống lưng nên vẫn đứng vững, nhưng nếu Tằng gia không đi lên, mẫu thân của nàng không có người giúp đỡ thì mệnh bà ở Hứa phủ chỉ có thể bị người ta tùy ý chà đạp. Đại ca lẫn đại tỷ chỉ cần bản thân sống tốt, còn lại họ chả quan tâm chìa tay trợ giúp ai, dù người đấy có là mẫu thân ruột thịt đi chăng nữa.
Trước giờ đều như vậy nên lúc nàng hiểu được chuyện này vào hai năm trước, nàng rất thương mẫu thân. Bất chấp mệt mỏi nàng cũng phải giúp mẫu thân đứng vững trong cái nhà này, bất chấp bị mấy người nhị thẩm căm ghét nàng cũng mong mẫu thân được sống thư thả một chút.
Tuy nhiên, dù chính mẫu thân chưa hiểu rõ nhưng Hứa Song Uyển lại nhìn thấu hết thảy. Đại ca mới là báu vật trong lòng bà, đại tỷ cũng là bảo bối để bà lấy lòng phụ thân. Nếu để bà chọn lại, đại ca và đại tỷ vẫn sẽ là lựa chọn của bà.
Mẫu thân lựa chọn hy sinh nàng, trong lòng bà có thương tâm không? Có chứ, nhưng sự thương tâm này chỉ tồn tại khi bản thân bà được bảo đảm và không có trở ngại nào.
Nếu nàng sống chết không muốn gả vào phủ Quy Đức Hầu rồi lập mưu gả cho người khác, khi ấy cơn tức giận của mẫu thân sẽ vượt xa lòng thương tâm và áy náy.
Cho nên, đây là nguyên nhân khiến Hứa Song Uyển ngoan ngoãn nghe lời, cũng không để ý tâm tư của bọn họ dù bản thân có biện pháp để gả cho người mến mộ nàng.
Tội gì phải vậy, cứ để mẫu thân được như mong muốn một lần chót đi.
Mẫu thân thích nàng mà nàng cũng dựa vào bà để lớn lên trong cái nhà này; nàng đã được mẫu thân chiếu cố lẫn sủng ái rất nhiều. Ơn sinh thành và ơn nuôi nấng khiến nàng không thể trở thành nguyên nhân làm mẫu thân ngã ngựa.
“Mẫu thân, uống miếng nước hẵng nói tiếp.” Hứa Tằng thị nhìn nàng chằm chằm, Hứa Song Uyển lại đẩy chén trà. Nàng nhìn đôi mắt đau thương của mẫu thân mang theo nước mắt thì mũi cũng cay cay. Nàng gượng cười, “Môi người khô cả rồi, có chuyện gì người cứ nói, hài nhi ở đây…”
Hài nhi ở đây không đi đâu cả, chờ người mở lời…
Đáng tiếc, câu nói ấy dù muốn Hứa Song Uyển cũng không thể thốt ra.
Lời này không phải nàng muốn nói thì nói. Nàng muốn cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau nhưng không được.
Nàng chẳng phải sự lựa chọn tốt nhất dành cho mẫu thân. Nàng hiểu, nàng chấp nhận.
Nhìn thứ nữ, Hứa Tằng thị nhất thời không nói được gì. Bà quay đầu sang chỗ khác, hai dòng nước mắt chảy xuống.
Thấy sắp phải ra cửa, Hứa Song Uyển biết đây có thể là cơ hội cuối cùng để trò chuyện với mẫu thân… Bỏ qua những việc không thể thay đổi, bỏ qua phụ thân lẫn đại ca và đại tỷ, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau đã nhiều năm; mẫu thân dạy bảo nàng, nàng một lòng yêu thương mà san sẻ khó khăn với bà. Những năm tháng ấy, thời gian hai mẹ con cùng nhau trải qua thật đẹp, để bây giờ nhớ lại cũng khiến nàng mỉm cười…
Mẫu thân đã từng yêu thương nàng như vậy.
“Hài nhi đi rồi,” Hứa Song Uyển nhấc nắp bình trà, lại đẩy về phía trước, “người hãy sống thật tốt. Người không có lỗi với hài nhi. Những năm qua người hao tổn tâm trí giáo dưỡng, trong lòng hài nhi khắc ghi mọi sự yêu thương nhận được từ người. Về sau hài nhi không ở bên người nữa cũng sẽ nhớ từng được người ân cần đối đãi.”
“Song Uyển à…” Hứa Tằng thị quay đầu lại, dùng đôi mắt đang khóc mà nhìn nữ nhi của bà, “Có phải về sau con cũng sẽ khách khí như vậy với nương?”
“Về sau…” Hứa Song Uyển nhìn làn hơi nước mờ mịt bốc lên từ chén trà. Nàng im lặng một hồi mới đưa mắt nhìn mẫu thân, “Hài nhi không biết sẽ gặp được người mấy lần. Nếu có cơ hội được khách khí, hài nhi cũng nguyện ý.”
Hứa Tằng thị thống khổ nhắm nghiền mắt, nức nở, “Nếu, nếu về sau mẫu thân muốn gặp con, có việc nhờ con, con có…”
Có còn nhớ kỹ những hồi ức đẹp này không?
Hứa Song Uyển nhìn mẫu thân. Hứa Tằng thị đang cúi đầu nên không thấy nữ nhi đau đớn nhìn bà.
Suýt chút nữa Hứa Song Uyển đã rơi lệ nhưng nàng cố kiềm chế.
Nàng biết, nhất định phủ Quy Đức Hầu xảy ra biến cố nên vụ hôn nhân mà Hứa phủ tránh không thoát lại có khả năng thành vụ hôn nhân mà Hứa phủ được lợi.
Cả thái tử lẫn vương gia đều dự tiệc cưới thì sao không phải một cuộc hôn nhân tốt đẹp chứ? “Nương, uống trà đi.” Hứa Song Uyển bưng chén trà lên.
Hứa Tằng thị mở mắt ra nhìn ý chí sắt đá của nữ nhi. Bà nuôi lớn nàng nên biết nữ nhi của bà là người quyết đoán hơn bất kỳ ai. “Song Uyển, con không thể thông cảm cho nương một lần nữa sao?”
Đôi mắt Hứa Song Uyển trầm tĩnh tựa mặt nước phẳng lặng, “Mẫu thân, nếu lần này phủ Quy Đức Hầu hồi sinh là giả, ngày mai toàn hầu phủ bị chém đầu, thì người có nguyện ý đón con về không? Người hãy dùng lương tâm để nói với con, nếu ngày mai thánh thượng bảo tổ phụ rằng Hứa phủ vứt bỏ con mới bảo vệ được cả nhà Hứa phủ, bảo vệ được tiền đồ của phụ thân lẫn huynh trưởng, người nói xem, người sẽ đón con về sao?”
Hứa Tằng thị muốn cất tiếng nhưng miệng bà run rẩy nói không ra lời.
Bà biết mình vốn đã lựa chọn, hiện tại bà có thề thốt thì nữ nhi cũng sẽ không tin.
Mẫu thân im lặng, Hứa Song Uyển đặt chén trà xuống. Nàng khẽ thở dài. Xem chừng đoạn tình cảm tri kỷ giữa hai người không thể mang ra ngoài phủ.
Nàng vừa đặt chén trà xuống liền thu tay về rồi cúi đầu cung kính nói với mẫu thân, “Nữ nhi một khi gả đi thì là người của phủ Quy Đức Hầu. Phủ Quy Đức Hầu sống, nữ nhi sống; phủ Quy Đức Hầu chết, nữ nhi chết. Nữ nhi lựa chọn con đường này nên sống hay chết đều sẽ tự mình đi. Mẫu thân cứ coi con là nước tát ra ngoài, hãy quên đi thì hơn.”
Nữ tử tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu[2]. Bất kể thế nào, phủ Quy Đức Hầu muốn nàng, nàng chọn phủ Quy Đức Hầu, nàng không thể vì Hứa phủ mà ăn cây táo rào cây sung.
Nếu mẫu thân muốn được lợi gì từ nàng thì bà tốt nhất đừng trông chờ.
Nàng không tránh được bẫy ngầm cũng đành chịu.
Chú thích
[1] Có công trợ giúp vua.
[2] Ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng.
“Hửm?”
“Nếu Song Uyển không đồng ý thì người sẽ không đi à?” Hứa Song Uyển nhìn bà.
Vu phu nhân hơi sửng sốt rồi cười rộ lên, bà chẳng sợ làm trưởng bối mà bị mất mặt nên liền nói thẳng, “Tự ta đi khác với cháu muốn ta đi cùng chứ.”
Bà giống một con rắn mà dùng gậy đuổi cũng chẳng đi. Năm xưa Hứa lão thái gia có tòng long chi công[1] nên Hứa phủ mới thành danh môn, chứ trước đó ở kinh thành thì Hứa phủ cũng chỉ là hộ nhà nghèo nho nhỏ. Những năm gần đây Hứa lão thái gia coi trọng nhất là sĩ diện; Vu phu nhân biết được không ít chuyện nội bộ Hứa phủ, tính bà tàn nhẫn, nếu động tới bà thì bà cũng dám uy hiếp Hứa phủ.
Mấy năm qua Hứa phủ không thể làm khó dễ bà, cũng chỉ biết thừa dịp mà châm biếm đôi ba câu. Vu phu nhân tuy hung hăng nhưng vẫn là kẻ thông minh, bà chưa chạm tới ranh giới nhẫn nại của Hứa phủ nên Hứa phủ mặc bà bám lấy danh tiếng nhà mẹ đẻ để mưu cầu sự nghiệp cho trượng phu.
Hứa lão thái có bốn thứ nữ. Một người được đưa vào phủ Tĩnh Vương làm quý thiếp, khó sinh mà chết. Một người gả làm kế thất cho tuần phủ Giang Nam, mới treo cổ tự vẫn hai năm trước. Một người gả cho học sinh của Hứa lão thái gia, nhưng vị học sinh này gặp khó khăn, dính líu vào mấy việc bẩn thỉu, cả đời cũng chẳng có hy vọng thăng quan tiến chức; hiện tại đã lâu không hề ghé thăm Hứa phủ. Người cuối cùng có cuộc sống tốt nhất, cũng chính là Vu phu nhân.
Hứa Song Uyển không thích vị cô cô tính tình trơ trẽn này. Không thích, nhưng cũng không đến mức ghét. So với mấy người nhị thẩm thì vị cô cô chỉ muốn giành đồ tốt về nhà mình không phiền phức bằng. Nàng bèn nói, “Vậy cô cô cứ đi.”
“Hả? Thật sao?” Thấy Hứa nhị cô nương đồng ý, Vu phu nhân sửng sốt. Bà không nghĩ nàng sẽ chấp thuận mà lại còn thoải mái như vậy.
“Cô cô ra ngoài lấy ghế ngồi chờ…” Bà tử đứng ở cửa thò đầu vào nhìn hai người, ánh mắt không phải đang dò xét, xong rồi lại nhìn ra ngoài. Hứa Song Uyển đã nghe thấy tiếng động, nàng biết lại có người tới đây nhưng không biết là ai. “Lúc đón dâu thì người cứ đi theo sau là được.”
“Đa tạ nhị cô nương.” Hiện tại Vu phu nhân không đoán được Hứa Song Uyển nghĩ gì nên tranh thủ thời gian đi ra ngoài để lánh mặt trong chốc lát.
Hứa phủ không chào đón bà, khắp nơi đều có người đuổi bà đi. Nếu bà quá lộ liễu mà chủ nhà không khách sáo thì bà sẽ thật sự bị đuổi ra ngoài.
Chỉ đồ đần mới không nắm chặt cơ hội lộ mặt trước những quý nhân mà cả Hứa phủ cũng muốn lấy lòng.
Hứa Song Uyển ngồi ngay ngắn trên ghế. Nàng nhìn ra cửa, trong nháy mắt, từ cửa chính của viện tử liên tiếp truyền đến tiếng người.
Mẫu thân của nàng tới.
Mang theo cả náo nhiệt.
Hứa Tằng thị thức trắng đêm, bận đến nỗi hít thở không thông. Vừa vào khuê phòng của nữ nhi đã thấy nàng cầm bình đồng đang đun lẫn chén trà, mỉm cười nhìn bà, “Mẫu thân tới rồi.”
Hứa Tằng thị miễn cưỡng cười với nàng.
“Mời người ngồi.” Hứa Song Uyển chờ bà ngồi xuống mới bưng trà qua, “Người uống trà đi.”
Hứa Tằng thị cầm chén trà, nhìn lướt qua hạ nhân.
Thấy ánh mắt của bà, hạ nhân trong phòng đều lui xuống.
Hứa Tằng thị đặt chén trà xuống, vuốt vuốt đầu, “Vội quá nên không rảnh ghé thăm con.”
“Hài nhi nghe kể người vì lo chuyện của hài nhi mà cả đêm không ngủ.”
Hứa Tằng thị nhìn nữ nhi thần sắc trầm tĩnh, kính cẩn đứng im, nhất thời không thốt nên lời.
Bà từng dạy nữ nhi phải hành sự điềm tĩnh, đừng để người ta nhìn thấu tâm tư ở đáy lòng; hạ nhân không nắm thóp được thì mới chẳng dám phạm sai lầm. Đây là bản lĩnh của chủ mẫu trong nhà.
Rốt cuộc trò lại giỏi hơn thầy. Đừng nói tùy tiện tức giận, thậm chí chưa ai thấy nữ nhi này của bà nổi giận. Đến tận ngày hôm nay, bà vẫn không nhìn thấu nữ nhi của mình…
Tâm hai người đã tồn tại một tầng ngăn cách thật dày. Nhưng Song Uyển dù sao cũng do tự tay bà dạy dỗ, Hứa Tằng thị dù biết phải từ bỏ nhưng lòng bà vẫn thấy đau.
Bà bi thương nhìn nữ nhi, “Con không trách nương chứ?”
“Người bận rộn vì con, nữ nhi sao dám trách cứ?” Hứa Song Uyển đẩy chén trà về phía trước, “Người uống ngụm trà đi.”
Môi khô nứt thế kia thì e rằng bà chưa hề nghỉ ngơi.
Hứa Song Uyển biết trong phủ có rất nhiều thứ cản đường mẫu thân, sợ là về sau bà sẽ càng khó đi hơn.
Thoạt nhìn, tổ mẫu rất công bằng trong việc quản gia nhưng kỳ thật lại chướng mắt gốc rễ của phu nhân đại phòng. Tằng gia cần dựa vào Hứa phủ, còn nhà mẹ đẻ của mấy người nhị thẩm ít nhiều vẫn giúp được Hứa phủ. Đại ca và đại tỷ có phụ thân chống lưng nên vẫn đứng vững, nhưng nếu Tằng gia không đi lên, mẫu thân của nàng không có người giúp đỡ thì mệnh bà ở Hứa phủ chỉ có thể bị người ta tùy ý chà đạp. Đại ca lẫn đại tỷ chỉ cần bản thân sống tốt, còn lại họ chả quan tâm chìa tay trợ giúp ai, dù người đấy có là mẫu thân ruột thịt đi chăng nữa.
Trước giờ đều như vậy nên lúc nàng hiểu được chuyện này vào hai năm trước, nàng rất thương mẫu thân. Bất chấp mệt mỏi nàng cũng phải giúp mẫu thân đứng vững trong cái nhà này, bất chấp bị mấy người nhị thẩm căm ghét nàng cũng mong mẫu thân được sống thư thả một chút.
Tuy nhiên, dù chính mẫu thân chưa hiểu rõ nhưng Hứa Song Uyển lại nhìn thấu hết thảy. Đại ca mới là báu vật trong lòng bà, đại tỷ cũng là bảo bối để bà lấy lòng phụ thân. Nếu để bà chọn lại, đại ca và đại tỷ vẫn sẽ là lựa chọn của bà.
Mẫu thân lựa chọn hy sinh nàng, trong lòng bà có thương tâm không? Có chứ, nhưng sự thương tâm này chỉ tồn tại khi bản thân bà được bảo đảm và không có trở ngại nào.
Nếu nàng sống chết không muốn gả vào phủ Quy Đức Hầu rồi lập mưu gả cho người khác, khi ấy cơn tức giận của mẫu thân sẽ vượt xa lòng thương tâm và áy náy.
Cho nên, đây là nguyên nhân khiến Hứa Song Uyển ngoan ngoãn nghe lời, cũng không để ý tâm tư của bọn họ dù bản thân có biện pháp để gả cho người mến mộ nàng.
Tội gì phải vậy, cứ để mẫu thân được như mong muốn một lần chót đi.
Mẫu thân thích nàng mà nàng cũng dựa vào bà để lớn lên trong cái nhà này; nàng đã được mẫu thân chiếu cố lẫn sủng ái rất nhiều. Ơn sinh thành và ơn nuôi nấng khiến nàng không thể trở thành nguyên nhân làm mẫu thân ngã ngựa.
“Mẫu thân, uống miếng nước hẵng nói tiếp.” Hứa Tằng thị nhìn nàng chằm chằm, Hứa Song Uyển lại đẩy chén trà. Nàng nhìn đôi mắt đau thương của mẫu thân mang theo nước mắt thì mũi cũng cay cay. Nàng gượng cười, “Môi người khô cả rồi, có chuyện gì người cứ nói, hài nhi ở đây…”
Hài nhi ở đây không đi đâu cả, chờ người mở lời…
Đáng tiếc, câu nói ấy dù muốn Hứa Song Uyển cũng không thể thốt ra.
Lời này không phải nàng muốn nói thì nói. Nàng muốn cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau nhưng không được.
Nàng chẳng phải sự lựa chọn tốt nhất dành cho mẫu thân. Nàng hiểu, nàng chấp nhận.
Nhìn thứ nữ, Hứa Tằng thị nhất thời không nói được gì. Bà quay đầu sang chỗ khác, hai dòng nước mắt chảy xuống.
Thấy sắp phải ra cửa, Hứa Song Uyển biết đây có thể là cơ hội cuối cùng để trò chuyện với mẫu thân… Bỏ qua những việc không thể thay đổi, bỏ qua phụ thân lẫn đại ca và đại tỷ, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau đã nhiều năm; mẫu thân dạy bảo nàng, nàng một lòng yêu thương mà san sẻ khó khăn với bà. Những năm tháng ấy, thời gian hai mẹ con cùng nhau trải qua thật đẹp, để bây giờ nhớ lại cũng khiến nàng mỉm cười…
Mẫu thân đã từng yêu thương nàng như vậy.
“Hài nhi đi rồi,” Hứa Song Uyển nhấc nắp bình trà, lại đẩy về phía trước, “người hãy sống thật tốt. Người không có lỗi với hài nhi. Những năm qua người hao tổn tâm trí giáo dưỡng, trong lòng hài nhi khắc ghi mọi sự yêu thương nhận được từ người. Về sau hài nhi không ở bên người nữa cũng sẽ nhớ từng được người ân cần đối đãi.”
“Song Uyển à…” Hứa Tằng thị quay đầu lại, dùng đôi mắt đang khóc mà nhìn nữ nhi của bà, “Có phải về sau con cũng sẽ khách khí như vậy với nương?”
“Về sau…” Hứa Song Uyển nhìn làn hơi nước mờ mịt bốc lên từ chén trà. Nàng im lặng một hồi mới đưa mắt nhìn mẫu thân, “Hài nhi không biết sẽ gặp được người mấy lần. Nếu có cơ hội được khách khí, hài nhi cũng nguyện ý.”
Hứa Tằng thị thống khổ nhắm nghiền mắt, nức nở, “Nếu, nếu về sau mẫu thân muốn gặp con, có việc nhờ con, con có…”
Có còn nhớ kỹ những hồi ức đẹp này không?
Hứa Song Uyển nhìn mẫu thân. Hứa Tằng thị đang cúi đầu nên không thấy nữ nhi đau đớn nhìn bà.
Suýt chút nữa Hứa Song Uyển đã rơi lệ nhưng nàng cố kiềm chế.
Nàng biết, nhất định phủ Quy Đức Hầu xảy ra biến cố nên vụ hôn nhân mà Hứa phủ tránh không thoát lại có khả năng thành vụ hôn nhân mà Hứa phủ được lợi.
Cả thái tử lẫn vương gia đều dự tiệc cưới thì sao không phải một cuộc hôn nhân tốt đẹp chứ? “Nương, uống trà đi.” Hứa Song Uyển bưng chén trà lên.
Hứa Tằng thị mở mắt ra nhìn ý chí sắt đá của nữ nhi. Bà nuôi lớn nàng nên biết nữ nhi của bà là người quyết đoán hơn bất kỳ ai. “Song Uyển, con không thể thông cảm cho nương một lần nữa sao?”
Đôi mắt Hứa Song Uyển trầm tĩnh tựa mặt nước phẳng lặng, “Mẫu thân, nếu lần này phủ Quy Đức Hầu hồi sinh là giả, ngày mai toàn hầu phủ bị chém đầu, thì người có nguyện ý đón con về không? Người hãy dùng lương tâm để nói với con, nếu ngày mai thánh thượng bảo tổ phụ rằng Hứa phủ vứt bỏ con mới bảo vệ được cả nhà Hứa phủ, bảo vệ được tiền đồ của phụ thân lẫn huynh trưởng, người nói xem, người sẽ đón con về sao?”
Hứa Tằng thị muốn cất tiếng nhưng miệng bà run rẩy nói không ra lời.
Bà biết mình vốn đã lựa chọn, hiện tại bà có thề thốt thì nữ nhi cũng sẽ không tin.
Mẫu thân im lặng, Hứa Song Uyển đặt chén trà xuống. Nàng khẽ thở dài. Xem chừng đoạn tình cảm tri kỷ giữa hai người không thể mang ra ngoài phủ.
Nàng vừa đặt chén trà xuống liền thu tay về rồi cúi đầu cung kính nói với mẫu thân, “Nữ nhi một khi gả đi thì là người của phủ Quy Đức Hầu. Phủ Quy Đức Hầu sống, nữ nhi sống; phủ Quy Đức Hầu chết, nữ nhi chết. Nữ nhi lựa chọn con đường này nên sống hay chết đều sẽ tự mình đi. Mẫu thân cứ coi con là nước tát ra ngoài, hãy quên đi thì hơn.”
Nữ tử tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu[2]. Bất kể thế nào, phủ Quy Đức Hầu muốn nàng, nàng chọn phủ Quy Đức Hầu, nàng không thể vì Hứa phủ mà ăn cây táo rào cây sung.
Nếu mẫu thân muốn được lợi gì từ nàng thì bà tốt nhất đừng trông chờ.
Nàng không tránh được bẫy ngầm cũng đành chịu.
Chú thích
[1] Có công trợ giúp vua.
[2] Ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng.
Danh sách chương