Không nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của trưởng tử, Tuyên Trọng An đã xoay người bỏ đi.
Hắn không bỏ được bọn họ. Bọn họ là cốt nhục của hắn, là những đứa con mà thê tử Uyển Cơ yêu thương sinh ra vì hắn. Hắn nhìn bọn chúng được sinh ra, chăm sóc chúng trưởng thành, đứa nào đứa nấy đều là bảo bối trong lòng hắn, chảy huyết mạch của hắn.
Hắn biết tư vị làm cha.
Hắn cũng từng kiến công lập nghiệp, dốc hết hùng tâm tráng chí của mình, không phụ vinh quang của tổ tông, chưa phụ phó thác của tổ phụ lâm chung…
Mà toàn bộ những việc này đều có nàng bên cạnh.
Nàng ở bên hắn nhiều năm như vậy, hắn đã quen thuộc có nàng kề bên.
Nếu không giữ được nàng, vậy thì ở bên cạnh nàng thôi.
Tuyên Trọng An biết thê tử nghĩ như nào, nhìn sau khi nàng gặp lão Dược Vương, giữa hai hàng lông mày không giấu được sự lo lắng. Hắn giả vờ không biết, ngồi bên cạnh nàng xem sử viết sách, nàng không hỏi rõ, hắn liền không mở miệng.
Ngọc Quân lại đây thương lượng với mẫu thân về việc thành hôn của huynh trưởng, thấy mẫu thân nói chuyện hai mắt vẫn luôn dõi theo phụ thân. Thấy thế, đầu tiên nàng không mở miệng, đợi sau một lần bị phụ thân phát hiện mẫu thân nhìn lén, mỉm cười với mẫu thân. Ngọc Quân bật cười vì sắc mặt xấu hổ của mẫu thân, kề sát bên tai lặng lẽ nói với mẫu thân: “Còn chưa nhìn chán à nương?”
Hứa Song Uyển bị con gái trêu cũng không để ý, trái lại mỉm cười gật đầu: “Chưa chán bao giờ.”
Trước giờ nàng rất giỏi xem sắc mặt của chồng, dù là nhìn lén hay đánh giá chính diện đều là chuyện rất thú vị.
“Cha cũng hay nhìn lén nương đó.”
Nàng không thể nói với con gái rằng sau này nàng không còn nữa, phải thay nàng chăm sóc phụ thân thật tốt, càng không tiện nói rằng sau này nàng không còn, phụ thân cũng sẽ thay mẫu thân nhìn con gái của bọn họ xuất giá…
Ý của trượng phu quá rõ, còn thiếu nước chọc thủng tầng cuối cùng nói toạc ra. Hứa Song Uyển chỉ lo nói toạc thì chuyện sẽ không có đường lui nên càng im lặng không nhắc đến.
“Ngài chính là quá chiều cha, cả nhà chúng ta đều theo ngài thuận theo cha. Ngài xem, ngay cả Ninh Ninh cha còn chẳng tha, Ninh Ninh còn chưa lớn mà cha đã cả ngày đuổi đệ ấy, làm Ninh Ninh lo đến mức…” Ngọc Quân cố ý cáo trạng.
“Vậy con có lo không?” Trước một tuổi, Ngọc Quân còn được bọn họ giữ lại trong phòng. Sau một tuổi, con gái liền bị cha đuổi đến phòng bên cạnh để Thái Hà và nha hoàn bà tử chăm sóc.
“Từng lo ạ…” Ngọc Quân lôi đệ đệ ra nói, không muốn nói đến mừng, do dự không nói nốt vế sau.
Từng lo, nhưng cha yêu thương nàng, nàng đã nhanh chóng buông bỏ.
“Vậy con có trách ông ấy không?”
“Không trách.” Ngọc Quân lắc đầu.
Hứa Song Uyển yêu thương nhìn con gái hiểu chuyện, đau lòng vì con gái bảo bối luôn nghĩ cho cha mẹ.
Vọng Khang Thi Ninh còn có thể càn quấy giải toả khó chịu trong lòng, chỉ có con gái kiên nhẫn thay nàng chăm lo Hầu phủ, chăm sóc phụ thân, chăm sóc mẫu thân. Hai năm nay quả thực vất vả cho con.
“Đừng trách hắn, cha con…” Thật ra hắn cũng có chỗ khó khăn. Một đại nam nhân cõng gia tộc trên lưng, chỉ vì nàng đối xử tốt với hắn một chút, dù bị người lên án cũng phải cắn răng giúp đỡ nàng, muốn gánh vác thay nàng một chút. Nếu như không phải nàng không nỡ thì hắn đã mệt chết rồi.
Nghĩ tới đây, Hứa Song Uyển không nói tiếp, nhưng nàng thoải mái trước sự chấp niệm không giống bình thường của trượng phu.
Trước đó, nàng với hắn còn xa cách, đối xử với hắn chẳng chân thành được như bây giờ, mãi đến ngày tháng hai người bọn họ đoàn kết. Hắn đối xử với nàng tốt bao nhiêu thì nàng liền thương hắn bấy nhiêu. Nàng thương hắn mới một chút thì hắn liền ở bên cạnh nàng không rời, hắn cứ như vậy thì sao nàng nỡ để hắn chịu khổ? Vì thế mọi chuyện đều muốn đứng trước hắn, muốn gánh vác thay hắn một chút.
Bọn họ đầu gối má kề, sưởi ấm cho nhau không chỉ về thể xác, mà còn cả tâm hồn và trái tim.
Nàng đi rồi, chắc hẳn sẽ lấy và mang đi những gì hắn để lại trên người? Hắn không thể hoàn chỉnh thì cớ sao không sợ? Đây đều là những bằng chứng trong những năm bọn họ sống nương tựa vào nhau và yêu nhau sâu đậm.
“Đừng trách cha con, nhé?” Cuối cùng, Hứa Song Uyển chỉ có thể nói với con gái một câu như vậy.
“Vâng.” Ngọc Quân muốn khóc, nhưng cố nhịn.
Sao nàng có thể trách chứ? Trách phụ thân quá thâm tình với mẫu thân, trong mắt chỉ có mẫu thân? Làm sao có thể trách chứ, thân thể phụ thân không khoẻ, khó chịu cả ngày lẫn đêm, người chăm sóc và an ủi đều là mẫu thân. Lúc phụ thân gặp chuyện, chỉ có mẫu thân không màng sống chết chắn trước mặt, hận không thể lấy thân mình ra thay. Mẫu thân vì phụ thân, sinh bệnh đến giai đoạn cuối, khổ sở sống giãy dụa qua ngày cũng phải bên phụ thân thêm một ngày. Phụ thân muốn đồng hành đến chết thì có gì quá đáng? Chuyện này không có gì sai, chỉ là nàng khó tiếp thu.
**
Đêm trước ngày Vọng Khang thành thân, Tuyên Trọng An mặc một thân quan bào tiến cung. Gặp Bảo Lạc, hắn ba quỳ chín bái trước Bảo Lạc, hành đại lễ quân thần.
Bảo Lạc ngồi ở ghế chủ vị giận không thể nhịn nổi. Chờ Tuyên Trọng An hành đại lễ xong, trong lòng Bảo Lạc chẳng chỉ còn khó tin và đau lòng.
Tuyên Trọng An hành đại lễ xong, quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu thấy vẻ mặt đau khổ của Bảo Lạc thì cười giễu: “Không cho vi huynh đứng lên à?”
Bảo Lạc lạnh lùng, một lúc sau mới lạnh nhạt nói: “Ngươi cứ quỳ cho trẫm cả đời đi.”
Tuyên Trọng An vẫn quỳ không đứng lên, duy trì tư thế quỳ nói với Bảo Lạc: “Cứ để ta đi theo tẩu tử đệ đi. Không đi theo nàng, ta cũng chẳng sống nổi hai năm. Dược Vương từng nói ta không sống qua tuổi ba mươi, tẩu tử đệ không tin mấy lời quỷ quái này, dốc lòng chăm sóc ta mới có thể sống sót bình an vô sự. Các đệ không biết chứ, dáng vẻ ta phát bệnh trước kia rất khó coi, tẩu tử đệ thấy ta quá khổ sở, đau lòng đến hoảng hốt. Rõ ràng mình cực kỳ mệt mỏi nhưng vẫn lấy lại tinh thần thay ta chu toàn mọi việc. Đệ nói xem nàng nhanh già có thể là vì ai? Nàng vốn dĩ không nên chịu chung số phận này với ta, nhưng nàng một tay gánh chịu vận rủi của ta, bảo ta làm sao có thể không đau lòng cho nàng.”
“Chính là bởi thế, nàng ấy chu toàn cho ngươi, ngươi không nên lãng phí tâm ý của nàng, nên vì tốt cho nàng mà cố gắng sống tiếp!” Bảo Lạc đập tay vào long ỷ.
“Ta và nàng là phu thê bạc đầu, không phải phụ tử, không phải phụ nữ…” Tuyên Trọng An chống đất đứng lên, thản nhiên nói với Bảo Lạc: “Đời này của tẩu tử đệ quá thiếu thốn. Trong lòng nàng có vết thương, giống như người có thể an ủi trái tim ta chỉ có nàng, người có thể xoa dịu đi vết thương lòng, làm nàng vui vẻ cũng chỉ có ta. Nàng đã theo ta nửa đời trước, nửa đời sau cứ để ta theo nàng đi. Ta là một đại nam nhân, chẳng lẽ còn không bằng một phụ nhân như nàng ư?”
“Trên đời này làm gì có phép tính như vậy.” Bảo Lạc khàn giọng: “Tẩu tử sẽ không đồng ý.”
“Ta xem.” Tuyên Trọng An nghe thế liền mỉm cười: “Đời này của nàng sẽ không làm trái ý ta.”
Bảo Lạc nhìn nghĩa huynh còn cười thoải mái đắc ý, cười khổ ra tiếng: “Ngươi thuyết phục nàng?”
“Không nhắc đến.” Không thể nói là thuyết phục, nhưng nàng cũng cảm thấy thoải mái.
Tuyên Trọng An dùng bữa trong cung cùng Bảo Lạc, giao một vài việc cơ mật cho Bảo Lạc, trước khi rời cung hắn nói: “Trước khi ta tiến cung, tẩu tử đệ bảo ta nói với đệ là mấy đứa Vọng Khang, đến lúc nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, xin ngươi làm thúc phụ bọn chúng chịu chút oan ức, thay chúng ta gánh vách trách nhiệm một chút. Người làm phụ mẫu luôn có lúc bị con cái không thích không hiểu. Trước đó, ngươi cứ để bọn nó chán ghét, chờ chúng nó lớn lên hiểu chuyện lại trừng trị bọn chúng cũng không muộn.”
Bảo Lạc nghe vậy liên tục cười khổ, cười đến mức rơi nước mắt.
Uyển Cơ tỷ tỷ, người dũng cảm xinh đẹp tuyệt trần giống mẫu thân hắn…
Bây giờ, nàng cũng sắp rời xa hắn.
Sao hắn chẳng thể chờ các nàng già đi?
**
Ngày Vọng Khang thành thân, Hứa Song Uyển mặc lễ phục, ngồi cùng trượng phu ở cao đường, nhìn trưởng tử nàng cưới con dâu trưởng…
Năm tháng như thoi đưa, ngày nàng tiến vào phủ Quy Đức Hầu dài đến mức tưởng như đã xảy ra ở kiếp trước, lại giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua…
Nửa cuộc đời nàng đã cùng chung sống chết với trượng phu, cũng không biết cuộc sống của trưởng tử và tiểu trưởng công tử nhà nàng sẽ rầm rộ như nào.
Hai ngày sau khi trưởng tử thành thân, sáng sớm hôm ấy, Tuyên Trọng An gọi thê tử mãi không tỉnh. Hắn đi tới phòng của con út, tự tay mặc quần áo cho Thi Ninh.
Phụ thân chưa từng tự tay cẩn thận mặc quần áo cho cậu như vậy, nhưng Thi Ninh dĩ nhiên hiểu chuyện, yên tĩnh để mặc cho phụ thân mặc quần áo cho cậu như ngày thường. Khi phụ thân ôm cậu ra ngoài, cậu chưa từng bướng bỉnh, ôm cổ nói với phụ thân như vậy: “Lâu lắm rồi cha không ôm con.”
“Con đã lớn, dù là con trai được chiều chuộng cũng không có đạo lý vẫn để cha ôm.”
Thi Ninh không hỏi vì sao hôm nay được ôm. Cả một đoạn đường, cậu vùi đầu vào cổ phụ thân, nhìn cây tùng bách đại thụ trong sân, nhìn cảnh vật quen thuộc, theo cha vào sân.
Cách mẫu thân gần hơn, Thi Ninh ngẩng đầu, nhìn mặt phụ thân rồi hỏi: “Cha có thật sự thích con không?”
“Sao có thể không thích chứ, con là đứa bé nương con liều mạng sinh cho ta.” Tuyên Trọng An ôm sát cơ thể nhỏ trong ngực, nam nhân cả đời mạnh mẽ quả quyết hiếm thấy dịu dàng trước mặt con cái, khẽ hôn lên trán con út, nói: “Con là tiểu nhi tử của ta, là tiểu công tử của phủ Quy Đức Hầu ta.”
“Vậy con cũng thích người là được rồi.” Thi Ninh lại ôm chặt cổ phụ thân. Sau khi vào cửa, hai tay hai chân cậu quấn chặt lấy phụ thân, miệng nghẹn ngào, không muốn đi vào.
Tuyên Trọng An vào cửa, Thi Ninh che mắt không nhìn người. Sau khi được thả xuống, cậu nức nở hồi lâu, không dám nhìn về phía mẫu thân, sau đó chờ huynh trưởng và tỷ tỷ đến, cậu đưa tay về phía tỷ tỷ, khóc to trong ngực tỷ tỷ.
“Nương sắp chết phải không?” Cậu khóc nức nở trong ngực tỷ tỷ: “Đệ có thể chết cùng nương không? Sau này đệ sẽ không làm loạn với nương, không giận hờn cha nữa. Đệ sẽ làm một bé ngoan, có thể đọc sách viết chữ. Nương bảo đệ làm gì thì đệ sẽ làm đó, có thể mang đệ theo cùng không?”
“E là không được.” Ngọc Quân ôm đệ đệ, khóc không thành tiếng.
Vọng Khang chết lặng nhìn mẫu thân nằm bất động trên giường, khí thế của Hầu phủ trưởng công tử sắp ngang phụ thân, lúc này lại ngây người như một tên ngốc.
Đến gần trưa, Hứa Song Uyển mê man tỉnh lại. Cuối cùng, nàng lưu luyến nhìn trượng phu, con cái và người thân một chút rồi từ từ nhắm mắt lại.
Người phủ Quy Đức Hầu đợi đến đêm khuya cũng không đợi được nàng mở mắt.
Ngày thứ hai sau khi thê tử khép mắt, Tuyên Trọng An tự tay chủ trì nhập liệm nàng, ôm nàng đưa vào quan tài, sau đó hắn đứng trước Hầu phủ, đón tiếp sư tỷ muội và sư điệt của nàng khi còn sống, còn có bạn tốt tri kỷ, phu nhân các phủ qua lại thân thiết.
Hắn đợi ở Hầu phủ mấy ngày, chờ từng người đến cúng thắp hương cho nàng. Sau khi gặp mặt bọn họ, nghe họ kể một số điều về thê tử mà trước đây hắn chưa biết, và về những chuyện nhỏ bé nàng làm bên ngoài chưa từng kể cho hắn…
Đây là những chuyện nàng chưa kịp kể cho hắn nghe, hắn cũng chưa kịp hỏi. Dù là nghe từ miệng của người khác, Tuyên Trọng An cũng rất hài lòng.
Chờ người đến thăm thê tử ít đi, cuộc đời này của thê tử cũng sắp kết thúc. Ngay đêm đó, Tuyên Trọng An thắp đèn vào quan tài của thê tử, nắm tay nàng nhắm mắt ngủ, ngủ mãi không tỉnh.
HOÀN.
Hắn không bỏ được bọn họ. Bọn họ là cốt nhục của hắn, là những đứa con mà thê tử Uyển Cơ yêu thương sinh ra vì hắn. Hắn nhìn bọn chúng được sinh ra, chăm sóc chúng trưởng thành, đứa nào đứa nấy đều là bảo bối trong lòng hắn, chảy huyết mạch của hắn.
Hắn biết tư vị làm cha.
Hắn cũng từng kiến công lập nghiệp, dốc hết hùng tâm tráng chí của mình, không phụ vinh quang của tổ tông, chưa phụ phó thác của tổ phụ lâm chung…
Mà toàn bộ những việc này đều có nàng bên cạnh.
Nàng ở bên hắn nhiều năm như vậy, hắn đã quen thuộc có nàng kề bên.
Nếu không giữ được nàng, vậy thì ở bên cạnh nàng thôi.
Tuyên Trọng An biết thê tử nghĩ như nào, nhìn sau khi nàng gặp lão Dược Vương, giữa hai hàng lông mày không giấu được sự lo lắng. Hắn giả vờ không biết, ngồi bên cạnh nàng xem sử viết sách, nàng không hỏi rõ, hắn liền không mở miệng.
Ngọc Quân lại đây thương lượng với mẫu thân về việc thành hôn của huynh trưởng, thấy mẫu thân nói chuyện hai mắt vẫn luôn dõi theo phụ thân. Thấy thế, đầu tiên nàng không mở miệng, đợi sau một lần bị phụ thân phát hiện mẫu thân nhìn lén, mỉm cười với mẫu thân. Ngọc Quân bật cười vì sắc mặt xấu hổ của mẫu thân, kề sát bên tai lặng lẽ nói với mẫu thân: “Còn chưa nhìn chán à nương?”
Hứa Song Uyển bị con gái trêu cũng không để ý, trái lại mỉm cười gật đầu: “Chưa chán bao giờ.”
Trước giờ nàng rất giỏi xem sắc mặt của chồng, dù là nhìn lén hay đánh giá chính diện đều là chuyện rất thú vị.
“Cha cũng hay nhìn lén nương đó.”
Nàng không thể nói với con gái rằng sau này nàng không còn nữa, phải thay nàng chăm sóc phụ thân thật tốt, càng không tiện nói rằng sau này nàng không còn, phụ thân cũng sẽ thay mẫu thân nhìn con gái của bọn họ xuất giá…
Ý của trượng phu quá rõ, còn thiếu nước chọc thủng tầng cuối cùng nói toạc ra. Hứa Song Uyển chỉ lo nói toạc thì chuyện sẽ không có đường lui nên càng im lặng không nhắc đến.
“Ngài chính là quá chiều cha, cả nhà chúng ta đều theo ngài thuận theo cha. Ngài xem, ngay cả Ninh Ninh cha còn chẳng tha, Ninh Ninh còn chưa lớn mà cha đã cả ngày đuổi đệ ấy, làm Ninh Ninh lo đến mức…” Ngọc Quân cố ý cáo trạng.
“Vậy con có lo không?” Trước một tuổi, Ngọc Quân còn được bọn họ giữ lại trong phòng. Sau một tuổi, con gái liền bị cha đuổi đến phòng bên cạnh để Thái Hà và nha hoàn bà tử chăm sóc.
“Từng lo ạ…” Ngọc Quân lôi đệ đệ ra nói, không muốn nói đến mừng, do dự không nói nốt vế sau.
Từng lo, nhưng cha yêu thương nàng, nàng đã nhanh chóng buông bỏ.
“Vậy con có trách ông ấy không?”
“Không trách.” Ngọc Quân lắc đầu.
Hứa Song Uyển yêu thương nhìn con gái hiểu chuyện, đau lòng vì con gái bảo bối luôn nghĩ cho cha mẹ.
Vọng Khang Thi Ninh còn có thể càn quấy giải toả khó chịu trong lòng, chỉ có con gái kiên nhẫn thay nàng chăm lo Hầu phủ, chăm sóc phụ thân, chăm sóc mẫu thân. Hai năm nay quả thực vất vả cho con.
“Đừng trách hắn, cha con…” Thật ra hắn cũng có chỗ khó khăn. Một đại nam nhân cõng gia tộc trên lưng, chỉ vì nàng đối xử tốt với hắn một chút, dù bị người lên án cũng phải cắn răng giúp đỡ nàng, muốn gánh vác thay nàng một chút. Nếu như không phải nàng không nỡ thì hắn đã mệt chết rồi.
Nghĩ tới đây, Hứa Song Uyển không nói tiếp, nhưng nàng thoải mái trước sự chấp niệm không giống bình thường của trượng phu.
Trước đó, nàng với hắn còn xa cách, đối xử với hắn chẳng chân thành được như bây giờ, mãi đến ngày tháng hai người bọn họ đoàn kết. Hắn đối xử với nàng tốt bao nhiêu thì nàng liền thương hắn bấy nhiêu. Nàng thương hắn mới một chút thì hắn liền ở bên cạnh nàng không rời, hắn cứ như vậy thì sao nàng nỡ để hắn chịu khổ? Vì thế mọi chuyện đều muốn đứng trước hắn, muốn gánh vác thay hắn một chút.
Bọn họ đầu gối má kề, sưởi ấm cho nhau không chỉ về thể xác, mà còn cả tâm hồn và trái tim.
Nàng đi rồi, chắc hẳn sẽ lấy và mang đi những gì hắn để lại trên người? Hắn không thể hoàn chỉnh thì cớ sao không sợ? Đây đều là những bằng chứng trong những năm bọn họ sống nương tựa vào nhau và yêu nhau sâu đậm.
“Đừng trách cha con, nhé?” Cuối cùng, Hứa Song Uyển chỉ có thể nói với con gái một câu như vậy.
“Vâng.” Ngọc Quân muốn khóc, nhưng cố nhịn.
Sao nàng có thể trách chứ? Trách phụ thân quá thâm tình với mẫu thân, trong mắt chỉ có mẫu thân? Làm sao có thể trách chứ, thân thể phụ thân không khoẻ, khó chịu cả ngày lẫn đêm, người chăm sóc và an ủi đều là mẫu thân. Lúc phụ thân gặp chuyện, chỉ có mẫu thân không màng sống chết chắn trước mặt, hận không thể lấy thân mình ra thay. Mẫu thân vì phụ thân, sinh bệnh đến giai đoạn cuối, khổ sở sống giãy dụa qua ngày cũng phải bên phụ thân thêm một ngày. Phụ thân muốn đồng hành đến chết thì có gì quá đáng? Chuyện này không có gì sai, chỉ là nàng khó tiếp thu.
**
Đêm trước ngày Vọng Khang thành thân, Tuyên Trọng An mặc một thân quan bào tiến cung. Gặp Bảo Lạc, hắn ba quỳ chín bái trước Bảo Lạc, hành đại lễ quân thần.
Bảo Lạc ngồi ở ghế chủ vị giận không thể nhịn nổi. Chờ Tuyên Trọng An hành đại lễ xong, trong lòng Bảo Lạc chẳng chỉ còn khó tin và đau lòng.
Tuyên Trọng An hành đại lễ xong, quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu thấy vẻ mặt đau khổ của Bảo Lạc thì cười giễu: “Không cho vi huynh đứng lên à?”
Bảo Lạc lạnh lùng, một lúc sau mới lạnh nhạt nói: “Ngươi cứ quỳ cho trẫm cả đời đi.”
Tuyên Trọng An vẫn quỳ không đứng lên, duy trì tư thế quỳ nói với Bảo Lạc: “Cứ để ta đi theo tẩu tử đệ đi. Không đi theo nàng, ta cũng chẳng sống nổi hai năm. Dược Vương từng nói ta không sống qua tuổi ba mươi, tẩu tử đệ không tin mấy lời quỷ quái này, dốc lòng chăm sóc ta mới có thể sống sót bình an vô sự. Các đệ không biết chứ, dáng vẻ ta phát bệnh trước kia rất khó coi, tẩu tử đệ thấy ta quá khổ sở, đau lòng đến hoảng hốt. Rõ ràng mình cực kỳ mệt mỏi nhưng vẫn lấy lại tinh thần thay ta chu toàn mọi việc. Đệ nói xem nàng nhanh già có thể là vì ai? Nàng vốn dĩ không nên chịu chung số phận này với ta, nhưng nàng một tay gánh chịu vận rủi của ta, bảo ta làm sao có thể không đau lòng cho nàng.”
“Chính là bởi thế, nàng ấy chu toàn cho ngươi, ngươi không nên lãng phí tâm ý của nàng, nên vì tốt cho nàng mà cố gắng sống tiếp!” Bảo Lạc đập tay vào long ỷ.
“Ta và nàng là phu thê bạc đầu, không phải phụ tử, không phải phụ nữ…” Tuyên Trọng An chống đất đứng lên, thản nhiên nói với Bảo Lạc: “Đời này của tẩu tử đệ quá thiếu thốn. Trong lòng nàng có vết thương, giống như người có thể an ủi trái tim ta chỉ có nàng, người có thể xoa dịu đi vết thương lòng, làm nàng vui vẻ cũng chỉ có ta. Nàng đã theo ta nửa đời trước, nửa đời sau cứ để ta theo nàng đi. Ta là một đại nam nhân, chẳng lẽ còn không bằng một phụ nhân như nàng ư?”
“Trên đời này làm gì có phép tính như vậy.” Bảo Lạc khàn giọng: “Tẩu tử sẽ không đồng ý.”
“Ta xem.” Tuyên Trọng An nghe thế liền mỉm cười: “Đời này của nàng sẽ không làm trái ý ta.”
Bảo Lạc nhìn nghĩa huynh còn cười thoải mái đắc ý, cười khổ ra tiếng: “Ngươi thuyết phục nàng?”
“Không nhắc đến.” Không thể nói là thuyết phục, nhưng nàng cũng cảm thấy thoải mái.
Tuyên Trọng An dùng bữa trong cung cùng Bảo Lạc, giao một vài việc cơ mật cho Bảo Lạc, trước khi rời cung hắn nói: “Trước khi ta tiến cung, tẩu tử đệ bảo ta nói với đệ là mấy đứa Vọng Khang, đến lúc nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, xin ngươi làm thúc phụ bọn chúng chịu chút oan ức, thay chúng ta gánh vách trách nhiệm một chút. Người làm phụ mẫu luôn có lúc bị con cái không thích không hiểu. Trước đó, ngươi cứ để bọn nó chán ghét, chờ chúng nó lớn lên hiểu chuyện lại trừng trị bọn chúng cũng không muộn.”
Bảo Lạc nghe vậy liên tục cười khổ, cười đến mức rơi nước mắt.
Uyển Cơ tỷ tỷ, người dũng cảm xinh đẹp tuyệt trần giống mẫu thân hắn…
Bây giờ, nàng cũng sắp rời xa hắn.
Sao hắn chẳng thể chờ các nàng già đi?
**
Ngày Vọng Khang thành thân, Hứa Song Uyển mặc lễ phục, ngồi cùng trượng phu ở cao đường, nhìn trưởng tử nàng cưới con dâu trưởng…
Năm tháng như thoi đưa, ngày nàng tiến vào phủ Quy Đức Hầu dài đến mức tưởng như đã xảy ra ở kiếp trước, lại giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua…
Nửa cuộc đời nàng đã cùng chung sống chết với trượng phu, cũng không biết cuộc sống của trưởng tử và tiểu trưởng công tử nhà nàng sẽ rầm rộ như nào.
Hai ngày sau khi trưởng tử thành thân, sáng sớm hôm ấy, Tuyên Trọng An gọi thê tử mãi không tỉnh. Hắn đi tới phòng của con út, tự tay mặc quần áo cho Thi Ninh.
Phụ thân chưa từng tự tay cẩn thận mặc quần áo cho cậu như vậy, nhưng Thi Ninh dĩ nhiên hiểu chuyện, yên tĩnh để mặc cho phụ thân mặc quần áo cho cậu như ngày thường. Khi phụ thân ôm cậu ra ngoài, cậu chưa từng bướng bỉnh, ôm cổ nói với phụ thân như vậy: “Lâu lắm rồi cha không ôm con.”
“Con đã lớn, dù là con trai được chiều chuộng cũng không có đạo lý vẫn để cha ôm.”
Thi Ninh không hỏi vì sao hôm nay được ôm. Cả một đoạn đường, cậu vùi đầu vào cổ phụ thân, nhìn cây tùng bách đại thụ trong sân, nhìn cảnh vật quen thuộc, theo cha vào sân.
Cách mẫu thân gần hơn, Thi Ninh ngẩng đầu, nhìn mặt phụ thân rồi hỏi: “Cha có thật sự thích con không?”
“Sao có thể không thích chứ, con là đứa bé nương con liều mạng sinh cho ta.” Tuyên Trọng An ôm sát cơ thể nhỏ trong ngực, nam nhân cả đời mạnh mẽ quả quyết hiếm thấy dịu dàng trước mặt con cái, khẽ hôn lên trán con út, nói: “Con là tiểu nhi tử của ta, là tiểu công tử của phủ Quy Đức Hầu ta.”
“Vậy con cũng thích người là được rồi.” Thi Ninh lại ôm chặt cổ phụ thân. Sau khi vào cửa, hai tay hai chân cậu quấn chặt lấy phụ thân, miệng nghẹn ngào, không muốn đi vào.
Tuyên Trọng An vào cửa, Thi Ninh che mắt không nhìn người. Sau khi được thả xuống, cậu nức nở hồi lâu, không dám nhìn về phía mẫu thân, sau đó chờ huynh trưởng và tỷ tỷ đến, cậu đưa tay về phía tỷ tỷ, khóc to trong ngực tỷ tỷ.
“Nương sắp chết phải không?” Cậu khóc nức nở trong ngực tỷ tỷ: “Đệ có thể chết cùng nương không? Sau này đệ sẽ không làm loạn với nương, không giận hờn cha nữa. Đệ sẽ làm một bé ngoan, có thể đọc sách viết chữ. Nương bảo đệ làm gì thì đệ sẽ làm đó, có thể mang đệ theo cùng không?”
“E là không được.” Ngọc Quân ôm đệ đệ, khóc không thành tiếng.
Vọng Khang chết lặng nhìn mẫu thân nằm bất động trên giường, khí thế của Hầu phủ trưởng công tử sắp ngang phụ thân, lúc này lại ngây người như một tên ngốc.
Đến gần trưa, Hứa Song Uyển mê man tỉnh lại. Cuối cùng, nàng lưu luyến nhìn trượng phu, con cái và người thân một chút rồi từ từ nhắm mắt lại.
Người phủ Quy Đức Hầu đợi đến đêm khuya cũng không đợi được nàng mở mắt.
Ngày thứ hai sau khi thê tử khép mắt, Tuyên Trọng An tự tay chủ trì nhập liệm nàng, ôm nàng đưa vào quan tài, sau đó hắn đứng trước Hầu phủ, đón tiếp sư tỷ muội và sư điệt của nàng khi còn sống, còn có bạn tốt tri kỷ, phu nhân các phủ qua lại thân thiết.
Hắn đợi ở Hầu phủ mấy ngày, chờ từng người đến cúng thắp hương cho nàng. Sau khi gặp mặt bọn họ, nghe họ kể một số điều về thê tử mà trước đây hắn chưa biết, và về những chuyện nhỏ bé nàng làm bên ngoài chưa từng kể cho hắn…
Đây là những chuyện nàng chưa kịp kể cho hắn nghe, hắn cũng chưa kịp hỏi. Dù là nghe từ miệng của người khác, Tuyên Trọng An cũng rất hài lòng.
Chờ người đến thăm thê tử ít đi, cuộc đời này của thê tử cũng sắp kết thúc. Ngay đêm đó, Tuyên Trọng An thắp đèn vào quan tài của thê tử, nắm tay nàng nhắm mắt ngủ, ngủ mãi không tỉnh.
HOÀN.
Danh sách chương