Tuyên Trọng An vừa trải chăn đã bị Đan Cửu gọi lại. Hai người trò chuyện xong xuôi thì hắn mới đi vào phòng ngủ, phát hiện Vọng Khang đang yên lặng ngồi cạnh giường, lặng lẽ chơi đùa với con ngựa gỗ mà mấy ngày trước tổ phụ làm cho con.

Thấy phụ thân bước vào, Vọng Khang đặt ngón tay lên miệng, nói “suỵt”.

Tuyên Trọng An đi vào, Vọng Khang tiến lại gần thì thầm với cha: “Nương đang ngủ đấy.”

Dứt lời lại nói: “Con ở bên nương.”

Cậu cũng lắc đầu: “Con không làm phiền nương.”

Tuyên Trọng An ngồi xuống đầu giường, bế Vọng Khang lên đùi, cúi đầu nhìn thê tử.

Sắc mặt nàng tái nhợt. Trong mắt Tuyên Trọng An lại càng tái nhợt đến kỳ lạ. Hắn liếc nhìn hai lần, đưa tay chạm vào khuôn mặt ấm áp của nàng, vẫn cảm thấy hơi sợ hãi. Sau đó, cúi đầu áp miệng lên trán nàng, hôn lên nhiệt độ không tính, lại hôn lên đôi môi ấm áp của nàng, trái tim vừa sợ vừa sợ đến mức đau nhói mới bình tĩnh lại.

Vọng Khang nhìn gương mặt khắc khở của phụ thân, cũng cúi đầu học theo phụ thân chạm vào khuôn mặt mẫu thân. Lúc này, cậu mới trở về là đứa trẻ, cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Ngủ đi.” Hắn tự lẩm bẩm: “Lát nữa tỉnh lại nhé.”

Tuyên Trọng An ôm con, nhắm mắt, sờ đầu nàng ở đầu giường một lúc. Một lát sau, hắn mới mở mắt ra, cúi đầu hỏi Vọng Khang: “Con muốn bên cạnh nương hay là đi làm việc với ta?”

Vọng Khang khó xử, nghĩ một lúc, cậu lắc đầu nói: “Con muốn ở bên nương.”

Cậu nói xong thì bĩu môi, tủi thân nói: “Muội muội bị Ngu bà bà ôm sang viện bên cạnh. Nương nói muội muội ở đây không tốt, muội muội không ở đây thì con ở đây.”

Dù sao cũng phải có người bên cạnh nương, nếu không nương ngủ một mình sẽ sợ.

Tuyên Trọng An cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của con một lúc: “Vậy con ở đây, trông thay phụ thân và muội muội nhé?”

“Vâng.” Vọng Khang sờ đầu nhỏ, nói nhỏ: “Phải trông.”

Chờ phụ thân đi, Vọng Khang ôm lấy con ngựa gỗ nhỏ, thấy Văn di lại đây đắp chăn cho mẫu thân, cậu lắc bàn tay nhỏ bé về phía nàng: “Để cháu đắp cho nương.”

Vừa dứt lời, cậu lập tức bò đến bên cạnh mẫu thân kéo chăn cho người rồi lại đặt mông ngồi xuống bên cạnh, học theo phụ thân sờ đầu mẫu thân, sau đó vỗ vỗ vào chăn: “Người ngủ ngon, ngủ đủ thì dậy ăn cơm, đừng sợ. Vọng Khang khoẻ mạnh, Vọng Khang sẽ ở bên người.”

Mẫu thân luôn nói cậu là lò sưởi nhỏ của phụ thân, là tiểu phúc tinh, nên dành nhiều thời gian ở bên cha thì thân thể phụ thân sẽ khoẻ mạnh. Vọng Khang cũng nghĩ rằng mình có thể cáng đáng tất cả, trước ở bên phụ thân, bây giờ cậu muốn ở bên nương đang bị bệnh.

Văn Nhi thấy vậy liền lui sang một bên. Không lâu sau, thấy Thái Hà đỏ mắt đi vào, ra hiệu nàng ấy dẫn theo người hầu hạ bên cạnh ra ngoài: “Qua Thu Đông Đường đi, cô gia cần hỏi chuyện.”

“Vâng.” Thấy Thái Hà tỷ tỷ dứt lời lập tức đến cạnh giường. Chưa kịp hỏi nhiều, Văn Nhi nuốt lời muốn hỏi xuống, dẫn theo người hầu hạ ra cửa.

Ra khỏi cửa, người của Vân Hạc Đường đang đứng dưới hiên nhà, chờ dẫn họ qua.

Tuyên Trọng An đều đã từng gặp người hầu hạ của Thấm Viên, sách sinh hoạt thường ngày vào rạng sáng trong phủ hắn cũng từng xem qua, cũng mới phát hiện ra rằng nửa tháng trước, thê tử đã hết sức cẩn thận, cẩn thận đến mức kể cả thức ăn mặn như dưa muối cũng không dọn lên bàn.

Khi hỏi Thái Hà, mới biết trong khoảng thời gian này, ngay cả trà mà nàng cũng không uống nữa. Trà cho hắn uống đều là nàng tự tay pha uống rồi mới đưa cho hắn.

Ở bên ngoài, Tuyên Trọng An có bọn A Mạc và những người khác lo liệu ăn uống. Về nhà thì do nàng làm chủ. Từ trước đến nay, hắn đều phó mặc hoàn toàn sau lưng cho nàng, không hề đề phòng. Rõ ràng trong công vụ, hắn là người nhìn rõ mọi việc, mà khi về nhà, đủ loại dấu vết lộ ra trước mắt, nhưng hắn không cảm thấy điều khác thường, lại để nàng giấu diếm dưới mí mắt một người từng chủ quản Hình bộ hơn một tháng.

Nàng đúng thật có bản lĩnh.

Tuyên Trọng An vừa giận vừa buồn, nhưng thứ tồn tại trong lòng hắn nhiều nhất chính là sợ hãi.

Nếu nàng thực sự bị hại, với hắn chính là tai ương ngập dầu.

Tuyên Trọng An hỏi mọi người một vòng, lại gọi Ngu nương và Phúc nương tới, hỏi các nàng: “Trong khoảng thời gian này, Thiếu phu nhân gặp hết người trong Thấm Viên một lần, các ngươi không phải hiện ra gì khác?”

Ngu nương và Phúc nương nhìn nhau. Sau đó Phúc nương mở miệng trước, nàng cúi đầu nói với Tuyên Trọng An: “Bẩm trưởng công tử, bọn nô tỳ nhìn ra chút dụng ý của Thiếu phu nhân, nhưng chưa từng nghĩ tới…”

Nàng dừng lại một lát, sau đó nói tiếp: “Bọn nô tỳ còn tưởng Thiếu phu nhân muốn đưa mấy người không thành thật ra ngoài.”

Hạ nhân trong phủ tính ra tương đối ít so với các gia đình giàu có khác, đặc biệt là người hầu của Thấm Viên. Hơn nữa, trong vườn cũng chưa đến ba mươi người, trong đó còn có tám người đang hầu hạ tiểu trưởng công tử sinh hoạt. Tiểu Ngọc Quân vừa sinh ra, bên cạnh Thiếu phu nhân vẫn là người cũ, không điều người đến bên cạnh. Nhưng chính là bởi vì như vậy, người bên cạnh đều xem như là người lâu năm. Dần dần, lại có người có tâm tư khác. Khu vườn này nhìn có vẻ nhỏ, nhưng bên trong có rất nhiều chuyện. Hai người quản sự bọn họ cũng chỉ có thể đè những tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi kia chứ không quản được trong lòng bọn họ. Ngu nương và Phúc nương đều cho rằng Thiếu phu nhân muốn mượn cơ hội nhắc nhở các nàng chứ không có suy nghĩ khác.

Người hầu hạ cũng nghĩ như vậy, cho nên mấy nha hoàn tự cho là thông minh gần đây đều thành thật, thu lại tâm địa gian xảo, không cố ý khoe khoang lấy lòng trước mặt tiểu trưởng công tử, cũng không dám ăn mặc trang điểm lộng lẫy đứng trước cửa giả vờ, chờ trưởng công tử hồi phủ đi ngang qua.

“Có người không thành thật?” Tuyên Trọng An xoa trán, từng tầng một bị lột xuống.

“Có, có hai ba tiểu nha hoàn, lúc trước rất thông minh, lớn thêm hai tuổi, suy nghĩ nhiều hơn…” Ngu nương tiếp lời Phúc nương, mím môi nói: “Tâm cũng lớn.”

Còn bắt chước Thiếu phu nhân nói chuyện trang phục, đáng tiếc vẽ hổ không thành lại thành khuyển. Dáng vẻ kỳ quái khiến người sáng suốt liếc mắt nhìn là biết các nàng đang nghĩ gì.

“Mấy người nào? Tên gì?”

Ngu nương nói tên.

Tuyên Trọng An hơi ấn tượng, gọi A Tham: “Dẫn mấy người này đi thẩm vấn ở Vân Hạc Đường.”

“Vâng.”

A Tham đi rồi, Ngu nương và Phúc nương thấy trưởng công tử hành động như sám rền gió cuốn, trong lòng cũng hơi hoảng hốt. Nhưng trưởng công tử tự mình thẩm vấn các nàng, mà không phải ném các nàng cho Vân Hạc Đường. Các nàng cũng không dám giấu diếm bất kì điều gì, phàm là việc hắn muốn hỏi thì đều tỉ mỉ nói ra.

Lúc này, Tuyên Trọng An mới biết Uyển Cơ đã điều tra chi tiết nội tình của đám hạ nhân Thính Hiên Đường.

Hắn nghe xong, mới phát hiện bản thân không hiểu rõ cái nhà này như hắn nghĩ.

Người trước kia bên cạnh phụ thân hắn là Ngô Thuận, là cháu rể của Đồ quản gia. Nhi tử ông ta mượn thanh danh của phủ Quy Đức Hầu bên ngoài vơ vét tài sản, bị Tiêu Chung biết chuyện, sau đó thông báo cho thê tử hắn. Ngô Thuận bị Đồ quản gia gọi đi dạy dỗ một trận, có lẽ vì thế mà ghi hận thê tử hắn, nhiều lần nói xấu nàng ở trước mặt mẫu thân hắn. Buồn cười nhất chính là, sau khi mẫu thân bị nhốt lại, liên tục gặp hắn, bị thê tử ngăn cản nói nặng lời mới bỏ qua. Cũng là đến lúc đó, phụ thân hắn mới đuổi Ngô Thuận đi. Trước đó, nhi tử của Ngô Thuận phạm tội, bởi vì cha hắn cảm thấy việc nhỏ có thể tha thứ nên để Ngô Thuận trở về quản giáo lại nhi tử, rồi nói với con dâu quản gia một câu: “Tạm tha cho hắn việc này đi. Có bài học này, lần sau chắc chắn hắn không dám tái phạm.”

“Lúc ấy ngài đang điều tra việc Đào phủ, ngày đêm vất vả đến mức bận tối mày tối mắt, ngay cả về nhà cũng ít. Lúc ấy, Hầu gia truyền lời nói đã vạch trần chuyện này, để Tiêu tiên sinh bên phía Thiếu phu nhân nhìn kỹ chút, việc này liền dừng lại. Mãi đến khi xảy ra chuyện của Thiếu phu nhân, lại điều tra, mới tra ra sau lưng Ngô Thuận liên tục hãm hại Thiếu phu nhân. Lòng người bên phía phu nhân dao động cũng bởi vì hắn…” Ngu nương nhìn gương mặt âm trầm của trưởng công tử, lại cúi đầu, nói: “Những việc này đều là Ngô Thuận lén lút làm, Hầu gia cũng không biết. Sau khi nói ra, ngài ấy cũng bảo Thiếu phu nhân dọn sạch người bên cạnh ngài ấy một lần.”

Tuyên Trọng An nhất thời không nói gì.

Chớp mắt, căn phòng không ai lên tiếng, yên tĩnh đến mức làm người sợ hãi.

“Bên phía Thính Hiên Đường không tra ra chuyện gì lớn.” Yên lặng một lúc, Phúc nương kiên trì mở miệng: “Lúc trước, Thiếu phu nhân dọn dẹp nhân thủ, hiện giờ bên kia cũng yên tĩnh.”

Nàng tính toán, về mặt thời gian thì không có gì thay đổi.

“Không tra ra chuyện lớn?” Tuyên Trọng An ngạc nhiên nhìn nàng ấy: “Làm người hầu, hãm hại chủ nhân sau lưng, trong miệng các ngươi thì không phải chuyện lớn?”

Phúc Nương câm miệng, khom lưng không dám nói nữa.

“Vậy cái gì mới tính là chuyện lớn? Nàng chết mới tính là chuyện lớn à!” Tuyên Trọng An giận không kìm nổi, lửa giận giấu kín trong lòng cuối cùng cũng bộc phát, doạ hai lão nhân trong phủ là Ngu nương và Phúc nương sợ hãi đến mức lập tức nằm úp sấp trên mặt đất, mặt kề sát mặt đất, không dám nói gì.

Hộ vệ đứng cạnh cửa cũng siết chặt đao trong tay.

Lúc tỉnh lại, đầu Tuyên Trọng An hơi choáng. Thái Hà vừa thấy nàng tỉnh thì như ngọn cỏ cứu mạng. Không đợi chủ tử đặt câu hỏi, nàng ấy lập tức nói một mạch các chuyện đã xảy ra.

Thái Hà nói đến phần sau, toát mò hôi, gấp đến mức đầu lưỡi không duỗi thằng được, đến nói cũng lắp bắp: “Kiều Mộc và Văn Nhi đều được mời qua Vân Hạc Đường, cũng không biết chuyện gì không đúng. Cô, cô nương, chuyện gì vậy?”

Nàng ấy bắt đầu khóc.

“Đừng vội.” Hứa Song Uyển vừa tỉnh lại liền nghe một đống chuyện vào đầu. Nghe nói trưởng công tử thẩm tra sau hai lượt thì triệu Kiều Mộc và Văn Nhi vào Vân Hạc Đường. Xưa nay hắn không phải người vô cớ gây sự, nàng nói với Thái Hà: “Có lẽ là các nàng ấy biết chuyện nên gọi đi hỏi chút.”

“Còn Đan tiên sinh thì sao ạ?” Nàng ấy lại hỏi.

Thái Hà vội đáp: “Để nô tỳ gọi người qua mời.”

“Ngọc Quân đâu?”

“Nhũ mẫu đang trông ạ.”

“Có khóc không?”

“Khóc…khóc ạ.”

“Ôm qua đây.”

Thái Hà do dự, nhưng chạm phải cái liếc nhìn của cô nương, lại cuống quýt đi ra.

Trong phòng, Vọng Khang đang ngủ bên cạnh mẫu thân cũng tỉnh lại. Cậu dụi mắt rồi nói với nương: “Người muốn bế muội muội ạ?”

“Ầy, con bế không?”

“Bế ạ.”

Hứa Song Uyển xoa mặt con rồi mỉm cười.

Mẫu thân cười khiến Vọng Khang cũng toét miệng cười. Khi Tuyên Ngọc Quân vừa đến, tiểu nữ oa mếu máo nhào vào lòng mẫu thân. Bé chen vào ngực mẫu thân đến mấy lần, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào ngực mẫu thân, không muốn nhúc nhích nữa.

Trái tim lạnh lẽo của Hứa Song Uyển như được sưởi ấm lại. Nàng ôm Ngọc Quân, quay qua cười nhẹ gật đầu với nhũ mẫu cẩn thận nhát gan.

Trước khi sinh Ngọc Quân, nàng bận không ngơi tay, không thể lúc nào cũng cho con bú, cũng rất ít sữa nên tìm cho Ngọc Quân một nhũ mẫu. Khi đó, nàng nghĩ mình đã bạc đãi tiểu nữ nhi, bây giờ ngẫm lại, quả thật vô cùng may mắn.

Đan tiểu Dược Vương cảm khái rằng sự cảnh giác của nàng đã cứu bản thân một mạng. Nàng nghĩ cũng còn may, mấy tháng gần đây tiểu nữ nhi không quá bú nhiều sữa của nàng…

Hứa Song Uyển đã ăn mặc xong xuôi ngồi ở gian ngoài. Đan Cửu đến cùng lúc với trượng phu nàng đi về. Tuyên trưởng công tử vừa vào cửa lập tức lạnh lùng nhìn nàng. Hứa Song Uyển khựng lại, đẩy Vọng Khang ra: “Dẫn cha lại đây.”

Cha cậu không cần cậu kéo mà tự mình lại đây, ngồi xuống bên cạnh nàng. Chỉ là khi Hứa Song Uyển cười với phụ thân đứa bé thì hắn hờ hững quay đầu, nhìn Ngọc Quân đột nhiên khóc to.

“Tiểu Quân nhi sao thế?”

“Để thiếp nhờ Đan tiên sinh xem cho con…”

Nàng vừa dứt lời, Đan Cửu lập tức đưa tay ra: “Tẩu tử, giao cho đệ.”

“Đa tạ.”

Đan Cửu cúi đầu, cẩn thận ôm tiểu cô nương Hầu phủ vào vòng tay. Thấy bé nhếch đôi môi đỏ mọng không vui trợn mắt nhìn hắn, còn đầu nhìn thẳng về phía mẫu thân bé, hắn liền đánh lưỡi hai cái để hấp dẫn sự chú ý của bé.

“A…” Nhưng Tiểu Ngọc Quân không để ý tới hắn, bé vừa rời vòng tay ấm áp của mẫu thân đã khóc ré lên.

Đan Cửu nhân cơ hội nhìn lưỡi và mũi bé rồi nói với Hứa Song Uyển: “Tẩu tử, tẩu muốn hỏi liệu chất độc trên người tẩu có ảnh hưởng gì đến cháu phải không?”

Hứa Song Uyển gật đầu.

Đan Cửu cân nhắc một lúc rồi nói: “Tạm thời tiểu đệ không nhìn ra gì khác, thấy Tiểu Quân nhi cũng đang khoẻ mạnh, tẩu không cần lo lắng quá. Gần đây đệ sẽ ở lại Hầu phủ, xin tẩu tử cho đệ thêm vài ngày để xem cẩn thận, đến lúc đó lại cho tẩu một lời khẳng định, tẩu xem có được không?”

Hứa Song Uyển lập tức vội vàng gật đầu, giang rộng vòng tay về phía hắn.

“Để ta ôm thôi.” Lúc này, Tuyên Trọng An mở miệng.

Ngọc Quân được ôm vào ngực phụ thân vẫn khóc, nhưng sau khi nhìn thấy mẫu thân bên cạnh cha, bé chớp chớp nước mắt, cười e lệ với nương. Được phụ thân vỗ trấn an, bé mếu máo không khóc nữa.

“Xem lại cho tẩu tử đệ đi.” Tuyên Trọng An vừa vỗ về nữ nhi vừa nói, không ngẩng đầu lên.

“Vâng, tẩu tử, xin mạo phạm, bây giờ đệ phải bắt mạch cho tẩu để kê thuốc.”

Đan Cửu bắt mạch kê thuốc hơn nửa canh giờ, trong quá trình đó, Hứa Song Uyển lại bị hắn lấy đi nửa bát máu.

Đến khi Đan Cửu mở thuốc ra, hắn cũng lấy con sâu trắng đã uống máu ra cho bọn họ xem: “Lần này nhất định chắc chắn là sương độc. Hai người xem đi, con sâu trắng đã co lại một đoạn, da trên thân đã héo rũ. Loại sâu này từ khi sinh ra đến khi chết có thể sống một tháng, một tháng của chúng chính là thời gian chúng ta sống cả đời. Từ lúc nó uống máu của tẩu tử đến bây giờ chỉ khoảng hai canh giờ, tính theo thời gian của con người, chính là khoảng ba đến bốn tháng.”

Đan Cửu nhìn con sâu đã co thành một đoạn, bị da chết bọc lại đã không thể nhúc nhích: “Nó không qua nổi đêm nay.”

Đan Cửu nói rất bình thường, nhưng trong đám Thái Hà và một đám người hầu đứng bên ngoài, có người không nhịn được đã nôn khan. Ngay cả Vọng Khang đứng bên cạnh mẫu thân không chịu rời đi cũng che mắt, không dám nhìn nữa.

“Năm đó khi Cao Tông còn sống, trong cung có một sủng phi chết rất kỳ lạ. Đầu tiên là mù hai mắt, sau đó trên người nổi lên nếp nhăn. Thiếu nữ quốc sắc thiên hương chỉ trong một ngày đã biến thành bà lão. Nghe nói, lúc đó hoàng cung còn treo hoàng bảng tìm danh y khắp thiên hạ.” Tuyên Trọng An cầm chén trà, trở tay đặt chén chứa con sâu xấu xí xuống khay trà rồi nói với Hứa Song Uyển.

“Đúng vậy, khi đó sư tổ đệ vừa khéo đuổi kịp, ngài ấy cũng nghe nói chuyện này nên đến kinh thành một chuyến, loại độc dược này cũng được viết trên y thư của Dược vương cốc bọn đệ…” Đan Cửu nói đến đây thì dừng lại: “Đúng là trùng hợp, trước khi đến sư phụ thương lượng với đệ còn nói đến loại độc này.”

Bởi vì bọn họ biết Hứa Uyển Cơ xưa nay không phải người hưng sư động chúng làm phiền người khác, chứ đừng nói đến việc mở miệng xin giúp đỡ. Phàm là nàng nghĩ kỹ lên tiếng nói chuyện, vậy thì tuyệt đối không phải chuyện bình thường. Cho nên lá thư này vừa đến, hai thầy trò bọn họ cũng nghiêm túc thảo luận tất cả khả năng một phen chứ không xem đây là chuyện nhỏ. Sau đó, hắn mới cầm theo hòm thuốc được chuẩn bị đầy đủ, đi suốt đêm vào kinh.

Cũng may, ngộ độc chưa sâu, Dược vương cốc bọn họ còn có thể chữa trị.

Trong cung? Hứa Song Uyển nhìn chén trà, quay đầu nhìn về phía phu quân.

Tuyên Trọng An híp mắt: “Hơn một tháng nay nàng âm thầm tra xét, đã tra ra gì chưa?”

Hứa Song Uyển nghe ra sự tức giận trong giọng của hắn, nàng thầm nghĩ quả nhiên là vậy.

Nhưng nếu chuyện này xảy ra một lần nữa thì nàng vẫn giấu.

Một tháng trở lại đây, hắn hiếm khi được thảnh thơi. Nếu lúc đó hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, nàng lại báo chuyện riêng của mình cho hắn. Chuyện này rất vội, hắn vất vả lắm mới có thể thả lỏng, sao sức khoẻ có thể tốt hơn? Nàng lắc đầu, cũng không bướng bỉnh chống lại hắn, chỉ khẽ nói: “Thiếp sai rồi.”

“Nàng sai ở đâu? Nàng sai cái gì?” Tuyên trưởng công tử lạnh lùng nói.

Phía trước còn có Đan tiểu Dược Vương, trong phòng còn có một đống người hầu. Nàng biết trong lòng hắn tức giận mới nói nàng trước mặt mọi người. Hứa Song Uyển cũng không tranh cãi với hắn, chỉ nhẹ nhàng rũ mắt xuống.

Tuyên Trọng An càng nhìn càng nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì nghe bên ngoài vang lên giọng nói trầm của A Mạc: “Trưởng công tử, thẩm vấn xong rồi.”

“Mau vào đi!” Tuyên Trọng An lập tức đứng lên.

Khí thế trên người hắn bỗng mở ra, doạ Ngọc Quân trong lồng ngực hắn khóc ré lên. Hứa Song Uyển cũng vội đứng dậy, đón Ngọc Quân vào lòng.

A Mạc đi vào, thấy Thiếu phu nhân cũng ở đây, hắn bỗng do dự khi đưa mắt nhìn về phía trưởng công tử.

“Theo ta đến thư phòng.” Tuyên Trọng An vừa nhìn, liền muốn đi ra ngoài.

“Chậm đã.” Hứa Song Uyển há miệng, thấy hắn quay đầu lại nhìn mình, nàng liền cười với hắn: “Tại đây luôn đi.”

Thấy hắn nhíu mày, Hứa Song Uyển ôm nữ nhi kéo góc áo hắn: “Thiếp cũng muốn nghe.”

Ngay khi chuyện này liên quan đến nàng, lại còn liên quan nhiều.

Tuyên Trọng An không nhìn nàng, mà nhìn về phía A Mạc.

A Mạc lắc đầu với hắn. Người nhìn hắn, nhưng đầu lại hướng về phía Thái Hà, khẽ lắc đầu.

Ý này chính là có liên quan đến Kiều Mộc và Văn Nhi được dẫn tới, đó là nha hoàn trung thành nàng dẫn từ nhà mẹ đẻ tới, có thể nói là mấy người cũ cuối cùng bên cạnh nàng…

Tuyên Trọng An lập tức không chút suy nghĩ, rảo bước ra ngoài.

“Đến thư phòng.” Hắn nói.

“Phu quân!” Hứa Song Uyển bế con đứng phía sau hắn.

“Về đi, vào trong đi.” Tuyên Trọng An trách nàng.

Hứa Song Uyển tiến lên hai bước sau lưng hắn.

Tuyên Trọng An quay đầu, hét to lên: “Không nghe hiểu à? Nói nàng trở về, có nghe không?”

Hứa Song Uyển bị hét lớn trong khi chưa làm gì. Nàng không kìm được nước mắt.

“Về đi.” Tuyên Trọng An bị nước mắt của cô chặn đến khàn giọng, lúc nói câu sau thì giọng điệu đã tốt hơn nhiều: “Tý về nói cho nàng biết, nàng bế Ngọc Quân đi nghỉ trước đi.”

“Thiếp đã nghỉ rồi.”

“Nàng nghỉ ngơi như vậy mà gọi là nghỉ ngơi à?” Giọng nói Tuyên Trọng An lại bùng mạnh lửa giận.

“Phu quân, có thể để thiếp nghe một chút được không?” Hứa Song Uyển nói xong, ánh mắt nhìn về phía A Mạc: “Là người bên cạnh ta xảy ra vấn đề phải không? Là Kiều Mộc hay là Văn Nhi?”

A Mạc im lặng, không dám nhìn thẳng vào nàng, chỉ đành cúi đầu xuống.

Lần này, không cần phải nói nhiều cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

“Quả nhiên.” Hứa Song Uyển nhếch môi, bất đắc dĩ nói: “Tra tới tra lui, chỉ là không tra ra người mình.”

Những người không thích mình đều đã lên trời. Ai nấy đều khả nghi, ai nấy đều không có khả năng.

Nàng là người cẩn thận, làm việc từ trước đến nay đều kín kẽ không một lỗ hổng, đặc biệt là cơm áo gạo tiền. Nàng quản lý nghiêm ngặt nhất, phạt nặng nhất, phàm là người qua tay đều là nàng cân nhắc quan hệ lợi hại mới sắp xếp vị trí. Nghe hạ nhân bên kia Thính Hiên Đường không hài lòng với nàng, nhưng tay không vươn đến chỗ nàng được. Người có thể tính toán nàng cũng chỉ có người bên cạnh.

Nàng từng nghĩ tới, nhưng chưa từng nghi ngờ nha hoàn mà nàng dẫn theo.

Mấy người này, đối với nàng không chỉ là hạ nhân, mà còn là người thân đi cùng nàng.

“Là Kiều Mộc hay là Văn Nhi?” Nàng đưa Ngọc Quân vào lòng trượng phu. Lúc này, nàng cũng không giấu được sự bất lực trong lòng, nhỏ giọng nói với hắn: “Chàng bế con đi, thiếp không bế được.”

Ngay sau khi Tuyên Trọng An nhận con, lập tức ôm eo nàng.

“Trưởng công tử, Thiếu phu nhân…” Đám Ngu nương vội vàng tiến lên, dìu người rồi đón lấy Ngọc Quân. Nhưng tiểu cô nương vừa vào vòng tay các nàng thì lập tức khóc. Vẫn là Vọng Khang đi theo chân phụ mẫu trèo lên ghế, để cậu bế muội muội thay các nàng thì lúc đó Ngọc Quân mới ngừng khóc.

A Mạc thấy các chủ tử ngồi xuống thì tiến lên một bước, trầm giọng nói trong ánh mắt ra hiệu của trưởng công tử: “Là nha đầu Văn Nhi kia. Ả ta ở có nhân tình bên ngoài, họ Trịnh, tên Câu. Trịnh Câu nói là nhân sĩ kinh thành, là một hiệu úy trong doanh trại Tây Sơn. Thái Hà, cô có biết người này không?”

Thái Hà đứng một góc, hoang mang lo sợ mờ mịt lắc đầu.

“Thật sự không biết?”

“Không biết,” Thái Hà đờ đẫn nói: “Chưa từng nghe nói.”

Nàng xưa nay không biết, tỷ muội ở chung sớm chiều muốn mạng của cô nương.

“Thật à?” A Mạc ẩn ý nhìn trưởng công tử. Hắn quay đầu lập tức bắt gặp ánh mắt mệt mỏi của Thiếu phu nhân: “Thiếu phu nhân, Trịnh Câu kia chắc là người Hoắc gia, trên tín vật định tình hắn cho Văn Nhi có ấn ký của Hoắc gia trên đó.”

Nói xong, hắn lấy ra một cái khóa bạc, đưa dưới đáy ổ khoá bạc đến trước mắt chủ tử: “Chỗ này có một ký tự, mà rõ ràng ổ khoá này là đồ vật trong cung. Phàm là ngự phẩm đều có ký hiệu. Xin Trưởng công tử, Thiếu phu nhân xem, trên ổ khoá này có một vòng tròn, bên trong có khắc hai ký tự, chính là hai chữ ngự tứ…”

Thấy các chủ tử đều thấy, A Mạc thu vật này lại, sau đó bẩm báo: “Văn Nhi nghĩ thứ này là tình lang kia của ả cố ý đánh cho ả. Hai chữ ở hai đầu. Ả còn nói là thợ kim hoàn đánh nhầm, mù chữ. Hừ, những lời dỗ ngọt như vậy mà ả ta cũng tin.”

Nói đến đây, vẻ mặt A Mạc cũng lạnh lùng: “Ả nói người nọ nói rằng chờ hoàn thành xong xuôi việc giao cho ả thì sẽ mai mối rõ ràng cưới ả về, dẫn ả cao chạy xa bay…”

“Vậy nàng ấy đã đồng ý? Cứ đồng ý như vậy?” Có người mở miệng, trong giọng nói khô khốc mang theo tiếng khóc.

Người nói chuyện là Thái Hà đứng ở một bên, A Mạc gật đầu với cô ấy: “Đồng ý, ả không chỉ đồng ý. Vừa rồi, chúng thuộc hạ còn tìm được một cây kim có độc trong tay ả, còn tìm được một lọ thuốc độc trị giá mấy trăm lượng. Loại độc dược đó chỉ cần nửa giọt là có thể mất mạng. Cây kim kia vừa đâm vào gia cầm thử độc, chỉ trong chốc lát đã chết trên tay thuộc hạ. Thái Hà nương tử, cô nói ả ta đồng ý hay chưa?”

“Tại sao? Vì sao nàng lại làm vậy?” Thái Hà bật khóc.

A Mạc hờ hững nhìn nàng, quay đầu thấy Thiếu phu nhân ngã xuống vai trưởng công tử. Hắn dừng một chút rồi nhìn về phía trưởng công tử.

“Nói tiếp.” Tuyên Trọng An lạnh lùng nói, kể từ khi bắt đầu nghe, hắn đã không có ý định chỉ nghe một nửa chuyện.

Ả nói là Thái Hà nương tử xúi giục ả, nói Thái Hà nương tử là người của Hứa gia lão phu nhân. Không chịu nổi khi thấy Thiếu phu nhân đối xử với mẫu thân ruột thịt như vậy nên âm mưu với nhau, muốn giết Thiếu phu nhân xả giận cho chủ tử của bọn họ… ” A Mạc nói đến đây, thấy trên vai trưởng công tử liên tục rơi nước mắt. Hắn không dám nói tiếp, lại do dự nhìn về phía trưởng công tử.

Tuyên Trọng An kéo nàng vào lòng, lấy tay áo che đầu nàng rồi lạnh lùng nói: “Nói tiếp.”

“Còn nói,” A Mạc không nói nữa, mà tiến lên hai bước, cúi người xuống rồi thì thầm với trưởng công tử: “Độc dược là lần trước Hoàng hậu nương nương đến phủ cho Thái Hà nương tử.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện