“Nghĩa huynh, chúng ta thay phiên nhau đi.” Bảo Lạc nói một câu này.

Tuyên Trọng An ngẩng đầu lên.

“Huynh làm hai năm, trẫm làm hai năm.” Bảo Lạc vừa nói xong lại nở nụ cười: “Có lẽ đến lượt trẫm, bọn họ sẽ nghĩ đến huynh là tốt rồi, đợi đến lượt huynh…”

Đến lượt hắn thì bọn họ phải nhớ rõ điểm tốt của Bảo Lạc Hoàng.

Tuyên Trọng An bị hắn nói cười, hắn vươn tay, muốn vỗ bảo lạc, nhưng tay đến giữa lại nhớ tới thân phận hiện tại của Bảo Lạc, tay dừng lại.

Tuyên Trọng An bật cười vì lời nói của Bảo Lạc. Hắn vươn tay muốn đập vào Bảo Lạc, nhưng giơ tay đến nửa chừng thì hắn sực nhớ đến thân phận hiện tại của Bảo Lạc nên dừng lại.

Nhưng Bảo Lạc vẫn cười tủm tỉm nhìn hắn. Tay hắn vẫn hạ xuống, nhẹ nhàng vỗ vào cổ Bảo Lạc rồi khoác lên vai, đưa người về hậu cung: “Được.”

“Chúng ta phải cứng hơn bọn họ,” Bảo Lạc vừa đi bộ vừa lắc đầu, nói: “Mới có thể trấn áp bọn họ, cũng mới có thể làm chính mình mà không phải để bọn họ dắt mũi đi. Nghĩa huynh, trước đây huynh nói với đệ câu này, hiện giờ đệ đã hiểu.”

“Ý định ban đầu của ta là nếu như đệ không muốn làm vậy thì không làm nữa.” Tuyên Trọng An dẫn hắn đi về phía trước: “Ta đã từng nói với đệ rằng thân là nam nhi phải đội trời đạp đất mới đứng đầu được.”

“Huynh đi mà nói những lời này với đám quan viên mới nhậm chức đi.”

“Cũng không còn mới nữa.” Tuyên Trọng An cảm khái, người mới đã vào triều được nửa năm rồi.

“Sao?” Thay đổi? “Không có gì.” Tuyên Trọng An nghiêng đầu, dịu dàng nhìn hắn: “Chúng ta lấy mình làm gương, thân làm gương mẫu thì đều có thể ngăn chặn được một ít tà khí oai phong này, còn nếu như không chặn được cũng là khó tránh khỏi.”

Trăm ngàn năm qua, làm quan là đại diện cho sự nổi bật hơn người, đại diện cho sự giàu có. Dù cho người có thể làm gương cho binh sĩ vì quốc gia nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không có suy nghĩ về việc thăng quan phát tài.

Nhưng trong số những người này cũng luôn có người lấy dân làm đầu, trong lòng thật sự mang thiên hạ.

Đối với những người lòng dạ phức tạp, chỉ cần toàn bộ nếp sống đều là tích cực; vậy thì bọn họ sẽ chấp nhận một chút, không dám quá trắng trợn không kiêng dè.

Lòng người khó dò, mỗi người một suy nghĩ, còn cách một cái bụng, chẳng ai biết suy nghĩ của nhau. Khoảng thời gian này, Tuyên Trọng An cũng nhận ra được chút tâm tư, nhưng hắn cũng chẳng tức giận. Sau khi suy nghĩ cẩn thận thì hắn cũng có đối sách tương ứng.

Hắn còn định muốn chia ra một Giám sát viện từ phía Ngự sử đài, nhưng trước mắt chỉ là suy nghĩ, còn chưa định làm lớn. Không thể trong lúc mọi người nhiệt tình vì nước vì dân thì lại lấy một nhóm người đến giám thị bọn họ.

Sau này, những việc này sẽ khó tránh khỏi. Tuyên Trọng An đã lên kế hoạch, bây giờ chỉ nói cho Bảo Lạc. Đợi bọn họ thương lượng xong thì việc này sẽ được thực hiện trong âm thầm. Chờ người ta phát hiện ra, nếu như người có tâm tư phát hiện muốn mưu cầu lợi ích trong đó thì cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Cũng chẳng khó nghĩ ra rằng qua vài năm nữa, trong số đám quan viên trẻ tuổi kính ngưỡng hắn, có một số sẽ sợ mất mật khi nghe đến tên hắn.

Sau khi Bảo Lạc nghe hắn giải thích thì cười lạnh lắc đầu.

Lòng người đâu có đủ.

Lúc này đã đến hậu cung, Tuyên Trọng An dừng bước. Bảo Lạc cũng ngừng lại rồi nói với nghĩa huynh: “Tẩu tử đâu? Huynh chịu được thanh liêm, còn tẩu thì sao?”

“Cũng không đến mức thanh liêm. Hai năm nay, Hầu phủ cũng kinh doanh kiếm sống, trong tay tẩu tử đệ cũng có ít ruộng đất cửa hàng.” Còn chưa tới mức ấy, nước trong quá thì không có cá. Tuyên Trọng An cũng không định hà khắc với bản thân, tương tự, hắn cũng chưa đến nỗi bắt quan chức thanh liêm của triều đình tận lực vì quốc gia. Nếu không thì dân chúng còn sống tốt hơn quan chức, không có công danh lợi lộc vậy thì ai còn học hành gian khổ.

“Trong lòng các người hiểu rõ, trẫm cũng không nói nhiều.” Bảo Lạc ôm nữ nhi muốn đi vào trong, đi được hai bước lại quay đầu liếc mắt nhìn Tuyên mặt trắng: “Dù sao trẫm cũng muốn giấu thêm vài rương vàng bạc bảo bối cho Hoàng hậu và nữ nhi của trẫm.”

Tuyên Trọng An giơ tay lên cao, để hắn đi mau.

Bảo Lạc Hoàng mỉm cười, chân sải bước vào trong.

Cung nhân đi theo hắn đều lo lắng: “Thánh thượng, ngài chậm một chút.”

**

Thời tiết tháng chín đã tốt hơn, lá phong cũng đã ngả màu đỏ. Hứa Song Uyển ở trong phủ hai ngày, cũng có tâm trạng nhàn nhã đi dạo trong vườn.

Tuân Lâm nghỉ học ở lớp học nên trở về. Hắn thỉnh an bên mẫu thân xong thì chạy sang phía tẩu tử. Hứa Song Uyển nhặt được một rổ lá phong, nghe Tuân Lâm đọc mấy bài thơ về lá phong. Lúc về, hắn ăn chút đồ ăn nhẹ lấp đầy bụng, nghe Phúc nương tự mình nói nhỏ bên tai bên phía bà bà là nói với công công rằng Tuân Lâm đã sang chỗ nàng. Nàng nghĩ một chút rồi để Tuân Lâm dẫn theo Vọng Khang đi qua.

Có công công thương Tuân Lâm ở đây thì bà bà bị Vọng Khang làm ồn đau đầu cũng sẽ nhịn. Lại có Tuân Lâm thương cháu trai, xem cháu trai là trách nhiệm của tiểu thúc thì Hứa Song Uyển cũng yên tâm.

Gần đây, công công rảnh rỗi ở nhà. Buổi trưa, Hứa Song Uyển dẫn Vọng Khang đi qua dùng bữa với công công bà bà, để cho hai ông cháu ở chung một lúc, đợi đến khi Vọng Khang muốn ngủ trưa thì nàng mới ôm con về. Đến tối cũng là như vậy.

Công công ở đây, Hứa Song Uyển sẽ không tiện ở lại Thính Hiên Đường, nhưng muốn nàng để Vọng Khang ở một mình bên kia quá lâu thì nàng cũng chẳng yên tâm. Nàng sợ Vọng Khang quá nghịch ngợm làm ồn bọn họ. Tuy nhiên, Vọng Khang cũng ở chung với tổ phụ vui vẻ hai canh giờ. Quy Đức Hầu không mệt, Vọng Khang cũng chơi vui cùmg tổ phụ; hai ông cháu cực kỳ hài lòng với sắp xếp này.

Chờ tiểu công tử mang theo tiểu trưởng công tử đi, Ngu nương nói với Thiếu phu nhân đang vừa xoa bụng vừa đọc sách: “Cũng không biết lời này của phu nhân là có ý gì.”

Nàng nghe được lời của Phúc nương.

“Tuân Lâm khó có thể về nhà.” Hứa Song Uyển rũ mắt nhìn sách trên án, lạnh nhạt đáp lại.

“Nếu bà ấy thật lòng nhớ đến thì sẽ nhớ rõ ngày tiểu công tử về.”

“Thời gian không ổn định, bà ấy cũng khó nhớ.” Hứa Song Uyển thấy Ngu Nương còn muốn nói tiếp, lắc đầu với nàng ấy, ngăn nàng nói tiếp.

Ngu Nương im lặng, chỉ đành cười khổ.

Có gì mà không nhớ rõ? Lúc nào Hầu phủ ở công nha, khi nào về, công nha hưu mộc như nào, hưu mộc mấy ngày thì bà đều nhớ rõ ràng. Hầu gia không về thì bà lập tức gọi người đi giục, đổi lại tiểu công tử thì bà chẳng có trí nhớ?

Hứa Song Uyển biết ý của Ngu nương, nhưng đây không phải lời Ngu nương có thể nói. Mặc kệ lời này có rơi vào tai bà bà hay không thì chung quy cũng không tốt.

Nàng còn muốn Ngu nương trung thành và tận tâm với hai công tử Hầu phủ, nhìn bọn họ lớn lên cũng sẽ đau lòng như ở bên cạnh nàng.

Việc này càng không phải chỉ dựa vào Ngu nương oán giận vài câu là có thể thay đổi.

Theo quan điểm của Hứa Song Uyển, thực ra bà bà nàng rất biết làm thế nào để duy trì thân phận của bà ở Hầu phủ. Chỉ cần công công còn yêu thương bà, chỉ cần bà cho người ta biết trưởng công tử của phủ Quy Đức Hầu có năng lực, và tiểu công tử được lòng phụ thân đều sinh ra từ bụng bà thì địa vị của bà ở Hầu phủ vĩnh viễn sẽ không đổi.

Bà bắt được hai điểm quan trọng nhất liền bắt được ba nam nhân quan trọng nhất của Hầu phủ. Bà không quản gia nhưng Hứa Song Uyển hiểu rất rõ, địa vị nữ nhân kiên cố nhất ở Hầu phủ không phải là nàng quản gia mà là bà bà ngồi không.

Nàng chỉ cần dám để bà bà không vừa lòng, mặc kệ nàng vì Hầu phủ bao nhiêu, người đầu tiên ra mặt cho bà bà, nâng đao hướng về nàng chính là công công.

Mẫu thân không thích, phụ thân tức giận. Đến lúc đó, nàng dựa vào sự yêu thích của trưởng công tử thì có thể được kéo dài bao lâu?

Tình yêu là một thứ khó có thể kết thành tình cảm. Không biết tốn bao nhiêu thời gian và công sức, nhưng cứ vơi đi chỉ sau một vài lần cãi vã.

Hứa Song Uyển chứng kiến quá nhiều nên không tranh giành đúng sai trong những chuyện vô nghĩa này. Vả lại, mấy năm nay nàng gả vào phủ Quy Đức Hầu, nàng sống rất tốt với tình tính của bà bà. Nàng đã được lợi, lại đi so đo những chuyện nhỏ nhặt kia thì đó chính là quá tham lam. Đến lúc đó, kết quả cũng chẳng tốt hơn là bao.

Không có ai luôn chiếm mọi lợi ích. Người cầu toàn cuối cùng chỉ có thể nhặt hạt vừng mà mất đi dưa hấu.

“Tuân Lâm không thường xuyên về nhà, trong lòng mẫu thân há có thể không nhớ? Chỉ là Tuân Lâm thân với Vọng Khang, trong nhà cũng chỉ có hai chú cháu bọn họ bằng tuổi nhau. Đệ ấy trở về đương nhiên muốn tìm cháu trai.” Hứa Song Uyển nói một câu với Ngu nương, cũng cho bản thân lời giải thích rồi cúi đầu đọc sách.

Tiêu Chung làm rất tốt việc nàng giao cho. Cũng may, Hứa Song Uyển để người này làm việc dưới trướng mình hơi làm thiệt người ta.

Nàng nghĩ người cẩn thận như vậy, nên quy tụ dưới trướng trượng phu mới là chuyện tốt.

**

Hứa Song Uyển đã mang thai đến tháng mười, cũng đã sắp đủ tháng. Trước đó, trong lòng nàng lo nghĩ nhiều chuyện nên mấy tháng đầu thân thể cũng không thoải mái, gầy đi nhiều. Nhưng lúc này, bụng nàng không lớn, đứa bé trong bụng cũng rất ngoan ngoãn không làm ầm ĩ. Nàng ngủ đủ, tinh thần cũng hồi phục, vẻ tiều tuỵ trước đó do nghĩ nhiều cũng biến mất.

Hồ đại phu và thái y trong cung phái tới đã đến bắt mạch cho nàng vài lần. Lúc này, là nam hay nữ thì bọn họ cũng dám nói, đứa nhỏ là nữ nhi.

Hứa Song Uyển cũng không giấu diếm, thả ý tứ ra ngoài.

Tuyên trưởng công tử đã ngóng trông một đứa con gái từ lâu. Nghe đại phu nói xong thì lòng cũng thả lỏng, chỉ vào bụng cười nói với Vọng Khang: “Biết chưa? Em gái trong bụng nương con mới là bảo bối của ta. Con ấy, không chọc giận ta thì còn đỡ, nếu như cứ tiếp tục…”

Vọng Khang nhếch răng trắng rồi vọt tới hướng phụ thân, ôm chân người, ngước đầu nhỏ lên rồi lập tức hét ầm lên: “Mới không phải, em gái là bảo bối của con.”

Tuyên Trọng An bất ngờ, sửng sốt không thôi, phản ứng lại liền cắn răng ôm lấy cái mông nhỏ nghịch ngợm của con: “Từ khi nào khuê nữ của ta thành bảo bối của con?”

“Là con mỗi ngày nhìn em, che chở em, nuôi em. Không phải của con chẳng lẽ là của người?” Tháng mười vừa qua, Vọng Khang mới tròn hai tuổi. Không ngờ, em gái sẽ đến sau sinh nhật cậu. Cậu coi như em gái là nương cho mình, còn cố gắng nói rõ với phụ thân về chuyện này: “Con sinh vào tháng này, nếu em gái sinh vào tháng sau thì đó là của con.”

“Đây là đạo lý nhà nào?”

“Đạo lý của Vọng Khang đấy.”

“Ai dạy?” Tuyên Trọng An nheo mắt lại.

Vọng Khang vuốt mông, bĩu môi không nói lời nào.

Tuyên Trọng An bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của con: “Đây là con tự nghĩ ra rồi nguỵ biện chứ gì?”

Vọng Khang thè lưỡi với phụ thân.

Tuyên Trọng An cãi nhau với con. Con không sợ phụ, quả nhiên phụ thân không đứng đắn ôm cậu đến bên người mẫu thân rồi cù cậu, chọc cho Vọng Khang đạp chân cười khúc khích, cười đến gần sặc dưới nanh vuốt của phụ thân: “Vâng… Đúng rồi, là Vọng Khang tự nghĩ ra…”

Hai cha con làm loạn xong rồi Tuyên Trọng An cõng con đến thư phòng dạy cậu bài tập. Hai cha con vô cùng thân thiết, Vọng Khang còn nói với phụ thân: “Con nói với nương, bây giờ cha mặc quần áo cho con, chờ con già đi thì con sẽ mặc quần áo cho cha, con còn phải giấu thức ăn ngon cho cha ăn, chờ cha ăn no thì con mới ăn.”

Mạnh miệng nói xong, Vọng Khang còn không quên dặn phụ thân cậu một câu: “Người phải nhớ kỹ chừa lại ít cho con, đừng có mà ăn hết.”

Tuyên Trọng An dở khóc dở cười, cũng không biết mưu mô của con học theo ai.

Có em gái, Vọng Khang vui mừng hơn hẳn. Buổi trưa hôm đó, Hứa Song Uyển để con ở lại Thính Hiên Đường ở bên tổ phụ còn nàng có việc về Thấm Viên trước một bước liền thấy Vọng Khang oa oa khóc to được Phúc nương rất lo lắng ôm trở về.

Trên trán Phúc nương còn đang chảy máu.

Nhìn thấy nàng, Phúc nương ôm Vọng Khang từ ngoài cửa vọt vào, trong mắt lấp loé nước mắt: “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân…”

“Nương!” Nhìn thấy nương, Vọng Khang khóc đến tức giận không thở nổi liều mạng duỗi tay về phía mẫu thân. Không chờ mẫu thân tới ôm thì người cậu đã nhào ra hơn nửa.

Trước mắt Hứa Song Uyển nhất thời tối sầm lại, tay mờ mịt duỗi về phía trước. Nàng ôm Vọng Khang dưới sự nâng đỡ của nha hoàn phía sau, đứng yên một chỗ.

“Có chuyện gì vậy?” Nàng hỏi, hỏi xong thì mới phát hiện mình vốn dĩ chưa lên tiếng, âm thanh vẫn nghẹn ở cổ họng.

“Nương, không cần, đừng…” Vọng Khang ngồi lên đùi nương rồi giãy dụa đứng lên, muốn ôm cổ nương.

“Là phu nhân,” Phúc nương nhìn Vọng Khang khóc đến cực kỳ đau lòng, nước mắt tuôn trào: “Là phu nhân nói với Vọng Khang là nữ nhi thì không cần, muốn ném xuống sông. Vọng Khang, Vọng Khang cãi một câu thì phu nhân đẩy tiểu công tử một cái, nói không nghe phu nhân thì không phải cháu trai tốt của phu nhân. Vọng Khang sợ hãi, khóc nói muốn trở về tìm ngài…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện