Những ngày tháng này Bảo Lạc nổi nóng, ngày nào mặt cũng xám xịt như tích nước. Hắn nhìn thấy Uyển Cơ thì mới thả lỏng, trong lòng cảm thấy oan ức, vừa nhìn thấy nàng bèn mếu máo gọi: “Tẩu tử…”
Tẩu tử, bọn họ đều bắt nạt đệ.
Khuôn mặt hắn nhỏ, cả mũi và miệng đều nhỏ xíu, kết hợp với vẻ mặt âm u; dáng vẻ nói thế nào cũng chẳng hề dễ nhìn. Hắn bày ra vẻ oan ức gọi nàng, thật đúng khiến người ta cảm thấy hắn tủi thân.
Hứa Song Uyển cảm nhận được toàn bộ cảm xúc của hắn, ngây người rồi bật cười.
Nàng vẫn không hiểu vì sao Bảo Lạc thân thiết với nàng như vậy, khó nói là thật sự coi nàng là mẫu thân. Trong lòng Hứa Song Uyển buồn cười nhưng lúc đối xử với Bảo Lạc càng thật lòng thật dạ hơn.
Trên đời này, cái gì cũng có thể trù tính được. Hôm nay không có thì ngày mai có thể cố gắng giành lấy, có lẽ chỉ có tình cảm chân thành là thứ được sắp đặt sẵn ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng là thứ khó kiếm nhất.
Hứa Song Uyển là người chân thành, sẽ dốc lòng đối đãi với người khác. Trong thời buổi hỗn loạn mênh mông ngày nay, cũng nhờ có tấm chân tình này mà nàng có thể nhận lại sự đối xử thật tâm, đáng quý từ người khác.
Hiện giờ nàng đối xử với Bảo Lạc cũng như thế, bởi vì Bảo Lạc thật lòng nên nàng cũng thân thiết hơn.
Hứa Song Uyển đi vào, Bảo Lạc liền để nàng ngồi xuống. Nàng nhìn trưởng công tử bên cạnh, thấy khoé miệng hắn vẫn là nụ cười nhạt, cũng không mở miệng, bèn nhìn Bảo Lạc ở phía đối diện, lên tiếng: “Sao thế?”
Bảo Lạc mừng rỡ: “Bọn họ bắt nạt đệ!”
Có thể xem đây là cơ hội để hắn cáo trạng.
Hứa Song Uyển bật cười lắc đầu.
“Thật, bọn hắn bắt nạt đệ, tin đệ đi, không tin tẩu hỏi Tuyên… Tuyên tướng.”
Tuyên tướng ngước mắt, liếc mắt nhìn hắn, khoé miệng nhếch lên, cười giễu.
“Ngươi có ý tứ gì?” Bảo Lạc vỗ bàn.
“Chiều hôm qua hắn đến nhà Ngô các lão, buổi trưa dùng cơm ở nhà ông ta, buổi tối cũng dùng thêm một bữa, lại còn ôm hai bình hoa ở nhà Ngô các lão về…” Tuyên tướng nở nụ cười nhạt với Tuyên phu nhân, nói tiếp: “Nói hai cái bình hoa là phí dùng bữa với Ngô các lão.”
Tuyên tướng cười lạnh: “Đúng là mất mặt.”
Lần này, Hoàng Đế bị tức chết, vỗ bàn hét lên: “Có bản lĩnh thì huynh đi mà đòi tiền bọn hắn đi? Ta kiếm tiền cho huynh mà huynh còn xem thường ta, có bản lĩnh thì huynh đến mà làm Hoàng Đế, huynh có năng lực thì kiếm ít tiền cho ta đi!”
Bảo Lạc bực bội đến mức bỏ qua cả xưng hô trẫm.
Hai mắt nhỏ của Bảo Lạc đều đỏ lên vì tức giận, Hứa Song Uyển thấy hắn thật sự bực mình, bèn thu lại nụ cười trên mặt, nói: “Thiếp nghe nói, hiện giờ hai người rất túng thiếu.”
“Vâng, kinh tế eo hẹp.” Bảo Lạc nhìn nàng, hắn tỏ vẻ đáng yêu nghe nàng nói chuyện, cái mông dịch về phía nàng, nói: “Tẩu tẩu, người không biết chứ, Bát Tiếu muốn đến Liễu Châu làm tri phủ, đệ muốn cho hắn ít bạc và lương thực đi đường, mà hiện giờ cả lương thực và bạc đều kiếm không ra. Buồn chết đệ rồi, ngày nào đám sâu mọt trong triều cũng thay đổi biện pháp moi bạc cho lão… lão…”
Bảo Lạc miễn cưỡng nuốt ba chữ “Lão súc sinh” xuống, đổi một cách nói khác: “Làm đại táng cho người chết, đệ làm gì có bạc mà tiêu xài lung tung? Vào lúc này không thể giết sạch bọn hắn nên đệ đành nghĩ biện pháp khác để moi bạc của bọn hắn.”
Bảo Lạc nói đến đây bèn phấn khởi hẳn lên, tiếp tục nói với Hứa Song Uyển: “Bọn hắn cho là quấn lấy đệ thì không cho đệ làm chính sự, đệ sẽ phải cầu xin bọn hắn tha thứ. Bọn hắn nghĩ hay lắm, bọn hắn cảm thấy kéo chân đệ là tốt? Được, đệ sẽ theo ý bọn hắn, cứ từ từ mài, đệ không mài vụn tim gan bọn hắn thì đệ không phải Tiêu Bảo Lạc.”
Hứa Song Uyển thấy hắn tự nói tự giải quyết vấn đề của bản thân, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Vị tân hoàng này thật ra rất thông minh, hắn than phiền với nàng chẳng qua là để thêm thân thiết mà thôi.
Hắn chưa chắc yếu đuối hơn bất kỳ ai.
Giống trưởng công tử nhà nàng, chưa chắc yếu đuối hơn ai, chưa chắc không thể tự giải quyết vấn đề, chưa chắc không chịu khổ được. Có đôi khi hắn nói mấy câu vô lại trêu đùa nàng, chẳng qua chỉ muốn nhìn xem nàng có bằng lòng ở bên cạnh hắn hay không.
Người chịu nhiều gánh nặng thì càng cô đơn.
“Tẩu tử, tẩu nói xem đệ có lợi hại hay không?” Bảo Lạc đưa đầu tới, mắt đỏ hoe lấp loé ánh sáng.
Hứa Song Uyển lập tức gật đầu: “Lợi hại chứ, rất lợi hại.”
Bảo Lạc mỉm cười, còn đắc ý gật đầu với nghĩa huynh.
Nhìn đi, thiên hạ này không có hắn không được, nghĩa huynh muốn làm đôi ba việc, chẳng lẽ không cần dựa vào hắn? Bảo Lạc càn quấy, làm Hoàng Đế mà không ra Hoàng Đế, Tuyên Trọng An cũng chẳng có cách nào quản hắn quá nhiều, cũng chỉ có thể khiển trách hắn hai câu vào lúc hắn quá đáng. Bảo Lạc không nghe, hắn cũng đành như thế; suy cho cùng, Bảo Lạc không đi theo con đường chính đáng, hắn ngồi lên ngôi vị này cũng bởi có việc muốn hoàn thành. Tuyên Trọng An nghĩ đến đây bèn càng cảm thấy khó nói, đành bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêng đầu rồi nói với Uyển Cơ: “Đệ ấy đã làm càn đủ rồi, nàng thân là tẩu tử của đệ ấy thì phải có trách nhiệm quản giáo, không nên để tuỳ theo tính tình đệ ấy, càng không thể bỏ mặc.”
“Thiếp…”
Hứa Song Uyển lắc đầu với Bảo Lạc, cũng nghiêng đầu đáp lại trượng phu: “Trong lòng Bảo Lạc tự có tính toán, đệ ấy đâu phải người làm càn.”
Bảo Lạc nghe xong bèn toét miệng cười.
Trò chuyện một lát, Bảo Lạc mới hỏi Hứa Song Uyển: “Tẩu tẩu, đệ nghe nghĩa huynh nói, gần đây tẩu bận rộn không nghỉ ngơi vì chuyện của thê tử đệ, tẩu đã nhìn trúng ai chưa?”
Hứa Song Uyển gật đầu: “Rồi.”
“Ai vậy?”
“Trưởng nữ của Trấn Bắc đại tướng quân Tề tướng quân Tề Quảng Hán.”
“Đó là tuyệt thế giai nhân à?” Bảo Lạc vừa nói xong bèn nhìn về phía nghĩa huynh: “Nghĩa huynh, huynh từng nhìn người chưa? Có phải là tuyệt thế giai nhân không?”
Tuyên Trọng An lắc đầu.
“Chưa nhìn à?” Vẻ mặt Bảo Lạc lộ vẻ thất vọng, nhìn lại phía Hứa Song Uyển: “Tẩu tử, nghĩa huynh không nhìn giúp đệ à?”
Hứa Song Uyển mỉm cười: “Ngoại trừ ta, chàng ấy không dám nhìn nữ tử khác nhiều.”
Bảo Lạc trợn to hai mắt nhỏ xíu. Một lúc sau, hắn quay đầu sang, lén lút cười to, đầu giương cao lên, hai bả vai liên tục run rẩy.
Ồ, hoá ra là người sợ tẩu tử, cũng không biết bình thường ngang ngược trước mặt mình gì không biết.
“Ta đã nhìn giúp đệ rồi, là cô nương xinh đẹp tuyệt trần.” Hứa Song Uyển thấy hắn nghiêng người, cười đến mức ngả nghiêng bèn dở khóc dở cười liếc nhìn trưởng công tử rồi mới lên tiếng.
“Được được được, tẩu tử nhìn thay đệ là được.” Hai bả vai Bảo Lạc vẫn run rẩy, cười nói.
“Đệ cũng phải tự mình nhìn xem.”
“Hả?”
“Ngày mười hai tháng mười là ngày giỗ của Tề lão tướng quân. Hằng năm, Tề đại cô nương đều lên núi tế bái tổ phụ của nàng ấy, chỗ đó cách núi săn không xa lắm. Nếu ngày ấy đệ rảnh rỗi, không ngại thì ra ngoài giải sầu một lát, đệ xem như nào?” Hứa Song Uyển nhỏ nhẹ nói.
“Hoá ra tẩu tử đã nghĩ kỹ cho đệ rồi?” Bảo Lạc mỉm cười.
Hứa Song Uyển gật đầu: “Ngoài nàng ấy, tẩu tử còn thấy hai cô nương khác cũng được, nhưng xếp sau nàng ấy. Đệ cứ nhìn trước, nếu như không vừa mắt thì xem sau.”
Nàng chưa đề cập tới hai người khác vội, cứ từng bước một.
“Được, đệ nghe tẩu tử.”
Hứa Song Uyển thấy hắn không có vẻ không hài lòng thì lòng cũng thả lỏng.
Buổi trưa, nàng và trượng phu dùng cơm với Bảo Lạc. Sau khi ăn xong thì nàng muốn về, Tuyên Trọng An không cho nàng về, để nàng sang cung Trần Thái phi ngồi một lát, chờ hắn nói xong việc với Bảo Lạc thì sẽ về cùng nàng.
Sau khi nàng rời đi, Bảo Lạc bèn hỏi nghĩa huynh: “Thái phi nương nương không thích nữ nhi của Trấn Bắc đại tướng quân, tẩu tử có biết không?”
“Nàng ấy biết.”
Bảo Lạc gật đầu, biết là được.
“Đệ cũng biết?”
Bảo Lạc không còn vẻ mặt gian xảo vui vẻ như trước mặt nghĩa tẩu, lúc này trên mặt hắn không lộ vẻ mặt khác, khuôn mặt bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn: “Vừa nhìn là biết.”
Nói một câu là đủ hiểu.
“Không nên coi thường tẩu tử đệ, bất kể việc gì thì nàng ấy đều nắm chắc trong lòng. Nàng ấy cảm thấy nữ nhi Tề gia được thì đương nhiên có đạo lý của nàng, đệ tự đi xem là biết.”
“Cũng không cần đặc biệt đi nhìn, tẩu tử quyết định là được rồi.”
“Vẫn nên đi nhìn một cái đi, đệ nhìn qua thì ta cũng mới yên tâm. Lúc ở nhà, tẩu tử đệ cũng nói với ta là chỉ có đệ gật đầu thì nàng ấy mới quyết định thay đệ. Trước kia, ta để nàng ấy ôm đồm việc thành thân của đệ cũng chính là có ý này, bên cạnh đệ có người vừa ý, giống như tẩu tử đệ ở bên ta ấy, có người sưởi ấm lòng thì những ngày tháng này của chúng ta cũng thoải mái hơn.” Tuyên Trọng An lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Bảo Lạc tốt hơn rất nhiều. Hắn ngước mắt nhìn huynh trưởng, im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Đệ cũng chẳng biết mình có vận may ấy hay không.”
Hắn cũng muốn có một người sưởi ấm trái tim, bản thân hắn quá khổ, cũng quá cô đơn rồi. Hắn thường xuyên tỉnh lại vào lúc nửa đêm, lặng nhìn bóng tối vô tận, luôn cảm thấy trong đó có một con ác quỷ đang trốn có thể gặm nhấm linh hồn hắn, một con ác quỷ sẽ biến hắn trở thành người giống như lão súc sinh.
Khi hắn ngủ một mình trên long sàng, đã ngờ ngợ hiểu ra vì sao lão súc sinh thích rượu ngon và ôm mỹ nhân không rời tay.
Không uống nhiều, trong vòng tay không ôm ai thì cái khoảng trống rỗng xung quanh có thể chôn vùi một người, quan tâm ai thật lòng, ai không thật lòng? Đến lúc chìm sâu vào men rượu thì ai lại quan tâm, quản ngày sau làm chi.
Bảo Lạc thật sự sợ ngày sau mình sẽ trở thành người như vậy, hôm nay có rượu hôm nay say.
“Đệ có.” Tuyên Trọng An gật đầu với hắn, nói: “Đệ vẫn luôn có.”
Khoé miệng Bảo Lạc nhếch lên, có vẻ vui mừng.
Cũng đúng, hắn có mà.
Hắn có mấy người Cẩn ca, còn có nghĩa huynh, về sau còn có nhiều nghĩa tẩu mạnh mẽ như nghĩa huynh. Bọn họ đều tính toán thay hắn, tận tâm vì hắn.
“Huynh uống hớp trà đi.” Bảo Lạc nghĩ đến đây bèn vui vẻ hẳn lên, xách ghế ngồi bên cạnh nghĩa huynh, ghé sát vào Tuyên Trọng An, nói: “Huynh đừng buồn vì chuyện không có bạc, đệ đã nghĩ cách thay huynh rồi. Bọn hắn muốn mài đệ, mài đi, bọn hắn nói mát cứ như không biết xấu hổ ấy. Bọn hắn không biết xấu hổ, vậy thì đệ sẽ học bọn hắn, cũng không thể để bọn hắn không biết xấu hổ, còn đệ thì biết chứ?”
Tuyên Trọng An không nhịn được bèn gõ vào đầu hắn: “Đệ là Hoàng Đế.”
“Cổ hủ!” Bảo Lạc khinh thường: “Các huynh chính là loại người này, già đầu mà tự cao tự đại, cái gì mà phong độ quân tử, hải nạp bách xuyên*, không dung được việc của thiên hạ. Những câu nói này rất êm tai, nhưng có thể ra bạc không? Có thể để bọn hắn như bé ngoan nghe lời làm việc không? Có thể để bọn hắn móc bạc trong túi tham ô cho người khác được lợi ư? Vô dụng! Trái lại bọn hắn còn dùng những lời này để lừa người, đục khoét của huynh, còn dùng thế lực ép buộc huynh. Đừng nói muốn đoạt quyền từ bọn hắn, chính là đào ít bạc từ trong miệng tham lam của bọn hắn thì bọn hắn cũng không chịu. Nếu như nói vài câu mạnh miệng là có thể xong chuyện, vậy mỗi ngày đệ nói những lời vô dụng này, ngày nào cũng để huynh nghĩ từ sáng sớm đến tối muộn, làm sao huynh có thể cho đệ thái bình thịnh thế?”
*Hải nạp bách xuyên 海纳百川: xuất phát từ câu 海纳百川,有容乃大 (Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại), nghĩa là biển tiếp nhận nước từ trăm sông, chỉ có dung nạp trăm sông mới trở nên rộng lớn, con người phải có tấm lòng bao dung.
Tuyên Trọng An cười nhìn hắn, Bảo Lạc tê cả da đầu vì cái nhìn của nghĩa huynh, bèn tức giận hỏi: “Chẳng lẽ đệ nói không đúng?”
Bảo Lạc không ngờ nghĩa huynh nói như vậy. Hắn ngượng ngùng, khó xử lên tiếng: “Cũng không có gì, huynh cũng biết đệ không phải vì những người kia, bọn họ không biết đệ, cũng chưa từng đối xử tốt với đệ thì sao đệ có thể vì bọn họ? Đệ, đệ còn rất thích đấu đá với những người này, ánh mắt đệ cũng chẳng ít hơn bọn họ, xem như chơi với bọn họ một lát.”
Hắn vừa dứt lời, bèn liếc nhìn nghĩa huynh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ cần mấy người không chạnh lòng là được.”
Chỉ cần bọn họ ở bên hắn, vẫn xem hắn là Bảo Lạc của bọn họ thì hắn sẽ ngồi vững đế vị này, ai cũng đừng hòng đuổi hắn xuống, chiếm lợi được gì trong tay hắn.
Điều hắn muốn chỉ thế mà thôi. Thiên hạ, bách tính thật ra chẳng liên quan gì đến hắn. Bọn họ không cho hắn bình an vui vẻ, không duỗi tay vào lúc hắn khốn khó.
**
Ngày ấy, Hứa Song Uyển ngồi hơn một canh giờ ở chỗ Trần Thái phi, nói hết chuyện từ trong cung rồi đến vài chuyện nhỏ.
Dọc đường về nhà, nàng ngủ trong lồng ngực của phu quân, mãi đến lúc kiệu động đậy mới tỉnh lại.
Trên đường về Thấm Viên, Tuyên Trọng An nhéo bàn tay nhỏ của nàng, hỏi: “Ngồi trong cung không thoải mái à?”
Hứa Song Uyển cười không nói.
Tuyên Trọng An lại nắm chặt tay của nàng.
Hứa Song Uyển ngẩng đầu, nhìn hắn, mỉm cười nói: “Cũng không phải, chỉ là thiếp và Thái phi nương nương đều thích nói chuyện vòng vo, lúc trò chuyện rất đau đầu, thiếp nói cũng mệt mỏi.”
Trần Thái phi là người thích tiện thể hỏi thăm, trong lời nói có ẩn ý nhưng luôn giả vờ như không thèm để ý hỏi dò. Bà ấy nói cô nương này được, nói cô nương kia không tồi; Hứa Song Uyển nào dám đồng ý. Một khi đồng ý thì chính là nàng thích, nếu thích mà không làm gì, không cho người ta ít lợi lộc, hoặc là nhét vào hậu cung của Bảo Lạc thì thành nàng không đúng.
Hứa Song Uyển đương nhiên không thể là người nói chuyện không căn cứ, chỉ đành nói không quen biết người này, chưa từng nghe đến người kia, nhiều lần giằng co với Thái phi nương nương, đến cuối cùng đều là hai người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà cắt đứt đề tài, lúc ấy mới hàn huyên chuyện khác.
“Bà ấy như nào?”
“À…” Hứa Song Uyển nghĩ nghĩ, nói: “So với lần đầu gặp thì lòng dạ lớn hơn.”
Người hầu đứng phía sau cách xa bọn họ, hiện giờ người trong phủ cũng đã trải qua sàng lọc mấy lần nên Hứa Song Uyển dám hạ giọng nói thật trong phủ. Nàng bổ sung: “Sau khi tân hậu tiến cung thì e là sẽ gặp phiền phức với bà ấy.”
“Ồ.” Tuyên Trọng An không mang ý cười cười một tiếng.
Bà ấy đâu là gì, cũng chẳng phải mẫu thân ruột của Bảo Lạc.
Mời bà ấy ra chủ trì cung vụ thì đâu phải bà ấy chẳng được lợi lộc gì, nhưng sau khi tân hậu vào cung còn muốn nắm giữ hậu cung thì bà ấy nghĩ quá tốt rồi.
Hứa Song Uyển nghe ra sự lạnh lùng trong tiếng cười của hắn, nàng đi vài bước lại nhỏ giọng nói: “Thiếp thấy bà ấy có tính kiên nhẫn, rất biết tiến lùi, bà ấy có thể sừng sững trong cung hơn mười năm, có thể đi đến ngày hôm nay thì hẳn không phải người không có tính toán trước.”
Như hôm nay, bà ấy không tiến được bèn lập tức lui bước, dứt khoát nhận thua, đợi đến lúc nàng không đề phòng thì lại đặt bẫy nàng trong lời nói.
Loại người này không biết nản lòng, cũng sẽ không ỷ vào tính tình trở mặt với ngươi, lại không phải địch không phải bạn; theo Hứa Song Uyển, đây mới là đáng sợ nhất.
“Vậy nàng xem mấy người bên trong kia, liệu có phải đối thủ của nàng không?” Tuyên Trọng An hỏi.
Hứa Song Uyển nở nụ cười.
Tuyên Trọng An trợn mắt nhìn nàng cười nhưng không lên tiếng.
Hứa Song Uyển bất đắc dĩ mở miệng: “Sao dám nói chắc?”
“Cố gắng nói là được.”
“Thiếp cảm thấy được, thiếp chính là dựa theo tiêu chuẩn này để chọn người, thiếp thấy Bảo Lạc có vẻ thích cô nương có chủ kiến…” Hứa Song Uyển nói đến đây, bèn khẽ nhíu mày, nói tiếp: “Nhưng ai biết được? Có mấy người không thể nhìn thấu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Đừng lo lắng, để tự Bảo Lạc xem.”
“Ừ.” Hứa Song Uyển gật đầu.
Chỉ đành vậy, nàng đã tận lực, nhưng có nhiều việc phải xem vận mệnh sắp đặt.
**
Ngày mười lăm tháng mười, phủ Tề tướng quân nhận được thánh chỉ lập hậu do đương kim thánh thượng ban cho trưởng nữ Tề Lưu Uẩn trong phủ, ngày thành thân định vào mùng một tháng mười một, chỉ cho phủ Tề tướng quân nửa tháng để chuẩn bị gả nữ nhi làm Đế hậu.
Sau khi phủ Tề tướng quân nhận được đạo thánh chỉ này, tay Tề đại tướng quân run run lau mặt, phái gia binh trung thành nhất trong nhà nhanh chóng đến báo tin cho Xương Châu.
Tề phu nhân tiếp nhận thánh chỉ xong thì trắng đêm không ngủ, lôi hết của cải tích luỹ ra, cũng không lục lọi của hồi môn không đáng giá, chỉ truyền tin nói người ở quê nhà Xương Châu mau mau vào kinh giúp một tay.
Ngày mai, người tới cửa của phủ Tề tướng quân chúc mừng nườm nượp không dứt, các nhà trước kia chưa từng qua lại cũng đến phủ Tề tướng quân chúc mừng, khiến phủ Tề tướng quân bị chen chúc đến chật ních, đến mãi tối còn chưa rời đi.
Tề phu nhân lực bất tòng tâm, lúc này Tề nhũ mẫu giữ khư khư không cho Đại cô nương ra ngoài gặp mặt người khác, nhưng phủ Tề tướng quân rất ít người đắc lực, khách mới đến thăm nhà đã tiêu hao tinh thần của Tề phu nhân. Tề đại tướng quân nằm ở trên giường cũng muốn gặp khách, người không thân thiết với Tề gia đều nhảy ra làm thân, biết phủ Tề tướng quân khó khăn, còn nói phải thêm của hồi môn cho nữ nhi của phủ tướng quân.
Cái việc cho thêm của hồi môn này cũng không phải cho không, là muốn cho nghĩa nữ Tề Lưu Uẩn, nhận nàng ấy làm một nửa nữ nhi ruột.
Người kia cho Tề Lưu Uẩn thêm mười dặm hồng trang, cái giá kia có thể ngang nửa cái thành trì. Sau khi Tề Lưu Uẩn biết được phụ thân hơi động lòng, bèn để mẫu thân ra mặt đến chỗ phụ thân để từ chối việc này.
Trong lòng Tề Lưu Uẩn hiểu rõ, hiện giờ nếu nàng nhận một đồng tiền ý tốt của người khác thì về sau sẽ phải trả gấp trăm lần. Đừng nói giá trị có thể ngang nửa cái thành trì, về sau sợ là một tòa thành trì cũng chưa chắc có thể trả nổi.
Tề đại tướng quân gặp Tề phu nhân, nghe bà nói từ chối, bèn thở dài một tiếng, gật đầu: “Theo ý bà.”
Ông già rồi, cũng là bà ấy mang theo nhi tử qua chăm sóc, mà lòng của nữ nhi cũng thiên về mẫu thân, ông không dám đi ngược lại với ý của mẫu tử hai người.
Sau khi bên đầu Xương Châu biết tin nữ nhi trong nhà làm Hậu, đầu tiên là phái người cường tráng nhất trong tộc, binh sĩ có kĩ năng tốt nhất quản gia rồi mang theo của cải cưỡi ngựa đi tới kinh thành. Lúc này, quê nhà Tề gia cũng có tâm tư riêng, người đến kinh thành chia làm ba đường.
Ở nhóm thứ hai là tộc trưởng hiện tại của Tề gia, đại bá của Tề Lưu Uẩn dẫn theo người già trong tộc đi tới hỗ trợ ngựa của đám nữ quyến.
Toàn bộ gia tộc hành động, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất, lần lượt chạy tới kinh thành trước hai mươi lăm tháng mười hai. Lúc bọn họ chạy đến, dù phủ Tề tướng quân trên dưới một lòng chống lại ngoại lực nhưng cả phủ đã loạn.
Tề phủ thu mua mấy đồ quý giá cho nữ nhi, nhưng chưa tới tay thì kho hàng chứa gia sản của Tề phủ đã ngấm nước, đợi sau khi dập được hoả hoạn thì kho hàng của Tề phủ đã bị cháy rụi hơn nửa, tơ lụa và vải vóc đã bị đốt sạch, hơn nửa đồ tranh chữ quý giá đã không còn.
Lần hoả hoạn của Tề phủ cũng bị người truyền ra là điềm xấu, trong dân gian loáng thoáng lưu truyền tin là nữ nhi Tề gia không khoẻ để lên làm Hoàng hậu.
Gần nửa tháng này, ngày nào Tề gia cũng như đang bị nướng trên ngọn lửa, chờ sau khi người trong tộc đến, Tề phu nhân nhiều ngày không được an giấc mới có thể khép mắt, đợi đại tẩu tử lợi hại và mạnh mẽ nhất trong tộc đến thì lúc này bà mới dám rơi nước mắt.
Đại phu nhân của đường bá Tề gia thấy bà còn dám khóc thì tức giận đến mức đập bà mấy cái: “Cả đời chỉ biết khóc lóc vô dụng, khóc khóc khóc có ích không? Ngươi nói xem ngươi khóc cái gì? Chúng ta k hông có cách cũng không rơi mấy giọt nước mắt, ngươi còn có cách thì ngươi khóc cái gì?”
Tề Đại phu nhân mắng đệ tức phụ xong thì lập tức hét to với hai cond âu, mang theo bạc đi tới cửa hàng bạc lớn nhất trong kinh, cũng không quản bọn họ không bán đồ trang sức tốt nhất trong tiệm nhưng cũng tiêu hết bạc trong cửa hàng, thiếu một chút bọn họ cũng mua, để người ta biết được bọn họ dốc toàn lực của gia tộc gả cô nương.
Truyền ra ngoài thì là toàn tộc Tề gia tiêu bạc để thêm của hồi môn cho Hoàng hậu nương nương, mặc kệ thêm bao nhiêu thì người người đều biết tâm ý của bọn họ khi gả nữ nhi Tề gia.
Người Tề gia vừa đến thì bận bịu không ngơi tay, mặc kệ lớn nhỏ già trẻ đều xoay quanh vì cọc đại hỉ sự này, người chạy ra ngoài mua sắc tiệc rượu cũng có, chỗ gần thiếu hàng mua không được rượu thịt? Không sao, bọn họ lại chạy ra xa hơn một chút, nếu xa hơn một chút không có thì bọn họ lại chạy xa thêm tí nữa, hỏi thăm nơi nào có thì bọn họ đi hướng đấy, đây đều là chân chạy, bọn họ nhiều người nên không sợ ít phiền phức ấy. Suốt đoạn đường bọn họ đều mang theo bánh kẹo cưới hỉ phân phát khắp nơi, phàm là người gặp bọn họ, không kể phú quý hay dân chúng thì đều nhận được bánh kẹo cưới hỉ từ bọn họ.
Lần này, cả kinh thành đều biết động tĩnh của phủ Tề tướng quân, dân chúng đều biết phủ Tề tướng quân sắp cho ra một Hoàng hậu, rượu gạo trên bàn tiệc rượu đều đến từ nhà bọn họ.
Trước kia phủ Tề tướng quân còn xuống dốc, vì cọc hôn nhân tốt đẹp này mà bị người ta dày vò, nhưng nhân động tĩnh nhỏ này bèn vui mừng và náo nhiệt hẳn len.
Có mấy người bị đánh tiếng là muốn cô lập phủ Tề tướng quân, thấy tình thế không đúng, bọn họ vốn đang do dự thì vừa quay đầu lại đi tới bên phủ Tề tướng quân, đến bước ngoặt quan trọng nên bọn họ vẫn không dám đối nghịch với phủ Tề tướng quân. Tề phủ làm việc vui nên muốn vài thứ, những cửa hàng kia không dám đưa đẩy nói không có, chưa kể tự đưa tới cửa, còn có rất nhiều người cũng tặng lễ.
Phủ Tề tướng quân xử lý việc vui này như việc lớn, không mắc sai sót.
**
Nửa đêm của mùng một tháng mười một, Hứa Song Uyển đã xuống giường, mặc đồ cho hai phụ tử kia xong rồi mới đến lượt mình.
Nàng đã được phong là cáo mệnh từ lâu, là được hạ chỉ phong thưởng vào cùng ngày trưởng công tử nhà nàng được phong làm Tả tướng. Trang phục cáo mệnh của nàng là Nhất phẩm phu nhân bách điểu, bên trong vạt là màu hồng, bên ngoài là màu đen, vạt dài thêu bách điểu, trường bào vừa trang trọng vừa đẹp đẽ. Hứa Song Uyển chọn một bộ mũ màu vàng kim bên trên để dìm xuống sự giàu sang trên người, để tránh sắc mặt không tươi tắn nên ngày hôm đó nàng nhấp màu đỏ cho môi, phối hợp với sự long trọng của trang phục khiến nét đẹp tâm hồn bên trong đột nhiên lộ rõ ra.
Tuyên Trọng An mặc bộ quan bào nặng nề, ôm nhi tử trong lòng, đang trêu đùa nhi tử có hai chấm màu đỏ ở mi tâm như tiểu cô nương. Từ lúc nàng trang điểm xong đứng lên, bước đến phía hắn thì hai mắt hắn rụt lại mấy lần nhưng vẫn không rời mắt nhìn nàng bước đến trước mặt.
“Phu quân, thiếp xong rồi, có thể đến chỗ phụ thân và mẫu thân rồi.” Hứa Song Uyển nhún người trước mặt hắn.
Tuyên Trọng An nuốt nước bọt, một lát sau mới “ôi chao” hai tiếng rồi ôm nhi tử đứng dậy đi bên cạnh nàng.
Hắn đi ngược, cửa ở một bên khác, khác hoàn toàn với hướng của nàng đứng.
Lúc này Vọng Khang trong ngực hắn cắn ngón tay, hai mắt liên tục liếc nhìn mẫu thân, nhìn mỹ nhân còn mỉm cười với mình thì Vọng Khang xấu hổ né tránh trong ngực phụ thân mình, hai mắt vẫn liên tục nhìn khuôn mặt nàng.
“Để thiếp ôm Vọng Khang chứ?” Hứa Song Uyển nhìn hài nhi còn đỏ mặt nhìn nàng, buồn cười cực kì, hướng hắn đưa tay ra.
Vọng Khang liên tục vương tay ra, còn chưa muốn ngủ, nghĩ lập tức được mỹ nhân ôm thì cậu lại bị phụ thân ôm chặt; Tuyên Trọng An dúi đầu con vào ngực, không hề nháy mắt nhìn mỹ nhân, nói: “Không cần, vi phu ôm là được.”
Lúc ra cửa, hắn còn chờ nàng hai bước, đợi nàng bước ra cửa trước thì hắn còn ân cần khác thường: “Phu nhân, nàng cẩn thận cửa nhé.”
Phu nhân yên lặng, quay đầu nhìn hắn.
Lúc này đã là nửa đêm, đèn lồng đỏ được treo dưới hiên chiếu sáng gương mặt của nàng, Tuyên Trọng An ôm nhi tử đứng bên trong cửa, ngây người ngắm nhìn nàng.
**
Chờ bọn họ đến Thính Hiên đường, Tuân Lâm đã được mẫu thân mặc quần áo xong xuôi, đang đứng trong gió rét lạnh nửa đêm chờ huynh tẩu. Sau khi Vọng Khang nhìn thấy hắn, bèn quơ bàn tay nhỏ oa oa gọi tiểu thúc.
Tiểu thúc, mau nhìn, mỹ nhân! Vọng Khang vừa nhìn thấy tiểu thúc của cậu bèn duỗi tay về phía tiểu thúc, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhìn lại mỹ nhân, nở nụ cười ngượng ngùng với nàng.
Hứa Song Uyển thấy nhi tử cười xấu hổ, cảm thấy hài nhi chắc là không nhận ra nàng là ai.
Tuân Lâm nhìn thấy tẩu tử, chờ tẩu tử đi đến bên cạnh hắn, sờ đầu xong thì hắn mới nhỏ giọng gọi: “Tẩu tử?”
Hứa Song Uyển sờ dưới cổ của hắn, đáp lại, cười nói: “Tuân Lâm đang đợi huynh tẩu à?”
Tuân Lâm ngước mắt nhìn nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn là ngạc nhiên: “Tẩu tử!”
Đúng thật là tẩu tử.
“Tẩu tẩu!” Vọng Khang cũng nhìn mỹ nhân, học theo tiểu thúc, phát âm tán thưởng rõ ràng hai từ này.
Mỹ nhân, hoá ra mỹ nhân gọi là tẩu tử.
Cậu vừa nói thành tiếng thì toàn bộ hành lang của Thính Hiên đường đều im lặng như tờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi qua hành lang…
Tuyên Trọng An híp mắt, nghiêm mặt, nhìn nhi tử hỗn láo không gọi phụ thân hay nương mà gọi rõ ràng hai chữ “tẩu tử”.
Tẩu tử, bọn họ đều bắt nạt đệ.
Khuôn mặt hắn nhỏ, cả mũi và miệng đều nhỏ xíu, kết hợp với vẻ mặt âm u; dáng vẻ nói thế nào cũng chẳng hề dễ nhìn. Hắn bày ra vẻ oan ức gọi nàng, thật đúng khiến người ta cảm thấy hắn tủi thân.
Hứa Song Uyển cảm nhận được toàn bộ cảm xúc của hắn, ngây người rồi bật cười.
Nàng vẫn không hiểu vì sao Bảo Lạc thân thiết với nàng như vậy, khó nói là thật sự coi nàng là mẫu thân. Trong lòng Hứa Song Uyển buồn cười nhưng lúc đối xử với Bảo Lạc càng thật lòng thật dạ hơn.
Trên đời này, cái gì cũng có thể trù tính được. Hôm nay không có thì ngày mai có thể cố gắng giành lấy, có lẽ chỉ có tình cảm chân thành là thứ được sắp đặt sẵn ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng là thứ khó kiếm nhất.
Hứa Song Uyển là người chân thành, sẽ dốc lòng đối đãi với người khác. Trong thời buổi hỗn loạn mênh mông ngày nay, cũng nhờ có tấm chân tình này mà nàng có thể nhận lại sự đối xử thật tâm, đáng quý từ người khác.
Hiện giờ nàng đối xử với Bảo Lạc cũng như thế, bởi vì Bảo Lạc thật lòng nên nàng cũng thân thiết hơn.
Hứa Song Uyển đi vào, Bảo Lạc liền để nàng ngồi xuống. Nàng nhìn trưởng công tử bên cạnh, thấy khoé miệng hắn vẫn là nụ cười nhạt, cũng không mở miệng, bèn nhìn Bảo Lạc ở phía đối diện, lên tiếng: “Sao thế?”
Bảo Lạc mừng rỡ: “Bọn họ bắt nạt đệ!”
Có thể xem đây là cơ hội để hắn cáo trạng.
Hứa Song Uyển bật cười lắc đầu.
“Thật, bọn hắn bắt nạt đệ, tin đệ đi, không tin tẩu hỏi Tuyên… Tuyên tướng.”
Tuyên tướng ngước mắt, liếc mắt nhìn hắn, khoé miệng nhếch lên, cười giễu.
“Ngươi có ý tứ gì?” Bảo Lạc vỗ bàn.
“Chiều hôm qua hắn đến nhà Ngô các lão, buổi trưa dùng cơm ở nhà ông ta, buổi tối cũng dùng thêm một bữa, lại còn ôm hai bình hoa ở nhà Ngô các lão về…” Tuyên tướng nở nụ cười nhạt với Tuyên phu nhân, nói tiếp: “Nói hai cái bình hoa là phí dùng bữa với Ngô các lão.”
Tuyên tướng cười lạnh: “Đúng là mất mặt.”
Lần này, Hoàng Đế bị tức chết, vỗ bàn hét lên: “Có bản lĩnh thì huynh đi mà đòi tiền bọn hắn đi? Ta kiếm tiền cho huynh mà huynh còn xem thường ta, có bản lĩnh thì huynh đến mà làm Hoàng Đế, huynh có năng lực thì kiếm ít tiền cho ta đi!”
Bảo Lạc bực bội đến mức bỏ qua cả xưng hô trẫm.
Hai mắt nhỏ của Bảo Lạc đều đỏ lên vì tức giận, Hứa Song Uyển thấy hắn thật sự bực mình, bèn thu lại nụ cười trên mặt, nói: “Thiếp nghe nói, hiện giờ hai người rất túng thiếu.”
“Vâng, kinh tế eo hẹp.” Bảo Lạc nhìn nàng, hắn tỏ vẻ đáng yêu nghe nàng nói chuyện, cái mông dịch về phía nàng, nói: “Tẩu tẩu, người không biết chứ, Bát Tiếu muốn đến Liễu Châu làm tri phủ, đệ muốn cho hắn ít bạc và lương thực đi đường, mà hiện giờ cả lương thực và bạc đều kiếm không ra. Buồn chết đệ rồi, ngày nào đám sâu mọt trong triều cũng thay đổi biện pháp moi bạc cho lão… lão…”
Bảo Lạc miễn cưỡng nuốt ba chữ “Lão súc sinh” xuống, đổi một cách nói khác: “Làm đại táng cho người chết, đệ làm gì có bạc mà tiêu xài lung tung? Vào lúc này không thể giết sạch bọn hắn nên đệ đành nghĩ biện pháp khác để moi bạc của bọn hắn.”
Bảo Lạc nói đến đây bèn phấn khởi hẳn lên, tiếp tục nói với Hứa Song Uyển: “Bọn hắn cho là quấn lấy đệ thì không cho đệ làm chính sự, đệ sẽ phải cầu xin bọn hắn tha thứ. Bọn hắn nghĩ hay lắm, bọn hắn cảm thấy kéo chân đệ là tốt? Được, đệ sẽ theo ý bọn hắn, cứ từ từ mài, đệ không mài vụn tim gan bọn hắn thì đệ không phải Tiêu Bảo Lạc.”
Hứa Song Uyển thấy hắn tự nói tự giải quyết vấn đề của bản thân, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Vị tân hoàng này thật ra rất thông minh, hắn than phiền với nàng chẳng qua là để thêm thân thiết mà thôi.
Hắn chưa chắc yếu đuối hơn bất kỳ ai.
Giống trưởng công tử nhà nàng, chưa chắc yếu đuối hơn ai, chưa chắc không thể tự giải quyết vấn đề, chưa chắc không chịu khổ được. Có đôi khi hắn nói mấy câu vô lại trêu đùa nàng, chẳng qua chỉ muốn nhìn xem nàng có bằng lòng ở bên cạnh hắn hay không.
Người chịu nhiều gánh nặng thì càng cô đơn.
“Tẩu tử, tẩu nói xem đệ có lợi hại hay không?” Bảo Lạc đưa đầu tới, mắt đỏ hoe lấp loé ánh sáng.
Hứa Song Uyển lập tức gật đầu: “Lợi hại chứ, rất lợi hại.”
Bảo Lạc mỉm cười, còn đắc ý gật đầu với nghĩa huynh.
Nhìn đi, thiên hạ này không có hắn không được, nghĩa huynh muốn làm đôi ba việc, chẳng lẽ không cần dựa vào hắn? Bảo Lạc càn quấy, làm Hoàng Đế mà không ra Hoàng Đế, Tuyên Trọng An cũng chẳng có cách nào quản hắn quá nhiều, cũng chỉ có thể khiển trách hắn hai câu vào lúc hắn quá đáng. Bảo Lạc không nghe, hắn cũng đành như thế; suy cho cùng, Bảo Lạc không đi theo con đường chính đáng, hắn ngồi lên ngôi vị này cũng bởi có việc muốn hoàn thành. Tuyên Trọng An nghĩ đến đây bèn càng cảm thấy khó nói, đành bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêng đầu rồi nói với Uyển Cơ: “Đệ ấy đã làm càn đủ rồi, nàng thân là tẩu tử của đệ ấy thì phải có trách nhiệm quản giáo, không nên để tuỳ theo tính tình đệ ấy, càng không thể bỏ mặc.”
“Thiếp…”
Hứa Song Uyển lắc đầu với Bảo Lạc, cũng nghiêng đầu đáp lại trượng phu: “Trong lòng Bảo Lạc tự có tính toán, đệ ấy đâu phải người làm càn.”
Bảo Lạc nghe xong bèn toét miệng cười.
Trò chuyện một lát, Bảo Lạc mới hỏi Hứa Song Uyển: “Tẩu tẩu, đệ nghe nghĩa huynh nói, gần đây tẩu bận rộn không nghỉ ngơi vì chuyện của thê tử đệ, tẩu đã nhìn trúng ai chưa?”
Hứa Song Uyển gật đầu: “Rồi.”
“Ai vậy?”
“Trưởng nữ của Trấn Bắc đại tướng quân Tề tướng quân Tề Quảng Hán.”
“Đó là tuyệt thế giai nhân à?” Bảo Lạc vừa nói xong bèn nhìn về phía nghĩa huynh: “Nghĩa huynh, huynh từng nhìn người chưa? Có phải là tuyệt thế giai nhân không?”
Tuyên Trọng An lắc đầu.
“Chưa nhìn à?” Vẻ mặt Bảo Lạc lộ vẻ thất vọng, nhìn lại phía Hứa Song Uyển: “Tẩu tử, nghĩa huynh không nhìn giúp đệ à?”
Hứa Song Uyển mỉm cười: “Ngoại trừ ta, chàng ấy không dám nhìn nữ tử khác nhiều.”
Bảo Lạc trợn to hai mắt nhỏ xíu. Một lúc sau, hắn quay đầu sang, lén lút cười to, đầu giương cao lên, hai bả vai liên tục run rẩy.
Ồ, hoá ra là người sợ tẩu tử, cũng không biết bình thường ngang ngược trước mặt mình gì không biết.
“Ta đã nhìn giúp đệ rồi, là cô nương xinh đẹp tuyệt trần.” Hứa Song Uyển thấy hắn nghiêng người, cười đến mức ngả nghiêng bèn dở khóc dở cười liếc nhìn trưởng công tử rồi mới lên tiếng.
“Được được được, tẩu tử nhìn thay đệ là được.” Hai bả vai Bảo Lạc vẫn run rẩy, cười nói.
“Đệ cũng phải tự mình nhìn xem.”
“Hả?”
“Ngày mười hai tháng mười là ngày giỗ của Tề lão tướng quân. Hằng năm, Tề đại cô nương đều lên núi tế bái tổ phụ của nàng ấy, chỗ đó cách núi săn không xa lắm. Nếu ngày ấy đệ rảnh rỗi, không ngại thì ra ngoài giải sầu một lát, đệ xem như nào?” Hứa Song Uyển nhỏ nhẹ nói.
“Hoá ra tẩu tử đã nghĩ kỹ cho đệ rồi?” Bảo Lạc mỉm cười.
Hứa Song Uyển gật đầu: “Ngoài nàng ấy, tẩu tử còn thấy hai cô nương khác cũng được, nhưng xếp sau nàng ấy. Đệ cứ nhìn trước, nếu như không vừa mắt thì xem sau.”
Nàng chưa đề cập tới hai người khác vội, cứ từng bước một.
“Được, đệ nghe tẩu tử.”
Hứa Song Uyển thấy hắn không có vẻ không hài lòng thì lòng cũng thả lỏng.
Buổi trưa, nàng và trượng phu dùng cơm với Bảo Lạc. Sau khi ăn xong thì nàng muốn về, Tuyên Trọng An không cho nàng về, để nàng sang cung Trần Thái phi ngồi một lát, chờ hắn nói xong việc với Bảo Lạc thì sẽ về cùng nàng.
Sau khi nàng rời đi, Bảo Lạc bèn hỏi nghĩa huynh: “Thái phi nương nương không thích nữ nhi của Trấn Bắc đại tướng quân, tẩu tử có biết không?”
“Nàng ấy biết.”
Bảo Lạc gật đầu, biết là được.
“Đệ cũng biết?”
Bảo Lạc không còn vẻ mặt gian xảo vui vẻ như trước mặt nghĩa tẩu, lúc này trên mặt hắn không lộ vẻ mặt khác, khuôn mặt bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn: “Vừa nhìn là biết.”
Nói một câu là đủ hiểu.
“Không nên coi thường tẩu tử đệ, bất kể việc gì thì nàng ấy đều nắm chắc trong lòng. Nàng ấy cảm thấy nữ nhi Tề gia được thì đương nhiên có đạo lý của nàng, đệ tự đi xem là biết.”
“Cũng không cần đặc biệt đi nhìn, tẩu tử quyết định là được rồi.”
“Vẫn nên đi nhìn một cái đi, đệ nhìn qua thì ta cũng mới yên tâm. Lúc ở nhà, tẩu tử đệ cũng nói với ta là chỉ có đệ gật đầu thì nàng ấy mới quyết định thay đệ. Trước kia, ta để nàng ấy ôm đồm việc thành thân của đệ cũng chính là có ý này, bên cạnh đệ có người vừa ý, giống như tẩu tử đệ ở bên ta ấy, có người sưởi ấm lòng thì những ngày tháng này của chúng ta cũng thoải mái hơn.” Tuyên Trọng An lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Bảo Lạc tốt hơn rất nhiều. Hắn ngước mắt nhìn huynh trưởng, im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Đệ cũng chẳng biết mình có vận may ấy hay không.”
Hắn cũng muốn có một người sưởi ấm trái tim, bản thân hắn quá khổ, cũng quá cô đơn rồi. Hắn thường xuyên tỉnh lại vào lúc nửa đêm, lặng nhìn bóng tối vô tận, luôn cảm thấy trong đó có một con ác quỷ đang trốn có thể gặm nhấm linh hồn hắn, một con ác quỷ sẽ biến hắn trở thành người giống như lão súc sinh.
Khi hắn ngủ một mình trên long sàng, đã ngờ ngợ hiểu ra vì sao lão súc sinh thích rượu ngon và ôm mỹ nhân không rời tay.
Không uống nhiều, trong vòng tay không ôm ai thì cái khoảng trống rỗng xung quanh có thể chôn vùi một người, quan tâm ai thật lòng, ai không thật lòng? Đến lúc chìm sâu vào men rượu thì ai lại quan tâm, quản ngày sau làm chi.
Bảo Lạc thật sự sợ ngày sau mình sẽ trở thành người như vậy, hôm nay có rượu hôm nay say.
“Đệ có.” Tuyên Trọng An gật đầu với hắn, nói: “Đệ vẫn luôn có.”
Khoé miệng Bảo Lạc nhếch lên, có vẻ vui mừng.
Cũng đúng, hắn có mà.
Hắn có mấy người Cẩn ca, còn có nghĩa huynh, về sau còn có nhiều nghĩa tẩu mạnh mẽ như nghĩa huynh. Bọn họ đều tính toán thay hắn, tận tâm vì hắn.
“Huynh uống hớp trà đi.” Bảo Lạc nghĩ đến đây bèn vui vẻ hẳn lên, xách ghế ngồi bên cạnh nghĩa huynh, ghé sát vào Tuyên Trọng An, nói: “Huynh đừng buồn vì chuyện không có bạc, đệ đã nghĩ cách thay huynh rồi. Bọn hắn muốn mài đệ, mài đi, bọn hắn nói mát cứ như không biết xấu hổ ấy. Bọn hắn không biết xấu hổ, vậy thì đệ sẽ học bọn hắn, cũng không thể để bọn hắn không biết xấu hổ, còn đệ thì biết chứ?”
Tuyên Trọng An không nhịn được bèn gõ vào đầu hắn: “Đệ là Hoàng Đế.”
“Cổ hủ!” Bảo Lạc khinh thường: “Các huynh chính là loại người này, già đầu mà tự cao tự đại, cái gì mà phong độ quân tử, hải nạp bách xuyên*, không dung được việc của thiên hạ. Những câu nói này rất êm tai, nhưng có thể ra bạc không? Có thể để bọn hắn như bé ngoan nghe lời làm việc không? Có thể để bọn hắn móc bạc trong túi tham ô cho người khác được lợi ư? Vô dụng! Trái lại bọn hắn còn dùng những lời này để lừa người, đục khoét của huynh, còn dùng thế lực ép buộc huynh. Đừng nói muốn đoạt quyền từ bọn hắn, chính là đào ít bạc từ trong miệng tham lam của bọn hắn thì bọn hắn cũng không chịu. Nếu như nói vài câu mạnh miệng là có thể xong chuyện, vậy mỗi ngày đệ nói những lời vô dụng này, ngày nào cũng để huynh nghĩ từ sáng sớm đến tối muộn, làm sao huynh có thể cho đệ thái bình thịnh thế?”
*Hải nạp bách xuyên 海纳百川: xuất phát từ câu 海纳百川,有容乃大 (Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại), nghĩa là biển tiếp nhận nước từ trăm sông, chỉ có dung nạp trăm sông mới trở nên rộng lớn, con người phải có tấm lòng bao dung.
Tuyên Trọng An cười nhìn hắn, Bảo Lạc tê cả da đầu vì cái nhìn của nghĩa huynh, bèn tức giận hỏi: “Chẳng lẽ đệ nói không đúng?”
1 | <code>"Đúng." Tuyên Trọng An lại gật đầu, vỗ vỗ lưng của hắn, "Đúng là khó khăn thì đường mới dài, người có thể chung đường với chúng ta cũng ít, chúng ta cần làm rất nhiều việc, cũng quá nhiều đối thủ; ngay cả chúng ta cũng là đối thủ lớn nhất của bản thân, phải rất kiên trì mới có thể tiếp tục gồng gánh. Một mình đệ ngồi ở vị trí trên này, muốn tìm người kề bên cũng không dễ. Dù đệ nghĩ thay ta, nhưng chưa chắc cả đời này đệ nhận được một chữ cảm ơn, cũng chẳng ai có thể biết người làm Hoàng Đế như đệ suy nghĩ vì bọn họ mà tủi thân biết bao."</code> |
Bảo Lạc không ngờ nghĩa huynh nói như vậy. Hắn ngượng ngùng, khó xử lên tiếng: “Cũng không có gì, huynh cũng biết đệ không phải vì những người kia, bọn họ không biết đệ, cũng chưa từng đối xử tốt với đệ thì sao đệ có thể vì bọn họ? Đệ, đệ còn rất thích đấu đá với những người này, ánh mắt đệ cũng chẳng ít hơn bọn họ, xem như chơi với bọn họ một lát.”
Hắn vừa dứt lời, bèn liếc nhìn nghĩa huynh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ cần mấy người không chạnh lòng là được.”
Chỉ cần bọn họ ở bên hắn, vẫn xem hắn là Bảo Lạc của bọn họ thì hắn sẽ ngồi vững đế vị này, ai cũng đừng hòng đuổi hắn xuống, chiếm lợi được gì trong tay hắn.
Điều hắn muốn chỉ thế mà thôi. Thiên hạ, bách tính thật ra chẳng liên quan gì đến hắn. Bọn họ không cho hắn bình an vui vẻ, không duỗi tay vào lúc hắn khốn khó.
**
Ngày ấy, Hứa Song Uyển ngồi hơn một canh giờ ở chỗ Trần Thái phi, nói hết chuyện từ trong cung rồi đến vài chuyện nhỏ.
Dọc đường về nhà, nàng ngủ trong lồng ngực của phu quân, mãi đến lúc kiệu động đậy mới tỉnh lại.
Trên đường về Thấm Viên, Tuyên Trọng An nhéo bàn tay nhỏ của nàng, hỏi: “Ngồi trong cung không thoải mái à?”
Hứa Song Uyển cười không nói.
Tuyên Trọng An lại nắm chặt tay của nàng.
Hứa Song Uyển ngẩng đầu, nhìn hắn, mỉm cười nói: “Cũng không phải, chỉ là thiếp và Thái phi nương nương đều thích nói chuyện vòng vo, lúc trò chuyện rất đau đầu, thiếp nói cũng mệt mỏi.”
Trần Thái phi là người thích tiện thể hỏi thăm, trong lời nói có ẩn ý nhưng luôn giả vờ như không thèm để ý hỏi dò. Bà ấy nói cô nương này được, nói cô nương kia không tồi; Hứa Song Uyển nào dám đồng ý. Một khi đồng ý thì chính là nàng thích, nếu thích mà không làm gì, không cho người ta ít lợi lộc, hoặc là nhét vào hậu cung của Bảo Lạc thì thành nàng không đúng.
Hứa Song Uyển đương nhiên không thể là người nói chuyện không căn cứ, chỉ đành nói không quen biết người này, chưa từng nghe đến người kia, nhiều lần giằng co với Thái phi nương nương, đến cuối cùng đều là hai người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà cắt đứt đề tài, lúc ấy mới hàn huyên chuyện khác.
“Bà ấy như nào?”
“À…” Hứa Song Uyển nghĩ nghĩ, nói: “So với lần đầu gặp thì lòng dạ lớn hơn.”
Người hầu đứng phía sau cách xa bọn họ, hiện giờ người trong phủ cũng đã trải qua sàng lọc mấy lần nên Hứa Song Uyển dám hạ giọng nói thật trong phủ. Nàng bổ sung: “Sau khi tân hậu tiến cung thì e là sẽ gặp phiền phức với bà ấy.”
“Ồ.” Tuyên Trọng An không mang ý cười cười một tiếng.
Bà ấy đâu là gì, cũng chẳng phải mẫu thân ruột của Bảo Lạc.
Mời bà ấy ra chủ trì cung vụ thì đâu phải bà ấy chẳng được lợi lộc gì, nhưng sau khi tân hậu vào cung còn muốn nắm giữ hậu cung thì bà ấy nghĩ quá tốt rồi.
Hứa Song Uyển nghe ra sự lạnh lùng trong tiếng cười của hắn, nàng đi vài bước lại nhỏ giọng nói: “Thiếp thấy bà ấy có tính kiên nhẫn, rất biết tiến lùi, bà ấy có thể sừng sững trong cung hơn mười năm, có thể đi đến ngày hôm nay thì hẳn không phải người không có tính toán trước.”
Như hôm nay, bà ấy không tiến được bèn lập tức lui bước, dứt khoát nhận thua, đợi đến lúc nàng không đề phòng thì lại đặt bẫy nàng trong lời nói.
Loại người này không biết nản lòng, cũng sẽ không ỷ vào tính tình trở mặt với ngươi, lại không phải địch không phải bạn; theo Hứa Song Uyển, đây mới là đáng sợ nhất.
“Vậy nàng xem mấy người bên trong kia, liệu có phải đối thủ của nàng không?” Tuyên Trọng An hỏi.
Hứa Song Uyển nở nụ cười.
Tuyên Trọng An trợn mắt nhìn nàng cười nhưng không lên tiếng.
Hứa Song Uyển bất đắc dĩ mở miệng: “Sao dám nói chắc?”
“Cố gắng nói là được.”
“Thiếp cảm thấy được, thiếp chính là dựa theo tiêu chuẩn này để chọn người, thiếp thấy Bảo Lạc có vẻ thích cô nương có chủ kiến…” Hứa Song Uyển nói đến đây, bèn khẽ nhíu mày, nói tiếp: “Nhưng ai biết được? Có mấy người không thể nhìn thấu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Đừng lo lắng, để tự Bảo Lạc xem.”
“Ừ.” Hứa Song Uyển gật đầu.
Chỉ đành vậy, nàng đã tận lực, nhưng có nhiều việc phải xem vận mệnh sắp đặt.
**
Ngày mười lăm tháng mười, phủ Tề tướng quân nhận được thánh chỉ lập hậu do đương kim thánh thượng ban cho trưởng nữ Tề Lưu Uẩn trong phủ, ngày thành thân định vào mùng một tháng mười một, chỉ cho phủ Tề tướng quân nửa tháng để chuẩn bị gả nữ nhi làm Đế hậu.
Sau khi phủ Tề tướng quân nhận được đạo thánh chỉ này, tay Tề đại tướng quân run run lau mặt, phái gia binh trung thành nhất trong nhà nhanh chóng đến báo tin cho Xương Châu.
Tề phu nhân tiếp nhận thánh chỉ xong thì trắng đêm không ngủ, lôi hết của cải tích luỹ ra, cũng không lục lọi của hồi môn không đáng giá, chỉ truyền tin nói người ở quê nhà Xương Châu mau mau vào kinh giúp một tay.
Ngày mai, người tới cửa của phủ Tề tướng quân chúc mừng nườm nượp không dứt, các nhà trước kia chưa từng qua lại cũng đến phủ Tề tướng quân chúc mừng, khiến phủ Tề tướng quân bị chen chúc đến chật ních, đến mãi tối còn chưa rời đi.
Tề phu nhân lực bất tòng tâm, lúc này Tề nhũ mẫu giữ khư khư không cho Đại cô nương ra ngoài gặp mặt người khác, nhưng phủ Tề tướng quân rất ít người đắc lực, khách mới đến thăm nhà đã tiêu hao tinh thần của Tề phu nhân. Tề đại tướng quân nằm ở trên giường cũng muốn gặp khách, người không thân thiết với Tề gia đều nhảy ra làm thân, biết phủ Tề tướng quân khó khăn, còn nói phải thêm của hồi môn cho nữ nhi của phủ tướng quân.
Cái việc cho thêm của hồi môn này cũng không phải cho không, là muốn cho nghĩa nữ Tề Lưu Uẩn, nhận nàng ấy làm một nửa nữ nhi ruột.
Người kia cho Tề Lưu Uẩn thêm mười dặm hồng trang, cái giá kia có thể ngang nửa cái thành trì. Sau khi Tề Lưu Uẩn biết được phụ thân hơi động lòng, bèn để mẫu thân ra mặt đến chỗ phụ thân để từ chối việc này.
Trong lòng Tề Lưu Uẩn hiểu rõ, hiện giờ nếu nàng nhận một đồng tiền ý tốt của người khác thì về sau sẽ phải trả gấp trăm lần. Đừng nói giá trị có thể ngang nửa cái thành trì, về sau sợ là một tòa thành trì cũng chưa chắc có thể trả nổi.
Tề đại tướng quân gặp Tề phu nhân, nghe bà nói từ chối, bèn thở dài một tiếng, gật đầu: “Theo ý bà.”
Ông già rồi, cũng là bà ấy mang theo nhi tử qua chăm sóc, mà lòng của nữ nhi cũng thiên về mẫu thân, ông không dám đi ngược lại với ý của mẫu tử hai người.
Sau khi bên đầu Xương Châu biết tin nữ nhi trong nhà làm Hậu, đầu tiên là phái người cường tráng nhất trong tộc, binh sĩ có kĩ năng tốt nhất quản gia rồi mang theo của cải cưỡi ngựa đi tới kinh thành. Lúc này, quê nhà Tề gia cũng có tâm tư riêng, người đến kinh thành chia làm ba đường.
Ở nhóm thứ hai là tộc trưởng hiện tại của Tề gia, đại bá của Tề Lưu Uẩn dẫn theo người già trong tộc đi tới hỗ trợ ngựa của đám nữ quyến.
Toàn bộ gia tộc hành động, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất, lần lượt chạy tới kinh thành trước hai mươi lăm tháng mười hai. Lúc bọn họ chạy đến, dù phủ Tề tướng quân trên dưới một lòng chống lại ngoại lực nhưng cả phủ đã loạn.
Tề phủ thu mua mấy đồ quý giá cho nữ nhi, nhưng chưa tới tay thì kho hàng chứa gia sản của Tề phủ đã ngấm nước, đợi sau khi dập được hoả hoạn thì kho hàng của Tề phủ đã bị cháy rụi hơn nửa, tơ lụa và vải vóc đã bị đốt sạch, hơn nửa đồ tranh chữ quý giá đã không còn.
Lần hoả hoạn của Tề phủ cũng bị người truyền ra là điềm xấu, trong dân gian loáng thoáng lưu truyền tin là nữ nhi Tề gia không khoẻ để lên làm Hoàng hậu.
Gần nửa tháng này, ngày nào Tề gia cũng như đang bị nướng trên ngọn lửa, chờ sau khi người trong tộc đến, Tề phu nhân nhiều ngày không được an giấc mới có thể khép mắt, đợi đại tẩu tử lợi hại và mạnh mẽ nhất trong tộc đến thì lúc này bà mới dám rơi nước mắt.
Đại phu nhân của đường bá Tề gia thấy bà còn dám khóc thì tức giận đến mức đập bà mấy cái: “Cả đời chỉ biết khóc lóc vô dụng, khóc khóc khóc có ích không? Ngươi nói xem ngươi khóc cái gì? Chúng ta k hông có cách cũng không rơi mấy giọt nước mắt, ngươi còn có cách thì ngươi khóc cái gì?”
Tề Đại phu nhân mắng đệ tức phụ xong thì lập tức hét to với hai cond âu, mang theo bạc đi tới cửa hàng bạc lớn nhất trong kinh, cũng không quản bọn họ không bán đồ trang sức tốt nhất trong tiệm nhưng cũng tiêu hết bạc trong cửa hàng, thiếu một chút bọn họ cũng mua, để người ta biết được bọn họ dốc toàn lực của gia tộc gả cô nương.
Truyền ra ngoài thì là toàn tộc Tề gia tiêu bạc để thêm của hồi môn cho Hoàng hậu nương nương, mặc kệ thêm bao nhiêu thì người người đều biết tâm ý của bọn họ khi gả nữ nhi Tề gia.
Người Tề gia vừa đến thì bận bịu không ngơi tay, mặc kệ lớn nhỏ già trẻ đều xoay quanh vì cọc đại hỉ sự này, người chạy ra ngoài mua sắc tiệc rượu cũng có, chỗ gần thiếu hàng mua không được rượu thịt? Không sao, bọn họ lại chạy ra xa hơn một chút, nếu xa hơn một chút không có thì bọn họ lại chạy xa thêm tí nữa, hỏi thăm nơi nào có thì bọn họ đi hướng đấy, đây đều là chân chạy, bọn họ nhiều người nên không sợ ít phiền phức ấy. Suốt đoạn đường bọn họ đều mang theo bánh kẹo cưới hỉ phân phát khắp nơi, phàm là người gặp bọn họ, không kể phú quý hay dân chúng thì đều nhận được bánh kẹo cưới hỉ từ bọn họ.
Lần này, cả kinh thành đều biết động tĩnh của phủ Tề tướng quân, dân chúng đều biết phủ Tề tướng quân sắp cho ra một Hoàng hậu, rượu gạo trên bàn tiệc rượu đều đến từ nhà bọn họ.
Trước kia phủ Tề tướng quân còn xuống dốc, vì cọc hôn nhân tốt đẹp này mà bị người ta dày vò, nhưng nhân động tĩnh nhỏ này bèn vui mừng và náo nhiệt hẳn len.
Có mấy người bị đánh tiếng là muốn cô lập phủ Tề tướng quân, thấy tình thế không đúng, bọn họ vốn đang do dự thì vừa quay đầu lại đi tới bên phủ Tề tướng quân, đến bước ngoặt quan trọng nên bọn họ vẫn không dám đối nghịch với phủ Tề tướng quân. Tề phủ làm việc vui nên muốn vài thứ, những cửa hàng kia không dám đưa đẩy nói không có, chưa kể tự đưa tới cửa, còn có rất nhiều người cũng tặng lễ.
Phủ Tề tướng quân xử lý việc vui này như việc lớn, không mắc sai sót.
**
Nửa đêm của mùng một tháng mười một, Hứa Song Uyển đã xuống giường, mặc đồ cho hai phụ tử kia xong rồi mới đến lượt mình.
Nàng đã được phong là cáo mệnh từ lâu, là được hạ chỉ phong thưởng vào cùng ngày trưởng công tử nhà nàng được phong làm Tả tướng. Trang phục cáo mệnh của nàng là Nhất phẩm phu nhân bách điểu, bên trong vạt là màu hồng, bên ngoài là màu đen, vạt dài thêu bách điểu, trường bào vừa trang trọng vừa đẹp đẽ. Hứa Song Uyển chọn một bộ mũ màu vàng kim bên trên để dìm xuống sự giàu sang trên người, để tránh sắc mặt không tươi tắn nên ngày hôm đó nàng nhấp màu đỏ cho môi, phối hợp với sự long trọng của trang phục khiến nét đẹp tâm hồn bên trong đột nhiên lộ rõ ra.
Tuyên Trọng An mặc bộ quan bào nặng nề, ôm nhi tử trong lòng, đang trêu đùa nhi tử có hai chấm màu đỏ ở mi tâm như tiểu cô nương. Từ lúc nàng trang điểm xong đứng lên, bước đến phía hắn thì hai mắt hắn rụt lại mấy lần nhưng vẫn không rời mắt nhìn nàng bước đến trước mặt.
“Phu quân, thiếp xong rồi, có thể đến chỗ phụ thân và mẫu thân rồi.” Hứa Song Uyển nhún người trước mặt hắn.
Tuyên Trọng An nuốt nước bọt, một lát sau mới “ôi chao” hai tiếng rồi ôm nhi tử đứng dậy đi bên cạnh nàng.
Hắn đi ngược, cửa ở một bên khác, khác hoàn toàn với hướng của nàng đứng.
Lúc này Vọng Khang trong ngực hắn cắn ngón tay, hai mắt liên tục liếc nhìn mẫu thân, nhìn mỹ nhân còn mỉm cười với mình thì Vọng Khang xấu hổ né tránh trong ngực phụ thân mình, hai mắt vẫn liên tục nhìn khuôn mặt nàng.
“Để thiếp ôm Vọng Khang chứ?” Hứa Song Uyển nhìn hài nhi còn đỏ mặt nhìn nàng, buồn cười cực kì, hướng hắn đưa tay ra.
Vọng Khang liên tục vương tay ra, còn chưa muốn ngủ, nghĩ lập tức được mỹ nhân ôm thì cậu lại bị phụ thân ôm chặt; Tuyên Trọng An dúi đầu con vào ngực, không hề nháy mắt nhìn mỹ nhân, nói: “Không cần, vi phu ôm là được.”
Lúc ra cửa, hắn còn chờ nàng hai bước, đợi nàng bước ra cửa trước thì hắn còn ân cần khác thường: “Phu nhân, nàng cẩn thận cửa nhé.”
Phu nhân yên lặng, quay đầu nhìn hắn.
Lúc này đã là nửa đêm, đèn lồng đỏ được treo dưới hiên chiếu sáng gương mặt của nàng, Tuyên Trọng An ôm nhi tử đứng bên trong cửa, ngây người ngắm nhìn nàng.
**
Chờ bọn họ đến Thính Hiên đường, Tuân Lâm đã được mẫu thân mặc quần áo xong xuôi, đang đứng trong gió rét lạnh nửa đêm chờ huynh tẩu. Sau khi Vọng Khang nhìn thấy hắn, bèn quơ bàn tay nhỏ oa oa gọi tiểu thúc.
Tiểu thúc, mau nhìn, mỹ nhân! Vọng Khang vừa nhìn thấy tiểu thúc của cậu bèn duỗi tay về phía tiểu thúc, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhìn lại mỹ nhân, nở nụ cười ngượng ngùng với nàng.
Hứa Song Uyển thấy nhi tử cười xấu hổ, cảm thấy hài nhi chắc là không nhận ra nàng là ai.
Tuân Lâm nhìn thấy tẩu tử, chờ tẩu tử đi đến bên cạnh hắn, sờ đầu xong thì hắn mới nhỏ giọng gọi: “Tẩu tử?”
Hứa Song Uyển sờ dưới cổ của hắn, đáp lại, cười nói: “Tuân Lâm đang đợi huynh tẩu à?”
Tuân Lâm ngước mắt nhìn nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn là ngạc nhiên: “Tẩu tử!”
Đúng thật là tẩu tử.
“Tẩu tẩu!” Vọng Khang cũng nhìn mỹ nhân, học theo tiểu thúc, phát âm tán thưởng rõ ràng hai từ này.
Mỹ nhân, hoá ra mỹ nhân gọi là tẩu tử.
Cậu vừa nói thành tiếng thì toàn bộ hành lang của Thính Hiên đường đều im lặng như tờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi qua hành lang…
Tuyên Trọng An híp mắt, nghiêm mặt, nhìn nhi tử hỗn láo không gọi phụ thân hay nương mà gọi rõ ràng hai chữ “tẩu tử”.
Danh sách chương