Hoàng Tiểu Hoa dùng một loại ánh mắt sâu lắng nhìn Phương Minh, trên mặt mang theo nụ cười như có như không.

Phương Minh báo cáo cho Hoàng Tiểu Hoa rất triệt để, y nói về tình huống trước mắt ở Phòng bên kia, cuối cùng y nói:

Hoàng chủ nhiệm, trời đất chứng giám,Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của tôi làm sao có thể hết lần này đến lần khác tiết lộ tin tức giả mạo chứ ? Lần này lâm trường gặp chuyện không may, tuyệt đối là bởi vì mâu thuẫn nội bộ gây nên, về điểm này, tôi hy vọng có thể dốc sức điều tra, lãnh đạo có thể nhìn thấy vấn đề này.

Trần Kinh đứng ở phía sau Phương Minh, cau mày. Phương Minh này xem ra là sợ đến vỡ mật rồi. Lần trước công nhân viên ở lâm trường gây rối, cuối cùng Trần Kinh đem trách nhiệm quy cho y và Liêu Vĩ vì tiết lộ tin tức giả, khiến y rất bị động.

Lần này người khác lại động vào dây thần kinh mẫn cảm của y, thụi một gậy nữa vào chỗ đau cũ, y đúng thật là bị dọa chấn kinh rồi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Kinh hơi co giật, lại hiểu thêm một bậc đối với người tên Đàm Thu Lâm này. Đàm Thu Lâm không chỉ mãnh liệt, mà thủ đoạn cũng lợi hại, lúc ra tay với mình cũng tính toán kĩ càng. Không chỉ đột phá từ phía Phòng Lâm nghiệp, mà đến cả những đơn vị anh em với Phòng Lâm nghiệp y cũng động tay động chân, bức cho phe cánh của Trần Kinh phải tan rã từ nội bộ.

Mục đích của Đàm Thu Lâm được thực hiện rất dễ dàng, Phương Minh bây giờ đã ngoan ngoãn đem sự việc báo cáo về Huyện ủy. Việc này mặc kệ đúng sai ra sao, nếu đã đến tai Huyện ủy thì đều thành vấn đề rồi. Một khi quy vấn đề là sự cố thì trách nhiệm của sự cố nên do ai gánh vác đây ? - Làm gì thế không biết ? Một lâm trường Hồng Thổ Pha mà làm lâu như vậy, cải cách tiến triển không có, còn gây rối mất vài lần ! Chuyện gì cũng chỉ một lần là đủ, một lần gây rối còn không rút ra được kinh nghiệm sao, không nháo thêm một lần thì không được à?
Hoàng Tiểu Hoa phê bình, sắc mặt y thay đổi còn nhanh hơn lật sách.

Phương Minh liên tục làm kiểm điểm, ánh mắt Hoàng Tiểu Hoa liếc về phía Trần Kinh, đồng tử nháy mắt tụ lại, nói:

Phó phòng Trần , chuyện Hồng Thổ Pha là do Phòng các người chịu trách nhiệm chính , đối với việc này, cậu thấy thế nào?

Chuyện công nhân viên ở đó gây rối chỉ là do một mình Vương Quốc Thư tham ô, trộm đi cây bạch quả của lâm trường, rấy lên bất mãn của rất nhiều công nhân viên chức! Hiện tại, có người đem chuyện này đảo ngược lại, biến thành Trần Kinh tôi xúi giục công nhân viên chức làm khó dễ Vương Quốc Thư, còn muốn đốt phòng ở của hắn, thật sự là vớ vẩn!

Trần Kinh cất cao giọng nói.

Cơ mặt Hoàng Tiểu Hoa hơi hơi co rúm, y dường như không dự đoán được Trần Kinh sẽ nói như vậy, nhất thời không nghĩ ra nên ứng đối thế nào.

Thật lâu sau, y nói:

Thế nào ? Nghe Phó phòng Trần nói như vậy, cậu còn muốn liên kết với những bộ môn tương quan khác mở vụ kiện, sau đó mới quyết định việc này ? Nếu cậu có ý định đó, tôi ủng hộ cậu lập vụ kiện này!

Y nói đến đây thì dừng một chút mới nói:

Nhưng tôi muốn hỏi Phó phòng Trần, vụ kiện này cậu có nắm chắc không ? Cậu có thể thắng kiện chứ ?

Trần Kinh vừa nghe vậy, trong lòng đã rõ được thái độ của Hoàng Tiểu Hoa, theo thái độ của Hoàng Tiểu Hoa mà nói, giữa hắn và Đàm Thu Lâm, ai mạnh hơn thì kẻ đó chiếm đạo lý, đây là thứ Logic gì vậy?

Trần Kinh âm thầm phun ra một ngụm trọc khí, Hoàng Tiểu Hoa lúc này bỗng nhiên nói:

Phó phòng Trần , cho cậu một lời khuyên, nhân quý hữu tự tri chi minh ( làm người thì nên tự rõ mình ), đối nhân xử thế phải hiểu được vị trí của chính mình ở đâu. Hơn nữa những cán bộ trẻ tuổi các cậu mà nói, điều này lại càng quan trọng.

- Toàn bộ Lễ Hà đều biết rằng cậu là một đại tài tử, nhưng đại tài tử cũng đại tài tử cũng đừng ỷ vào cái danh tài tử, cái đó không thích hợp với thời đại hiện nay nữa rồi!

Ánh mắt Hoàng Tiểu Hoa liếc ngang Trần Kinh, vẻ mặt nhìn qua thì bình tĩnh, nhưng bên trong ẩn chứa châm chọc và cười nhạo vô tận.

Trần Kinh chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết từ đáy lòng đột nhiên xông lên đỉnh đầu, hắn gần như bật thốt lên nói:

Cảm ơn Hoàng chủ nhiệm nhắc nhở, tôi biết chính mình đang làm gì, cũng biết chính mình là ai. Nhưng tôi càng tin rằng, trên thế giới này trắng đen là không thể thay đổi được, lần này tôi nhất định phải đem chuyện này làm cho rõ ràng!

Giọng điệu Trần Kinh mạnh mẽ, Hoàng Tiểu Hoa vừa nghe xong thì sắc mặt lập tức xanh lại, cao giọng nói:

Đồng chí sao lại thế này chứ ? Tại sao lại không chịu tiếp thu những ý kiến và đề nghị khác nhau ? Lãnh đạo đề nghị điều gì, ngươi đều là loại thái độ này. Khi cậu làm việc, làm sao có thể đoàn kết được các đồng chí, xem xét một cách chính xác những ý kiến bất đồng?

Mấy câu nói này của Hoàng Tiểu Hoa nói đến đầy chính nghĩa, thanh âm vang đến toàn bộ sân Huyện ủy đều nghe được.

Trong lòng Trần Kinh trầm xuống, phát hiện mình đã rơi vào bẫy của lão già kia rồi. Y chính là chờ lúc mình kích động này. Mà bản thân vừa kích động, giận giữ, y cũng nhân thể mượn dịp lấn áp, giáo huấn mình một chặp, đồng thời cũng khiến mình không xuống đài được ( không thể rút lui ).

Trần Kinh mím chặt đôi môi, tùy ý để Hoàng Tiểu Hoa luyên huyên, còn hắn thì một chữ cũng không nói.

Hoàng Tiểu Hoa nói được vài câu, dường như cũng thấy tự mình nói tự mình nghe khá buồn tẻ, bèn chuyển giọng sang hướng khác.

Về xác định bộ máy của Phòng Lâm nghiệp, Huyện ủy sẽ tiếp tục thảo luận tại lần hội nghị sau, còn tình huống trước mắt của Phòng Lâm nghiệp, xem ra còn rất khó khăn đấy! Phó phòng Trần, phương diện này chính cậu phải cân nhắc nhiều thêm đi, suy nghĩ sâu nữa vào...

Ngữ khí của Hoàng Tiểu Hoa trở nên ôn hòa, dường như là đang ân cần dạy bảo Trần Kinh.

Trần Kinh nãy giờ vẫn không mở miệng, rốt cục mới mở miệng, hắn nói:

Cảm ơn Hoàng chủ nhiệm quan tâm, rất nhanh thôi, tôi sẽ thật sự đem sự tình xử lý thỏa đáng, tôi hy vọng lãnh đạo có thể tin tưởng tôi!

Hoàng Tiểu Hoa nhìn Trần Kinh, ha hả cười, nói:

Được! Hôm nay nói đến đây thôi ! Kéo vấn đề đi xa quá rồi, các cậu cũng đều trở về đi, tôi chờ đợi tin tốt từ các cậu!

Hoàng Tiểu Hoa xoay người lên lầu, bóng dáng biến mất ở hàng hiên, nhưng Trần Kinh vẫn cứ không hề động.

Hắn dường như còn có thể nghe được thứ ngôn từ nồng đậm hương vị trào phúng kia của Hoàng Tiểu Hoa. Hoàng chủ nhiệm này luôn miệng nói mình tính tình ngạo mạn nóng tính, nhưng mình làm sao mà so được với Huyện ủy đại quản gia như y chứ?

Nghĩ đến đây, nắm tay Trần Kinh dần dần siết chặt, trong lòng hắn rõ ràng, có một số việc tất nhiên phải giải quyết. Bởi vì có rất nhiều chuyện nếu như đã đối mặt, thì sẽ trốn không xong, mà trốn không được thì sẽ phải đối mặt!

...

Khi trở lại Phòng Lâm nghiệp, Mông Hổ, Nghiêm Thanh và mấy người liền đến báo cáo công tác với Trần Kinh.

Sáng sớm hôm nay, Đàm Thu Lâm tự mình dẫn người theo, muốn đem đi mấy kẻ khai thác lâm sản phi pháp mà ngày hôm qua Phòng Lâm nghiệp bắt được. Nếu như bình thường, loại tình huống này đều là Phòng Lâm nghiệp chủ động đem những người này đưa đến cơ quan, nhưng lúc này Đàm Thu Lâm lại chủ động xuất kích, tính chất liền có chút thay đổi rồi.

Trần Kinh quay đầu nhìn về phía Mông Hổ, nói:

Thế nào? Cậu giao người ra rồi sao?

Mông Hổ lắc đầu nói:

Tôi đương nhiên không giao người, thế nhưng...

- Nhưng là cái gì? Chẳng lẽ Đàm Thu Lâm hắn còn dám ở chỗ này động võ ?

Trần Kinh lạnh giọng nói.

- Vậy thì không phải!

Thần sắc Mông Hổ có chút xấu hổ, y dừng một chút, nói:

Chỉ có điều người từ bên ngoài đến thăm đám người kia rất nhiều, mấy tên tiểu du côn, lưu manh ấy mua thuốc lá mua rượu gửi vào nơi giam giữ, khiến cho chỗ đó không còn ra thể thống gì nữa, nhìn như là tiệc rượu chuyện vui gì gì đó.

- Mặt khác, những người này sớm hay muộn phải chuyển giao cho cơ quan , tôi lo lắng nhóm người này sau khi bị chuyển giao đi, rất nhanh sẽ được thả ra, như vậy chúng ta chấp pháp một hồi, không phải là tốn công vô ích sao ?

Sắc mặt Trần Kinh có chút khó coi, nói:

Chúng ta đi, đưa tôi đến bên đó xem xem!

Đội chấp pháp của Lâm nghiệp bắt được kẻ bị tình nghi, giam giữ thẩm vấn tạm thời, nhưng nhất định phải thả ra trong vòng 24 giờ, hoặc là đưa đến cơ quan hoặc cơ quan kiểm sát. Lúc Trần Kinh đến khu giam giữ của đội chấp pháp, nơi này đang ầm ầm một mảnh. Vài nhân viên công vụ trẻ tuổi vừa mới được điều đến đội chấp pháp phụ trách ghi chép thẩm vấn, ai cũng bận đến mặt mũi túi bụi.

Rất nhiều tên côn đồ trên đầu nhuộm lông vàng, trên người trên mặt khắc hình xăm đang cầm thuốc lá, mang theo hoa quả tới thăm “ bạn bè” của bọn họ, thăm nom mà luyên thuyên toàn lời thô tục. Lúc Trần Kinh đi nghe được một người tuổi còn trẻ cao giọng nói:

Ai gây khó dễ với 'Hải ca', thì mấy huynh đệ chúng ta sẽ không bỏ qua. Có cơ hội chúng ta thế nào cũng phải chỉnh tiểu tử kia một trận...

Trần Kinh nhíu nhíu mày, Mông Hổ thì lại thấy chướng mắt, nói vọng từ xa:

Tiểu tử ngươi nói cái gì hả ? Ai không bỏ qua cho ai ?

Tên côn đồ kia vừa thấy đám người Mông Hổ đến, lập tức nói:

Ai nha, Mông đội trưởng! Tôi chưa nói gì cả, chỉ là đến thăm Hải ca một chút, đứng nói chuyện phiếm mà thôi a!

Mông Hổ xanh mặt, nói:

Thăm người các ngươi cũng phải nghiêm túc một chút chứ! Có ai lại thăm nom như vậy, các ngươi thực sự xem Phòng Lâm nghiệp như cửa vườn rau, muốn vào liền vào hay sao ?

Tên côn đồ ha hả ngây ngô cười, nói:

Chúng ta đều đã nghe được tin tức, nói lãnh đạo rất nhanh sẽ thả Hải ca bọn họ ra ngoài, chúng ta đây không phải đều ở chỗ này chờ sao?

- Ai nói thả người rồi ? Tin này các ngươi nghe từ ai thế hả ?

Mông Hổ có chút thẹn quá thành giận, y vừa quát xong, rất nhiều tên côn đồ đều tiếp cận lại đây nhìn y, giống như là xem Tây Dương Kính vậy.

Trần Kinh khụ khụ vài tiếng, Mông Hổ phẫn nộ lui trở về.

Trong lòng Trần Kinh biết rất rõ, mấy tên kia là được người dung túng, cố ý để cho Phòng Lâm nghiệp mất mặt. Đội chấp pháp của Phòng Lâm nghiệp quyền hạn cũng chỉ có bấy nhiêu, còn lại căn bản là không thể động.

Không cần hỏi cũng biết công tác thẩm vấn khẳng định là không hề tiến triển. Nếu Đàm Thu Lâm dám thu thập Vương Quốc Thư, sau đó bắt công nhân trên lâm trường, thì việc này sẽ phức tạp hơn nhiều. Trần Kinh muốn làm việc theo ý mình, sợ là rất khó!

Ở phòng nghỉ trong khu giam giữ, Trần Kinh thấy được Đàm Thu Lâm.

Sắc mặt Đàm Thu Lâm lộ vẻ hung ác:

Phó phòng Trần, định không thả người sao? Không phối hợp như vậy là không được đâu nha. Chúng ta đều là vì mục đích chung cả, ngài chẳng lẽ còn chuẩn bị đem những người này vĩnh viễn nhốt tại Phòng Lâm nghiệp sao?

Trần Kinh khoát tay với Mông Hổ, nói:

Thả người! Tất cả đều giao cho Phó phòng Đàm mang đi!

Mông Hổ sửng sốt, nói:

Phó phòng Trần...

- Tôi nói thả người cậu không nghe thấy sao?

Trần Kinh đột nhiên cất cao giọng ra lệnh, trong thanh âm bao hàm lửa giận sôi sục dâng lên.

Mông Hổ không dám chậm trễ nữa, đi ra ngoài bắt đầu bố trí thả người.

Đàm Thu Lâm âm trầm nhìn Trần Kinh, y dường như không dự đoán được Trần Kinh lại sảng khoái như thế, y cười ha hả nói:

Tốt, tốt! Tục ngữ nói, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Phó phòng Trần xem ra là người hiểu rất rõ đạo lý này. Đàm mỗ tôi thật khâm phục!

Y chậm rãi tới gần Trần Kinh, chuyển thanh âm đè nặng cổ họng nói:

Ở Lễ Hà, không có ai mà Đàm Thu Lâm tôi không đem đi được. Phó phòng Trần, tôi chỉ nói đến đây thôi !

Khóe miệng Trần Kinh kéo ra một chút, lạnh lùng cười, đối diện nhìn thẳng vào Đàm Thu Lâm không hề e sợ. Thật lâu sau, hắn nói:

Kẻ mà tôi muốn bắt, không ai có thể ngăn cản được. Hôm nay thả đi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bắt lại! Phó phòng Đàm, tôi và anh thôi thì cứ cưỡi lừa xem hát, đợi mà coi đi!

Đồng tử của Đàm Thu Lâm đột nhiên thu lại, trên mặt âm trầm đến đáng sợ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện