Mưu to như trút, sấm sét cuốn theo mây đen cuồn cuộn gào thét bên ngoài Cửu Tiêu, giống như cái đuôi của quái thú dữ tợn. 

“Bệ hạ, chú ý thân thể a Bệ hạ!” 

Ta đẩy ra cái ô Lưu công công đưa tới, ở trong cơn mưa hướng đến chỗ Phượng Ngô cung của Đoạn Niết. 

Cho dù đã băng bó ổn thỏa, miệng vết thương trên cổ cùng tay vẫn đau đớn âm ỉ, từng chút từng chút nhắc nhở đến sự hiện hữu của nó. Ta mặc dù nhốt Đoạn Niết, rút đi móng vuốt của mãnh hổ, nhưng ta biết hắn không có khả năng một chút ám tuyến (*暗线: tay trong, nội ứng) hữu dụng cũng không lưu lại. Ở chốn thâm cung này, bên cạnh ta, nói không chừng còn có người của hắn. 

Lúc trước ta không quan tâm, là bởi vì bọn họ đem đến cho ta áp lực không lớn, giữ lại cũng không sao. Nhưng hiện tại, Đoạn Niết biết chuyện ta không biết, còn trơ mắt nhìn nó xảy ra, đẩy ta vào hoàn cảnh hôm nay, khiến ta như thế nào có thể tiếp tục coi như không biết? 

Ta không để ý đến uy nghi thiên tử, lúc cả người chật vật xuất hiện trước cửa điện, đám cung nhân hẳn là không nghĩ tới ta sẽ đi vào với bộ dạng như vậy, mặt đều lộ vẻ kinh hoảng, vội vàng quỳ xuống hành lễ. 

Lưu công công thức thời không đi theo, đứng chờ ở chỗ xa. 

“Bệ hạ, có thông báo cho Phượng vương không?” Thủ vệ cẩn thận hỏi. 

“Không cần.” Ta vẫy lui bọn họ, đi đến trước cửa, giơ chân đạp mở. 

Trong phòng ánh nến mờ nhạt, còn có hun hương không thể che hết mùi thuốc nồng đậm, khiến cho ta thoáng cái như trở về mười tuổi trước kia. Đoạn Niết vẫn chưa có Bích hồng linh châu, thân thể ngày càng suy yếu, ngay cả ta cũng có thể cảm nhận được hơi thở chết chóc tỏa ra từ người hắn. 

Khi đó trong cung thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị quan tài cho hắn, dường như cái chết của hắn là không thể tránh khỏi. 

Ta đến nhìn hắn, khóc nhào vào lồng ngực hắn, hỏi hắn có phải sắp chết rồi không, có phải sẽ giống như mẫu phi rời bỏ ta. Hắn lau đi nước mắt của ta, không cho phép ta khóc, khuôn mặt trắng bệch nhưng ánh mắt lại hữu thần, khiến người khác không tự chủ tin tưởng hắn, dựa vào hắn. 

“Hoàng huynh, nếu như huynh rời đi, ta nhưng làm sao bây giờ?” Ta nghẹn ngào nói. 

Đoạn Niết xoa xoa đầu ta, bên môi gợi lên nụ cười: “Ta chết đi, đệ cho rằng có thể sống được bao lâu? Chưa đến hai năm đệ cũng sẽ bị hoàng cung ăn thịt người này gặm đến cả xương cũng không còn.”

Trên mặt hắn mặc dù mang theo nụ cười, lời nói lại khiến ta lạnh thấu xương. Nhưng lời hắn nói vẫn chưa đúng lắm, nếu không có hắn, ta một ngày cũng sống không nổi. 

“Hoàng huynh, ta không muốn huynh chết!” Thật sự không nín được, ta lại nhào vào lòng hắn gào khóc. 

Lần này Đoạn Niết không còn giúp ta lau lệ, hắn giống như đã nhìn thấy thứ gì đó thú vị, con ngươi màu đen tinh tế đánh giá ta, ánh mắt kia thậm chí khiến cho ta nổi hết cả gai ốc. 

Cuối cùng hắn thở dài một hơi: “Kỳ thật, ta đã có chút chống đỡ không nổi…” Bị dọa đến rút lại nước mắt vừa muốn tuôn như đê vỡ, liền cảm thấy hắn nhẹ nhàng chạm lên lệ chí* của ta, tiếp tục nói: “Nhưng nếu đại thụ ta đây ngã, đệ một bụi thỏ ti tử* chỉ sợ cũng không còn chỗ nào để bám vào, không thể sống được bao lâu. Cho nên, ta sẽ nghĩ một chút biện pháp.” 

(*Nốt ruồi nhỏ dưới mắt.)

(*菟絲子 cỏ thỏ ti, là một giống tầm gửi, sống nhờ ở các cây khác, hạt nó dùng làm thuốc.) 

Mà cái hắn gọi là “biện pháp”, chính là cưới công chúa của Tuần Dự về làm vợ. 

Trong đồ cưới của A Cốt Na có một linh châu tuyệt thế, là trân bảo truyền qua các đời hoàng hậu của Tuần Dự, đeo lâu dài có thể khiến người kéo dài tuổi thọ, bồi dưỡng ngũ tạng. Mà sau khi hắn lấy được linh châu kia, quả nhiên thân thể từng ngày trôi qua lại càng lúc càng khá hơn. 

Chấm dứt hồi tưởng, ta nắm chặt Bích hồng linh châu đeo bên người, bước nhanh vào phòng. 

“Đều cút ra ngoài!” Ta lạnh lùng nói. 

Đám cung nhân đang cầm đèn cùng lô hương đột nhiên giật mình, bất an nhìn nhau, rất nhanh cúi đầu gập lưng lui ra khỏi điện. 

Ngoài phòng là mưa to gió lớn, trong phòng là ánh đèn leo lét, hai con người bình thường*. 

(*Nguyên văn là dong nhân: loại người bình thường, kiến thức nông cạn, k có tư cách là người.) 

Đoạn Niết mặc một bộ bào phục (*袍服) màu trắng, trên vai khoác một áo hạc sưởng (*鹤氅)màu đen, đang tựa ở đầu giường đọc sách. 

Hiện tại, chúng ta vẫn đang dựa vào nhau, ta nhưng đã sớm không còn là dây leo yếu ớt của năm đó. Ta đã dựa vào việc hấp thụ máu thịt của đại thụ để sinh sôi nảy nở, lớn đến độ đã không còn dễ dàng bị người bài bố. 

“Có phải huynh đã sớm biết hay không?” Ngạo mạn thong thả bước đến chỗ hắn, giọng điệu bình thản ngay cả chính ta cũng kinh ngạc. 

Đoạn Niết lật qua một trang sách, không trả lời, hoặc là nói… cam chịu. 

Ta đưa tay đánh rơi quyển sách trên tay hắn: “Trả lời ta, có phải huynh đã biết rõ chuyện Đoạn Anh?” Cổ họng khó khăn phun ra hai chữ, “Nàng, là do huynh đưa vào?” 

Hắn rốt cuộc ngước mắt nhìn ta, vẫn không nói chuyện, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước. 

“Huynh thật sự muốn ta chết sao? Huynh liền hận ta như vậy sao? Nói đi a!” 

Vì cái gì không phản bác? Vì cái gì?! 

Ta nắm chặt vạt áo chỉnh tề của Đoạn Niết, dải băng bị mưa làm ướt thấm ra máu loãng, phút chốc làm dơ bộ bào phục thuần trắng của hắn. 

Bởi vì đội mưa, vẫn luôn có giọt nước lăn xuống mặt ta, phần lớn là lạnh như băng, lúc này lại có một dòng nóng hổi cọ rửa mà qua, thấm vào vết thương quấn băng tầng tầng, đau thấu tim gan. 

“Buông ra.” Đoạn Niết bỗng nhiên nắm tay ta, từng chút giật tay ta ra khỏi vạt áo hắn. 

Mưa xuân lạnh lẽo, cả người ta rét run, nhiệt độ trên người hắn thật sự không cao hơn ta chút nào. 

“Ta đã từng nhắc nhở ngươi.” Hắn chậm rãi sửa sang lại y bào. 

Ta nghe vậy cười thảm một tiếng: “Huynh căn bản không muốn để cho ta nhận ra, huynh chính là muốn trả thù ta, muốn cho ta thương tâm tuyệt vọng, khiến cho ta nếm toàn bộ đau khổ!” 

Đoạn Niết nhìn bộ dạng của ta giống như nhìn một kẻ ngu, “Bằng không thì ngươi nghĩ là gì?” Cả người hắn không chỗ nào không để lộ ra thông điệp này. 

Ta nổi giận, hai ngón tay nắm chặt cằm hắn, buộc hắn nhìn thẳng vào ta: “Rất tốt, huynh đã kiên quyết muốn như thế, chúng ta liền chờ xem!” Nói xong ta đẩy hắn xuống giường, từ trên cao nhìn xuống hắn, “Đoạn Niết, hiện tại đổi cho ngươi dựa vào ta mà sống.” 

Hắn ngã xuống giường lớn, khuôn mặt đau bệnh lưu lại hai vết máu chói mắt, ánh mắt nhìn ta hung ác nham hiểm, như muốn ở trên người ta đâm thành trăm động. 

Ta cùng hắn không ai nhường ai trừng mắt nhìn nhau một lúc, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn ta nữa. 

Hắn chưa nói, nhưng ý tứ bảo ta “Cút” đã rất rõ ràng.

Ta mang theo giận dữ mà đến, lại mang theo giận dữ mà ra. 

Bởi vì bị thương cộng thêm mắc mưa, đêm đó ta liền phát sốt, nhưng cũng may không nghiêm trọng, chẳng qua là cả người có chút mê mang. 

Trước khi ngủ, Lưu công công lại để cho Ngự thiện phòng làm bát canh gừng cho ta đuổi hàn khí, đang một ngụm uống hết muốn đưa bát lại cho Lưu công công, ngoài điện gấp gáp hoảng loạn truyền vào tiếng thông báo. 

Cho người đi vào, chỉ thấy một tiểu thái giám quỳ sụp xuống trước mặt ta. 

Lòng ta thoáng cái nhấc lên, nghĩ đến sẽ không phải là Đoạn Niết bên kia xảy ra chuyện gì đi. 

Không nghĩ tới tiểu thái giám lại nói, lúc Triệu thị đang thụ hình, vốn nên một xác hai mạng, không biết như thế nào lại sinh hạ một bé trai. 

*Xoảng*, bát thoát lực rơi xuống, vỡ ra một lỗ hổng, lăn một vòng trên đất chậm chạp phát ra tiếng vang, càng tăng thêm cảm giác quỷ dị trong không gian yên tĩnh chết chóc này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện