Đoạn Niết đẩy Trí Thâm  ra, ói toàn bộ thuốc đắng vừa uống khỏi bụng xuống mặt đất, cả người giống như trút sạch toàn bộ khí lực trên người, mềm oặt đổ về giường.

Hết thảy dường như đã đến hồi cuối, hắn dung nhan tiều tụy, hai mắt ảm đạm, lại xách không nổi một chút tinh thần.

Chân khí của Trí Thâm đã mất tác dụng, truyền vào cơ thể Đoạn Niết, giống như suối đổ về biển, ngay cả một chút ấm áp cũng không có.

“Điện hạ, là thần vô dụng, thần không thể mang về sen tiên.” Vẻ mặt Trí Thâm tràn đầy áy náy.

Đoạn Niết chuyển động con ngươi màu nhạt, nhìn gã một lúc, lại thu hồi ánh mắt, nói giọng khàn khàn: “Mà thôi…”

Dầu hết đèn tắt, chính là nói về hắn ở hiện tại. Thân thể như vậy, không phải vật tiên không thể cứu.

Hai năm trước Trí Thâm nói về sự tồn tại của Hỏa Hi đảo, nói trên đảo có một đóa sen tiên, tên là “Độ mẫu bạch liên”, có thể làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt (*hoạt tử nhân nhục bạch cốt.), quả thật có thể trị hết bệnh của Đoạn Niết.

Hỏa Hi đảo ở tại Đông Hải phía xa, Đoạn Niết dĩ nhiên không thể tự mình đi, mà trên đời này, có bản lĩnh, có thể đi vì hắn, ngoại trừ Tề Phương Sóc cũng không còn người nào nữa.

Người trúc mã này, trong vài năm đã thay phụ thân y trở thành chủ thân mới của Yến Địa, hiện nay là Yến mục hầu Tề Phương Sóc uy danh, Đại Hạ người nào không biết? Ra biển tìm thuốc, hao phí nhân lực không tính, càng là nguy hiểm trập trùng, nhưng Tề Phương Sóc không hai lời liền đồng ý.

Chuẩn bị hai năm, để giúp Đoạn Niết kéo dài tính mạng, nhưng đáng tiếc vẫn không thể thành công.

Mắt thấy sinh cơ (*khả năng sống) tan thành bọt biển, muốn nói Đoạn Niết không chút nào oán không chút nào hận làm sao có thể?

Thư của Tề Phương Sóc hắn một bức cũng không nhìn, một bức cũng không hồi âm. Ở trên đời này, Đoạn Niết tin tưởng nhất chính là người này, thậm chí gửi gắm cả cơ hội sống sót của chính bản thân mình cho y, nhưng cuối cùng đều là công dã tràng!

Vốn không có hy vọng ngược lại càng dễ nói, cố tình cho hắn nhìn thấy hy vọng tái sinh bị cướp đi…

Đoạn Niết nhíu chặt lông mày, trong sự khó chịu mơ màng chìm vào giấc ngủ, đợi đến khi hắn tỉnh lại, trời đã sáng choang, bên giường đang ngồi không phải Trí Thâm, mà là một thiếu niên nho nhỏ.

Đoạn Quỹ thấy hắn tỉnh, vội vàng nhào qua, mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy ưu thương, trong cặp mắt tựa hoa đào đong đầy lệ, dưới mắt có một nốt lệ chí nho nhỏ.

“Hoàng huynh, huynh khỏe hơn chút nào chưa? Đệ cho là huynh… cho là huynh…”

Đoạn Niết dĩ nhiên biết rõ y cho là gì, y cho là hắn muốn chết rồi, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, hoàn toàn bỏ lại một mình y.

Có đôi khi hắn cũng muốn, cái gì cũng không cần lo như vậy, vứt bỏ toàn bộ những vật ngoài thân, lẳng lặng ngủ một giấc.

Nhưng trời không cho người toại nguyện, hắn có quá nhiều thứ không bỏ xuống được.

Hắn còn chưa sống đủ, hắn còn chưa muốn chết. Dựa vào cái gì Đoạn Kỳ, Hạ vương, Tống Phủ, cả đám đều có thể sống thật tốt, hắn lại sớm chết đi?

Hắn rõ ràng việc ác gì cũng chưa từng làm qua, không mắc nợ một ai, cuộc sống gập ghềnh khi từ nhỏ, khó khăn như vậy, thật vất vả mới có hy vọng, quay đầu lại thấy nó lọt qua kẽ tay. Dựa vào cái gì? Ông trời dựa vào cái gì trêu đùa hắn như vậy?

Đoạn Quỹ thấy hắn không nói lời nào, cho là hắn mệt mỏi nói không ra lời, trong lòng càng là bi thương, kéo tay hắn áp lên mặt, hít mũi nói: “Hoàng huynh đừng bỏ lại ta.”

Đoạn Niết im lặng nhìn đứa nhỏ của hắn không muốn rời xa hắn như vậy, nếu như hắn chết, Đoạn Quỹ đảo mắt cũng bị Hoàng cung này ăn đến ngay cả xương cũng không còn.

Hắn nói cho Đoạn Quỹ, hắn sẽ nghĩ biện pháp, nhưng kỳ thật hắn cũng không chắc, nếu có biện pháp, hắn cũng không phải là cái dạng này.

Cứ như vậy kéo dài hai tháng, chẳng ai ngờ rằng, sinh cơ trời ban bỗng dưng có một ngày rơi xuống trước mặt Đoạn Niết như vậy.

Chẳng qua sinh cơ này dường như là một trận vui đùa của lão thiên gia, hiểm ác mà hoang đường, nhất thời khiến hắn khó có thể lựa chọn.

Tuần Dự muốn gắn bó trăm năm với Đại Hạ, muốn đưa công chúa đến hòa thân, Hạ vương chuẩn bị lựa chọn một vị Hoàng tử thích hợp trong đám nhi tử của ông ta.

Nhi tử của Hạ vương không nhiều lắm, có thể tiếp nhận củ khoai nóng bỏng tay này lại càng ít, không may Đoạn Niết chính là duy nhất. Trong đồ cưới của công chúa có một viên Bích hồng linh châu, mặc dù không thể so sánh với Độ mẫu bạch liên, nhưng vẫn có thể khiến thân thể Đoạn Niết chống đỡ thêm vài chục năm nữa.

Chẳng qua là hắn hiểu rõ tính tình của Tề Phương Sóc, nếu như hắn cưới công chúa Tuần Dự, không thể nghi ngờ liền phản bội lời thề nhuộm máu Tuần Dự năm đó, cưới nhi nữ kẻ thù giết cha của Tề Phương Sóc, về sau giữa bọn họ chỉ sợ sẽ sinh ra khoảng cách, khó có thể trở lại lúc trước.

Cả đời này hắn ít khi có thời điểm do dự, huống chi liên quan đến sinh tử của mình, nhưng trong thời khắc mấu chốt này, hắn vẫn không thể tránh khỏi do dự.

Trước kia cùng Tề Phương Sóc ở trong thâm cung sống nương tựa vào nhau bảy năm, đèn kéo quân* cứ từng cái hiện lên trước mắt. Hắn biết rõ sau khi hạ xuống quyết định này, những tình nghĩa ngày xưa trong phút chốc tan thành mây khói.

(*Nguyên văn 走马灯 chắc là ký ức.)

Nhưng Đoạn Niết rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm, hướng Hạ vương chủ động xin đi, nói mình nguyện ý làm phò mã của Tuần Dự.

Hạ vương cực kỳ vui mừng, ban thưởng rất nhiều thứ cho Đoạn Niết, còn cho phép hắn xuất cung dựng phủ.

Lúc này Đoạn Niết đã hai mươi sáu, Hạ vương dường như mới ý thức được đứa con trai này đã trưởng thành, không thích hợp ở lại trong cung.

Ngày Đoạn Niết rời đi, Đoạn Quỹ tựa như rời khỏi lãnh cung vậy, lại là mọi cách không muốn, chẳng qua là lúc này y trưởng thành, rốt cuộc không còn động một chút lại khóc lớn không ngừng.

Một năm đó, A Cốt Na đến Đại Hạ, Tề Phương Sóc thân là chư hầu của Yến Địa đi trước đón dâu, không nghĩ tới nửa đường gặp chuyện ngoài ý muốn, đụng phải sơn phỉ kỳ thật là đám người Giáp Tị giả trang do Đoạn Kỳ phái đi bắt người, Bạch Tam Cẩn trong hỗn loạn sống chết không rõ, sau đó chuyện Trí Thâm giấu giếm Độ mẫu bạch liên ký sinh trên người Bạch Tam Cẩn bại lộ. Tề Phương Sóc dưới cơn thịnh nộ cùng Trí Thâm ra tay tàn nhẫn, cuối cùng lưỡng bại câu thương, Trí Thâm dưới sự cầu tình của Đoạn Niết giữ được một mạng, nhưng quan hệ của Tề Phương Sóc cùng Đoạn Niết qua một trận này lại khó khôi phục.

Trí Thâm mang thương trở về, Đoạn Niết nghẹn một hơi, một cước đá vào ngực hòa thượng, khiến gã phun ra một ngụm máu lớn.

“Ai cho ngươi động đến y!” Đoạn Niết cảm thấy có lỗi với Tề Phương Sóc, thẹn trong lòng, hôm nay Trí Thâm lại động đến người của Tề Phương Sóc, còn khiến y bị thương nặng, Đoạn Niết sao có thể không phẫn nộ?

Trí Thâm khó khăn bò dậy, quỳ gối dưới chân Đoạn Niết, khóe miệng chảy đầy máu, nói: “Bần tăng làm như vậy cũng là vì Điện hạ.”

Đoạn Niết nghe xong lời này của gã thì tâm phiền, nếu không phải Lan phi trước khi chết dặn dò hắn, hắn thật muốn lập tức đưa Trí Thâm đi gặp mẫu phi hắn.

Hòa thượng này mấy năm nay làm không thiếu mấy chuyện bằng mặt không bằng lòng, ngày xưa hắn đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, nhưng lần này… gã không nên động đến Tề Phương Sóc!

Bỏ qua quan hệ cá nhân giữa hắn và Tề Phương Sóc, thời điểm hiện nay chính là thế cục biến ảo không rõ, đắc tội với chư hầu vốn đứng về phía hắn, thật sự không phải hành động sáng suốt.

Trí Thâm thiết kế một trận này rốt cuộc là vì cái gì, e rằng chi có bản thân gã biết.

“Ngươi là vì cái gì trong lòng ngươi tự rõ, cút xuống!” Đoạn Niết khoát tay, cũng lười nhìn gã.

Trí Thâm cung kính khom người, che ngực lui ra khỏi phòng.

Từ lúc nãy Đoạn Quỹ vẫn ở trong phòng, không lên tiếng, chờ đến khi Trí Thâm đi y mới mở miệng: “Hoàng huynh nên giết gã.” Tuổi y tuy nhỏ, nhưng từ nhỏ sống trong nội cung đã có thể khiến y nhạy cảm phát hiện Trí Thâm không thích y, cho nên y cũng không cách nào chào đón đối phương, chưa bao giờ chào đón.

Đoạn Niết đang phiền lòng, nghe y nói vậy, ánh mắt giống như lưỡi đao quét tới, Đoạn Quỹ bị hắn nhìn lập tức ngậm mồm, bất an xê dịch thân  thể.

“Gã không nghe lời, vốn là đáng chết!” Y không cam lòng đắp thêm một câu.

Ngón tay Đoạn Niết đè lên thái dương đau nhức, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, những chuyện này không cần đệ quan tâm.”

Đoạn Quỹ lập tức muốn nói thêm câu nữa, nhưng nhìn sắc mặt Đoạn Niết, chính là vẫn cắn môi nuốt trở vào.

Đoạn Niết vẫn coi y là đứa nhỏ, không cho y đụng đến những âm mưu quỷ kế bẩn thỉu kia, cũng tận hết khả năng không cho y tham dự vào.

Nhưng Hoàng tử có thể lớn lên từ thâm cung, lại có thể đơn thuần đến lúc nào?

Đoạn Niết muốn cho y sống vô ưu vô lự (*k buồn k lo), nhưng lại ngăn không được tự bản thân y muốn tham dự vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện