Lan phi vốn là nhi nữ á khanh của Ngôi Địa, từ lúc sinh ra đã là quốc sắc thiên hương, sớm đã có hôn ước, cùng ý trung nhân tình đầu ý hợp. Đây vốn là chuyện tốt, không biết sao nàng lại vì tuyệt thế mỹ mạo của Hạ vương khiến cho thèm khát, liên tục tạo áp lực, cha nàng đành phải cho nàng vào cung làm phi.
(*亚卿 Ở dưới bậc khanh, chỉ một quan to thời xưa.)
Nhất nhập hầu môn thâm tự hải (* Bước vào cánh cửa quyền quý, sâu tựa biển), Lan phi khóc từ biệt cha mẹ, dã từ tình lang, bước lên xe ngựa hoa lệ tiến về Đằng Lĩnh.
Đi vào hậu cung, một đoạn thời gian rất dài Lan phi quả thật được Hạ vương độc sủng, đưa tới một đám người ghen ghét đố kỵ. Nhưng sau khi nàng sinh con tổn thương thân thể, lại không thể thị tẩm, sinh hạ Hoàng tử lại là suy nhược không chịu nổi, Hạ vương lập tức lạnh nhạt với nàng. Một năm sau, càng là quăng nàng ra sau đầu.
Lan phi cả ngày sầu não uất ức, đối với con mình cũng không chút nào quan tâm, dường như không muốn nhìn đến đứa con chảy huyết mạch của Hạ vương này.
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, cuộc sống vô tình, cũng là chủng vô tình.
Cứ như vậy lại qua vài năm, thân thể nàng ngày càng kém, tại Lục hoàng tử năm tuổi, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn. (* 香消玉殒 – chỉ những cô gái đẹp nhưng đoản mệnh.)
Ấn tượng duy nhất của Đoạn Niết đối với mẫu phi hắn, chính là một khắc cuối cùng trước khi nàng chết đi, nàng dùng bàn tay khô gầy cầm chặt tay hắn, dùng sức không giống như của một người sắp chết.
Nàng lại bảo hắn ghé tai qua, dùng giọng nói yếu ớt tựa muỗi kêu: “Nếu như về sau, có một nam nhân họ Lương tới tìm ngươi… ngươi phải thay ta…. đối xử tốt với gã… là ta có lỗi với gã…”
Khi đó Đoạn Niết không hiểu lời nàng nói có ý tứ gì, về sau đã hiểu, cũng không có hứng thú nghe theo.
Hắn từ nhỏ triền miên giường bệnh, không được Hạ vương sủng ái, sau khi Lan phi chết, hắn liền dời đến một tòa cung điện của Hoàng tử tại một góc xa xôi ở Tây Bắc Hoàng cung —— Phượng Ngô cung.
Hoàng cung to như vậy, có hai dãy cung điện cho Hoàng tử ở, một chỗ tại Tây Bắc, vừa lệch vừa xa, được xưng là lãnh cung của Hoàng tử, chỗ còn lại ở Đông Nam, cùng lãnh cung tạo thành thế đối chọi*, bất luận là vị trí địa lý hay là hoàn cảnh ngày đêm cách biệt.
(*犄角之势 cơ giác chi thế.)
Đoạn Kỳ so với Đoạn Niết lớn hơn bốn tuổi, đã sớm dời đến cung điện phía Đông Nam, mẫu thân y là nữ nhi của Tống Phủ quốc công, rất được Hạ vương sủng ái, bởi vì sợ Đoạn Niết lây bệnh khí qua cho nhi tử nhà mình, lúc này mới thổi gió bên gối thổi Đoạn Niết đến góc hẻo lánh tự sinh tự diệt.
Đoạn Niết không có mẫu thân, thân thể lại ốm yếu, quả thật hai năm là đoạn thời gian sống không bằng chết.
Nhưng đến thời điểm hắn chín tuổi năm đó, xảy ra bước ngoặc. “Lãnh cung” tiếp một vị khách mới, một hài tử dáng dấp phấn điêu ngọc mài, ánh mắt hữu thần, cả người quý khí, là thế tử của Yến Địa, gọi Tề Phương Sóc.
Tề Phương Sóc có thể nói là con cưng của trời, là người thừa kế duy nhất của bá chủ phương Bắc Yến Địa, cùng Đoạn Niết khác biệt một trời một vực, vốn nên an an phận phận lớn lên tại Yến Địa, nhưng Hạ vương đa nghi, cảm thấy Yến Địa quá cường đại, có phản tâm (*tâm làm phản), Yến hầu bất đắc dĩ, đành phải cho đứa con út vào trong cung làm vật thế chấp.
Một lần này, chính là bảy năm.
Tề Phương Sóc so với Đoạn Niết chỉ nhỏ hơn một tuổi, hai người ở trong cung sống nương tựa lẫn nhau, ngược lại sinh ra tình cảm so với huynh đệ huyết thống còn muốn sâu đậm hơn.
Đoạn Niết tâm tư cẩn thận, bao giờ cũng là người đầu tiên phát hiện ra nguy cơ, Tề Phương Sóc có võ nghệ phòng thân, cũng có thể bảo vệ hai người chu đáo.
Hai người cùng lắm chỉ là đứa nhỏ tám chín tuổi, đạp lên nước mắt cùng đau xót của vô số ngày đêm, cuối cùng vẫn tồn tại trong Hoàng cung người ăn thịt người này.
Lúc Đoạn Niết mười sáu tuổi, người Tuần Dự đột nhiên xâm chiếm biên cảnh Đại Hạ, nhắm vào Vương đô Đằng Lĩnh, Hạ vương lệnh Yến hầu cần vương (*đưa quân giúp vua), Yến Hầu không nói hai lời liền dẫn hai mươi vạn hùng binh huyết chiến mấy tháng, cuối cùng da ngựa bọc thây*, chết trận sa trường.
(*马革裹尸:cảnh chết chóc khốc liệt, hy sinh nơi chiến trường, không quản tới thân xác)
Tin Yến Hầu chết trận rơi vào nội cung, Tề Phương Sóc căn bản không tin, giống như điên rồi đòi phải về Yến Địa, Đoạn Niết kéo hắn không cho y đi, y liền đối với Đoạn Niết vừa đánh vừa mắng.
“Ngươi trở về có tác dụng gì không? Ngươi trở về lúc này chỉ gây thêm phiền toái mà thôi!” Đoạn Niết bị y đấm một cái ngực cảm thấy khó chịu, quả thực muốn nôn ra máu.
“Ta đây cũng phải về! Yến Địa còn có mẹ cùng muội muội đang chờ ta!”
“Cũng phải được Phụ vương đồng ý ngươi mới có thể đi!”
Hai mắt Tề Phương Sóc đỏ như máu, rống giận: “Đều là hôn quân này, nếu không phải ông ta…”
Đoạn Niết mở to mắt bịt miệng y lại: “Đừng nói lung tung!”
Trong cung tai mắt rất nhiều, lỡ như lời này bị Hạ vương nghe được, Tề Phương Sóc liền cả đời đừng nghĩ đến quay trở về Yến Địa.
Tề Phương Sóc bị hắn che miệng không phát ra được tiếng nào, trong lòng vừa hận vừa đau, lại cắn một cái vào tay Đoạn Niết.
Đoạn Niết bị đau kêu một tiếng, nhưng nhìn Tề Phương Sóc cả mặt đầy lệ, trong lòng cũng rất không dễ chịu, cho dù bị đối phương cắn chảy máu, cũng một mực cắn răng nhẫn nại.
Yến hầu là một chư hầu có bản lĩnh, toàn bộ Yến Địa đều nhờ ông dẫn dắt mới có thể cường đại như ngày hôm nay, hiện tại ông chết rồi, Yến Địa không biết sẽ như thế nào. Quan trọng nhất là, Tề Phương Sóc có thể trở về kế thừa tước vị hay không, Hạ vương có thể thả hắn hay không.
“Tiểu Sóc, việc đầu tiên cần phải giải quyết hiện nay chính là nghĩ biện pháp trở về Yến Địa, ngươi phải kế thừa tước vị của Phụ thân ngươi, trở thành chư hầu của Yến Địa, ngươi hiểu chưa?” Đoạn Niết dùng tay kia nắm chặt bờ vai Tề Phương Sóc, trong đôi mắt màu nhạt tràn đầy dứt khoát không thể lay động cùng phẫn nộ ẩn giấu tận sâu trong linh hồn.
Tề Phương Sóc mở to hai mắt nhìn thẳng vào hắn, trong mắt lệ nóng tuôn trào, liên tục chảy xuống hai gò má, lại rớt xuống mu bàn tay Đoạn Niết.
Đoạn Niết cảm thấy hàm răng cắn chặt tay hắn kia rốt cuộc buông lỏng, vội vàng thu lại bàn tay máu thịt be bét.
“Ngươi tỉnh táo một chút, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp được không?” Hắn nhỏ giọng dỗ dành Tề Phương Sóc, chỉ sợ lại kích thích đến y.
“Được.” Tề Phương Sóc chậm rãi gật đầu, trong mắt lóe sáng, dường như nước đá bỗng nhiên từ dưới đất chui lên, mặc dù non nớt, nhưng đã sắc bén rét lạnh thấu xương.
Nhưng Đoạn Niết tuyệt đối không nghĩ tới, hắn nghĩ tới đây đã là cực hạn rồi, nhưng thì ra chỉ là mới bắt đầu.
Hạ vương sau khi Yến Hầu chết, thay đổi thái độ chủ chiến trước đây, lập tức cùng người Tuần Dự biến chiến tranh thành tơ lụa*, cuối cùng nghị hòa.
(*化干戈为玉帛: dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau)
Tề gia trăm cay nghìn đắng mới ngăn được ngoại tộc xâm lược, cần vương tiến cống, chưa bao giờ có lòng không thuần phục, Hạ vương rồi lại đảo mắt liền bán đứng bọn họ.
Cùng lúc đó, Yến Địa lần nữa truyền đến tin tức, Hầu gia phu nhân sau khi biết được tin phu quân chết, cực kỳ bi thương, đêm đó liền đi theo.
Nàng vốn là nữ tử giang hồ, vô cùng cường liệt, làm ra loại chuyện sống chết có nhau này, mặc dù thổn thức, nhưng cũng khiến người ta sinh ra một lòng khâm phục.
Nhưng liên tục nhận phải hai đả kích, đối với Tề Phương Sóc mười lăm tuổi mà nói, rồi lại là sấm sét giữa trời quang. Trong thời gian ngắn ngủi liền mất đi hai vị chí thân (*thân nhất), liên tiếp mấy ngày, y mỗi lần tỉnh lại từ cơn ác mộng, đều là mồ hôi đầm đìa thấp ướt quần áo.
Có một đêm y lại nơ thấy cảnh tượng cha mẹ chết thảm, ở trong mộng kêu khóc không ngừng, giống như bị đẩy vào một vũng bùn thật sâu, trơ mắt nhìn bản thân bị từng chút từng chút tuyệt vọng đen đặc cắn nuốt, như thế nào cũng không tỉnh lại.
“Tiểu Sóc! Tiểu Sóc!!” Đoạn Niết ngủ không sâu, nghe thấy Tề Phương Sóc la lên không chút nghĩ ngợi liền chân đất vọt tới phòng y.
Hắn lo lắng nhìn Tề Phương Sóc, thật sự không biết nên an ủi đối phương như thế nào. Hắn không có người nào khi mất đi sẽ đau thấu tim gan, dĩ nhiên không cách nào đồng cảm.
“… A Niết?” Tề Phương Sóc thật vất vả giãy giụa khỏi mộng cảnh, mở ra hai mắt nặng nề, phát hiện cả người mình đều là mồ hôi, trên mặt cũng ướt nhẹp, giống như đã ở trong mộng khóc lớn một hồi.
Y hoảng hốt bật dậy, thấy Đoạn Niết chỉ mặc nội sam mỏng manh, hai môi tím tái, mặt đã cóng đến trắng bệch, vội vàng để hắn tiến vào ổ chăn của mình.
Đoạn Niết leo lên giường, run rẩy, phủ kín chăn lên người mình.
Hắn run rẩy nói: “Tiểu Sóc, ngươi phải tốt lên, Yến Địa cần ngươi… muội muội cần ngươi… ngươi không thể sụp đổ!”
Y không thể sụp đổ, thế cục hôm nay không cho phép y sụp đổ.
“Ta thật hận a.” Tề Phương Sóc thốt ra từ kẽ răng, “Ta thật sự rất hận!”
Y không nói hận ai, nhưng Đoạn Niết như thế nào lại đoán không ra.
Y hận Hạ vương, hận Tuần Dự, hận không thể ăn xương uống tủy bọn họ, muốn bọn họ chết cũng không yên.
“Một ngày nào đó, bọn họ sẽ trả lại gấp bội…”
Hai thiếu niên nằm trên một cái giường, đã thành nơi dựa vào duy nhất của nhau trong đêm đông rét lạnh này.
Cung đình to như vậy, cũng chỉ là một lồng giam khổng lồ, nhốt lại mộng tưởng bay lượn chín tầng trời của tuổi trẻ, trói buộc đôi cánh truy tìm tự do của bọn họ.
Xa xa dường như còn có thể nghe thấy chỗ Cung điện truyền đến tiếng đàn nhạc, cùng lắm chỉ là hai người không quan trọng chết đi, đối với Hạ vương mà nói thật sự mà nói không đáng để ý, không chút mảy may ảnh hưởng đến việc ông ta hưởng lạc.
Tề Phương Sóc đột nhiên lên tiếng: “Ta quay về Yến Địa, ngươi làm sao bây giờ?”
Đoạn Niết cũng không biết mình có thể sống qua tuổi trưởng thành được hay không, dĩ nhiên là một ngày tính một ngày, nhưng lời này lại không thể nói với Tề Phương Sóc.
“Không cần lo lắng cho ta.” Để Tề Phương Sóc có thể yên tâm về nhà, Đoạn Niết làm ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Ngươi cường đại lên, về sau mới có thể đến giúp ta.”
Tề Phương Sóc trầm mặc thật lâu, cuối cùng ở bên trong màn che mờ tối, vang lên tiếng nói trầm hoãn lại không chút dao động của y.
“Ta hiểu rồi. Một ngày nào đó, ngươi sẽ leo lên ngự tọa Đông cung, ta sẽ khiến Tuần Dự nợ máu phải trả bằng máu, ta thề!”
Đoạn Niết nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, có chút thất thần, nhưng bên môi vẫn gợi lên nụ cười nhợt nhạt.
“Được!”
Nửa tháng sau, cùng chư hầu đứng đầu Ngôi Địa, Tương Địa, quần hầu dâng thư, khẩn cầu Hạ vương để cho Tề Phương Sóc trở về Yến Địa kế thừa tước vị, làm an lòng dân.
Hạ vương mặc dù mê muội đa nghi, nhưng vẫn biết rõ thấy tốt thì lấy, cũng không muốn chọc giận các lộ chư hầu, cuối cùng vẫn đồng ý trả lại thế tử.
Ngày Tề Phương Sóc rời khỏi Đằng Lĩnh, tuyết rơi đầy trời, Đoạn Niết đi tiễn y, hai người một đường không nói chuyện, đều là tâm tình phức tạp.
“Điện hạ, có bất kỳ chuyện gì cần ta giúp, ngươi liền viết thư nói cho ta biết, trong cung… tự ngươi cẩn thận một chút.”
Tề Phương Sóc không có huynh đệ, trong bảy năm sống tương tựa lẫn nhau, sớm đã xem Đoạn Niết thành huynh trưởng của mình.
Thân thể Đoạn Niết từ nhỏ đã yếu kém, y lo lắng y đi lần này, trong cung quá cô đơn lạnh lẽo, đối với bệnh tình của hắn càng không tốt.
“Ta biết rồi.” Khuôn mặt bệnh khí của Đoạn Niết hiện lên nụ cười.
Tề Phương Sóc đi, rời khỏi Hoàng cung đã sống trong bảy năm, từ giã Đoạn Niết.
(*亚卿 Ở dưới bậc khanh, chỉ một quan to thời xưa.)
Nhất nhập hầu môn thâm tự hải (* Bước vào cánh cửa quyền quý, sâu tựa biển), Lan phi khóc từ biệt cha mẹ, dã từ tình lang, bước lên xe ngựa hoa lệ tiến về Đằng Lĩnh.
Đi vào hậu cung, một đoạn thời gian rất dài Lan phi quả thật được Hạ vương độc sủng, đưa tới một đám người ghen ghét đố kỵ. Nhưng sau khi nàng sinh con tổn thương thân thể, lại không thể thị tẩm, sinh hạ Hoàng tử lại là suy nhược không chịu nổi, Hạ vương lập tức lạnh nhạt với nàng. Một năm sau, càng là quăng nàng ra sau đầu.
Lan phi cả ngày sầu não uất ức, đối với con mình cũng không chút nào quan tâm, dường như không muốn nhìn đến đứa con chảy huyết mạch của Hạ vương này.
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, cuộc sống vô tình, cũng là chủng vô tình.
Cứ như vậy lại qua vài năm, thân thể nàng ngày càng kém, tại Lục hoàng tử năm tuổi, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn. (* 香消玉殒 – chỉ những cô gái đẹp nhưng đoản mệnh.)
Ấn tượng duy nhất của Đoạn Niết đối với mẫu phi hắn, chính là một khắc cuối cùng trước khi nàng chết đi, nàng dùng bàn tay khô gầy cầm chặt tay hắn, dùng sức không giống như của một người sắp chết.
Nàng lại bảo hắn ghé tai qua, dùng giọng nói yếu ớt tựa muỗi kêu: “Nếu như về sau, có một nam nhân họ Lương tới tìm ngươi… ngươi phải thay ta…. đối xử tốt với gã… là ta có lỗi với gã…”
Khi đó Đoạn Niết không hiểu lời nàng nói có ý tứ gì, về sau đã hiểu, cũng không có hứng thú nghe theo.
Hắn từ nhỏ triền miên giường bệnh, không được Hạ vương sủng ái, sau khi Lan phi chết, hắn liền dời đến một tòa cung điện của Hoàng tử tại một góc xa xôi ở Tây Bắc Hoàng cung —— Phượng Ngô cung.
Hoàng cung to như vậy, có hai dãy cung điện cho Hoàng tử ở, một chỗ tại Tây Bắc, vừa lệch vừa xa, được xưng là lãnh cung của Hoàng tử, chỗ còn lại ở Đông Nam, cùng lãnh cung tạo thành thế đối chọi*, bất luận là vị trí địa lý hay là hoàn cảnh ngày đêm cách biệt.
(*犄角之势 cơ giác chi thế.)
Đoạn Kỳ so với Đoạn Niết lớn hơn bốn tuổi, đã sớm dời đến cung điện phía Đông Nam, mẫu thân y là nữ nhi của Tống Phủ quốc công, rất được Hạ vương sủng ái, bởi vì sợ Đoạn Niết lây bệnh khí qua cho nhi tử nhà mình, lúc này mới thổi gió bên gối thổi Đoạn Niết đến góc hẻo lánh tự sinh tự diệt.
Đoạn Niết không có mẫu thân, thân thể lại ốm yếu, quả thật hai năm là đoạn thời gian sống không bằng chết.
Nhưng đến thời điểm hắn chín tuổi năm đó, xảy ra bước ngoặc. “Lãnh cung” tiếp một vị khách mới, một hài tử dáng dấp phấn điêu ngọc mài, ánh mắt hữu thần, cả người quý khí, là thế tử của Yến Địa, gọi Tề Phương Sóc.
Tề Phương Sóc có thể nói là con cưng của trời, là người thừa kế duy nhất của bá chủ phương Bắc Yến Địa, cùng Đoạn Niết khác biệt một trời một vực, vốn nên an an phận phận lớn lên tại Yến Địa, nhưng Hạ vương đa nghi, cảm thấy Yến Địa quá cường đại, có phản tâm (*tâm làm phản), Yến hầu bất đắc dĩ, đành phải cho đứa con út vào trong cung làm vật thế chấp.
Một lần này, chính là bảy năm.
Tề Phương Sóc so với Đoạn Niết chỉ nhỏ hơn một tuổi, hai người ở trong cung sống nương tựa lẫn nhau, ngược lại sinh ra tình cảm so với huynh đệ huyết thống còn muốn sâu đậm hơn.
Đoạn Niết tâm tư cẩn thận, bao giờ cũng là người đầu tiên phát hiện ra nguy cơ, Tề Phương Sóc có võ nghệ phòng thân, cũng có thể bảo vệ hai người chu đáo.
Hai người cùng lắm chỉ là đứa nhỏ tám chín tuổi, đạp lên nước mắt cùng đau xót của vô số ngày đêm, cuối cùng vẫn tồn tại trong Hoàng cung người ăn thịt người này.
Lúc Đoạn Niết mười sáu tuổi, người Tuần Dự đột nhiên xâm chiếm biên cảnh Đại Hạ, nhắm vào Vương đô Đằng Lĩnh, Hạ vương lệnh Yến hầu cần vương (*đưa quân giúp vua), Yến Hầu không nói hai lời liền dẫn hai mươi vạn hùng binh huyết chiến mấy tháng, cuối cùng da ngựa bọc thây*, chết trận sa trường.
(*马革裹尸:cảnh chết chóc khốc liệt, hy sinh nơi chiến trường, không quản tới thân xác)
Tin Yến Hầu chết trận rơi vào nội cung, Tề Phương Sóc căn bản không tin, giống như điên rồi đòi phải về Yến Địa, Đoạn Niết kéo hắn không cho y đi, y liền đối với Đoạn Niết vừa đánh vừa mắng.
“Ngươi trở về có tác dụng gì không? Ngươi trở về lúc này chỉ gây thêm phiền toái mà thôi!” Đoạn Niết bị y đấm một cái ngực cảm thấy khó chịu, quả thực muốn nôn ra máu.
“Ta đây cũng phải về! Yến Địa còn có mẹ cùng muội muội đang chờ ta!”
“Cũng phải được Phụ vương đồng ý ngươi mới có thể đi!”
Hai mắt Tề Phương Sóc đỏ như máu, rống giận: “Đều là hôn quân này, nếu không phải ông ta…”
Đoạn Niết mở to mắt bịt miệng y lại: “Đừng nói lung tung!”
Trong cung tai mắt rất nhiều, lỡ như lời này bị Hạ vương nghe được, Tề Phương Sóc liền cả đời đừng nghĩ đến quay trở về Yến Địa.
Tề Phương Sóc bị hắn che miệng không phát ra được tiếng nào, trong lòng vừa hận vừa đau, lại cắn một cái vào tay Đoạn Niết.
Đoạn Niết bị đau kêu một tiếng, nhưng nhìn Tề Phương Sóc cả mặt đầy lệ, trong lòng cũng rất không dễ chịu, cho dù bị đối phương cắn chảy máu, cũng một mực cắn răng nhẫn nại.
Yến hầu là một chư hầu có bản lĩnh, toàn bộ Yến Địa đều nhờ ông dẫn dắt mới có thể cường đại như ngày hôm nay, hiện tại ông chết rồi, Yến Địa không biết sẽ như thế nào. Quan trọng nhất là, Tề Phương Sóc có thể trở về kế thừa tước vị hay không, Hạ vương có thể thả hắn hay không.
“Tiểu Sóc, việc đầu tiên cần phải giải quyết hiện nay chính là nghĩ biện pháp trở về Yến Địa, ngươi phải kế thừa tước vị của Phụ thân ngươi, trở thành chư hầu của Yến Địa, ngươi hiểu chưa?” Đoạn Niết dùng tay kia nắm chặt bờ vai Tề Phương Sóc, trong đôi mắt màu nhạt tràn đầy dứt khoát không thể lay động cùng phẫn nộ ẩn giấu tận sâu trong linh hồn.
Tề Phương Sóc mở to hai mắt nhìn thẳng vào hắn, trong mắt lệ nóng tuôn trào, liên tục chảy xuống hai gò má, lại rớt xuống mu bàn tay Đoạn Niết.
Đoạn Niết cảm thấy hàm răng cắn chặt tay hắn kia rốt cuộc buông lỏng, vội vàng thu lại bàn tay máu thịt be bét.
“Ngươi tỉnh táo một chút, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp được không?” Hắn nhỏ giọng dỗ dành Tề Phương Sóc, chỉ sợ lại kích thích đến y.
“Được.” Tề Phương Sóc chậm rãi gật đầu, trong mắt lóe sáng, dường như nước đá bỗng nhiên từ dưới đất chui lên, mặc dù non nớt, nhưng đã sắc bén rét lạnh thấu xương.
Nhưng Đoạn Niết tuyệt đối không nghĩ tới, hắn nghĩ tới đây đã là cực hạn rồi, nhưng thì ra chỉ là mới bắt đầu.
Hạ vương sau khi Yến Hầu chết, thay đổi thái độ chủ chiến trước đây, lập tức cùng người Tuần Dự biến chiến tranh thành tơ lụa*, cuối cùng nghị hòa.
(*化干戈为玉帛: dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau)
Tề gia trăm cay nghìn đắng mới ngăn được ngoại tộc xâm lược, cần vương tiến cống, chưa bao giờ có lòng không thuần phục, Hạ vương rồi lại đảo mắt liền bán đứng bọn họ.
Cùng lúc đó, Yến Địa lần nữa truyền đến tin tức, Hầu gia phu nhân sau khi biết được tin phu quân chết, cực kỳ bi thương, đêm đó liền đi theo.
Nàng vốn là nữ tử giang hồ, vô cùng cường liệt, làm ra loại chuyện sống chết có nhau này, mặc dù thổn thức, nhưng cũng khiến người ta sinh ra một lòng khâm phục.
Nhưng liên tục nhận phải hai đả kích, đối với Tề Phương Sóc mười lăm tuổi mà nói, rồi lại là sấm sét giữa trời quang. Trong thời gian ngắn ngủi liền mất đi hai vị chí thân (*thân nhất), liên tiếp mấy ngày, y mỗi lần tỉnh lại từ cơn ác mộng, đều là mồ hôi đầm đìa thấp ướt quần áo.
Có một đêm y lại nơ thấy cảnh tượng cha mẹ chết thảm, ở trong mộng kêu khóc không ngừng, giống như bị đẩy vào một vũng bùn thật sâu, trơ mắt nhìn bản thân bị từng chút từng chút tuyệt vọng đen đặc cắn nuốt, như thế nào cũng không tỉnh lại.
“Tiểu Sóc! Tiểu Sóc!!” Đoạn Niết ngủ không sâu, nghe thấy Tề Phương Sóc la lên không chút nghĩ ngợi liền chân đất vọt tới phòng y.
Hắn lo lắng nhìn Tề Phương Sóc, thật sự không biết nên an ủi đối phương như thế nào. Hắn không có người nào khi mất đi sẽ đau thấu tim gan, dĩ nhiên không cách nào đồng cảm.
“… A Niết?” Tề Phương Sóc thật vất vả giãy giụa khỏi mộng cảnh, mở ra hai mắt nặng nề, phát hiện cả người mình đều là mồ hôi, trên mặt cũng ướt nhẹp, giống như đã ở trong mộng khóc lớn một hồi.
Y hoảng hốt bật dậy, thấy Đoạn Niết chỉ mặc nội sam mỏng manh, hai môi tím tái, mặt đã cóng đến trắng bệch, vội vàng để hắn tiến vào ổ chăn của mình.
Đoạn Niết leo lên giường, run rẩy, phủ kín chăn lên người mình.
Hắn run rẩy nói: “Tiểu Sóc, ngươi phải tốt lên, Yến Địa cần ngươi… muội muội cần ngươi… ngươi không thể sụp đổ!”
Y không thể sụp đổ, thế cục hôm nay không cho phép y sụp đổ.
“Ta thật hận a.” Tề Phương Sóc thốt ra từ kẽ răng, “Ta thật sự rất hận!”
Y không nói hận ai, nhưng Đoạn Niết như thế nào lại đoán không ra.
Y hận Hạ vương, hận Tuần Dự, hận không thể ăn xương uống tủy bọn họ, muốn bọn họ chết cũng không yên.
“Một ngày nào đó, bọn họ sẽ trả lại gấp bội…”
Hai thiếu niên nằm trên một cái giường, đã thành nơi dựa vào duy nhất của nhau trong đêm đông rét lạnh này.
Cung đình to như vậy, cũng chỉ là một lồng giam khổng lồ, nhốt lại mộng tưởng bay lượn chín tầng trời của tuổi trẻ, trói buộc đôi cánh truy tìm tự do của bọn họ.
Xa xa dường như còn có thể nghe thấy chỗ Cung điện truyền đến tiếng đàn nhạc, cùng lắm chỉ là hai người không quan trọng chết đi, đối với Hạ vương mà nói thật sự mà nói không đáng để ý, không chút mảy may ảnh hưởng đến việc ông ta hưởng lạc.
Tề Phương Sóc đột nhiên lên tiếng: “Ta quay về Yến Địa, ngươi làm sao bây giờ?”
Đoạn Niết cũng không biết mình có thể sống qua tuổi trưởng thành được hay không, dĩ nhiên là một ngày tính một ngày, nhưng lời này lại không thể nói với Tề Phương Sóc.
“Không cần lo lắng cho ta.” Để Tề Phương Sóc có thể yên tâm về nhà, Đoạn Niết làm ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Ngươi cường đại lên, về sau mới có thể đến giúp ta.”
Tề Phương Sóc trầm mặc thật lâu, cuối cùng ở bên trong màn che mờ tối, vang lên tiếng nói trầm hoãn lại không chút dao động của y.
“Ta hiểu rồi. Một ngày nào đó, ngươi sẽ leo lên ngự tọa Đông cung, ta sẽ khiến Tuần Dự nợ máu phải trả bằng máu, ta thề!”
Đoạn Niết nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, có chút thất thần, nhưng bên môi vẫn gợi lên nụ cười nhợt nhạt.
“Được!”
Nửa tháng sau, cùng chư hầu đứng đầu Ngôi Địa, Tương Địa, quần hầu dâng thư, khẩn cầu Hạ vương để cho Tề Phương Sóc trở về Yến Địa kế thừa tước vị, làm an lòng dân.
Hạ vương mặc dù mê muội đa nghi, nhưng vẫn biết rõ thấy tốt thì lấy, cũng không muốn chọc giận các lộ chư hầu, cuối cùng vẫn đồng ý trả lại thế tử.
Ngày Tề Phương Sóc rời khỏi Đằng Lĩnh, tuyết rơi đầy trời, Đoạn Niết đi tiễn y, hai người một đường không nói chuyện, đều là tâm tình phức tạp.
“Điện hạ, có bất kỳ chuyện gì cần ta giúp, ngươi liền viết thư nói cho ta biết, trong cung… tự ngươi cẩn thận một chút.”
Tề Phương Sóc không có huynh đệ, trong bảy năm sống tương tựa lẫn nhau, sớm đã xem Đoạn Niết thành huynh trưởng của mình.
Thân thể Đoạn Niết từ nhỏ đã yếu kém, y lo lắng y đi lần này, trong cung quá cô đơn lạnh lẽo, đối với bệnh tình của hắn càng không tốt.
“Ta biết rồi.” Khuôn mặt bệnh khí của Đoạn Niết hiện lên nụ cười.
Tề Phương Sóc đi, rời khỏi Hoàng cung đã sống trong bảy năm, từ giã Đoạn Niết.
Danh sách chương