Lúc Đoạn Kỳ mưu phản, phụ vương bổ nhiệm ta làm thống soái Vương sư (*chắc là đội quân của vua), chống lại phản quân xâm lược. Đó là lần đầu tiên ta ra chiến trường, cũng là lần đầu tiên dẫn binh. Ta xuất binh ngày ấy, Đoạn Niết đích thân mặc giáp cho ta.
“Đoạn Quỹ, ngươi phải sống trở về,” Hắn lấy bảo kiếm từ tay cung nhân đưa cho ta, sắc mặt nghiêm nghị, “Ta ở tại Đằng Lĩnh chờ ngươi chiến thắng trở về.”
Ta nghe vậy cảm thấy kích động không thôi, đưa tay ôm lấy hắn nói: “Hoàng huynh yên tâm, ta tuyệt đối không để cho Tống Phủ đến gần Đằng Lĩnh một bước!”
Thời khắc sinh tử thế này, thiên ngôn vạn ngữ (*ngàn lời nói vạn câu thề.) cũng không sánh bằng một lời nói của hắn. Hắn muốn ta sống, ta chính là cắn răng cũng sẽ không chết ở bên ngoài.
Về sau, ta chính là dựa vào loại tín nhiệm này, khiến Tống lão tặc chỉ một mũi tên liền bắn ngã khỏi ngựa. Bởi vì không thể chết, bởi vì phải trở về gặp Đoạn Niết, bởi vì sau Đằng Lĩnh còn có hắn, nếu ta chết rồi, Vương kỳ tất phá.
Thiên hạ này tính là gì? Đám người trong cung kia là cái thá gì? Chỉ có Đoạn Niết, chỉ có hắn mới là lý do khiến ta không thể lùi bước.
Ta chậm rãi mở mắt ra, gió sớm mang theo hơi lạnh từ cửa sổ ùa vào, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Đoạn Niết. Không mặc quần áo, ta đi tới cửa mới phát hiện hắn đang đứng dưới hiên, ngưng mắt xuất thần trước một hồ nước xanh biếc.
Hắn nhìn chằm chằm vào hồ nước, ta dõi theo hắn, cứ như vậy nhìn một lúc, ta mới đi qua ôm hắn từ phía sau.
“Hoàng huynh đang nghĩ gì?”
Đoạn Niết giống như có chút giật mình, thân thể chấn động, cười mắng: “Như thế nào lại giống như con mèo, đi đường cũng không phát ra tiếng động a?”
“Ta nếu lên tiếng, hoàng huynh như thế nào kinh hỉ?” (*ngạc nhiên vui mừng.)
Hắn đưa tay bao phủ bàn tay ta, không nói thêm gì nữa. Ta dán mặt trên lưng hắn, nghe tiếng tim đập theo quy luật của hắn, trong lòng cũng là một mảnh yên tĩnh.
Nếu có thể cả đời như vậy, tốt biết bao.
“Tối hôm qua Đằng Lĩnh gửi thư, có việc gấp cần ta xử lý, ta định trở về một lần, qua mấy ngày lại quay lại.”
Cánh tay ta không tự chủ siết chặt: “Chuyện gì mà lại chờ không được?”
Tim của hắn vẫn đập đến vững vàng trước sau như một, không chút hoảng loạn.
“Chỗ Xuân quan muốn ta chủ trì pháp hội hỏa táng một vị cao tăng.” Hắn khẽ vỗ lên tay ta, đơn giản bỏ qua đề tài này, “Chỉ hai ngày, rất mau sẽ trở lại.”
Ta biết, hắn rời đi cũng sẽ không trở về, cái này sẽ trở thành lần ly biệt cuối cùng của ta với hắn.
Ta không chết trên chiến trường, nhưng cuối cùng lại chết trong tay hắn.
Lúc trước chính là không nghĩ đến kết cục thế này, mới có thể nhất thời phấn khởi, nhốt hắn lại, nhưng không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn như ý của hắn.
“Tiểu Cửu?” Hẳn là thật lâu không nghe thấy ta đáp lại, Đoạn Niết nghi hoặc nghiêng mặt qua.
“Được, đi sớm về sớm.” Ta nhắm mắt lại, “Ta ở chỗ này chờ huynh trở về.”
Năm đó lúc Đoạn Niết nói những lời này với ta, ta nghe vào tai, ghi tạc trong tim, cho nên hắn chờ ta trở về.
Nhưng lúc này đây, ta đã định trước không đợi được hắn.
Xế chiều hôm đó, Đoạn Niết lên đường trở về Đằng Lĩnh, ta lại để cho hắn mang theo hơn nửa Hổ Bí vệ.
Ta đứng thật lâu trên thềm đá, đưa mắt dõi theo bóng lưng dần xa của hắn.
Hắn có thể quay đầu lại liếc ta một cái được không? Dù chỉ một cái liếc mắt, liếc là tốt rồi, như vậy ta có chết cũng không hối tiếc.
Không biết có phải đã nghe được lời cầu nguyện trong lòng ta hay không, Đoạn Niết dù đã đi đến nửa đường, nhưng vẫn ngoái đầu lại nhín thoáng qua.
Hắn mặc một bộ pháp bào tuyết trắng long trọng, trên mặt đeo nửa mặt nạ, lại đi được xa như vậy rồi, lẽ ra ngay cả ngũ quan của hắn cũng thấy không rõ mới đúng, nhưng một lần ngoái đầu nhìn lại giữa thanh sơn lục thụ này (*cây xanh núi xanh), vẫn khiến tim ta đập nhanh không thôi.
Ta khẽ thở ra một hơi, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của hắn nữa rồi, mới quay người rời đi.
Đoạn Niết vừa đi, Sở Thiệu Vân nhất định sẽ không ra tay vào lúc này, như thế nào cũng sẽ đợi một hai ngày nữa. Ta liền thừa lúc còn sót lại chút thời gian này, viết xong hai chiếu thư, dùng sáp dán miệng, lại gọi Hổ Bí vệ giục ngựa đưa đến Thượng Địa, giao tận tay Thân Lộc.
Chiếu thư đầu tiên, ta nói với Thân Lộc, kỳ thật ta cũng không thích hợp làm Hoàng đế, sau khi ta chết, hy vọng y có thể thay ta chăm sóc Đoạn Tân, nếu như tương lai Đoạn Niết làm Hoàng đế, nhất định phải trung thành với hắn. Ta mặc dù chỉ làm Hoàng đế không được mấy năm, nhưng cũng không hy vọng bởi vì ta mà phát động chiến tranh khiến sinh linh đồ thán, cho nên lại bảo y không nên có ý định nâng đỡ Đoạn Tân làm đế. Ngôi vị chí tôn này, thống khổ lấy được so với vui vẻ hơn nhiều lắm, không có cũng được.
Chiếu thư thứ hai, ta lại bảo Thân Lộc giết Sở Thiệu Vân, cho dù thế nào cũng phải giết y.
Ở biệt cung tiêu dao hai ngày, ngâm từ cái hồ thứ nhất đến cái hồ thứ hai mươi ba, ngâm từ sớm đến muộn, ngâm đến da nhăn nheo, trừ việc không có Đoạn Niết, tất cả vẫn rất thoải mái.
“An Lan.” Buổi chiều, ta gọi thái giám trẻ tuổi đến trước mặt.
“Buổi tối hôm nay cho dù nghe thấy bất kỳ tiếng động gì, đều không cho bước ra cửa phòng một bước, phân phó, tất cả mọi người giống nhau.”
“Chuyện này… Nô tài cũng vậy sao?”
“Tất cả mọi người.” Ta nói.
Y cúi mặt, rầu rĩ nói: “Như vậy ai hầu hạ cho Bệ hạ?”
Ta cố ý lộ vẻ không kiên nhẫn, trách mắng: “Quả nhân có tay có chân, không có các ngươi một buổi tối lại sống không được sao?”
Y sợ tới mức không dám phát ra tiếng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng một hồi.
“Lui xuống!”
Lúc này y không dám lề mề nữa, nói “Vâng”, vội vàng khom lưng lui ra.
Mọi người đi hết rồi, một mình ta ngồi trên ghế một hồi, thẳng đến giờ Tý, ta nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, đứng dậy đi đến nội thất, từ trên tường gỡ xuống một thanh trường kiếm vỏ đen dùng để trang trí.
Kiếm này tuy treo trên tường dùng để trừ tà, nhưng lưỡi dao, vẫn vô cùng sắc bén.
Ta chậm rãi rút kiếm ra, mũi kiếm cùng vỏ kiếm phát ra tiếng ma sát *ken két* của kim loại, trong nháy mắt lạnh lẽo bắn ra bốn phía.
Dùng lưỡi dao sắc bén này cắt cổ, trong nửa nén nhang ta liền có thể đi gặp Diêm Vương gia rồi.
Ta sờ lên vị trí yết hầu, tưởng tượng lát nữa nơi này sẽ trải qua đau đớn kịch liệt cùng hít thở không thông, không khỏi lông tóc dựng đứng.
Nhưng tự sát dù sao cũng còn hơn bị Sở Thiệu Vân giết, cái trước ít nhất là do bản thân ta khống chế, hoặc là nói ta tự nguyện chết, không đổ cho người*, cái sau nhưng là thật sự bị động.
(*Nguyên văn là 与人无尤 dữ nhân vô vưu: cùng người đó k có quan hệ, không nên đổ trách nhiệm.)
Hai tay ta cầm kiếm, để ngang bên cổ, đang muốn nhắm mắt dùng sức, chợt nghe trên xà nhà có tiếng động bất thường.
Ta chợt ngẩng đầu, thay đổi thế kiếm, lạnh lùng quát: “Ai?”
Từ trên xà nhà, nơi góc tối ánh nến chiếu không tới, bỗng nhiên nhảy xuống một người. Nhẹ nhàng im ắng, giống như quỷ mị.
Lại nhìn gương mặt đó, chính là giống ta như đúc!
Ta kinh hãi tại chỗ: “Lớn mật, ngươi là người phương nào, dám dịch dung thành bộ dạng của quả nhân?”
Người tới lộ ra nụ cười có chút tà khí bên môi, khiến ta cảm thấy nhìn rất quen mắt.
“Bệ hạ đừng hoảng sợ, là tiểu nhân.”
Ta lập tức nhận ra đây là giọng nói của Giáp Tị, lại nhìn mắt phải của y, quả nhiên có chút trắng —— theo như nghe được, này là khi bắt cóc Bạch Tam Cẩn khi còn thuần phục Đoạn Kỳ lúc trước, bị đối phương chém thương.
Y mặc dù nói rõ thân phận, ta rồi lại không thể trầm tĩnh: “Ngươi vì sao lại trốn trên xà nhà của quả nhân, còn làm một bộ dịch dung thế này?”
Giáp Tị dùng khuôn mặt giống ta như đúc cười nói: “Tất cả chuyện này vốn có thể trong lúc Bệ hạ chìm trong giấc mộng mà chấm dứt, tuyệt sẽ không kinh động đến người, nhưng ngàn tính vạn tính, tuyệt đối không nghĩ tới Bệ hạ lại lựa chọn đêm nay chịu chết. Dưới tình huống khẩn cấp, tiểu nhân chỉ đành phải hiện thân trước thời gian.”
Trong lúc nói chuyện cùng y, đột nhiên cả tòa biệt cung bắt đầu ầm ĩ, bên ngoài mơ hồ có ánh lửa di động, dường như xông vào không ít người.
Giáp Tị đưa mắt nhìn cửa sổ đóng chặt, ánh mắt lóe lên sát ý: “Xem ra bọn chúng đã tới.”
Ta chỉ cảm thấy hỗn loạn không chịu nổi, trong lòng lại có một loại dự cảm, là một đáp án không thể ngờ đến.
Giáp Tị nhấc chân liền đi tới cửa, ta kéo y lại, hỏi: “Chờ một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Lần này đều là sự an bài của chủ công cùng quốc sư, sau khi kết thúc việc này Bệ hạ hãy hỏi thăm bọn họ để hiểu rõ ngọn nguồn. Hiện tại, cho phép tiểu nhân vì Bệ hạ quét sạch phản đảng.”
Ta ngơ ngác nhìn y dùng mặt của ta đi ra ngoài, nhất thời khó có thể hoàn hồn.
“Đoạn Quỹ, ngươi phải sống trở về,” Hắn lấy bảo kiếm từ tay cung nhân đưa cho ta, sắc mặt nghiêm nghị, “Ta ở tại Đằng Lĩnh chờ ngươi chiến thắng trở về.”
Ta nghe vậy cảm thấy kích động không thôi, đưa tay ôm lấy hắn nói: “Hoàng huynh yên tâm, ta tuyệt đối không để cho Tống Phủ đến gần Đằng Lĩnh một bước!”
Thời khắc sinh tử thế này, thiên ngôn vạn ngữ (*ngàn lời nói vạn câu thề.) cũng không sánh bằng một lời nói của hắn. Hắn muốn ta sống, ta chính là cắn răng cũng sẽ không chết ở bên ngoài.
Về sau, ta chính là dựa vào loại tín nhiệm này, khiến Tống lão tặc chỉ một mũi tên liền bắn ngã khỏi ngựa. Bởi vì không thể chết, bởi vì phải trở về gặp Đoạn Niết, bởi vì sau Đằng Lĩnh còn có hắn, nếu ta chết rồi, Vương kỳ tất phá.
Thiên hạ này tính là gì? Đám người trong cung kia là cái thá gì? Chỉ có Đoạn Niết, chỉ có hắn mới là lý do khiến ta không thể lùi bước.
Ta chậm rãi mở mắt ra, gió sớm mang theo hơi lạnh từ cửa sổ ùa vào, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Đoạn Niết. Không mặc quần áo, ta đi tới cửa mới phát hiện hắn đang đứng dưới hiên, ngưng mắt xuất thần trước một hồ nước xanh biếc.
Hắn nhìn chằm chằm vào hồ nước, ta dõi theo hắn, cứ như vậy nhìn một lúc, ta mới đi qua ôm hắn từ phía sau.
“Hoàng huynh đang nghĩ gì?”
Đoạn Niết giống như có chút giật mình, thân thể chấn động, cười mắng: “Như thế nào lại giống như con mèo, đi đường cũng không phát ra tiếng động a?”
“Ta nếu lên tiếng, hoàng huynh như thế nào kinh hỉ?” (*ngạc nhiên vui mừng.)
Hắn đưa tay bao phủ bàn tay ta, không nói thêm gì nữa. Ta dán mặt trên lưng hắn, nghe tiếng tim đập theo quy luật của hắn, trong lòng cũng là một mảnh yên tĩnh.
Nếu có thể cả đời như vậy, tốt biết bao.
“Tối hôm qua Đằng Lĩnh gửi thư, có việc gấp cần ta xử lý, ta định trở về một lần, qua mấy ngày lại quay lại.”
Cánh tay ta không tự chủ siết chặt: “Chuyện gì mà lại chờ không được?”
Tim của hắn vẫn đập đến vững vàng trước sau như một, không chút hoảng loạn.
“Chỗ Xuân quan muốn ta chủ trì pháp hội hỏa táng một vị cao tăng.” Hắn khẽ vỗ lên tay ta, đơn giản bỏ qua đề tài này, “Chỉ hai ngày, rất mau sẽ trở lại.”
Ta biết, hắn rời đi cũng sẽ không trở về, cái này sẽ trở thành lần ly biệt cuối cùng của ta với hắn.
Ta không chết trên chiến trường, nhưng cuối cùng lại chết trong tay hắn.
Lúc trước chính là không nghĩ đến kết cục thế này, mới có thể nhất thời phấn khởi, nhốt hắn lại, nhưng không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn như ý của hắn.
“Tiểu Cửu?” Hẳn là thật lâu không nghe thấy ta đáp lại, Đoạn Niết nghi hoặc nghiêng mặt qua.
“Được, đi sớm về sớm.” Ta nhắm mắt lại, “Ta ở chỗ này chờ huynh trở về.”
Năm đó lúc Đoạn Niết nói những lời này với ta, ta nghe vào tai, ghi tạc trong tim, cho nên hắn chờ ta trở về.
Nhưng lúc này đây, ta đã định trước không đợi được hắn.
Xế chiều hôm đó, Đoạn Niết lên đường trở về Đằng Lĩnh, ta lại để cho hắn mang theo hơn nửa Hổ Bí vệ.
Ta đứng thật lâu trên thềm đá, đưa mắt dõi theo bóng lưng dần xa của hắn.
Hắn có thể quay đầu lại liếc ta một cái được không? Dù chỉ một cái liếc mắt, liếc là tốt rồi, như vậy ta có chết cũng không hối tiếc.
Không biết có phải đã nghe được lời cầu nguyện trong lòng ta hay không, Đoạn Niết dù đã đi đến nửa đường, nhưng vẫn ngoái đầu lại nhín thoáng qua.
Hắn mặc một bộ pháp bào tuyết trắng long trọng, trên mặt đeo nửa mặt nạ, lại đi được xa như vậy rồi, lẽ ra ngay cả ngũ quan của hắn cũng thấy không rõ mới đúng, nhưng một lần ngoái đầu nhìn lại giữa thanh sơn lục thụ này (*cây xanh núi xanh), vẫn khiến tim ta đập nhanh không thôi.
Ta khẽ thở ra một hơi, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của hắn nữa rồi, mới quay người rời đi.
Đoạn Niết vừa đi, Sở Thiệu Vân nhất định sẽ không ra tay vào lúc này, như thế nào cũng sẽ đợi một hai ngày nữa. Ta liền thừa lúc còn sót lại chút thời gian này, viết xong hai chiếu thư, dùng sáp dán miệng, lại gọi Hổ Bí vệ giục ngựa đưa đến Thượng Địa, giao tận tay Thân Lộc.
Chiếu thư đầu tiên, ta nói với Thân Lộc, kỳ thật ta cũng không thích hợp làm Hoàng đế, sau khi ta chết, hy vọng y có thể thay ta chăm sóc Đoạn Tân, nếu như tương lai Đoạn Niết làm Hoàng đế, nhất định phải trung thành với hắn. Ta mặc dù chỉ làm Hoàng đế không được mấy năm, nhưng cũng không hy vọng bởi vì ta mà phát động chiến tranh khiến sinh linh đồ thán, cho nên lại bảo y không nên có ý định nâng đỡ Đoạn Tân làm đế. Ngôi vị chí tôn này, thống khổ lấy được so với vui vẻ hơn nhiều lắm, không có cũng được.
Chiếu thư thứ hai, ta lại bảo Thân Lộc giết Sở Thiệu Vân, cho dù thế nào cũng phải giết y.
Ở biệt cung tiêu dao hai ngày, ngâm từ cái hồ thứ nhất đến cái hồ thứ hai mươi ba, ngâm từ sớm đến muộn, ngâm đến da nhăn nheo, trừ việc không có Đoạn Niết, tất cả vẫn rất thoải mái.
“An Lan.” Buổi chiều, ta gọi thái giám trẻ tuổi đến trước mặt.
“Buổi tối hôm nay cho dù nghe thấy bất kỳ tiếng động gì, đều không cho bước ra cửa phòng một bước, phân phó, tất cả mọi người giống nhau.”
“Chuyện này… Nô tài cũng vậy sao?”
“Tất cả mọi người.” Ta nói.
Y cúi mặt, rầu rĩ nói: “Như vậy ai hầu hạ cho Bệ hạ?”
Ta cố ý lộ vẻ không kiên nhẫn, trách mắng: “Quả nhân có tay có chân, không có các ngươi một buổi tối lại sống không được sao?”
Y sợ tới mức không dám phát ra tiếng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng một hồi.
“Lui xuống!”
Lúc này y không dám lề mề nữa, nói “Vâng”, vội vàng khom lưng lui ra.
Mọi người đi hết rồi, một mình ta ngồi trên ghế một hồi, thẳng đến giờ Tý, ta nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, đứng dậy đi đến nội thất, từ trên tường gỡ xuống một thanh trường kiếm vỏ đen dùng để trang trí.
Kiếm này tuy treo trên tường dùng để trừ tà, nhưng lưỡi dao, vẫn vô cùng sắc bén.
Ta chậm rãi rút kiếm ra, mũi kiếm cùng vỏ kiếm phát ra tiếng ma sát *ken két* của kim loại, trong nháy mắt lạnh lẽo bắn ra bốn phía.
Dùng lưỡi dao sắc bén này cắt cổ, trong nửa nén nhang ta liền có thể đi gặp Diêm Vương gia rồi.
Ta sờ lên vị trí yết hầu, tưởng tượng lát nữa nơi này sẽ trải qua đau đớn kịch liệt cùng hít thở không thông, không khỏi lông tóc dựng đứng.
Nhưng tự sát dù sao cũng còn hơn bị Sở Thiệu Vân giết, cái trước ít nhất là do bản thân ta khống chế, hoặc là nói ta tự nguyện chết, không đổ cho người*, cái sau nhưng là thật sự bị động.
(*Nguyên văn là 与人无尤 dữ nhân vô vưu: cùng người đó k có quan hệ, không nên đổ trách nhiệm.)
Hai tay ta cầm kiếm, để ngang bên cổ, đang muốn nhắm mắt dùng sức, chợt nghe trên xà nhà có tiếng động bất thường.
Ta chợt ngẩng đầu, thay đổi thế kiếm, lạnh lùng quát: “Ai?”
Từ trên xà nhà, nơi góc tối ánh nến chiếu không tới, bỗng nhiên nhảy xuống một người. Nhẹ nhàng im ắng, giống như quỷ mị.
Lại nhìn gương mặt đó, chính là giống ta như đúc!
Ta kinh hãi tại chỗ: “Lớn mật, ngươi là người phương nào, dám dịch dung thành bộ dạng của quả nhân?”
Người tới lộ ra nụ cười có chút tà khí bên môi, khiến ta cảm thấy nhìn rất quen mắt.
“Bệ hạ đừng hoảng sợ, là tiểu nhân.”
Ta lập tức nhận ra đây là giọng nói của Giáp Tị, lại nhìn mắt phải của y, quả nhiên có chút trắng —— theo như nghe được, này là khi bắt cóc Bạch Tam Cẩn khi còn thuần phục Đoạn Kỳ lúc trước, bị đối phương chém thương.
Y mặc dù nói rõ thân phận, ta rồi lại không thể trầm tĩnh: “Ngươi vì sao lại trốn trên xà nhà của quả nhân, còn làm một bộ dịch dung thế này?”
Giáp Tị dùng khuôn mặt giống ta như đúc cười nói: “Tất cả chuyện này vốn có thể trong lúc Bệ hạ chìm trong giấc mộng mà chấm dứt, tuyệt sẽ không kinh động đến người, nhưng ngàn tính vạn tính, tuyệt đối không nghĩ tới Bệ hạ lại lựa chọn đêm nay chịu chết. Dưới tình huống khẩn cấp, tiểu nhân chỉ đành phải hiện thân trước thời gian.”
Trong lúc nói chuyện cùng y, đột nhiên cả tòa biệt cung bắt đầu ầm ĩ, bên ngoài mơ hồ có ánh lửa di động, dường như xông vào không ít người.
Giáp Tị đưa mắt nhìn cửa sổ đóng chặt, ánh mắt lóe lên sát ý: “Xem ra bọn chúng đã tới.”
Ta chỉ cảm thấy hỗn loạn không chịu nổi, trong lòng lại có một loại dự cảm, là một đáp án không thể ngờ đến.
Giáp Tị nhấc chân liền đi tới cửa, ta kéo y lại, hỏi: “Chờ một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Lần này đều là sự an bài của chủ công cùng quốc sư, sau khi kết thúc việc này Bệ hạ hãy hỏi thăm bọn họ để hiểu rõ ngọn nguồn. Hiện tại, cho phép tiểu nhân vì Bệ hạ quét sạch phản đảng.”
Ta ngơ ngác nhìn y dùng mặt của ta đi ra ngoài, nhất thời khó có thể hoàn hồn.
Danh sách chương