Ngôi Linh Quân không đưa tới giải dược, y đưa tới một người, một nữ nhân.

Nàng mang theo tín vật của Ngô Linh Quân, tự xưng là giáo chủ của Thi Thông giáo – đệ nhất giáo ở Ngô Địa, tên Tô Lạc.

Tô Lạc là nữ nhân đậm chất Nam Cương, trên người là bộ váy dài chạm đất màu tím, lúc đi lộ ra đôi chân dài trắng nõn, trên cổ đeo một vòng bạc vừa lớn vừa phức tạp, mà trên đầu lại đội một ngân quan (*vương miện) gắn ngọc bích kiểu dáng giống như sừng hươu trĩu xuống hai bên.

Nàng nói hươu là thánh thú của bọn họ, nàng là hóa thân của hươu.

Ta cũng không thèm quan tâm nàng rốt cuộc là người hay hươu, chỉ hỏi nàng triền miên có thể giải hay không.

“Có thể a, đương nhiên có thể, bằng không thì Quốc quân cũng sẽ không bảo ta đến đây.” Vẻ mặt nàng tràn đầy kiêu ngạo, “Thiên hạ này nếu ngay cả ta cũng không thể giải cổ độc, chính là trời cao cũng muốn người này chết.”

Nghe nàng nói như vậy, ta mừng rỡ trong lòng: “Vậy mong Tô giáo chủ nhanh chóng chế giải dược…”

Nàng giơ tay cắt ngang lời ta, nói: “Phải nói trước, giải dược ta có thể giải, nhưng vật liệu chế giải dược phải chuẩn bị đầy đủ, bằng không thì cũng đừng trách ta không bột đố gột nên hồ.”

(*巧妇难为无米之炊  Làm việc trong thiếu điều kiện tất yếu, rất khó làm thành.)

“Cần những thứ nào?”

Tô Lạc nói: “Cái khác còn dễ nói, chẳng qua là người mùng một mười lăm hàng tháng cùng hắn hoan ái, các ngươi có thể tìm được?”

Ta nghe xong liền nhíu chặt lông mày, chần chờ nói: “…Có.”

Nàng cười rạng rỡ: “Vậy thì dễ rồi, ngươi đi cắt một miếng thịt của người đó xuống, ta muốn máu thịt của y làm thuốc.”

Ta thầm chấn động, vẻ mặt lại là bất động thanh sắc hỏi nàng: “Cắt thịt? Phải nhiều chừng nào?”

Nàng đưa tay dựng lên ngón cái: “Một miếng nhỏ là được.”

Ta nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ may nàng muốn không nhiều lắm, vung vạt áo lên, đưa chân ra trước mặt nàng: “Vậy ngươi cắt đi.”

Tô Lạc nhìn chân ta một chút lại nhìn mặt ta một chút, thoáng cái hiểu ra, đôi mắt xinh đẹp cũng hơi mở to.

Nàng nói: “A, thì ra là ngươi.”

Cũng không thể là ta sao, trong lòng ta có chút chua chát.

Nàng nói tiếp: “Ta động dao liền muốn giết người, ngươi gọi ngự y của ngươi đến đây đi, bọn họ cẩn thận hơn, nếu ta ra tay để lại di chứng gì cho ngươi, ta nhưng bồi thường không nổi.”

Ta thấy cũng đúng, liền gọi Trương thái y đến.

Trương thái y nghe nói muốn cắt thịt của ta, thiếu chút nữa sợ tới mức nằm rạp xuống đất. Ta lại bảo ông ta không phải sợ, chỉ để ý hành động, làm tốt, ta ngay cả tội sống cũng miễn cho ông ta, ông ta lúc này mới run giọng đồng ý.

Trước khi ra tay, ta chỉ mặt một bộ tiết y nằm trên giường trúc, nửa người dưới trần trụi, đắp một miếng lụa. Trương thái y đun một bát thuốc đen đặc mang đến cho ta, nói chỉ cần uống xong sẽ ngủ mê man, vô tri vô giác, chờ ta tỉnh lại tất cả đều kết thúc.

Ta nghe lời uống xuống, chỉ chốc lát sau liền chìm vào bóng tối.

Khi tỉnh lại trời đã chập tối, ta nằm trên long sàng của chính mình, dưới người là nệm giường mềm mại.

Đầu vẫn mê man, cuống họng lại khô khốc, khẽ động, đùi phải liền truyền đến cơn đau thấu tận tâm, khiến ta lập tức tỉnh táo lại.

Ta khó khăn di chuyển ngón tay, sờ lên bắp đùi của mình, chỗ đó quấn một tầng vải, bằng kín không còn kẽ hở.

Cung nhân hầu hạ bên cạnh thấy ta tỉnh lại, vội hỏi ta cảm thấy thế nào, có muốn uống nước hay không.

Ta lắc đầu, bảo nàng gọi Lưu Phúc.

Lão thái giám rất nhanh đã xuất hiện trước mặt ta, ông ta rõ ràng ta muốn hỏi điều gì, dùng giọng nói không cao không thấp nói: “Tô giáo chủ đã bắt tay vào luyện giải dược, sau năm ngày là có thể luyện thành…”

Cổ họng ta khàn đặc: “Năm ngày…”

Ba ngày sau chính là mười lăm, cũng là thời hạn triền miên cuối cùng của ta và Đoạn Niết. Chờ hắn tốt rồi, ta liền tiễn hắn đến Thượng Địa. Về sau hắn làm chư hầu Thượng Địa, ta làm Đế vương Đại Hạ, mỗi bên một hướng, không cần tra tấn lẫn nhau.

Nghĩ đến đây, trong lòng ta có chút buồn khổ không diễn tả được bằng lời, cau mày, khiến Lưu Phúc hiểu lầm ta vất vả nhịn đau, muốn truyền Trương thái y.

Ta ngăn ông ta lại, nói mình không có việc gì, dặn nếu chỗ Đoạn Niết có tình huống gì liền gọi ta dậy, dứt lời nhắm mắt lại nặng nề ngủ.

Ta nằm trên giường hai ngày, đến ngày thứ ba thật sự hết cách rồi, bời vì hôm nay triền miên phát tác, đành phải cho người đến Phượng Ngô cung dẫn Đoạn Niết đến tẩm cung của ta.

Ta không muốn hắn biết chuyện ta cắt thịt chế dược, dù sao cái này cũng hơi có chút cảm giác châm chọc của Thiên địa luân hồi tự làm tự chịu, ta sợ hắn cười ta đáng đời, càng sợ hắn cảm thấy hả lòng hả dạ.

Hắn đao thương bất nhập, ta là không có cách nào bắt hắn, nhưng hắn rồi lại có rất nhiều phương pháp khiến ta khổ sở. Chỉ cần một câu nói một ánh mắt, hắn liền có thể dễ dàng vạch ra một vết máu trong lòng ta, thời gian lâu dài, hình thành vết máu chằng chịt, không đụng sẽ không đau, nhưng một khi chạm đến, chính là máu thịt be bét.

Trong điện ánh nến le lói, Đoạn Niết mặc một bộ trường bào màu đen, trên mắt che một miếng vải cùng màu, được Lưu Phúc cẩn thận dìu vào điện.

Lúc cách long sàng còn có hơn một trượng (~2m VN), Lưu Phúc nói nhỏ câu gì đó với Đoạn Niết, nói xong vung phất trần quay người rời đi.

Hai tay Đoạn Niết sờ soạng trong bóng đêm, chậm rãi đi về phía trước, cách ta càng ngày càng gần.

Ta đã có thể ngồi dậy, chẳng qua là đùi phải vẫn chưa thể dùng lực, bởi vậy chỉ có thể chờ hắn đi về phía ta.

Ta thấy hắn bước đi khó khăn, liền lên tiếng chỉ dẫn hắn: “Hoàng huynh, ta ở chỗ này.”

Hắn nghe được tiếng ta, bước chân dừng lại, muốn kéo miếng vải che trên mặt: “Ngươi lại đang làm trò quỷ gì…”

“ĐỪng!” Ta vội can hắn,  “Đây là lần cuối cùng của chúng ta, ta biết huynh không muốn nhìn thấy mặt ta, nhưng ta muốn nhìn thấy mặt huynh. Chỉ đêm nay… được không?” Ba chữ cuối cùng, không tự chủ khẽ run.

Nháy mắt yên tĩnh, một lát sau hắn hạ tay xuống, không nói gì, men theo giọng nói của ta mà đến, xem như đồng ý rồi.

Hắn sờ đến bên giường, ta kéo tay hắn qua, lại để hắn nằm xuống giường, tiếp theo ngồi ngang hông hắn một bên cẩn thận cọ xát hạ thể hắn, một bên nói: “Đêm nay huynh đừng động, để ta tới.”

Mỗi một động tác của ta đều vô cùng cẩn thận, bởi vì vết thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi, sợ xúc động làm nứt ra. Ta cũng không dám để hắn làm, hắn nhìn không thấy, nhưng sờ được, nếu như bị hắn sờ đến vết thương trên đùi, toàn bộ tối nay liền không còn ý nghĩa.

“Ngươi sợ ta không còn khí lực?” Phía dưới miếng vải đen khẽ động, hắn giật giật hai mí mắt.

Ta vén trường bào của hắn lên, lộ ra lồng ngực trắng bệch nhưng vô cùng rắn chắc, vuốt ve bai bên, tay trượt xuống hạ thể của hắn, lột xuống khố y, vật dữ tợn kia liền bật ra ngoài.

“Quả nhân bảo ngươi đừng động, ngươi cũng đừng động.” Ta duỗi ra hai ngón tay bắt đầu làm trơn lỗ huyệt phía sau, hô hấp có chút dồn dập nói: “Ta đường đường quân chủ thiên hạ, tận tâm hầu hạ huynh như hiện tại, chẳng lẽ không tốt sao?”

Đoạn Niết trầm mặc, không nhìn thấy hắn có phải đang nhắm chặt hai mắt hay không.

Làm đến không sai biệt lắm, ta nâng người lên, một tay căng huyệt phía sau, một tay nắm vật lớn của hắn, đưa vào trong cơ thể.

Bởi vì tư thế này khiến toàn bộ sức nặng đều tập trung ở hai đầu gối, trong lúc vô tình động đến vết thương, đau đớn khiến thân dưới không ổn định, vừa vào một chút liền chống đỡ không nổi, mạnh mẽ ngồi xuống.

“A!”

Ta ngửa cao cổ kêu một tiếng, thật đầy, thật sâu…

Đoạn Niết cũng bị ta làm bất ngờ khiến cho kêu to một tiếng, vừa định giơ tay đỡ eo ta, ta liền nhanh tay lẹ mắt cùng hắn mười ngón đan xen, tiếp theo không cho hắn thời gian phản ứng, bắt đầu chuyển eo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện