Thượng Địa vốn nằm cạnh Đằng Lĩnh, khoảng cách không tính là xa, đường xá dễ đi, không quá mấy ngày Thân Lộc đã tới Đằng Lĩnh rồi. 

Thời điểm ta đón y, ở bên cạnh y nhìn thấy một nhân vật quen mắt —— Giáp Tị. 

Gia hỏa trước kia cống hiến hết mình cho Đoạn Kỳ, võ công không tệ, thường xuyên hộ vệ bên cạnh Đoạn Kỳ, về sau Đoạn Kỳ tư thông (*thông đồng lén lút) với người Tuần Dự, gã không muốn nối giáo cho giặc*, nghe nói còn thu thập chứng cứ giao cho Tề Phương Sóc, hoàn toàn phản bội Đoạn Kỳ. 

(*Nguyên văn 为虎作伥 vi hổ tác trành: giúp người làm ác.) 

Đoạn Kỳ hoàn toàn bại trận, có thể nói có một phần công lao của gã. Không nghĩ tới sau khi rời khỏi Lệ vương, gã lại chuyển đến làm môn khách của Thân Lộc. Dụng nhân bất nghi – nghi nhân bất dụng (*nghi người thì không dùng người, đã dùng người thì không nghi ngờ.), nếu như Thân Lộc tín nhiệm gã, ta cũng sẽ không nghi ngờ. 

Ta cũng không để Giáp Tị tránh đi, mà ở ngay trước mặt gã cùng Thân Lộc thảo luận chút vấn đề dân chính* của Thượng Địa. 

(*民政 Việc sắp xếp đời sống cho người trong nước) 

Cứ như vậy trò chuyện tận hứng đến hơn nửa canh giờ, nhớ tới Đoạn Niết vẫn chờ gặp Thân Lộc, liền nói: “Ngươi vừa tới Đằng Lĩnh, ta vốn là nên để ngươi nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Phượng vương muốn gặp ngươi, ngươi vẫn là trước đến gặp hắn một lần đi.” 

Thân Lộc sững sờ, lập tức khom lưng nói: “Vâng.” Dứt lời cùng với Giáp Tị không chút cảm giác tồn tại, giống như bình hoa bên cạnh cùng nhau lui xuống. 

Người Thân Lộc bắt được lần này, tên là Khang Quốc Hâm, là thuộc hạ cũ của Đoạn Niết, cùng ta cũng xem như người quen cũ. Lão gia hỏa này lúc trước ta thấy là một mặt gian nịnh, luôn cảm thấy lão nhìn ta không chút hảo tâm, tuyệt đối không nghĩ tới lão có thể cùng với dư nghiệt của Đoạn Kỳ cấu kết với nhau làm việc xấu. 

Về việc xử trí lão như thế nào, ta đã có ý định. Hỏi ý kiến Đoạn Niết một chút, lại đến ngục thẩm vấn một phen, không ngoài ý muốn liền chém. 

Ta cũng không cảm thấy Đoạn Niết sẽ thay lão cầu tình, hắn thích gì có lẽ ta không biết, nhưng hắn chán ghét gì, ta vẫn có chút hiểu được. 

Hắn ghét nhất phản bội, cho dù có phải bất đắc dĩ hay không. 

Sau giờ ngọ, ta đang vùi đầu tra đọc tấu chương các đại thần dâng lên, Lưu Phúc bên kia vội vã chạy tới, thiếu chút nữa té lộn nhào. 

Ta nhăn mày: “Làm sao vậy?” 

Lưu Phúc lau mồ hôi, gượng cười nói: “Bệ hạ, Thân đại nhân vừa rồi gặp mặt Phượng vương điện hạ, hai người không biết nói gì liền bắt đầu ầm ĩ, Điện hạ cầm nghiên mực trên bàn đập Thân đại nhân, không cẩn thận đập trúng, khiến Thân đại nhân rách đầu, chảy chút máu.” 

Ta hít một ngụm khí lạnh, ‘không cẩn thận’ này cũng quá nặng đi! 

Ta biết Lưu Phúc là sợ ta tức giận, cố ý làm nhẹ bớt chuyện xảy a, hỏi: “Hiện tại Thân Lộc ở đâu?”

“Để cho môn khách của y đỡ về ‘Trượng Triệu quán’ rồi, lão nô đã gọi thái y đến thăm khám cho Thân đại nhân, Thân đại nhân lúc đi tinh thần rất tốt, còn bảo lão nhân không được kinh động Bệ hạ, có lẽ vấn đề không lớn.” 

Hắn nào đánh Thân Lộc, rõ ràng là đánh vào mặt của ta, trách không được nói gặp liền gặp, dự mưu đã lâu a! 

Ta vòng qua vòng lại trong phòng, bực bội nói: “Ngươi đến nhà kho lựa chút vật bổ, nhân sâm, lộc nhung gì gì đó đưa đến Thượng Triệu quán, cho Thân Lộc bồi bổ thân thể.” 

Lưu công công nói: “Vâng!” 

Ta nghẹn một cỗ khí, để người chuẩn bị xe đi đến Phượng Ngô cung. 

Chân trước vừa bước vào, chỉ thấy cửa thư phòng của Đoạn Niết đứng tụ tập một đống người, tại cửa ra vào run như chim cút, sợ tới mức mặt không còn chút máu. 

Bọn họ thấy a nhao nhao quỳ xuống, ta hỏi bọn họ làm sao vậy, bọn họ vẻ mặt buồn rầu nói Phượng vương không cho vào, 

“Không cho vào? Tính khí ngược lại càng lúc càng lớn!” Ta trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, một đá đạp mở cửa phòng thoải mái đi vào. 

Trên mặt đất một đống bừa bãi, vết mực màu đen còn chưa khô, nghiên mực bể tan, còn có vết máu đỏ tươi, một vài thứ còn lưu lại dấu vết hỗn độn ban đầu, thêm vết giày giẫm qua, lung tung lẫn thành một đống. 

Thời điểm ta đi vào, Đoạn Niết đang ngồi sau bàn, hai mắt khép hờ, trang trọng uy nghiêm, giống như một bức tượng thần lặng im chờ phàm nhân đến bái. 

Phật môn có “Ba ngàn uy nghi, tám vạn tế hạnh”, đem ngồi nằm ngủ nghỉ chia thành quy tắc chi tiết, lập ra tiêu chuẩn, nếu thực sự có người có thể làm được, ta nghĩ hẳn là giống như Đoạn Niết người này. 

Ta đứng trong đống bừa bãi, có thể chính là chỗ đứng lúc trước của Thân Lộc, hỏi: “Y lại ở đâu chọc hoàng huynh tức giận, đến cả tình trạng huynh tự mình ra tay?” 

Hắn nhấc lên mí mắt, trong nháy mắt giá rét hiện rõ: “Ta đánh chó của mình, cũng phải qua sự đồng ý của ngươi.” 

Ta kính hắn như thần, rồi lại bị hắn ép đến mức muốn báng bổ thần linh. 

“Huynh?” Ta cười lắc đầu, “Thiên hạ này đều là của ta, y đương nhiên cũng là người của ta. Chỉ mới trả Bích hồng linh châu lại cho huynh, huynh liền vểnh đuôi lên trời, nếu không dạy huynh làm sao ngoan ngoãn làm người, đoán chừng nghiên mực này tiếp theo sẽ rơi xuống trên đầu ta.”

Hắn lẳng lặng nhìn ta: “Ngươi cùng lắm cũng chỉ có vài thủ đoạn.” 

Nhất thời lòng ta lửa giận vạn trượng, cắn răng một cái, cất giọng để người đi vào dọn dẹp, thuận tiện thỉnh Đoạn Niết về tẩm cung của hắn. 

Ta cũng không còn nói với Đoạn Niết một chữ, chỉ phân phó cung nhân khóa kỹ cửa điện, ngoại trừ ta, bất luận kẻ nào đến cũng không được mở ra. 

Đêm nay mười lăm trăng tròn, là thời điểm triền miên phát tác, ta còn không tin không có cách bắt hắn! 

Ra khỏi chỗ Đoạn Niết, ta đến thẳng Thượng Triệu quán. 

Trên đầu Thân Lộc quấn băng vải, rất giống hiếu tử (*con có hiếu) vội về chịu tang. 

“Ngươi nói gì với Đoạn Niết mà hắn lại muốn đánh ngươi?” Ta gọn gàng dứt khoát hỏi gã. 

Vẻ mặt Thân Lộc tràn đầy sầu khổ: “Không có gì.” 

Ta híp mắt: “Thật sự?” 

“Giả.” Y nhíu mày nói: “Thần nói là thần xíu giục người phản hắn, còn nói muốn tiếp tục xúi giục người giết hắn, miễn là hắn còn sống, đối với vương quyền của người liền là một loại uy hiếp. Lời thần nói đều là thật, hắn không cách phản bác, thẹn quá hóa giận, liền đánh thần.” 

Gã và Lưu Phúc giống nhau, sự tình đều nói rất nhẹ nhàng, lời nói thật khẳng định càng khó nghe. Nhưng ta rõ ràng, y nhưng thật ra là cố ý mượn chuyện này nhắc nhở ta, hoặc là cảnh báo ta. 

Y biết rõ nói thẳng với ra có thể sẽ khiến ta bất mãn, liền kích thích Đoạn Niết hung bạo với y, như vậy để cho ta ý thức được đạo lý một núi không thể chứa hai cọp, ở một bên giường sao có thể để người khác thoải mái ngủ ngon. (*ngọa tháp chi bàng bất dung tha nhân an thụy 卧榻之旁不容他人安睡.) 

Y giống như kỳ vọng của ta, trở thành nhân tài có thể tin cậy, ta rất vui mừng, nhưng có một số việc cho dù y khuyên bảo ta thế nào đi nữa ta cũng sẽ không nghe, Đoạn Niết chính là thứ nhất. 

Y lần này chính là uổng phí. 

Ra khỏi Thượng Triệu quán, về tới cung thì trời đã muộn, ta canh thời gian, lại chuyển đến Phượng Ngô cung. 

Nhưng mà ta không đi gặp Đoạn Niết, mà là đi đến nhĩ phòng* ở bên cạnh tẩm điện của hắn. Lại để cho cung nhân pha lá trà ngon, dọn xong mâm đựng trái cây, lấy ra chìa khóa chính điện, liền đuổi bọn họ đi. 

(*Nhĩ phòng (耳房): Căn nhà mà hai bên cạnh còn có thêm một hoặc gian sâu vào, độ cao nhỏ hơn gian nhà chính, giống như nhà giữa có hai lỗ tai vậy, cho nên gọi là nhĩ phòng.) 

Qua nửa canh giờ, động tĩnh gì cũng không có. 

Kế sau đó, dần lộ ra tiếng đập vỡ đồ, còn có tiếng phá cửa. 

Lại về sau, yên tĩnh như cũ. 

Ta nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, chuyện gì cũng không làm, chỉ chờ nó lên đến nơi cao nhất. 

Chờ đến thời điểm không sai biệt lắm, nghĩ đến Đoạn Niết cũng bị dạy dỗ đủ rồi, ta liền từ trong ngực lấy ra dầu bôi trơn đã chuẩn bị sẵn từ sớm, cởi bỏ đai lưng cẩn thận bôi lên từng nếp uốn sau huyệt, sau đó cầm theo chìa khóa đi về phía chính điện. 

Dùng ánh nến dò đường, mất một lúc lâu mở khóa đi vào điện, vài bước liền giẫm phải đồ vật vỡ nát, đi đường vô cùng khó khăn. 

Ngoại điện một mảnh tối om, gần như đạt đến tình trạng giơ tay không thấy được năm ngón, đi đến nội thất liền có ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trắng muốt nhu hòa, khiến trước mắt sáng lên. 

Rèm giường rũ xuống, còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ bên trong. 

Ta giơ nến chậm rãi đến gần, tia sáng ấm áp ở trên màn tơ chiếu lên một bóng người mơ hồ: “Hoàng huynh?” 

Hơi thở nặng nề bị nén lại, yên tĩnh giống như vừa rồi cảm giác của ta là sai. Ta vừa muốn vén rèm lên xem xét tình huống bên trong, một bàn tay đột nhiên thò ra níu ta lại, hung hăng kéo ta vào. 

“A…” 

Nến rời tay, rơi xuống mặt đất, không được bao lâu liền tắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện