【Xác định em có muốn tôi không】

o

Lục Hào không biết ánh mắt lúc này của mình, nhưng cậu có thể thấy bóng mình trong mắt Huyền Qua. Hơn nữa, trong mắt đối phương chỉ có một mình cậu, nhận thức này khiến cậu cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng rất nhanh, Lục Hào lại phát hiện tư thế của bọn họ sai sai——Huyền Qua nằm nghiêng bên cạnh cậu, tay vắt qua vai cậu, cực kỳ mờ ám.

Với lại đối phương còn đang dụ dỗ cậu, “Lục Tiểu Miêu, muốn thử không?”

Muốn thử cảm giác hôn tôi không? Lục Hào tự động bổ sung câu này trong đầu, cậu nhận ra vậy mà mình có hơi… chờ mong? Cậu mím chặt môi, dời tầm mắt, không hề trả lời.

Đây là ngầm đồng ý.

Kiên trì gần mười giây, Huyền Qua đổi tư thế, tay chống ở hai bên Lục Hào, dán sát vào, ngửi một cái ở cần cổ cậu, giọng nói dọc theo xương tai, gợi tình cực điểm, “Em thơm quá.” Xong còn cắn nhẹ vành tai Lục Hào.

Lục Hào như bị điện giật, phát hiện mình lại có phản ứng, căng trướng đến khó chịu. Có điều bởi vì chăn rất dày, Huyền Qua đè trên người cậu chưa phát hiện.

Ngay lúc cậu suy nghĩ linh ta linh tinh thì lại nghe thấy Huyền Qua nói tiếp, “Cho em ba giây cuối cùng từ chối.”

Lục Hào không tận dụng được ba giây này.

Lúc đôi môi nóng rực của đối phương đặt lên, hô hấp của Lục Hào ngừng lại. Cậu biết mình đã từng hôn Huyền Qua, nhưng hai lần đó ý thức đều mơ hồ, không nhớ được là cảm giác gì.

Mà giờ, cậu lại quá rõ ràng.

Hô hấp quấn quýt lấy nhau, gắn bó đụng chạm, cậu còn không cẩn thận va phải răng Huyền Qua hai lần, nhưng rất nhanh lại được đối phương động viên. Bắt đầu có lẽ là để cho cậu thích ứng, Huyền Qua rất kiềm chế và dịu dàng. Song khi cậu dần dần thả lỏng dưới cường độ như vậy, lực của Huyền Qua đột nhiên mạnh hơn, mút môi cậu hơi đau, cũng chẳng biết có chảy máu không.

Lục Hào cựa quậy theo bản năng, khóe miệng tràn ra tiếng, “… Đau.”

Một giây sau, động tác của Huyền Qua nháy mắt dừng lại, trực tiếp xoay người nằm thẳng bên cạnh, bắt được tay Lục Hào cho vào miệng cắn, không dùng sức, cứ ngậm thế như thể đã ghiền.

Lục Hào liếm môi mình, phát hiện đúng là rách da, trong miệng có vị máu tanh nhàn nhạt. Song cảm giác tay bị Huyền Qua cắn, Lục Hào cũng không nhúc nhích.

Yên lặng như vậy gần nửa phút, Huyền Qua bỏ ngón tay Lục Hào ra khỏi miệng mà nắm trong tay, hơi thở dồn dập trước đó đã trở nên đều đều, “Mèo con, chúng ta thương lượng chút nhé.”

“Dạ?”

“Tôi để em suy nghĩ thêm một thời gian.” Huyền Qua dừng một chút, thấp giọng, nói hơi mập mờ, “Cảm giác nửa vời này, má nó thật khó chịu.”

Lục Hào không bị dời sự chú ý, giật giật chân, phản ứng của cậu vẫn chưa mất, rất khó chịu, lại gật đầu, “Vậy anh bảo… bao lâu?”

“Mèo ngốc, thái độ cái gì cũng để tôi quyết định của em sẽ khiến tôi muốn bắt nạt em đó.” Hắn còn nhấn mạnh ở chữ bắt nạt.

Nhưng Lục Hào thiếu kinh nghiệm, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, “Anh sẽ không bắt nạt em đâu.” Xong lại hỏi, “Bao lâu?”

Huyền Qua không nhịn được bỏ ngón tay Lục Hào vào miệng cắn mấy cái, “Đừng để tôi chờ lâu quá, một tháng… nửa tháng được không em?”

Không chờ Lục Hào trả lời, hắn lại thay đổi, “Nửa tháng cũng lâu quá, một tuần đi, một tuần, nhé?”

Nói rồi, hắn chậm rãi hôn vào lòng bàn tay Lục Hào, “Cho em suy nghĩ một tuần, xem có muốn tôi không.”

Sáng hôm sau, dựa theo định vị Tiết Phi Y gửi tới, hai người cùng tới Trung tâm hoạt động người già Ủy ban huyền thuật ở Giang Thành.

Quy mô tòa nhà gần giống ở ngõ Nhật Nguyệt, lúc Lục Hào đi vào, cô Tống và bà Long đang chơi cờ.

Thấy người đã tới, bà Long cho hai viên kẹo sữa, “Đã đặt vé máy bay về thành phố B chưa?”

Lục Hào nhận kẹo rồi chia cho Huyền Qua, gật đầu, “Dạ, đã đặt trước rồi, bay sáng mai, còn bà thì sao ạ?”

“Ta còn phải ở lại mấy ngày, sự việc lễ hội âm nhạc vẫn chưa tìm được đầu mối.” Bà Long thẳng thừng ngừng ván cờ, tập trung trò chuyện với Lục Hào, “Bây giờ vẫn chưa xác định được, Ngư Hạc trận này rốt cuộc là trùng hợp bị các cháu bắt gặp, hay là cố ý nhắm tới, đặt ở đó chờ các cháu đi vào.”

Bà vân vê quân cờ giữa ngón tay, giọng nói chầm chậm thong thả, “Nếu như là cố ý nhắm vào các cháu, chủ mưu bày ra, vậy thì chứng minh trong Ủy ban huyền thuật cũng có chỗ phải sửa chữa.”

Cuộc thi cấp Giáp Mộc, nội dung và người tham gia thi đều chỉ có mấy người già bọn họ biết. Nếu như thật sự cố ý nhắm vào Lục Hào, vậy thì rất khó đưa ra phán đoán thân phận của người đứng đằng sau kia.

Vừa phải biết địa điểm thi và người tham gia thi, lại vừa có thể làm ra được trận pháp lồng mà ngay cả ông già Vũ gia cũng không làm được, vả lại còn dùng tà thuật lấy mạng người và sinh khí nhằm mục đích gì.

Bà Long dằn đủ mọi suy nghĩ xuống, nhìn về phía Lục Hào.

“Hôm nay cố ý bảo các cháu qua đây một chuyến, thật ra là muốn hỏi suy nghĩ của cháu.” Nét cười của bà dịu dàng, “Cháu đã đỗ cuộc thi cấp Giáp Mộc, sau này có dự định gì không?”

Lục Hào lắc đầu, thành thật, “Trước đây cháu cũng không hiểu về những việc này lắm, ngay cả chứng nhận quái sư cũng là anh Phi Y nói cho cháu.”

Cậu rời Lục gia hai năm, tuy đã tiếp xúc với nhiều người, nhưng liên quan đến huyền thuật đều là mấy kẻ lừa đảo vơ vét của cải, thế nên không nói là thiếu hiểu biết về giới huyền thuật, mà căn bản là không có. Còn Lục gia, tất cả mọi người đều tránh cậu, từ trước tới nay chưa từng có ai nhắc tới ở trước mặt cậu.

“Ừ.” Bà Long cũng không nói tới vấn đề của Lục gia, chỉ cẩn thận kể lại tình hình cho cậu nghe, “Người có được giấy chứng nhận cấp Giáp Mộc sẽ trực thuộc Ủy ban huyền thuật, mỗi tháng sẽ được tiền trợ cấp, cũng sẽ có được sự bảo hộ nhất định. Nhưng tương ứng, Ủy ban huyền thuật sẽ treo một vài nhiệm vụ, nhiệm vụ có thù lao, nhận hay không nhận là do ý muốn cá nhân, không có yêu cầu cứng nhắc.”

Nghe đến đó, Lục Hào chợt nhớ ra, “Bà ơi, anh Phi Y cũng là cấp Giáp Mộc trực thuộc Ủy ban huyền thuật ạ?”

“Ừ đúng rồi, giờ nghiên cứu chiêm tinh ít, cả nước chỉ có nó và ông nó là hai chiêm tinh sư cấp Giáp Mộc thôi”

Lúc này Lục Hào mới hiểu, trước đó Tiết Phi Y vẫn luôn điều tra sự việc của Lục gia, hẳn là bởi nhận nhiệm vụ liên quan.

“Nhưng sao người được cấp Giáp Mộc lại ít thế hả bà?”

“Cháu tưởng là cải trắng bán ngoài chợ à?” Bà Long thấy cậu ăn hết kẹo thì lại cho thêm một viên, “Bất kể là phong thủy sư, quái sư, chiêm tinh sư, gộp hết lại, cả nước cũng chưa tới một trăm người cấp Giáp Mộc.”

Bà phát hiện vẻ mặt ngạc nhiên và nghi hoặc của Lục Hào, “Có phải cháu đang nghĩ, sao mình lại thành quái sư cấp Giáp Mộc đúng không?”

Lục Hào gật đầu.

“Lục Hào à, cháu phải có lòng tin vào bản thân. Cha cháu Lục Phụ Huyền năm đó được gọi là người thừa kế ưu tú nhất của Lục gia, kỳ tài trăm năm khó gặp, cháu chỉ có hơn chứ không kém”

Nếp nhăn nơi khóe mắt bà Long đều lộ vẻ dịu dàng, “Phải biết rằng, không phải ai cũng có thể bói ra được tình huống khi ấy ở lễ hội âm nhạc rốt cuộc ra sao, lồng bao nhiêu trận pháp, mắt trận lại phân ở đâu. Cũng không phải ai cũng có thể giải quyết được Ngư Hạc trận biến dị, còn bảo vệ mạng sống của nhiều người như vậy.”

“Nhưng là cháu và Vũ Hàm cùng làm”

“Vũ Hàm bị ông nó xách về rồi, nó thực sự chưa đạt đến trình độ Giáp Mộc”

Bà Long nhìn Lục Hào, có vui mừng, cũng giấu đi tiếc nuối rất sâu. Nếu như không phải Lục gia nảy ra ý đồ lệch lạc kia thì chẳng biết bây giờ Lục Hào sẽ thành ra thế nào.

Nhưng may mà đứa bé này trưởng thành không hư hỏng.

Buổi trưa tới thành phố B, Huyền Qua và Lục Hào làm tổng vệ sinh nhà cửa, đến tối mới đi mở cửa Cẩm Thực.

Lục Hào bật đèn bên ngoài, đi đường đều ngâm nga.

Huyền Qua đút hai miếng quýt vào miệng Lục Hào, hỏi cậu, “Vui lắm à?”

Hắn phát hiện, trở về từ Giang Thành, toàn thân Lục Hào đều sáng sủa hơn, mà còn không phải cái kiểu sáng sủa để hòa mình trước đây.

“Ừm!” Lục Hào gật đầu, thừa nhận không chút do dự, cậu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, còn nhấn mạnh, “Vui lắm!”

Cậu còn chưa nói, trở lại đây cậu mới có cảm giác về nhà.

Lần đầu tiên có cảm giác như vậy.

Lục Hào dán mắt nhìn người đàn ông bóc quýt, mặt mày dịu dàng, trên người có hơi ấm khói lửa. Cậu đột nhiên lại gần, nói một câu bên tai đối phương, “Anh thật là đẹp trai.” Nói xong thì chạy biến.

Huyền Qua thấy cậu chạy một mạch tới cửa, bất đắc dĩ bật cười——học được cách trêu hắn rồi?

Bận bịu một lát là bận tới mười giờ đêm, đóng cửa tiệm, bên ngoài không còn ai.

Gió rất lạnh, Lục Hào nắm áo khoác thật chặt, đi được một đoạn, cậu bỗng dừng lại, “Chúng mình đi ăn thịt nướng đi!” Đôi mắt hạnh của cậu nhìn Huyền Qua mang theo chờ mong.

Cậu suy nghĩ một lát, lại nói thêm, “Giờ em có tiền trợ cấp hàng tháng là mười nghìn rồi, để em khao anh!”

Huyền Qua xoa mái tóc bị gió thổi rối của cậu, gật đầu, “Được, đại ca dẫn đường đi.”

Quán thịt nướng lúc nào cũng đông người, Lục Hào và Huyền Qua tìm một cái bàn trống ngồi xuống, gọi một đống đồ.

Lục Hào còn cố ý bảo ông chủ cho một bình rượu ngâm, rót ra hai chén, uống hết một chén trước, sau đấy trên mặt cậu tức khắc ửng đỏ, mắt ướt nước.

Huyền Qua nhớ tới đầu lưỡi mèo của cậu, “Uống ít rượu thôi, tôi qua phía đối diện mua cho em chai nước không lát lại cay xè.”

Lục Hào gật đầu hơi chậm, mò mẫm ra mấy đồng xu trong túi, đưa hết cho Huyền Qua, “Đại ca giữ lời hứa, bao toàn bộ phí đêm nay!”

Huyền Qua cầm từng đồng xu trong tay, cảm thấy nụ cười lúc này của Lục Hào mới giống cậu trai mười chín tuổi. Hắn duỗi tay nắn chóp mũi hơi đỏ của cậu, cười bảo, “Tâm trạng đúng là tốt nhỉ Lục Tiểu Miêu.”

Cậu quyết định giả bộ không nghe.

Lục Hào nhìn người đàn ông nhàn nhã trong chiếc áo gió dáng dài băng qua đường cái, tới cửa hàng tiện lợi ở góc đường. Cậu mang tâm trạng rất tốt thu tầm mắt lại, nhìn chằm chằm hoa văn trên mặt bàn đến đờ ra, còn cực kỳ chuyên nghiệp bói một quẻ cho cái bàn này, xem thời gian sử dụng là bao lâu——Đêm nay?

Cậu nghi ngờ có phải mình lại bắt đầu xem bói sai không, đương lúc xoắn xuýt, lại phát hiện có người ngồi vào chỗ của Huyền Qua.

“Xin lỗi, chỗ này có người rồi.” Vẻ mặt Lục Hào không tốt, nhưng vẫn rất lịch sự.

Đối phương là một gã đàn ông gần ba mươi tuổi, trên người mặc một chiếc jacket da màu đen, cổ tay còn đeo một dây xích vàng. Nghe Lục Hào nói xong, gã bất động, miệng nói không ngừng, “Muộn vầy ngồi uống rượu một mình không cô đơn à?”

Ngay từ đầu gã đã chú ý đến cậu bé này, trắng nõn nà, trông lại xinh đẹp, y như bé thỏ trắng, chỉ là không biết bị bắt nạt có bật khóc không.

Lục Hào nhìn sang, vừa vặn đối diện với ánh mắt không hề che giấu của đối phương, ngữ điệu lạnh hẳn đi, “Chỗ này có người rồi.”

Lại gần mới phát hiện người trông còn đẹp hơn, giọng cũng êm tai, gã đàn ông nói năng càng tùy tiện, “Có muốn anh trai uống rượu chơi đùa với em không? Mặt em đẹp như này——”

Gã còn chưa dứt lời thì đầu đã đau nhói, kèm với một tiếng “Bốp”, là Lục Hào tiện tay cầm khay thịt nướng bàn bên đã ăn xong úp thẳng lên đầu gã.

Lục Hào đứng ở bên cạnh, hất cằm, ánh mắt như đượm sương, “Nói coi, tôi làm sao?”

Ở cùng với Huyền Qua một thời gian dài, cậu cũng nhận ra, đôi khi trực tiếp dùng nắm đấm lại hả giận hơn. Với cả ánh mắt của gã đàn ông này, hai năm qua cậu từng thấy không biết bao nhiêu lần.

Đối phương bị đánh cho mù mờ hai giây, rất nhanh lấy lại tinh thần, “Mẹ mày thằng ranh con, được bố mày nhìn trúng là phúc của mày, bố đệt——“

“Mồm miệng bẩn thỉu thì ăn vả.” Lục Hào không muốn nghe nửa câu sau, cho một đấm, trực tiếp đánh cho nửa mặt của gã kia lệch sang một bên, một lúc lâu mới trở lại bình thường.

Gã lau máu bên mép, gào về một phía, “Ngây ra đó làm cái gì? Nhìn bố mày bị đánh à?”

Gần mười người ở hai bàn vây lại, Lục Hào hoạt động cổ tay, đột nhiên phát hiện quẻ mình bói lại rất chuẩn——cái bàn này đúng là đêm nay sẽ hỏng.

Kinh nghiệm đánh nhau thực chiến gần đây của Lục Hào không ít, chờ người bao vây thì nhấc thẳng cái ghế bên cạnh lên. Đối phương không ngờ cậu trông thì ngoan ngoãn biết điều mà ra tay lại tàn nhẫn như thế, trong một chốc không phản ứng lại, bị cướp mất thời cơ.

Chắc là bởi vì uống rượu, Lục Hào cảm thấy trong ngực có ngọn lửa muốn trút ra, tay cũng nặng trịch. Mặc dù trên người không tránh được vẫn bị đánh trúng hai cái, nhưng liên tục chiếm ưu thế, cậu vẫn rất tự hào. Lại nhớ tới lúc mới quen Huyền Qua, có một đám người đến gây sự, Huyền Qua cũng một mình đánh cho đối phương bò lăn trên đất không dậy nổi.

Lúc này, bắt lấy tiếng xé gió phía sau, Lục Hào đang định giơ chân đá tới, chẳng ngờ động tác không đúng lúc, đã chuẩn bị chịu trận.

Đau đớn trong dự đoán không xuất hiện, cậu trợn mắt, lập tức thấy Huyền Qua thoáng cái đã đẩy ngã kẻ kia, nói với cậu, “Lục Tiểu Miêu, đánh nhau cũng không chờ tôi.”

Lục Hào nhìn hộp sữa ấm hắn cầm trên tay, duỗi tay ra nhận, đâm ống mút hút một hớp, lúng búng đáp, “Em chỉ cần một đá là giải quyết được, nhưng quần thu hạn chế sự phát huy của em.”

Trước khi ra ngoài, Huyền Qua nói nhiệt độ giảm, bảo cậu mặc quần thu.

Huyền Qua bị chọc cho bật cười, tâm trạng tốt lên, ra tay không để lại sơ hở. Chờ đến khi đánh gục hết cả đám người với Lục Hào thì lại đi hỏi ông chủ quán thịt nướng xảy ra chuyện gì. Huyền Qua quay về, ngồi xổm trước mặt gã đàn ông kia, mỗi một chữ đều mang theo sự tàn nhẫn.

“Còn dám nhìn nữa, tao chọc mù mắt mày”

Lục Hào đứng bên cạnh uống sữa, đầu hơi choáng váng, có điều vẫn nghe rõ Huyền Qua nói gì. Cậu tiện tay ném một que thịt nướng trên tay qua, nghiêm túc nghĩ kế, “Dùng cái này chọc mắt ấy.”

Huyền Qua không nhịn được lại bị chọc cho bật cười.

Cuối cùng bồi thường chi phí thiệt hại cho ông chủ mới thả đám kia đi, thịt nướng cũng không ăn được, đóng gói lại hết. Lục Hào bụng rỗng uống rượu, nồng độ cao, tác dụng chậm cũng lớn, ngây ngất đứng không vững.

Huyền Qua dứt khoát cõng cậu trên lưng, “Nào, duỗi tay, xách thịt nướng cho chắc, về ăn.”

Tay Lục Hào cầm túi thịt nướng, cằm tì lên vai Huyền Qua, nghĩ một lúc lâu mới nói nhỏ, “Nếu không phải quần thu hạn chế sự phát huy của em, em chỉ cần một tay là có thể giải quyết đám đó!”

“Ừ, mèo con nhà ta lợi hại lắm”

“Anh nói rất đúng.” Lục Hào cọ bên gáy Huyền Qua, hơi thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt, giọng nói lại hạ thấp, “Ánh mắt gã kia nhìn em, đúng là buồn nôn, trước đây… trước đây em toàn tránh đi, giờ đánh nhau luôn.” Nói xong còn huơ huơ nắm tay của mình, “Nhìn nè, một tay, hất tung.”

Có thể nói là khí phách cao ngất.

Huyền Qua sán lại hôn nắm đấm đó một cái, “Ngoan.” Hắn thử tưởng tượng cuộc sống hai năm qua của Lục Hào, suy nghĩ, ánh mắt sa sầm.

“Lục Tiểu Miêu”

“Ơ, anh gọi em à?”

“Về sau tôi sẽ không rời khỏi em, sẽ không để em tìm tôi như thế nữa.” Huyền Qua dừng lại, nghiêng mặt nhìn cậu, “Kể cả khi hết thời hạn một tuần, em quyết định không ở bên tôi, tôi vẫn sẽ không rời khỏi em.”

Lục Hào nhắm hờ mắt, đi được một đoạn mới đáp, “Ừm.”

Huyền Qua cõng cậu về nhà, đi nấu canh bồi bổ dạ dày, đi ra khỏi phòng bếp thì thấy Lục Hào đã nghiêng người ngủ, trước khi ngủ còn biết cởi áo khoác để sang một bên.

Hắn cầm quần áo bỏ vào máy giặt, nghe thấy điện thoại của Lục Hào kêu, phía trên hiển thị một dãy số không có tên ghi chú.

Nhấn nghe.

Giọng nói quen quen, “Alo? Lục Hào à? Tôi là Vũ Hàm đây.”

Huyền Qua liếc người đã co tròn lại trên giường, trả lời, “Lục Hào ngủ rồi, tôi là Huyền Qua, có chuyện gì không?”

Đối phương sững sờ, lập tức phản ứng lại, “Không có chuyện gì, chỉ là tôi nghe ông nội bảo mấy người về nhà từ sớm nên gọi điện qua hỏi thăm, vẫn chưa kịp chào tạm biệt hai người…”

Nói qua loa hai câu thì cúp máy, Huyền Qua cầm điện thoại, chần chờ vài giây, vẫn mở khóa, bấm vào danh bạ.

Trong danh bạ chỉ có một số.

Hắn nhìn chằm chằm tên mình và dãy số một lúc, hít sâu một hơi, ngồi ở mép giường vỗ Lục Hào, “Lục Tiểu Miêu, đã ngủ chưa?”

Kêu vài tiếng, Lục Hào mới rầm rì đáp lại.

“Trong danh bạ của em có số ai?”

Lục Hào phản ứng một lúc lâu, mới nói, “Có… anh đó.”

“Một mình tôi?”

“Ừm”

Huyền Qua thấy mắt cậu lại sắp nhắm, hỏi một câu cuối cùng, “Tại sao chỉ có mình số của tôi?”

“Bởi vì như thế, số của anh… mãi mãi là số đầu tiên trong danh bạ của em.” Cậu còn cong khóe môi, duỗi tay diễn tả động tác, “Em muốn hoàn thành nguyện vọng nhỏ của anh.”

Huyền Qua nhìn Lục Hào nhắm mắt lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi, ấn tắt màn hình điện thoại. Hắn nhìn gò má ửng hồng của cậu chăm chú hồi lâu, cúi đầu chậm rãi nở nụ cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện