【Kỹ xảo đi thi đặc biệt】
o
Buổi tối, Lục Hào đang cầm bút điền tờ đơn giới thiệu Tiết Phi Y đưa.
Sau khi lần lượt điền xong họ tên, tuổi tác, địa chỉ thì tới tình hình thành viên gia đình. Lục Hào điền tên cha mẹ, lúc ngòi bút dời xuống dòng thứ ba, cậu xoắn xuýt——vốn muốn điền cả Huyền Qua, thế nhưng nên điền gì ở cột quan hệ đây, khế ước hả? Nhìn sao cũng thấy kỳ.
Huyền Qua tắm xong đi ra, đứng phía sau Lục Hào, cúi người xuống, hơi nước mang theo mùi sữa tắm nháy mắt bao quanh. Hắn không lau khô tóc, có một hai giọt nước nhỏ xuống cổ Lục Hào.
Huyền Qua rời tầm mắt khỏi giọt nước sau cái gáy trắng như tuyết, giọng bình tĩnh, “Muốn điền tên tôi à?”
“Vâng.” Lục Hào gật đầu, “Nhưng em không biết điền thế nào.”
Huyền Qua nhìn thấy hai chữ “Quan hệ”, đại khái hiểu được Lục Hào đang rối rắm cái gì.
Hắn chống một tay lên mép bàn, suy nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu nhìn Lục Hào, “Thật ra cái cột quan hệ kia, em có thể viết dựa theo tình huống thực tế——chủ nhân của tôi.”
“Dạ?” Lục Hào nháy mắt siết chặt cây bút trong tay, cậu chỉ cảm thấy hơi thở khi Huyền Qua nói chuyện quá gần, trong mắt lại như có xoáy nước, muốn hút cả linh hồn cậu vào.
Thật sự quá phạm quy!
Dường như còn chê chưa đủ, Huyền Qua nhìn chữ viết trên giấy theo Lục Hào, môi kề sát bên tai đối phương, trầm giọng, “Tôi bảo là, có thể viết quan hệ khế ước, chủ nhân.”
Hai chữ “chủ nhân” mà hắn nói ra như thấm rượu.
Lục Hào dời mắt, “Anh đừng gọi em như vậy mà.” Cậu cảm giác lòng bàn tay mình cũng nóng lên.
Huyền Qua đạt được mục đích, cảm thấy nếu còn tiếp tục nữa sẽ không điền xong đơn. Hắn hơi cách ra xe, giọng điệu bình thường đi nhiều, “Em không muốn điền thì thôi, dẫu sao thì cho dù không điền tên tôi, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.”
“Ừm.” Lục Hào rũ mắt, khẽ gật đầu.
Chờ Huyền Qua ra ban công nhỏ phơi quần áo, Lục Hào đặt bút xuống, tựa lưng vào ghế, hít sâu năm cái liên tục mới ép được sự khô nóng bùng lên trong lòng xuống.
Hôm sau, rất nhiều khách quen phát hiện Cẩm Thực lại đóng cửa. Ông chủ dán thông báo nói trong nhà có chuyện quan trọng, ngừng kinh doanh mấy ngày, thời gian buôn bán trở lại không xác định.
Mà lúc này, Huyền Qua đã dẫn Lục Hào tới thành phố C.
Dựa theo những gì viết trên đơn giới thiệu, địa điểm thi của khu vực thi phía nam kỳ thi chung toàn quốc được tổ chức ở thành phố C, cách thành phố B gần hai trăm kilomet. Buổi sáng xuất phát, buổi trưa đã tới.
Song dựa theo chỉ dẫn đến chỗ cần tới, Lục Hào hơi nghi ngờ, “Đúng là nơi này hả?”
Ở trước mặt họ là một tòa nhà văn phòng rất cũ kỹ, chỉ có năm tầng, toàn bộ đều là phong cách hai mươi, ba mươi năm trước. Gạch tường xi măng kiểu cũ rào một vòng quanh tòa nhà, chỉ có một cái cửa nhỏ, cửa sắt còn rỉ sét, vụn gỉ đỏ cứ rớt xuống khiến người ta có cảm giác đẩy một cái thôi là hỏng hẳn luôn.
Lục Hào đối chiếu biển số nhà trên địa chỉ, “Số một ngõ Nhật Nguyệt, đúng là chỗ này rồi.” Với lại cả ngõ Nhật Nguyệt cũng chỉ có mỗi ngôi nhà này, mặt trước mặt sau đều không có công trình kiến trúc khác, tỷ lệ sai cực nhỏ.
“Là chỗ này.” Huyền Qua bỗng duỗi tay kéo dây leo tươi tốt để lộ ra một cái bảng hình chữ nhật, phía trên viết “Trung tâm hoạt động người già Ủy ban huyền thuật”.
“Đúng là bí mật ghê!” Xác định đúng địa điểm, Lục Hào cẩn thận giơ tay gõ cửa, không ngờ cửa lại không khóa mà mở ra luôn.
Lúc đi qua cửa, Lục Hào còn vô thức liếc nhìn cửa lớn——may mà không đổ.
Sau khi mở cửa, đập vào mắt là một cái bàn, mặt trên khắc một đồ án vuông vắn dài một mét, trên bức vẽ còn có mấy cái lỗ nhỏ. Lục Hào xem xét, nhận ra là hình vẽ Bát Quái cơ bản thì trực tiếp cầm ba viên đá ở bên cạnh bàn đá bỏ vào trong lỗ.
Không có phản ứng gì.
Đương lúc Lục Hào tưởng mình sai thì nghe thấy một tiếng “Tách”, “Chào mừng bạn”——tiếng máy móc điện tử làm Lục Hào có cảm giác mình đang đi vào cửa hàng tiện lợi nào đó.
Mà chờ “Chào mừng bạn” nói xong, một cánh cửa đột nhiên mở ra trước mắt Lục Hào và Huyền Qua.
Lục Hào theo bản năng không dám chớp mắt, song không có ánh sáng, cũng chẳng có bất ngờ gì, chỉ có ba cụ ông cụ bà ngồi vây quanh cái bàn mạt chược, vẻ mặt chờ mong nhìn qua.
“Tầm này mà lại có hai cậu chàng đẹp trai tới, tôi đã bảo hôm nay thích hợp chơi mạt chược rồi mà, nào nào nào, hai đứa ai qua đây đánh hai ván? Ba thiếu một, ba thiếu một!”
Lục Hào mù mờ, chờ đối phương nói xong, cậu chỉ vào tờ đơn giới thiệu trong tay mình, “Cháu chào ba vị tiền bối, cho cháu hỏi, địa điểm thi và xét duyệt tư cách của Ủy ban huyền thuật là ở đây ạ?”
Trong này trông có vẻ không lớn, đâu đâu cũng trồng cây xanh, tạm thời cậu không tưởng tượng được sẽ thi như thế nào.
“Là chỗ này đây, cháu không đi nhầm đâu.” Một bà lão mặt mày hiền hậu nhận tờ đơn giới thiệu, đeo kính lão gọng vàng nhìn, “Ồ, là đơn giới thiệu của Tiểu Tráng Tiết gia à, mấy năm trước cũng chẳng thấy nó cho ai.”
Một bà lão khác cũng lại gần nhìn cùng, “Tiết Phi Y? Chờ chút.” Bà bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hào, “Cháu là con của Tiêu Sênh và Lục Phụ Huyền?”
Lần đầu tiên Lục Hào nghe được tên của cha mẹ từ miệng người khác, mấy giây sau cậu mới phản ứng lại, “Vâng, họ là cha mẹ cháu.” Cậu hơi thấp thỏm nhìn đối phương, “Bà biết họ ạ?”
“Tất nhiên là biết rồi, thời gian trôi qua nhanh thật, hai mươi năm trước, cha mẹ cháu cùng tới đây thi, hai đứa nó đều kêu chán, làm cho mấy ông bà già chúng ta cảm thấy rất bất bình. Song ngày đó ta và lão Vũ hai thiếu hai, hai đứa nó ngồi luôn xuống đánh với bọn ta một lúc”
Rồi bà lại nhìn về phía Huyền Qua đứng cạnh Lục Hào, ánh mắt mang theo chút hoài niệm và trêu ghẹo, “Ái chà, cũng dẫn bạn trai qua đây à?”
Lỗ tai Lục Hào nháy mắt đỏ thấu, Huyền Qua tiếp lời, “Giờ vẫn chưa phải.”
Bà lão tỏ vẻ “Ta hiểu mà”, “Không sao, giờ chưa phải, sau sẽ phải. Ta họ Long, gọi ta bà Long là được, lần sau mang kẹo cho hai đứa.”
Lục Hào còn chưa kịp mở miệng thì ông lão bên cạnh im lặng suốt lại “Hừ” một tiếng, “Cái con bé Tiêu Sênh kia trẻ con thiếu suy nghĩ, thắng tiền thuốc lá nửa năm của ta rồi chạy biến, lúc đi còn cười hì hì bảo lần sau sẽ trở lại.” Ông nhìn Lục Hào, giọng mang theo tiếc nuối, “Nói không giữ lời, kể từ đó chẳng bao giờ qua nữa.”
Lục Hào tính toán, nếu như là hai mươi năm trước thì hẳn mẹ đang mang thai cậu, đang nghĩ thì nghe thấy ông Vũ hỏi, “Năm nay cháu mười chín à?”
“Dạ, nửa đầu năm mười chín ạ”
“Hôm nay tới thi?”
“Vâng, anh Tiết Phi Y bảo sau khi cháu điền xong thì cầm đơn giới thiệu tới xét duyệt”
Lục Hào không nắm được quy trình ở đây, đang muốn hỏi tình huống cụ thể thì thấy ông Vũ gõ gõ tẩu thuốc bạch ngọc trong tay, “Còn nửa tiếng nữa thì cuộc thi bắt đầu, lỡ mất là phải chờ một năm, mau vào đi.”
Lục Hào một lần nữa bị kinh hãi, vô thức nhìn về phía Huyền Qua.
“Đi đi, tôi ở đây chơi mạt chược với họ, chờ em thi xong thì cùng về.” Hắn vừa nói vừa tự giác ngồi xuống ghế trống.
Chờ bóng lưng Lục Hào biến mất ở chỗ rẽ, Huyền Qua mới thu tầm mắt lại. Bà Long nhìn vẻ mặt hắn mang theo tìm tòi nghiên cứu, “Bây giờ cậu không phải bạn trai nó thật hả?”
“Tôi cũng muốn nghĩ thế nhưng tạm thời chưa phải.” Huyền Qua nói, lại ra bài, “Năm mươi ngàn.”
“Ta đã bảo rồi, ta làm sao mà nhìn lầm được, đừng sợ, giờ không phải, sau chắc chắn phải.” Bà Long đổ mạt chược, “Úi chà, ngại quá, ù, giang thượng hoa, trả tiền đi trả tiền đi.”
Một bên khác, Lục Hào đi qua con đường ông Vũ chỉ thì thấy một biển chỉ đường cao bằng nửa người, “Kỳ thi chung toàn quốc, đi thẳng rẽ phải”.
Chờ cậu đi tới đầu đường, quẹo cái thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đứng tại chỗ.
Chỉ thấy một cái sân không quá lớn, chừng một trăm người hoặc đứng hoặc ngồi chen chúc. Có người tóc tai pha đỏ vàng không chính thống, có đạo sĩ mặc đạo bào cầm kiếm gỗ đào đang niệm chú, có học sinh cấp ba mặc đồng phục khoanh chân trên đất mặt ủ mày chau viết bài thi, cũng có ông chú trung niên mặc vest đắt tiền nhìn đồng hồ mấy lần liền.
Lúc này, bên cạnh truyền tới một giọng nói, chủ nhân của nó cực kỳ nhiệt tình, “Anh đẹp trai ơi, mua đề tuyệt mật không? Một ngàn tệ một tờ, đủ tất tần tật! Cửa hiệu hai mươi năm tuổi đáng tin cậy đấy!”
Lại có người bên cạnh chen qua đây, tốc độ nói cực nhanh, “Cái đề đó quá hạn hết rồi, của tôi mới là bản mới nhất, trước khi thi chạy nước rút nửa tiếng, cầm được chứng nhận không cần chờ sang năm! Chỉ cần 999 tệ sẽ không hối hận năm mươi năm! Anh đẹp trai là chiêm tinh, bày trận, xem bói, bùa chú, xem tướng hay xem phong thủy? Bọn tôi có hướng dẫn của tất cả các giai đoạn, không đậu hoàn lại tiền!”
Tuy Lục Hào rất tò mò về những tư liệu chạy nước rút trước khi thi này, nhưng vẫn từ chối thẳng, bởi vì trong túi cậu không có tiền. Chờ cậu nói rõ tình huống khó xử trong túi, hai người kia liền quả quyết tìm người khác chào hàng.
Lục Hào đi tới mấy bước, tìm một góc đứng, cậu nghe thấy người đàn ông đeo kính râm đứng cạnh mình đang bấm ngón tay tính ngày tháng, thì thào.
“Trời ơi, hôm nay khắc mình, tháng khắc mình, ngày khắc mình, ngay cả thời gian mở thi lát nữa cũng khắc mình, rốt cuộc là thi hay là không thi đây? Tính lại một quẻ thử xem…”
Mà đứng đằng trước Lục Hào là một đạo trưởng mặc đạo bào, ngay cả pháp đàn cũng bày ra, đang nhắm mắt lại niệm Đạo kinh. Thiếu niên nhạc rock xỏ ba cái khuyên tai ngồi cạnh đạo trưởng đang chăm chú chơi game.
Lục Hào nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, lúc này tiếng huýt sáo truyền tới, có người đang lớn tiếng kêu, “Chú ý chú ý, bây giờ phát những điều cần chú ý khi thi, mỗi người một quyển, phải lấy, không được lấy nhiều!”
Trong chốc lát, Lục Hào nhận một quyển, cậu lật qua lật lại, phát hiện rất dày, trực quan có hơn hai mươi trang. Mở ra thì thấy mấy chữ “Ủy ban huyền thuật đặc chế nhất định phải xem trước khi thi”, sau đó liệt kê ra những điều cần chú ý.
“Không được cưỡng chế xem mệnh, tướng mạo, chỉ tay, vận thế gần đây của giám thị hoặc lôi kéo quan hệ… Không được xem phong thủy tìm Long huyệt trong trường thi, dịch chuyển bàn làm bài, thậm chí gây ẩu đả… Trong lúc thi không được tìm kiếm cái gọi là tình nhân kiếp trước, kẻ thù tiền kiếp, đối tượng tình yêu và hôn nhân định mệnh, không được…”
Lục Hào chăm chú đọc xong sau đó bỏ vào túi, cảm thấy rất thú vị, định mang về cho Huyền Qua xem.
Tới giờ, cửa trường thi mở ra. Có mười mấy người đột phá trùng vây chạy vào như gió, khẩn cấp xem phong thủy hoặc phương vị, sau đó giành ngồi xuống trước.
Lục Hào không chen lấn, đợi đến lúc chậm rãi đi vào mới phát hiện, bên trong không có vị trí cố định cho mỗi người, toàn ngồi bừa, bài thi đã đặt trên bàn. Cậu dựa vào cảm giác tìm một chỗ ngồi, viết tên theo yêu cầu rồi bắt đầu đáp đề.
Phần lớn đều là kiến thức căn bản, Lục Hào đọc sách nhiều, trí nhớ lại ở giai đoạn đỉnh cao, thế nên lựa chọn rất nhanh, nếu không biết sẽ chọn bừa.
Chờ Lục Hào làm được gần một nửa thì nghe thấy người ngồi phía sau cậu đang nhỏ giọng lẩm bẩm lầu bầu.
“Nhìn mặt mình trong gương, sau khi mình chọn A tướng mạo ảm đạm, tiền đồ khúc khuỷu, sự nghiệp không thuận, không được không được! A, chọn C thử xem… Được được, Thiên Nguyên dồi dào, vận rủi quét sạch, là điềm báo tốt sau cơn mưa thấy cầu vồng! Thế thì câu này chọn C!”
Lục Hào kinh hãi, còn có thể làm bài như vậy hả? Đến khi cậu còn hai câu, bỗng nghe thấy một tiếng “Đùng” truyền tới từ bên cạnh. Cậu nghiêng đầu theo bản năng thì thấy một cậu chàng đi chân đất, eo buộc một mảnh vải quái lạ, hai tay đang tạo hình chữ thập giơ quá đỉnh đầu, miệng lẩm bẩm, chọn đáp án bằng cách cảm ngộ thiên địa chân nghĩa.
Thế nhưng chân nghĩa thiên địa cho không rõ ràng lắm, cậu ta lại rối rắm rất lâu giữa B và C, cuối cùng mạnh mẽ chọn bừa.
Bỏ ra nửa tiếng làm xong toàn bộ đề, Lục Hào nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ lại quán ăn vặt trông ngon ngon nào đó tạt qua trên đường tới. Bất chợt cậu phát hiện cái người nhìn tướng mạo mình chọn đáp án ngồi sau cậu, dùng bút chọt chọt cậu trai cảm ngộ thiên địa bên cạnh, “Người anh em ơi, câu ba mươi lăm chú chọn gì thế?”
“D, kết quả tính ra là chọn cái này, nhưng câu ba mươi lăm lại chỉ có hai đáp án. Anh thì sao?”
“Tôi giống chú, tính ra chọn C, nhưng mà không có đáp án C.” Giọng điệu vô cùng khổ não.
Lục Hào không nhịn được hữu nghị cung cấp đáp án chính xác, “Chọn A.” Có điều cậu vừa mới quay đầu lại đã bị cái đầu trọc sáng bóng của đối phương rọi vào mắt.
Vũ Hàm sờ đầu mình, niềm nở lại hữu hảo, “Tôi học xem tướng, học nghệ không tinh, bị chê cười rồi.” Tiếp đó, cậu ta lại nhỏ giọng tự giới thiệu bản thân, “Lúc tôi sinh ra, ông tôi tính đời này tôi thiếu muối, thế nên lấy cho tôi cái tên là Vũ Hàm (1). Cuộc thi này của chúng ta từ đầu tới cuối khó khăn biết bao, đúng là duyên phận! Chi bằng kết bạn đi?”
“Tôi tên Lục Hào, chữ ‘Hào’ xem bói ấy”
“Há, tôi biết, âm hào dương hào, nghe tên là biết thiên phú dị bẩm!” Cậu ta còn giơ ngón cái, cười lộ một cái răng trắng lóa.
Lục Hào nộp bài thi sớm ra khỏi trường thi, lần về theo đường cũ, thấy Huyền Qua vẫn ngồi bên bàn mạt chược, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.
“Thi xong rồi à? Thế nào?” Mắt ông Vũ nhìn chằm chằm bài Huyền Qua sắp đánh ra, phân tâm hỏi Lục Hào.
“Cũng không tệ lắm ạ, câu hỏi về cơ bản cháu đều biết”
Bà Long ngẩng đầu nhìn Lục Hào, nụ cười trông hiền lành, “Thế thì lợi hại lắm đấy, năm đó cha mẹ cháu ra cũng không dám nói vậy đâu, mặt mày đau khổ bảo thi không tốt. Đúng rồi, buổi chiều là xem bói thực tiễn, cố gắng thi nhé.”
Đánh xong ván cuối, Huyền Qua đứng dậy chào sau đó dẫn Lục Hào ra ngoài.
“Muốn ăn gì?”
Trước đó Lục Hào đã nghĩ kỹ câu hỏi này, “Ra khỏi ngõ này, có cái quán ở cuối lúc mình tới đi qua, bên cạnh bán gà xé tay ấy.”
Hai người đi đến đó, lúc tới nơi bên trong đã có khá nhiều người ngồi, cơ bản đều là tới tham gia cuộc thi. Lục Hào đang chuẩn bị tìm chỗ ngồi xuống thì nghe thấy có giọng nói xa lạ gọi tên mình, mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi, “Lục Hào!”
Lục Hào nhìn về phía phát ra tiếng, thấy là người không quen biết thì vẫn rất lịch sự, “Xin hỏi có chuyện gì không?”
“Nếu không phải con mẹ mày phá đám thì Lục gia đã éo bị ép rút khỏi giới huyền thuật! Còn làm hại anh Trạch Lâm lưu lạc bên ngoài không dám về nhà, anh Trạch Dương không có cả tư cách đi thi!” Đối phương thế tới hung hăng, giọng rất to, nháy cái đã hấp dẫn không ít tầm mắt.
Nghe thấy hai chữ “Lục gia”, Lục Hào biết đại khái là có chuyện gì, vẻ mặt lạnh nhạt, “Cậu là ai?”
“Kệ mẹ tao là ai thì không được mắng à? Mẹ mày mắt——“
Giọng nói khựng lại, chỉ nghe một tiếng “Bộp”, một đồng tiền xu đập thẳng vào cái miệng đang đóng mở của tên đó.
Ngón tay Lục Hào nghịch hai đồng xu còn lại, ánh mắt mang theo ý lạnh, tuy cậu không biết vì sao hiệu quả của đồng xu cấm ngôn lại tốt thế nhưng vẫn hất cằm.
“Không biết nói chuyện, tao có thể cho mày câm”
Miệng của đối phương như thể bị niêm phong, không sao mở ra được, trên mặt chậm rãi lộ vẻ sợ hãi. Lục Hào nhặt đồng xu rơi trên đất, hợp ba đồng xu lại, tùy tiện lắc trong lòng bàn tay rồi thả xuống mặt bàn.
“Cha mẹ song toàn, mẹ là người hư vinh, gia thế suy bại, thiên phú bình thường, sau trung niên bệnh tật quấn thân. Cha mê rượu thích đánh bạc, tiền tài dễ mất, từ nhỏ thuận lợi, đến sau trung niên mọi sự thất bại. Mà mày, là con trai độc nhất trong nhà, khi còn bé vốn gặp thủy nạn, sau thoát được, có điều vận may luôn không tốt. Người không có sở trường, hai năm gần đây tìm được quý nhân giúp đỡ, nhưng bản thân quý nhân hao tổn, mày vì thế thất bại hoàn toàn”.
Lục Hào nhìn kẻ vẫn không phát ra được tiếng nào, “Thế nên, mày là cháu trai Lục Minh Đức, em họ Lục Trạch Lâm và Lục Trạch Dương, bây giờ tới đây bất bình cho đám người đó hả?”
Thấy trong mắt đối phương mang theo vẻ không thể tin, ý cười bên khóe miệng Lục Hào càng lạnh hơn, “Xin lỗi nhé, bẻ gẫy cái cành cao mày bám víu mất rồi.”
Lục Hào ném đồng xu trong tay vào thùng rác như thể sợ bẩn rồi cầm giấy lau, “Nếu không biết nói chuyện thì niêm phong thêm hai ngày đi.”
Có không ít người ngồi bên cạnh đều biết Lục gia xảy ra chuyện, dù sao việc Ủy ban huyền thuật cho người đi kiểm kê cũng khá là ầm ĩ. Cũng có người tin tức không linh thông không nắm rõ tình huống, sau khi trao đổi tin tức, lòng nắm chắc, không có ai đứng ra lên tiếng, thậm chí còn lệch trọng điểm, nhao nhao phân tích rốt cuộc Lục Hào làm thế nào dùng một đồng xu trực tiếp cấm ngôn.
Thấy dáng vẻ phẫn nộ và nỗi sợ đầy mắt kẻ nọ, Lục Hào bỗng cảm thấy vô nghĩa. Giờ cậu chỉ muốn tìm một chỗ ăn cơm với Huyền Qua, thế là xoay người nhìn về phía người đàn ông vẫn đứng cạnh mình, “Mình đi thôi anh.”
Vừa mới bước ra hai bước, Lục Hào đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới tiếng xé gió. Cậu nghiêng người theo bản năng đồng thời quay đầu lại, thì thấy Huyền Qua siết một cánh tay của kẻ lao lên. Hắn bẻ ngược cổ tay đối phương, khiến tên đó buông con dao đang cầm ra rồi lại dùng sức vặn ra sau, trong nháy mắt tháo khớp cánh tay đối phương, không tiết kiệm chút sức lực nào.
Huyền Qua đạp người xuống đất, lệ khí trên người nặng đến không kìm nén nổi. Hắn ngồi xổm xuống, nhấc tay lên, tiện thể tháo khớp xương cằm của đối phương, giọng nói giống như mang theo vụn băng.
“Trả lại nguyên văn cho mày, bây giờ không ai giúp mày đâu, đáng đời mày ngâm trong ao mãi mãi không nổi lên”
Thấy mặt mày đối phương trắng bệch, đồng tử co lại, Huyền Qua mới đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, lạnh nhạt nhìn xuống kẻ mồ hôi lạnh đầy mặt.
“Về sau đi vòng qua bọn tao, bằng không, thấy một lần đánh một lần”
o
Chú thích:
(1) Vũ Hàm: Hàm “咸” – mặn
o
Buổi tối, Lục Hào đang cầm bút điền tờ đơn giới thiệu Tiết Phi Y đưa.
Sau khi lần lượt điền xong họ tên, tuổi tác, địa chỉ thì tới tình hình thành viên gia đình. Lục Hào điền tên cha mẹ, lúc ngòi bút dời xuống dòng thứ ba, cậu xoắn xuýt——vốn muốn điền cả Huyền Qua, thế nhưng nên điền gì ở cột quan hệ đây, khế ước hả? Nhìn sao cũng thấy kỳ.
Huyền Qua tắm xong đi ra, đứng phía sau Lục Hào, cúi người xuống, hơi nước mang theo mùi sữa tắm nháy mắt bao quanh. Hắn không lau khô tóc, có một hai giọt nước nhỏ xuống cổ Lục Hào.
Huyền Qua rời tầm mắt khỏi giọt nước sau cái gáy trắng như tuyết, giọng bình tĩnh, “Muốn điền tên tôi à?”
“Vâng.” Lục Hào gật đầu, “Nhưng em không biết điền thế nào.”
Huyền Qua nhìn thấy hai chữ “Quan hệ”, đại khái hiểu được Lục Hào đang rối rắm cái gì.
Hắn chống một tay lên mép bàn, suy nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu nhìn Lục Hào, “Thật ra cái cột quan hệ kia, em có thể viết dựa theo tình huống thực tế——chủ nhân của tôi.”
“Dạ?” Lục Hào nháy mắt siết chặt cây bút trong tay, cậu chỉ cảm thấy hơi thở khi Huyền Qua nói chuyện quá gần, trong mắt lại như có xoáy nước, muốn hút cả linh hồn cậu vào.
Thật sự quá phạm quy!
Dường như còn chê chưa đủ, Huyền Qua nhìn chữ viết trên giấy theo Lục Hào, môi kề sát bên tai đối phương, trầm giọng, “Tôi bảo là, có thể viết quan hệ khế ước, chủ nhân.”
Hai chữ “chủ nhân” mà hắn nói ra như thấm rượu.
Lục Hào dời mắt, “Anh đừng gọi em như vậy mà.” Cậu cảm giác lòng bàn tay mình cũng nóng lên.
Huyền Qua đạt được mục đích, cảm thấy nếu còn tiếp tục nữa sẽ không điền xong đơn. Hắn hơi cách ra xe, giọng điệu bình thường đi nhiều, “Em không muốn điền thì thôi, dẫu sao thì cho dù không điền tên tôi, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.”
“Ừm.” Lục Hào rũ mắt, khẽ gật đầu.
Chờ Huyền Qua ra ban công nhỏ phơi quần áo, Lục Hào đặt bút xuống, tựa lưng vào ghế, hít sâu năm cái liên tục mới ép được sự khô nóng bùng lên trong lòng xuống.
Hôm sau, rất nhiều khách quen phát hiện Cẩm Thực lại đóng cửa. Ông chủ dán thông báo nói trong nhà có chuyện quan trọng, ngừng kinh doanh mấy ngày, thời gian buôn bán trở lại không xác định.
Mà lúc này, Huyền Qua đã dẫn Lục Hào tới thành phố C.
Dựa theo những gì viết trên đơn giới thiệu, địa điểm thi của khu vực thi phía nam kỳ thi chung toàn quốc được tổ chức ở thành phố C, cách thành phố B gần hai trăm kilomet. Buổi sáng xuất phát, buổi trưa đã tới.
Song dựa theo chỉ dẫn đến chỗ cần tới, Lục Hào hơi nghi ngờ, “Đúng là nơi này hả?”
Ở trước mặt họ là một tòa nhà văn phòng rất cũ kỹ, chỉ có năm tầng, toàn bộ đều là phong cách hai mươi, ba mươi năm trước. Gạch tường xi măng kiểu cũ rào một vòng quanh tòa nhà, chỉ có một cái cửa nhỏ, cửa sắt còn rỉ sét, vụn gỉ đỏ cứ rớt xuống khiến người ta có cảm giác đẩy một cái thôi là hỏng hẳn luôn.
Lục Hào đối chiếu biển số nhà trên địa chỉ, “Số một ngõ Nhật Nguyệt, đúng là chỗ này rồi.” Với lại cả ngõ Nhật Nguyệt cũng chỉ có mỗi ngôi nhà này, mặt trước mặt sau đều không có công trình kiến trúc khác, tỷ lệ sai cực nhỏ.
“Là chỗ này.” Huyền Qua bỗng duỗi tay kéo dây leo tươi tốt để lộ ra một cái bảng hình chữ nhật, phía trên viết “Trung tâm hoạt động người già Ủy ban huyền thuật”.
“Đúng là bí mật ghê!” Xác định đúng địa điểm, Lục Hào cẩn thận giơ tay gõ cửa, không ngờ cửa lại không khóa mà mở ra luôn.
Lúc đi qua cửa, Lục Hào còn vô thức liếc nhìn cửa lớn——may mà không đổ.
Sau khi mở cửa, đập vào mắt là một cái bàn, mặt trên khắc một đồ án vuông vắn dài một mét, trên bức vẽ còn có mấy cái lỗ nhỏ. Lục Hào xem xét, nhận ra là hình vẽ Bát Quái cơ bản thì trực tiếp cầm ba viên đá ở bên cạnh bàn đá bỏ vào trong lỗ.
Không có phản ứng gì.
Đương lúc Lục Hào tưởng mình sai thì nghe thấy một tiếng “Tách”, “Chào mừng bạn”——tiếng máy móc điện tử làm Lục Hào có cảm giác mình đang đi vào cửa hàng tiện lợi nào đó.
Mà chờ “Chào mừng bạn” nói xong, một cánh cửa đột nhiên mở ra trước mắt Lục Hào và Huyền Qua.
Lục Hào theo bản năng không dám chớp mắt, song không có ánh sáng, cũng chẳng có bất ngờ gì, chỉ có ba cụ ông cụ bà ngồi vây quanh cái bàn mạt chược, vẻ mặt chờ mong nhìn qua.
“Tầm này mà lại có hai cậu chàng đẹp trai tới, tôi đã bảo hôm nay thích hợp chơi mạt chược rồi mà, nào nào nào, hai đứa ai qua đây đánh hai ván? Ba thiếu một, ba thiếu một!”
Lục Hào mù mờ, chờ đối phương nói xong, cậu chỉ vào tờ đơn giới thiệu trong tay mình, “Cháu chào ba vị tiền bối, cho cháu hỏi, địa điểm thi và xét duyệt tư cách của Ủy ban huyền thuật là ở đây ạ?”
Trong này trông có vẻ không lớn, đâu đâu cũng trồng cây xanh, tạm thời cậu không tưởng tượng được sẽ thi như thế nào.
“Là chỗ này đây, cháu không đi nhầm đâu.” Một bà lão mặt mày hiền hậu nhận tờ đơn giới thiệu, đeo kính lão gọng vàng nhìn, “Ồ, là đơn giới thiệu của Tiểu Tráng Tiết gia à, mấy năm trước cũng chẳng thấy nó cho ai.”
Một bà lão khác cũng lại gần nhìn cùng, “Tiết Phi Y? Chờ chút.” Bà bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hào, “Cháu là con của Tiêu Sênh và Lục Phụ Huyền?”
Lần đầu tiên Lục Hào nghe được tên của cha mẹ từ miệng người khác, mấy giây sau cậu mới phản ứng lại, “Vâng, họ là cha mẹ cháu.” Cậu hơi thấp thỏm nhìn đối phương, “Bà biết họ ạ?”
“Tất nhiên là biết rồi, thời gian trôi qua nhanh thật, hai mươi năm trước, cha mẹ cháu cùng tới đây thi, hai đứa nó đều kêu chán, làm cho mấy ông bà già chúng ta cảm thấy rất bất bình. Song ngày đó ta và lão Vũ hai thiếu hai, hai đứa nó ngồi luôn xuống đánh với bọn ta một lúc”
Rồi bà lại nhìn về phía Huyền Qua đứng cạnh Lục Hào, ánh mắt mang theo chút hoài niệm và trêu ghẹo, “Ái chà, cũng dẫn bạn trai qua đây à?”
Lỗ tai Lục Hào nháy mắt đỏ thấu, Huyền Qua tiếp lời, “Giờ vẫn chưa phải.”
Bà lão tỏ vẻ “Ta hiểu mà”, “Không sao, giờ chưa phải, sau sẽ phải. Ta họ Long, gọi ta bà Long là được, lần sau mang kẹo cho hai đứa.”
Lục Hào còn chưa kịp mở miệng thì ông lão bên cạnh im lặng suốt lại “Hừ” một tiếng, “Cái con bé Tiêu Sênh kia trẻ con thiếu suy nghĩ, thắng tiền thuốc lá nửa năm của ta rồi chạy biến, lúc đi còn cười hì hì bảo lần sau sẽ trở lại.” Ông nhìn Lục Hào, giọng mang theo tiếc nuối, “Nói không giữ lời, kể từ đó chẳng bao giờ qua nữa.”
Lục Hào tính toán, nếu như là hai mươi năm trước thì hẳn mẹ đang mang thai cậu, đang nghĩ thì nghe thấy ông Vũ hỏi, “Năm nay cháu mười chín à?”
“Dạ, nửa đầu năm mười chín ạ”
“Hôm nay tới thi?”
“Vâng, anh Tiết Phi Y bảo sau khi cháu điền xong thì cầm đơn giới thiệu tới xét duyệt”
Lục Hào không nắm được quy trình ở đây, đang muốn hỏi tình huống cụ thể thì thấy ông Vũ gõ gõ tẩu thuốc bạch ngọc trong tay, “Còn nửa tiếng nữa thì cuộc thi bắt đầu, lỡ mất là phải chờ một năm, mau vào đi.”
Lục Hào một lần nữa bị kinh hãi, vô thức nhìn về phía Huyền Qua.
“Đi đi, tôi ở đây chơi mạt chược với họ, chờ em thi xong thì cùng về.” Hắn vừa nói vừa tự giác ngồi xuống ghế trống.
Chờ bóng lưng Lục Hào biến mất ở chỗ rẽ, Huyền Qua mới thu tầm mắt lại. Bà Long nhìn vẻ mặt hắn mang theo tìm tòi nghiên cứu, “Bây giờ cậu không phải bạn trai nó thật hả?”
“Tôi cũng muốn nghĩ thế nhưng tạm thời chưa phải.” Huyền Qua nói, lại ra bài, “Năm mươi ngàn.”
“Ta đã bảo rồi, ta làm sao mà nhìn lầm được, đừng sợ, giờ không phải, sau chắc chắn phải.” Bà Long đổ mạt chược, “Úi chà, ngại quá, ù, giang thượng hoa, trả tiền đi trả tiền đi.”
Một bên khác, Lục Hào đi qua con đường ông Vũ chỉ thì thấy một biển chỉ đường cao bằng nửa người, “Kỳ thi chung toàn quốc, đi thẳng rẽ phải”.
Chờ cậu đi tới đầu đường, quẹo cái thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đứng tại chỗ.
Chỉ thấy một cái sân không quá lớn, chừng một trăm người hoặc đứng hoặc ngồi chen chúc. Có người tóc tai pha đỏ vàng không chính thống, có đạo sĩ mặc đạo bào cầm kiếm gỗ đào đang niệm chú, có học sinh cấp ba mặc đồng phục khoanh chân trên đất mặt ủ mày chau viết bài thi, cũng có ông chú trung niên mặc vest đắt tiền nhìn đồng hồ mấy lần liền.
Lúc này, bên cạnh truyền tới một giọng nói, chủ nhân của nó cực kỳ nhiệt tình, “Anh đẹp trai ơi, mua đề tuyệt mật không? Một ngàn tệ một tờ, đủ tất tần tật! Cửa hiệu hai mươi năm tuổi đáng tin cậy đấy!”
Lại có người bên cạnh chen qua đây, tốc độ nói cực nhanh, “Cái đề đó quá hạn hết rồi, của tôi mới là bản mới nhất, trước khi thi chạy nước rút nửa tiếng, cầm được chứng nhận không cần chờ sang năm! Chỉ cần 999 tệ sẽ không hối hận năm mươi năm! Anh đẹp trai là chiêm tinh, bày trận, xem bói, bùa chú, xem tướng hay xem phong thủy? Bọn tôi có hướng dẫn của tất cả các giai đoạn, không đậu hoàn lại tiền!”
Tuy Lục Hào rất tò mò về những tư liệu chạy nước rút trước khi thi này, nhưng vẫn từ chối thẳng, bởi vì trong túi cậu không có tiền. Chờ cậu nói rõ tình huống khó xử trong túi, hai người kia liền quả quyết tìm người khác chào hàng.
Lục Hào đi tới mấy bước, tìm một góc đứng, cậu nghe thấy người đàn ông đeo kính râm đứng cạnh mình đang bấm ngón tay tính ngày tháng, thì thào.
“Trời ơi, hôm nay khắc mình, tháng khắc mình, ngày khắc mình, ngay cả thời gian mở thi lát nữa cũng khắc mình, rốt cuộc là thi hay là không thi đây? Tính lại một quẻ thử xem…”
Mà đứng đằng trước Lục Hào là một đạo trưởng mặc đạo bào, ngay cả pháp đàn cũng bày ra, đang nhắm mắt lại niệm Đạo kinh. Thiếu niên nhạc rock xỏ ba cái khuyên tai ngồi cạnh đạo trưởng đang chăm chú chơi game.
Lục Hào nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, lúc này tiếng huýt sáo truyền tới, có người đang lớn tiếng kêu, “Chú ý chú ý, bây giờ phát những điều cần chú ý khi thi, mỗi người một quyển, phải lấy, không được lấy nhiều!”
Trong chốc lát, Lục Hào nhận một quyển, cậu lật qua lật lại, phát hiện rất dày, trực quan có hơn hai mươi trang. Mở ra thì thấy mấy chữ “Ủy ban huyền thuật đặc chế nhất định phải xem trước khi thi”, sau đó liệt kê ra những điều cần chú ý.
“Không được cưỡng chế xem mệnh, tướng mạo, chỉ tay, vận thế gần đây của giám thị hoặc lôi kéo quan hệ… Không được xem phong thủy tìm Long huyệt trong trường thi, dịch chuyển bàn làm bài, thậm chí gây ẩu đả… Trong lúc thi không được tìm kiếm cái gọi là tình nhân kiếp trước, kẻ thù tiền kiếp, đối tượng tình yêu và hôn nhân định mệnh, không được…”
Lục Hào chăm chú đọc xong sau đó bỏ vào túi, cảm thấy rất thú vị, định mang về cho Huyền Qua xem.
Tới giờ, cửa trường thi mở ra. Có mười mấy người đột phá trùng vây chạy vào như gió, khẩn cấp xem phong thủy hoặc phương vị, sau đó giành ngồi xuống trước.
Lục Hào không chen lấn, đợi đến lúc chậm rãi đi vào mới phát hiện, bên trong không có vị trí cố định cho mỗi người, toàn ngồi bừa, bài thi đã đặt trên bàn. Cậu dựa vào cảm giác tìm một chỗ ngồi, viết tên theo yêu cầu rồi bắt đầu đáp đề.
Phần lớn đều là kiến thức căn bản, Lục Hào đọc sách nhiều, trí nhớ lại ở giai đoạn đỉnh cao, thế nên lựa chọn rất nhanh, nếu không biết sẽ chọn bừa.
Chờ Lục Hào làm được gần một nửa thì nghe thấy người ngồi phía sau cậu đang nhỏ giọng lẩm bẩm lầu bầu.
“Nhìn mặt mình trong gương, sau khi mình chọn A tướng mạo ảm đạm, tiền đồ khúc khuỷu, sự nghiệp không thuận, không được không được! A, chọn C thử xem… Được được, Thiên Nguyên dồi dào, vận rủi quét sạch, là điềm báo tốt sau cơn mưa thấy cầu vồng! Thế thì câu này chọn C!”
Lục Hào kinh hãi, còn có thể làm bài như vậy hả? Đến khi cậu còn hai câu, bỗng nghe thấy một tiếng “Đùng” truyền tới từ bên cạnh. Cậu nghiêng đầu theo bản năng thì thấy một cậu chàng đi chân đất, eo buộc một mảnh vải quái lạ, hai tay đang tạo hình chữ thập giơ quá đỉnh đầu, miệng lẩm bẩm, chọn đáp án bằng cách cảm ngộ thiên địa chân nghĩa.
Thế nhưng chân nghĩa thiên địa cho không rõ ràng lắm, cậu ta lại rối rắm rất lâu giữa B và C, cuối cùng mạnh mẽ chọn bừa.
Bỏ ra nửa tiếng làm xong toàn bộ đề, Lục Hào nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ lại quán ăn vặt trông ngon ngon nào đó tạt qua trên đường tới. Bất chợt cậu phát hiện cái người nhìn tướng mạo mình chọn đáp án ngồi sau cậu, dùng bút chọt chọt cậu trai cảm ngộ thiên địa bên cạnh, “Người anh em ơi, câu ba mươi lăm chú chọn gì thế?”
“D, kết quả tính ra là chọn cái này, nhưng câu ba mươi lăm lại chỉ có hai đáp án. Anh thì sao?”
“Tôi giống chú, tính ra chọn C, nhưng mà không có đáp án C.” Giọng điệu vô cùng khổ não.
Lục Hào không nhịn được hữu nghị cung cấp đáp án chính xác, “Chọn A.” Có điều cậu vừa mới quay đầu lại đã bị cái đầu trọc sáng bóng của đối phương rọi vào mắt.
Vũ Hàm sờ đầu mình, niềm nở lại hữu hảo, “Tôi học xem tướng, học nghệ không tinh, bị chê cười rồi.” Tiếp đó, cậu ta lại nhỏ giọng tự giới thiệu bản thân, “Lúc tôi sinh ra, ông tôi tính đời này tôi thiếu muối, thế nên lấy cho tôi cái tên là Vũ Hàm (1). Cuộc thi này của chúng ta từ đầu tới cuối khó khăn biết bao, đúng là duyên phận! Chi bằng kết bạn đi?”
“Tôi tên Lục Hào, chữ ‘Hào’ xem bói ấy”
“Há, tôi biết, âm hào dương hào, nghe tên là biết thiên phú dị bẩm!” Cậu ta còn giơ ngón cái, cười lộ một cái răng trắng lóa.
Lục Hào nộp bài thi sớm ra khỏi trường thi, lần về theo đường cũ, thấy Huyền Qua vẫn ngồi bên bàn mạt chược, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.
“Thi xong rồi à? Thế nào?” Mắt ông Vũ nhìn chằm chằm bài Huyền Qua sắp đánh ra, phân tâm hỏi Lục Hào.
“Cũng không tệ lắm ạ, câu hỏi về cơ bản cháu đều biết”
Bà Long ngẩng đầu nhìn Lục Hào, nụ cười trông hiền lành, “Thế thì lợi hại lắm đấy, năm đó cha mẹ cháu ra cũng không dám nói vậy đâu, mặt mày đau khổ bảo thi không tốt. Đúng rồi, buổi chiều là xem bói thực tiễn, cố gắng thi nhé.”
Đánh xong ván cuối, Huyền Qua đứng dậy chào sau đó dẫn Lục Hào ra ngoài.
“Muốn ăn gì?”
Trước đó Lục Hào đã nghĩ kỹ câu hỏi này, “Ra khỏi ngõ này, có cái quán ở cuối lúc mình tới đi qua, bên cạnh bán gà xé tay ấy.”
Hai người đi đến đó, lúc tới nơi bên trong đã có khá nhiều người ngồi, cơ bản đều là tới tham gia cuộc thi. Lục Hào đang chuẩn bị tìm chỗ ngồi xuống thì nghe thấy có giọng nói xa lạ gọi tên mình, mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi, “Lục Hào!”
Lục Hào nhìn về phía phát ra tiếng, thấy là người không quen biết thì vẫn rất lịch sự, “Xin hỏi có chuyện gì không?”
“Nếu không phải con mẹ mày phá đám thì Lục gia đã éo bị ép rút khỏi giới huyền thuật! Còn làm hại anh Trạch Lâm lưu lạc bên ngoài không dám về nhà, anh Trạch Dương không có cả tư cách đi thi!” Đối phương thế tới hung hăng, giọng rất to, nháy cái đã hấp dẫn không ít tầm mắt.
Nghe thấy hai chữ “Lục gia”, Lục Hào biết đại khái là có chuyện gì, vẻ mặt lạnh nhạt, “Cậu là ai?”
“Kệ mẹ tao là ai thì không được mắng à? Mẹ mày mắt——“
Giọng nói khựng lại, chỉ nghe một tiếng “Bộp”, một đồng tiền xu đập thẳng vào cái miệng đang đóng mở của tên đó.
Ngón tay Lục Hào nghịch hai đồng xu còn lại, ánh mắt mang theo ý lạnh, tuy cậu không biết vì sao hiệu quả của đồng xu cấm ngôn lại tốt thế nhưng vẫn hất cằm.
“Không biết nói chuyện, tao có thể cho mày câm”
Miệng của đối phương như thể bị niêm phong, không sao mở ra được, trên mặt chậm rãi lộ vẻ sợ hãi. Lục Hào nhặt đồng xu rơi trên đất, hợp ba đồng xu lại, tùy tiện lắc trong lòng bàn tay rồi thả xuống mặt bàn.
“Cha mẹ song toàn, mẹ là người hư vinh, gia thế suy bại, thiên phú bình thường, sau trung niên bệnh tật quấn thân. Cha mê rượu thích đánh bạc, tiền tài dễ mất, từ nhỏ thuận lợi, đến sau trung niên mọi sự thất bại. Mà mày, là con trai độc nhất trong nhà, khi còn bé vốn gặp thủy nạn, sau thoát được, có điều vận may luôn không tốt. Người không có sở trường, hai năm gần đây tìm được quý nhân giúp đỡ, nhưng bản thân quý nhân hao tổn, mày vì thế thất bại hoàn toàn”.
Lục Hào nhìn kẻ vẫn không phát ra được tiếng nào, “Thế nên, mày là cháu trai Lục Minh Đức, em họ Lục Trạch Lâm và Lục Trạch Dương, bây giờ tới đây bất bình cho đám người đó hả?”
Thấy trong mắt đối phương mang theo vẻ không thể tin, ý cười bên khóe miệng Lục Hào càng lạnh hơn, “Xin lỗi nhé, bẻ gẫy cái cành cao mày bám víu mất rồi.”
Lục Hào ném đồng xu trong tay vào thùng rác như thể sợ bẩn rồi cầm giấy lau, “Nếu không biết nói chuyện thì niêm phong thêm hai ngày đi.”
Có không ít người ngồi bên cạnh đều biết Lục gia xảy ra chuyện, dù sao việc Ủy ban huyền thuật cho người đi kiểm kê cũng khá là ầm ĩ. Cũng có người tin tức không linh thông không nắm rõ tình huống, sau khi trao đổi tin tức, lòng nắm chắc, không có ai đứng ra lên tiếng, thậm chí còn lệch trọng điểm, nhao nhao phân tích rốt cuộc Lục Hào làm thế nào dùng một đồng xu trực tiếp cấm ngôn.
Thấy dáng vẻ phẫn nộ và nỗi sợ đầy mắt kẻ nọ, Lục Hào bỗng cảm thấy vô nghĩa. Giờ cậu chỉ muốn tìm một chỗ ăn cơm với Huyền Qua, thế là xoay người nhìn về phía người đàn ông vẫn đứng cạnh mình, “Mình đi thôi anh.”
Vừa mới bước ra hai bước, Lục Hào đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới tiếng xé gió. Cậu nghiêng người theo bản năng đồng thời quay đầu lại, thì thấy Huyền Qua siết một cánh tay của kẻ lao lên. Hắn bẻ ngược cổ tay đối phương, khiến tên đó buông con dao đang cầm ra rồi lại dùng sức vặn ra sau, trong nháy mắt tháo khớp cánh tay đối phương, không tiết kiệm chút sức lực nào.
Huyền Qua đạp người xuống đất, lệ khí trên người nặng đến không kìm nén nổi. Hắn ngồi xổm xuống, nhấc tay lên, tiện thể tháo khớp xương cằm của đối phương, giọng nói giống như mang theo vụn băng.
“Trả lại nguyên văn cho mày, bây giờ không ai giúp mày đâu, đáng đời mày ngâm trong ao mãi mãi không nổi lên”
Thấy mặt mày đối phương trắng bệch, đồng tử co lại, Huyền Qua mới đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, lạnh nhạt nhìn xuống kẻ mồ hôi lạnh đầy mặt.
“Về sau đi vòng qua bọn tao, bằng không, thấy một lần đánh một lần”
o
Chú thích:
(1) Vũ Hàm: Hàm “咸” – mặn
Danh sách chương