【Nếu anh có thể nhớ đến em】

0

Tiết Phi Y thẳng thắn tìm cái ghế để ngồi, sờ cằm, “Thanh Hà này, tôi nhớ trước đấy có nhận được tin, Lục gia làm thứ rương hại người này cả thảy mười hai cái đúng không nhỉ? Một cái bán năm trăm nghìn, mười hai cái là sáu triệu, ù ôi lãi kếch sù luôn ấy!”

Tinh bàn đáp xuống bắp đùi anh, giọng điệu trầm ổn, “Ừ, là mười hai cái.”

“Nào nào nào, trừ chín cái chúng ta đã thủ tiêu trước đó ra, nhà họ Giang một cái, chỗ này một cái, vậy chỉ còn lại một cái cuối cùng.” Tiết Phi Y bóp đầu ngón tay đếm xong, vui vẻ chậm rãi duỗi người, kết quả động tác mạnh quá, tí nữa làm rớt tinh bàn xuống đất.

Phát hiện mình xém làm rớt tinh bàn, anh vội vàng cười híp mắt nói, “Ôi trời ơi xin lỗi xin lỗi, làm Tiểu Thanh Hà nhà chúng ta sợ rồi, lần sau ba… À không, chú nhất định sẽ chú ý, đừng sợ nha!”

Giọng điệu quá buồn nôn, Thanh Hà coi như tốt tính cũng không nhịn được, “Tiết Phi Y, cậu ngậm miệng được rồi đấy.”

Tiết Phi Y nhanh chóng che miệng mình, song ba giây sau anh lại bỏ tay ra, “Lại nói, anh có cảm giác sai không đấy? Cái đĩa nhỏ kia của Lục gia từng xuất hiện ở đây thật hả? Tôi nhớ không lầm thì hai năm trước từng lộ tin đồn Lục gia làm mất Ly Hỏa Phù Minh bàn cơ mà?”

“Không cảm giác sai được, sau tất cả những gì tôi biết, đương thời chỉ có hai khí linh là tôi và hắn”

“Cũng đúng, hai người cảm biến một một, trị số sai lệch nhỏ.” Tiết Phi Y chống cằm, trong đầu hiện ra một bé trai sắc mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp.

“Chẳng biết Lục gia đã tìm được quái bàn chưa, nhiều năm rồi không gặp nhóc đó… Nhưng mà nếu hai lần này đều là Lục Hào ra tay thì cũng có lý, dù sao Lục Hào cũng là con nhà người ta mà, thiên phú tốt đến mình còn phải sợ, chỉ có điều đụng phải cái hố lớn Lục gia thôi”

Thanh Hà im lặng không nói.

Tiết Phi Y thì thầm xong thì cầm tinh bàn, khôi phục lại vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, “Đi tìm cái rương cuối cùng rồi trở về báo cáo kết quả nào!”

Buổi sáng ngày đi làm, ông chủ Cẩm Thực hiếm thấy không tùy hứng đóng cửa lặn mất tăm, song khách ăn cơm đều phát hiện trang trí trên tường đã đổi, chỗ vốn trống không treo một bức thư pháp.

“Chữ này được viết quá đẹp! Mấy người xem, không khô không trơn, sự sắc sảo ẩn trong nét bút hơi lộ ra, chỗ lộ lại có sự cô đọng, lúc hạ bút thu bút dừng đột ngột, tựa đao vót sắc bén ——”

“Thầy Lý này, ông nghiền ngẫm từng chữ một, bọn tôi nghe có hiểu đâu, ông cứ nói viết đẹp hay không là được mà!”

Người được gọi là thầy Lý không vui, hắng giọng một cái, “Không đẹp là thế nào? Viết quá đẹp ấy chứ! Chữ đẹp như này giờ cũng chẳng thấy nhiều nữa, không biết ông chủ Huyền cầu được bức mặc bảo này từ tay vị đại sư nào. Lại nhìn nội dung này đi, tuy chỉ viết ba chữ ‘Ngon lắm luôn’ nhưng giá trị phi phàm, mấy người coi…”

Kỹ năng thổi phồng của đối phương quá cao cấp, Lục Hào ở bên cạnh nghe thấy mà ngây ngẩn.

Bức thư pháp kia là cậu viết, sáng sớm trước khi ra cửa, Lục Hào cảm thấy mình toàn kéo Huyền Qua chạy khắp nơi miết, làm lỡ việc buôn bán, bèn vào cửa hàng văn phòng phẩm mua giấy và bút mực, muốn viết vài chữ treo trong cửa hàng để trang trí để tỏ vẻ. Cậu đi hỏi Huyền Qua nên viết cái gì, Huyền Qua nghĩ một chốc thì quyết định, “Cứ viết ‘Ngon lắm luôn’ đi.”

“…”

“Chẳng có phong cách gì cả.” Lục Hào khổ não suy nghĩ, “Hay em viết kiểu như ‘Món ngon mâm ngọc’ nhé?”

“Trước đây tôi từng hỏi em, tôi nấu ăn có ngon không, em trả lời tôi là ‘Ngon lắm luôn’, vậy nên cứ viết ba chữ này đi, lúc tôi nấu ăn liếc nhìn, tâm trạng cũng sẽ tốt”

Lúc ấy cái tay cầm bút của Lục Hào run lên, mực nước cũng nhỏ xuống giấy.

Thầy Lý đang thao thao bất tuyệt phân tích, “Ba chữ này, tục tức nhã, ngữ nghĩa mộc mạc, không phải cảnh giới của bậc thầy thư pháp thì tuyệt đối không thể nghĩ tới!”

Huyền Qua đứng ở cửa bếp, cũng chẳng biết đã nghe được bao lâu. Hắn ho nhẹ một tiếng, thấy sự chú ý của mấy khách quen đều chuyển sang, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng, rất khiêm tốn.

“Chữ là đứa nhỏ nhà tôi viết, phát huy bình thường, treo tạm”

Mọi người nghe lời “khiêm tốn” này vô cùng đúng lúc, thế là khen ngợi như không cần tiền, khiến Huyền Qua nghe mà vừa lòng thỏa dạ, tâm trạng rất tốt về lại nhà bếp.

Không bao lâu, Lục Hào cũng chui vào, giúp đỡ rửa hai quả ớt xanh, không nhịn được bắt bẻ, “Ai là đứa nhỏ nhà anh?”

Huyền Qua tiện tay múc một thìa canh cho cậu nếm thử mùi vị, trong mắt có ý cười, “Không phải đứa nhỏ nhà tôi, thế thì là mèo con nhà tôi?” Thấy Lục Hào nguýt mình, đôi mắt hạnh nhân ánh nước rất đẹp, nụ cười của hắn càng sâu hơn, “Mùi vị thế nào hả mèo con?”

“Ngon lắm.” Lục Hào phát hiện cái lườm của mình chẳng có tí tẹo lực sát thương nào, còn khiến mắt mỏi, thế là tự giác đi lấy cái bát sứ trắng im lặng múc canh uống.

Việc buôn bán cả ngày đều rất tốt, bận rộn qua mười giờ mới đóng cửa. Lúc lên tầng, Lục Hào đi phía sau Huyền Qua, nhịn từ sáng tới tối mới hỏi, “Vậy anh cảm thấy cái bức thư pháp kia… viết được không?”

Huyền Qua đứng trên bậc thang thứ hai, cúi người sang nhìn Lục Hào. Ánh đèn lờ mờ của hàng hiên rơi phía sau hắn, cả người đều cõng ánh sáng, nhìn không rõ biểu cảm, nhưng Lục Hào luôn có cảm giác mình bị nhìn chăm chú, hít thở cũng nhẹ đi.

“Viết đẹp lắm.” Huyền Qua một lần nữa đứng thẳng dậy, tiếp tục đi lên trên, còn nói một câu, “Tôi rất thích.”

Chữ thích kia kéo hơi dài, lại không có vế sau, thế nên rốt cuộc là thích gì? Lục Hào nắm chặt ngón tay, lặng lẽ thở ra một hơi kìm nén.

Sau khi về tới nhà, Huyền Qua đi thay quần áo ở nhà rồi vào bếp, “Mèo con muốn ăn gì nào?”

“Bánh trôi tửu nhưỡng lần trước anh làm, thêm hoa quế”

Huyền Qua bật bếp, “Được, mà trả lời không do dự tí nào, thích à?”

“Ừm, thích”

“Thích ai?”

Giọng nháy mắt kẹt lại, dẫu Lục Hào biết là vô dụng nhưng vẫn không nhịn được mà lườm Huyền Qua một cái, kết quả đối phương lại bắt đầu cười ha hả chả hiểu vì sao.

Cảm thấy không khí trong nhà bếp loãng quá, Lục Hào xoay người ra ngoài, “Em đi… em đi tưới nước cho bạc hà.” Lục Hào cầm cái bình xịt nhỏ, đứng trên ban công, ngửi mùi bạc hà rồi lặng lẽ cười rộ lên một mình.

Mất hai mươi phút làm xong bữa khuya, trong bát Lục Hào vẫn có một quả trứng chần nước sôi như cũ, lần này cậu cũng không hỏi, ăn hai miếng đã xong. Mật hoa quế tỏa ra một luồng hơi nóng thơm ngọt, Lục Hào khịt khịt mũi, “Thơm quá đi! Hoa quế này là anh làm à?”

Trước cậu từng thấy một bình thủy tinh không dán nhãn trong bếp.

“Ừ, góc bắc khu dân cư có một cây hoa quế nở sớm, đi hái mấy bông, làm được một bình nhỏ nên còn có thể cho em ba, bốn lần”

Nói rồi, Huyền Qua đặt muỗng sứ màu trắng trong tay xuống, đột nhiên tới gần Lục Hào, nghiêng mặt, chậm rãi hít một hơi, “Ừm, hoa quế đúng là thơm thật.”

Chóp mũi của hắn rất gần cổ Lục Hào, hơi thở phả trên da, mang theo hơi nóng cùng cảm giác ngưa ngứa.

Lục Hào không dám nhúc nhích lấy một cái, cứ cảm thấy không phải Huyền Qua nói “hoa quế thơm thật”, mà là “em thơm thật”. Nhận ra dòng suy nghĩ của mình chạy lệch trong nháy mắt, cậu mau chóng ổn định tâm tư, giọng nói hơi lúng túng, “Em cũng cảm thấy rất thơm.”

Nhìn cần cổ trắng như tuyết của cậu đã nổi lên màu hồng nhàn nhạt, mắt Huyền Qua híp lại, đang muốn ghé sát vào nhìn, bỗng nhiên chung quanh tối đen.

“Mất điện rồi.” Lục Hào nhắc nhở. Tuy rằng đèn trong phòng đều tắt, không thấy được gì hết nhưng làn da cảm giác được hơi thở khiến cậu xác định, Huyền Qua vẫn duy trì tư thế trước đó, chưa rời đi.

Tay cầm muỗng sứ của cậu nắm chặt, đột nhiên rất hồi hộp.

Huyền Qua không lên tiếng, chỉ ngửi mùi trên người Lục Hào một cái, rất có chừng mực cách xa chút rồi giải thích.

“Đường dây của khu bị hỏng hóc nghiêm trọng, chắc là lại cắt điện, tôi đi tìm vài thứ, em ngồi yên đừng nhúc nhích, cẩn thận kẻo ngã”

“Đợi đã!”

“Hửm?”

Lục Hào lần theo âm thanh nhìn về phía Huyền Qua, “Em đi cùng anh, không phải anh sợ tối sao?”

Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười khẽ, tiếp đó là giọng Huyền Qua, “Vì em, giờ không sợ.” Lời còn chưa dứt, tiếng ghế dựa lùi về sau truyền tới, Lục Hào loáng thoáng thấy Huyền Qua đứng dậy.

Lục Hào buông lỏng cái tay cầm muỗng sứ, sờ cổ mình, bỗng hơi thất vọng.

Cậu còn tưởng Huyền Qua sẽ——mà thôi.

Không bao lâu, có một chút ánh sáng lóe lên trong bóng tối. Huyền Qua cầm một cây nến trên tay, còn có cái chân nến cũ không biết lục được ở đâu, cố định trên mặt bàn.

“Khu này thường xuyên bị cúp điện, đường dây cũ quá, bảo là sẽ thay nhưng mãi chưa thấy gì, nên tôi mua cây nến dự phòng trong nhà”

Lục Hào gật đầu, cầm bát ăn hết bánh trôi trong ánh nến, nhớ tới mục tiêu cao lên của bản thân thì lại uống sạch bách chút nước dùng cuối cùng.

Huyền Qua ngồi yên ổn ở đối diện, vẻ mặt chuyên chú nhìn Lục Hào. Cậu bị nhìn nên thấy hơi ngượng, buột miệng hỏi một câu, “Anh đang nhìn gì thế?”

“Không có gì”

Thế là Lục Hào cực cố gắng đổi một đề tài, “Lúc vừa mới về, trên đường có người gọi anh, là người quen à?” Điển hình của việc tìm chuyện để nói.

“Ừm, người quen trước đây, nhưng giờ tôi đã hoàn lương, lâu lắm rồi không gặp”

“Hoàn lương?” Lục Hào sợ hết hồn, trong đầu cậu không cẩn thận sinh ra liên tưởng cực kỳ phong phú——lẽ nào trước đây Huyền Qua đã từng là, nam tiếp viên (1)? Cũng không phải không thể, dù sao Huyền Qua người cao eo nhỏ chân dài, nói năng đi đứng hàng ngày cũng khiến người ta đỏ mặt tim đập, trông cũng rất đẹp trai.

Phát hiện ánh mắt Lục Hào, Huyền Qua bỗng nhiên phản ứng lại, tức giận mỉm cười, “Lục Tiểu Miêu, em ngứa da hửm? Trong đầu đang nghĩ linh tinh cái gì đấy?”

“Anh cũng đâu có biết em nghĩ gì.” Lục Hào lẩm bẩm một câu.

“Được, em có lý.” Ngón tay Huyền Qua tùy ý quẹt bật lửa, “Đám người đó trước đây là đám đầu tiên tôi quen biết khi tới đường Trường Ninh.”

Thấy Lục Hào nghe đến là nghiêm túc, Huyền Qua tiếp tục, “Có khoảng thời gian cả người tôi luôn rất lo âu, ban ngày còn đỡ, vừa đến tối, đêm thẳm người yên thì không sao ngủ được. Có một lần nửa đêm xuống tầng mua thuốc lá, gặp phải mấy thằng nhóc, uống rượu va vào người tôi, sau đó tự nhiên đánh nhau.”

Hắn cắn điếu thuốc giữa răng, “Mà kết quả đương nhiên là tôi đánh thắng. Hôm sau, đối phương không chịu thua, kêu người tới vây tôi, rất thụ động, tính chất bắt ép, lại đánh một trận.” Huyền Qua nhả khói thuốc, mùi bạc hà thanh mát lành lạnh, “Nhưng tôi phát hiện rất thoải mái, rất sảng khoái, chuyện ẩu đả như thế thật sự gây nghiện. Thế nên về sau thường xuyên đi đánh nhau, dù sao vết thương của tôi cũng lành nhanh, không sợ.”

“Vậy hiện giờ thì sao?”

“Hiện giờ?” Huyền Qua cong môi, “Không phải tôi đang ở nhà làm bữa khuya cho em ư.”

Phát hiện mình sắp chọc giận ai kia, đầu ngón tay Huyền Qua gảy gảy tàn thuốc, ngữ điệu nghiêm túc hẳn lên, “Biết tôi đánh mười không thành vấn đề, mấy thằng đó không dám tới tìm tôi, thế nên rất cô đơn.”

Lại nghe Huyền Qua nói chuyện xảy ra lúc đánh nhau trước đây, Lục Hào cảm thán, “Anh có thể sống đến giờ, là một sự kiện thần kỳ có xác suất cực thấp!”

Cảm thấy giọng điệu này ngoan ngoãn quá, Huyền Qua không nhịn được duỗi tay vò đầu Lục Hào. Lục Hào cũng không né, nhưng vẫn tiến hành phản kháng bằng lời nói, “Đầu em không phải ai cũng sờ được đâu đó.”

“Thật hả? Vậy ai thì được?”

“Người em yêu.” Cái câu buột miệng nói ra này cũng làm cho bản thân Lục Hào bối rối, cậu ngậm miệng, không biết nên nói gì để cứu vãn.

Yên lặng.

Huyền Qua bỗng đứng dậy, đi tới bên cạnh ghế Lục Hào, tay phải chống lên ghế, hơi cúi người, giọng khàn khàn, “Lục Tiểu Miêu này, em như vầy sẽ khiến tôi không thể suy nghĩ đơn thuần với em được.”

Đầu óc Lục Hào choáng váng, mặt đối mặt vài giây, cậu đột ngột dời tầm mắt, “Em em đi tưới nước cho cây bạc hà đây!” Rồi trực tiếp lách ra dưới người Huyền Qua, chạy ra ban công.

Quả nhiên chỉ hơi hơi tỏ rõ thái độ chút thôi, mèo con sẽ bị dọa chạy. Huyền Qua đứng thẳng người, tay đút vào túi quần, nghiêm túc kiểm điểm bản thân rồi lại nhìn bóng lưng Lục Hào trên ban công——vậy thì dung túng em lùi bước một lần nữa vậy.

Sang ngày hôm sau, Lục Hào vẫn vô thức né tránh ánh mắt của Huyền Qua, nhưng tâm tư lúc nào cũng mất tập trung, liên tiếp làm vỡ ba cái bát, còn có hai cái cốc thủy tinh, lúc gọt vỏ, ngón tay còn bị dao cắt.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, Huyền Qua đã nắm chặt tay cậu, cầm vòi nước xả lên. Máu lẫn nước chảy xuống, cũng chảy lên mu bàn tay Huyền Qua.

“Tối qua ngủ không ngon à?”

Lục Hào lắc đầu, “Ngủ ngon lắm.”

Nước trên tay được lau khô, lại được Huyền Qua dán band-aid, chỉ có điều mặt trên in một con mèo chiêu tài cười đến híp cả mắt.

“Cái band-aid này——”

“Đẹp không? Tôi cố ý chọn cho em để phòng bất trắc, không ngờ hôm nay lại dùng tới”

Nghe thấy “cố ý chọn cho em”, Lục Hào rút lại lời muốn nói.

——Hồng nhạt cũng không phải là không thể chấp nhận.

Bận rộn qua buổi trưa, Lục Hào mới rảnh rỗi, tâm huyết dâng trào tính một quẻ cho mình——đại hung, không may mắn, huyết quang. Lục Hào dừng mắt, nhìn lại lần nữa, vẫn là tượng quẻ như thế.

Tiết tấu gì đây? Lúc này giọng của Huyền Qua truyền tới từ trong bếp, “Mèo con ơi, mua một ít khoai tây, hành và muối nhé, hết cả rồi, vẫn là cái nhà lần trước.” Hắn đưa ví tiền của mình, “Hình như bên trong nhét mấy tờ một trăm.”

“Vâng.” Lục Hào nhận lấy, lại nghe Huyền Qua dặn dò, “Nhớ trở lại đường cũ, đừng đi lạc.”

Biết hắn đang nói tới chuyện lần trước, Lục Hào gật đầu, “Ừm. Phong ấn không có vấn đề, sẽ không lạc đường đâu, em mua rồi về.”

Lục Hào đi chưa được bao lâu, một người đàn ông hào hoa phong nhã mở cửa đi vào.

Phát hiện đối phương đang xem thư pháp trên tường, Huyền Qua đi ra từ trong bếp, “Xin hỏi anh muốn ăn gì?”

Người đàn ông trẻ không trả lời câu hỏi này mà chỉ tay, “Chữ này do ai viết vậy?”

Chẳng hiểu sao Huyền Qua không có cảm tình gì với người này, đáp cũng ậm ờ, “Người trong nhà.”

Trên mặt đối phương lộ ra một nụ cười kỳ quái, “Là Lục Hào viết phải không?” Nói rồi nhìn về phía Huyền Qua, còn rất khách sáo, “Lần đầu gặp, tôi là anh Lục Hào, khoảng thời gian này đã làm phiền anh chăm sóc, đây là tờ giấy nó kêu tôi đưa cho anh, bảo rằng anh xem xong sẽ hiểu.”

Huyền Qua không nhận.

Thấy đối phương không phản ứng, vẻ tươi cười của Lục Trạch Lâm không đổi, ung dung thong thả mở giấy ra cho Huyền Qua nhìn. Mặt trên đúng là chữ viết của Lục Hào, từng nét từng nét, “Em đi đây.”

Trong lòng tức khắc như có thứ gì đó sụp đổ, trước mắt xuất hiện tờ giấy lần trước Lục Hào rời đi để lại, không nói được là cảm giác gì.

Huyền Qua đưa tay cầm lấy tờ giấy, một giây sau, đầu ngón tay lạnh lẽo, trước mắt đột nhiên nhòe đi, choáng váng chóng mặt.

Chờ tầm mắt rõ ràng lại, Huyền Qua giơ tay bóp ấn đường, chợt phát hiện tay mình cầm tờ giấy, chắc là dùng sức hơi mạnh nên đã hơi nhăn.

Hắn nhìn qua chữ viết bên trên, hơi nghi hoặc——ai viết đây? Không nhớ nổi, Huyền Qua tiện tay vò tờ giấy thành cục, vứt vào thùng rác.

Mà khi hắn xoay người vào bếp, tầm mắt lướt qua mặt tường trống không, cứ cảm thấy thiếu gì đó.

Cùng lúc ấy, hai tay Lục Hào bị trói ngược ở sau lưng, ý thức đã hơi mơ hồ.

Lục Trạch Dương chơi game ở bên cạnh, nhìn cổ tay cổ chân Lục Hào giãy giụa đến chảy máu, máu còn dây không ít lên đệm da của ghế, không nhịn được mở miệng.

“Lục Hào, anh cả đã đi tìm chủ quán cơm kia rồi, chờ tên đó chạm vào khắc văn, tất cả ký ức liên quan đến mày đều sẽ trở nên mơ hồ, hai ngày nữa chắc chắn sẽ quên mày”

Lục Hào ngẩn ra, sau đó càng giãy giụa kịch liệt hơn. Cậu tận mắt nhìn thấy Lục Trạch Lâm vẽ khắc văn dày đặc lên mặt sau tờ giấy cậu để lại lúc bỏ nhà đi hai năm trước. Thế nên, nếu như nhận ra đó là nét chữ của cậu thì Huyền Qua chắc chắn sẽ nhận tờ giấy đó.

Huyền Qua sẽ quên cậu.

“Tao nói tốt mày lại không nghe, vì mày là em tao, đừng bảo tao không nhắc mày, lần này ông nội tức giận lắm, tự mày coi chừng đi”

Lục Hào đã không còn nghe rõ âm thanh xung quanh, cậu cảm giác ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ, hơi lạnh lan ra, giống như đang một thân một mình nằm trong trời đất đầy băng tuyết.

Lục Hào cắn chặt môi, chậm rãi nhắm hai mắt lại——Huyền Qua, nếu anh có thể nhớ ra em, vậy xin anh đừng quên em, chờ em.

o

Chú thích:

(1) Nguyên văn Nam công quan “男公关”: tiếng anh là PR man (hay host), ý trên mặt chữ là nam giới làm nghề quan hệ công chúng. Trong một vài hoàn cảnh đặc biệt, “công quan” bị diễn hóa thành cung cấp dịch vụ tình dục, nam công quan rất nhanh trở thành một cách gọi khác của nam giới làm nghề phục vụ tình dục, thường thấy ở hộp đêm chỗ ăn chơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện